Past : five Cầm lái cả chặng đường 40 km từ lúc bốn giờ sáng. Chẳng có thằng nào chịu được cả! Hơn thế còn phải “hầu hạ” đẩy mấy từ sáo rỗng của ả vào lỗ tai, nhức đầu! Suốt cả dọc đường đến bãi biển được chỉ định, Huyền Mai không ngừng nói, nói như nơi không người, nói như nó hay lắm, nói như dùng để để đời. Tóm lại là nói không ngớt, nói không kịp nuốt nước bọt. Còn bãi biển ấy, vùng biển lộng gió mà chúng tôi sắp đặt chân đến ư? Tôi đã quên rồi, quên một cách thật tâm! Đừng bao giờ đặt chân đến biển một lần nào trong đời! Bởi nó đã đem đến câu trả lời dành cho con gái tôi từ lúc nó được sinh ra đến nay. Tôi còn nhớ rõ lắm, đó là năm nó năm tuổi, nó thấy bạn nó được đi Hạ Long chơi vào dịp hè và nó cũng như những đứa con nít khác đòi một buổi đi chơi biển. Cả tôi và Huyền Mai đều cùng một câu trả lời hết lần này đến lần khác, cho đến nay: “Bố không thích biển”, “mẹ rất ghét biển”! Tại sao tôi lại kể câu chuyện này nhỉ? Sao phải nhớ lại một lần nữa chứ!? Dù đi ô tô nên 40km cũng không làm khó tôi cho lắm, hơn thế lại muốn thoát khỏi cái mồm linh hoạt của Huyền Mai nên chỉ hơn một tiếng đồng hồ là chúng tôi đến nơi. Theo trí nhớ của tôi, một trí nhớ mờ nhạt không cần nhớ đến. Bãi biển cát vàng nhuộm một màu u tối không rõ ràng của mùa đông Hà Nội. Gió từ biển thổi như gào thét từng cơn lạnh buốt, từng đợi, từng đợt, hàng sóng đánh vào bờ cát lạnh ngắt. Những tán dừa xung quanh xao động không ngừng, khô héo vì cái hanh khô. Tôi co quạnh một đợt nhưng vẫn gắng tỏ ra đàn ông hết mực, nhưng cái lạnh đến thấu xương vẫn không ngừng cố gắng quật ngã tôi. Ô tô đặt ngay trên con đường cạnh biển và hàng dừa tiều tụy. Lúc này Huyền Mai và Bảo mới bước xuống. Ả mặc từ đầu đến chân mấy lớp áo lớp váy lớp quần thừa ấm. Bảo cũng có vẻ “trang bị” ình đầy đủ. Chỉ có tôi là chủ quan. Giờ thì tự chịu thôi! Chà xát hai tay lại với nhau, tôi đóng cửa xe lại, mắt hướng về biển gợi sóng mà làm người ta lạnh đến thấu xương. Tự nhiên lòng lại ánh lên một suy nghĩ sâu xa. Nếu mà ả nhảy xuống biển tắm thì chẳng phải chết luôn sao?! Lúc ấy thì con với cái cái nỗi gì!!! Bởi thế mà tự nhiên tôi thấy mình đang cười. Đang để cái ý nghĩ ấy ăn sâu vào trong tiềm thức thì tôi bị Huyền Mai dùng cùi chỏ huých một cái vào mạng sườn. Đau! -Cô điên hả! – Tôi trợn trừng mắt nhìn ả. Gió biển lại một lần nữa xốc tới. Tôi run lên một đợi theo lẽ tự nhiên. Còn ả lại tỏ ra ngang ngạnh hơn khi cả người vẫn ấm như không, ả thậm chí còn kênh kiệu nói: -Chúng ta sẽ chỉ ở đây ba tiếng thôi rồi sẽ về! Ả điên chắc? Lái xe hơn tiếng đồng hồ chỉ để đứng nguyên một chỗ ba tiếng trong cái lạnh thấu óc của biển! Đúng là ả thần kinh! -Kệ cô! Nói rồi tôi mở cửa xe ra rồi chui vào trong đánh một giấc ngủ bù. Bên trong xe đúng là ấm hẳn, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn còn nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của hai chị em họ Phan: -Không sao đâu! – Huyền Mai nói, cái giọng trầm ấm yêu thương lần đầu tiên tôi nghe thấy từ miệng ả thoát ra. Chắc là chỉ dành riêng cho thằng em trai không máu mủ gì thôi nhỉ. -Hay là mình về đi, chị! – Trong lời Bảo lại lộ rõ vẻ bất an. Chị em nhà này đúng là khó đoán. -… Past six: Có một đứa con trai tầm mười bốn tuổi, người gầy giơ xương ngồi trong một góc lớp học. Cả người nó bận một bộ quần áo đồng phục bẩn thỉu, phai cả màu trắng thành một vùng nâu đất. Đến cặp sách cũng không có, sách vở chỉ vẻn vẹn một cuốn vở ô ly mỏng dính và chiếc bút bi không nguyên vẹn. Không ai thèm nói chuyện với nó cả. Bởi vì nó bẩn, nhà nó nghèo, bố mẹ nói ghê… Nó ngồi một mình trong góc lớp, nó học rất giỏi, giỏi theo kiểu học vẹt ấy. Bởi nó không có sách học ở nhà, cũng chẳng có thời gian để ôn tập. Nó chỉ có thể tập trung lắng nghe lời cô giảng trên lớp và cố ghi nhớ. Nó đã mong muốn vô cùng chỉ cần nhớ lời cô giảng là được, đừng nhớ thêm gì nữa. Đừng nhớ! Đến giờ vào lớp. cô giáo bước vào với tà áo dài thướt tha. Khi cô đảo mắt đến nó, cô chỉ thở dài mà dằn vặt nói với nó đóng tiền học để nhà trường còn quyết toán. Cô có thể hiểu nhưng không thể kéo dài thêm. Lúc ấy nó chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn thật sâu giữa hai chân. Nó không dám nhìn cô, nhìn bạn bè cùng lớp… “ Cốc cốc!!!” Tôi bừng tỉnh, cơn ác mộng chợt bay biến phía sau cơn hoảng sợ vẫn còn chôn dấu trong tôi. Toàn thân tôi ướt nhẹp vì mồ hôi, đưa tay lên lau trán cùng cái đầu đau âm ỉ. Thằng nhóc ấy vẫn hiện lên thoát ẩn thoát hiện trên tầm mắt. Tự dưng tôi muốn khóc lên một tiếng. Tại sao cái hình bóng yếu ớt ấy đã qua bao năm vẫn còn cố bám dính lấy tôi? Nó không thấy tôi hiện tại không đủ khổ sao??? “Cốc cốc!” Tiếng đập cửa kính ô tô bên cạnh lại vang lên. Khó khăn lắm tôi mới nhận ra người góc cửa là Huyền Mai qua lớp hơi nước ngoài cửa. Tiếng đập lại càng dồn dập hơn, như thể cô ta đang vô cùng vội vàng. Nói thì chậm nhưng làm thì rất nhanh. Tôi mở cửa ra, Huyền Mai sửng sốt kéo tay tôi ra ngoài. Vì ở trong xe cùng điều hòa ấm áp, ngay lập tức tiếp nhận gió lạnh từ biển tôi có chút run lên. Cơn lạnh ấy qua nhanh bởi trước mắt tôi bây giờ là một thằng nhóc , mặc áo khoách da dạng teen teen, quần jean xanh sẫm rách lên rách xuống. Tóc cắt loang loang lổ lổ kiểu dân chơi, vênh vênh váo váo như thằng trộm ngày. Vóc dáng không giống học sinh lắm nhưng lại cao, dù chưa cao bằng tôi. Mặt thằng nhóc nổi lên mấy cái gân xanh, mặt mày nhăn nhó khó coi cộng thêm điệu bộ khinh bỉ ngút trời. Loanh quanh mãi tôi mới thấy Bảo đứng sau Huyền Mai cúi gằm đầu, không nhúc nhích. Như thể đang núp sau lưng mẹ khao khát được che chở. Còn cô chị thì cũng ra sức ướn cái bụng bầu ra uy hiếp ai đó. Thấy cái cảnh này tôi tự dưng lại bật cười khẽ. -Cậu là ai? Muốn gì? – Tôi hỏi, không nặng không nhẹ dò xét kẻ lạ mặt mới biết mặt này. Nhưng thay vì đáp lời tôi như một kẻ bề dưới, thằng lỏi con ăn bùn này thậm chí còn hếch mũi cho như không khí tự nhiên chẳng đáng quan tâm! Thằng mất dạy! -Mày bị câm à? Hay không hiểu tiếng người? – Tôi hỏi một lần nữa, cố ý đá đểu thằng nhóc không biết trời cao đất dày này. Bị tôi hỏi đểu, thằng nhóc mà tôi sau đó biết nó tên Hiếu. “Hiếu” gì mà hiếu! Mặt Hiếu nhăn nhó lại, hai mắt trợn trừng nhìn tôi. Nhưng thay vì đáp trả tôi, thằng lỏi con này chỉ một mực đâm “dao” về phía ả Huyền Mai. Tại sao ả luôn là nguyên nhân tạo nên những quả bom hẹn giờ thế nhỉ?! -Tao nói cho chúng mày biết! Đừng xuất hiện ở đây một lần nào nữa trong đời! Cứ để tao gặp lại chúng mày lần thứ hai xem!!! – Miệng thằng hâm Hiếu bốc khói, ngôn từ cực kí khó nghe. Hơn thế, nó còn nói ngay trước mặt tôi. Như thể giữa thanh thiên bạch nhật chửi tám đời tổ tông nhà tôi lên. Và đối với một thằng đàn ông, danh dự là thứ không bao giờ đi chung với lí trí. Một khi bị đụng đến lòng tự trọng, chẳng thằng nào chỉ cười mà cho qua cả! Một là đập trời phá đất, hai là… Cơn giận phản xạ tự nhiên bùng lên, tôi tự biết là do ảnh hưởng của thằng cha dượng lúc còn bé. Lão cả ngày say xỉn, không vừa ý là vung tay múa chân đánh đập tôi và mẹ. Trước đây, đó là điều như cơm bữa! Tôi túm lấy cổ áo Hiếu ngay trước mặt mà không ngần ngại. Gió rít lên từng đợt sóng. Tôi chắc cũng chẳng ai thèm ngăn cản tôi đánh bầm dập thằng vô học này! Nói thì lâu chứ hành động thì mắt còn không nhìn kịp. Tôi vung tay lên thật à đấm thẳng vào mặt Hiếu, làm nó bất thình lình ngã nhào xuống nền đường nhựa cứng nhắc đem theo cái lạnh của ngày đông. Vì quá bất ngờ, thằng nhóc mắt trợn trừng nằm trên đất mãi mới vùng vùng đứng dậy. Miệng không ngừng chửi bới, thậm chí còn cố đánh trả tôi. Nói thật thì nó có đánh trúng hai ba lần, lũ trẻ trâu luôn khỏe và tiêu hao cái não bé teo bằng nắm đầm và những hành động điên rồ. Một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi là một người đàn bà không trẻ cũng không già, tầm 40 tuổi. Mặt bà ta trắng toát, môi đỏ chót vì bôi son quá liều. Trên người từ trên xuống dưới khoác bộ áo lông chồn mà nâu thẫm quý phái. Một tay cầm ví da da cá sấu. Tất cả cho thấy bà là một quý phu nhân giàu có. Hừ! Cái giàu luôn đi đôi với cái chảnh! Vừa thấy quý phu nhân, thằng Hiếu liền chạy đến đứng lên cạnh, miệng càng chửi to hơn. Đúng là chó cậy gần nhà! -Bà là ai vậy? – Tôi hỏi. -Thằng khốn đó đánh con đấy mẹ!!! – Hiếu bám lấy cánh tay bà phu nhân, giọng nũng nịu như một thằng nhóc hư đốn. Bà ta cười một cái với thằng con rồi ngay lập tức bắt lửa nhìn tôi. Nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ chẳng kém gì một tên ăn mày rách nát bẩn thỉu, bà ta ình cao quý lắm sao? Nếu bà sinh ra là người con của những kẻ bần hàn, thậm chí là cô nhi, bà nghĩ bà có thể sống sung sướng như thế này bằng cách ngồi một chỗ và đảo mắt săm soi người khác chắc!!! Khinh người vừa thôi! Tôi bật cười mỉm, đầu khẽ quay về phía biển, hai tay chống eo: -Hóa ra là cả hai mẹ con nhà này đều câm điều điếng, đều không hiểu tiếng người! -Hiểu gì tiếng người! Cái hạng mắt lé mắt lồi này cả đời cũng chỉ có thể vừa đóng vừa mở thôi!!! Huyền Mai xen vào, những câu cô ta nói làm tôi chỉ muốn bật cười. Người đời nói đúng, bà bầu khó tính hơn người thường nhỉ! Không chỉ dừng lại ở môn võ mồm, Huyền Mai bắt đầu chuyển sang hành động. Cô ta đứng trước mặt “quý phu nhân” lớn tiếng nói rồi thẳng tay tát bà ta một cái: -Tôi nói cho bà biết! Mụ giá xấu xí kia!!! Bảo nhà chúng tôi cần thá gì đống tiền rách nhà bà! Chẳng qua là không biết thì tò mò giờ biết rồi! Có quỳ gối tao cũng không thèm!!! *** Một thời khắc quan trọng, tôi bước sai đường... và cuối cùng trả giá cho những điều mù quáng mình từng phạm phải! Có phải, tôi đang tiếp tục nối tiếp sai lầm?!