Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 123
Hầu Vũ cũng không hẳn tin tưởng Tiền Bùi. Ai mà tin được một lão sắc quỷ bị lợi che mờ mắt chứ?
Nhưng cái tên mà mỗi một Giải tiên sinh đều đưa cho hắn để liên lạc lúc cấp bách, chính là Tiền Bùi. Thậm chí sau khi Đường Hiên bị bắt, Tiền Bùi lại có quyền quyết định sinh tử của hắn ta, khi Tiền Bùi nói ra mật hiệu kia để hắn nghe theo chỉ thị, Hầu Vũ đã cực kỳ kinh ngạc.
Người có quyền quyết định được sống chết của Giải tiên sinh, tức có thể trực tiếp bỏ qua Giải tiên sinh mà liên lạc với cấp trên. Hầu Vũ không hiểu tại sao lại là Tiền Bùi, hắn cũng không hiểu nổi Tiền Bùi có âm mưu gì. Tiền Bùi không muốn làm quan, cũng không muốn vất vả buôn bán làm ăn, lão ta chỉ thích đứng ở giữa bày mưu kế hơn, thích người khác cung kính sợ hãi nịnh nọt lão. Trong lòng lão già này có bệnh. Đây là kết luận của Hầu Vũ. Theo hắn thấy, Tiền Thế Tân ổn thỏa hơn cha hắn nhiều. Nên điều hắn không hiểu nhất là, nếu hai cha con họ Tiền đã làm cùng một chuyện, thế vì sao giấu giếm nhau chứ.
Có điều cũng chả liên quan gì tới hắn cả. Hắn chỉ cần hoàn thành xong chuyện, nhận được tiền, nửa đời sau vàng bạc đầy nhà giàu sang nổi tiếng không cần phải nhìn sắc mặt bất cứ ai nữa, thậm chí có rất nhiều người còn phải nhìn sắc mặt của hắn. Hắn không chỉ là một nha đầu như thế này, là Diêu Côn đã sai với hắn, trong suốt mấy năm qua, rõ ràng hắn là người làm việc tốt nhất, nhưng khi cất nhắc mãi luôn là kẻ khác.
Hầu Vũ y theo Tiền Bùi dặn mà quay về nha môn, đợi Tiền Thế Tân.
Đúng là trong thành này có không ít mật thám ẩn nấp, Hầu Vũ cảm thấy mình là người biết nhiều nhất, theo như dặn dò, hắn sẽ là người liên lạc của vài ba người, nếu Giải tiên sinh xảy ra vấn đề gì, mấy người kia phải liên lạc với hắn, do hắn truyền tin. Còn hắn, cần phải đi tìm người liên lạc của hắn —— Tiền Bùi.
Nay hai cha con Tiền gia lại còn muốn thông qua một người ngoài là hắn để chuyển lời, đúng thật là châm chọc.
Tiền Thế Tân bàn bạc rất lâu với Diêu Côn rồi mới ra ngoài, còn đi xem thi thể, hỏi ngỗ tác. Lúc Tiền Thế Tân rời đi thì tâm tình vô cùng nặng nề. Thủ đoạn của hung thủ rất độc, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh. Kiếm đầu tiên chém vào cổ, bảo đảm đối phương không thể kêu cứu, mà cũng không có khả năng sống. Lực của hung thủ quá lớn, chỉ một kiếm đã gần như cắt đứt yết hầu. Ngỗ tác cảm thấy hung thủ hẳn là nam tử, nhưng lại nghe thấy nhân chứng trông thấy tận mắt hung thủ bảo dáng vẻ hình như là nữ, thế là ngỗ tác lại sửa lời bảo không thể từ vết thương mà kết luận người hành hung là nam hay nữ được.
Tiền Thế Tân đã trông thấy Hầu Vũ, Hầu Vũ nháy mắt với hắn, thế là Tiền Thế Tân mới thuận miệng hỏi nha sai đi theo bên mình là trong đêm qua có những người nào đang tuần tra thì gặp phải hộ viện Tiền gia, rồi sau đó cùng đuổi bắt phạm nhân. Nha sai kia nói không rõ lắm, chợt thấy Hầu Vũ thì nói: “Người nào tuần tra, Hầu nha đầu là người biết rõ nhất, đại nhân có thể đi hỏi ngài ấy.”
Tiền Thế Tân đi qua theo hướng nha sai chỉ, cùng thi lễ với Hầu Vũ.
Đến khi quanh đó không còn ai, Tiền Thế Tân mới nói: “Ngươi có tin tức gì không? Là đồ tể sao?”
“Nghe bảo chắc chắn là bà ta.”
“Vì sao lại ra tay với cha ta?” Lão đầu đã chết là một thế thân, quá rõ ràng.
“Đại nhân có thể đi hỏi Tiền lão gia mà?” Hầu Vũ giả vờ không biết.
Tiền Thế Tân cau mày, lát về dĩ nhiên phải hỏi lại rồi, chọc đến đồ tể thì chính là đại sự. Trước kia Đường Hiên dặn hắn điều tra đồ tể xem có giấu giếm gì không, y ngờ rằng Mẫn Đông Bình mất tích có liên quan đến bà ta. Nay xem ra, đúng là đồ tể đã phản bội bọn họ rồi.
“Đồ tể có biết chúng ta không?” Muốn giết cha hắn, liệu có liên quand dến chuyện này? “Bà ta có lòng phản bội, ắt hẳn chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ta lại không hề nghĩ thế.” Hầu Vũ nói: “Tuy đồ tể vui buồn thất thường, nhưng bà ta sẽ không làm những chuyện không có được kết quả tốt. Một là bà ta không biết chúng ta có những ai, hai là bà ta giết chúng ta làm gì? Điều này đối với bà ta chỉ là trăm cái hại mà không có lợi.”
“Giết phụ thân ta thì có lợi gì cho bà ta?”
“Đường công tử từng nói qua nghi ngờ với đồ tể, nay nghĩ lại thì ta đã rõ. Chính là An Nhược Phương.”
“Cái gì?” Tiền Thế Tân giật mình.
“Tuy không thể xác nhận chắc chắn hoàn toàn, nhưng chuyện này rất có khả năng. An Nhược Phương mất tích lâu như thế, không có hành tung gì thì chính là đã chết, thế nhưng An Nhược Thần lại nhận được tin
An Nhược Phương còn sống. Là ai tiết lộ cho nàng ta? Nàng ta tìm khắp nơi, lại còn đến am ni cô.”
Tiền Thế Tân xâu chuỗi manh mối lại, cũng hiểu ra ngay, “An
Nhược Thần không biết đồ tể, nhưng nàng ta có manh mối An Nhược Phương nằm trong tay đồ tể.”
“Có lẽ bây giờ nàng ta đã biết đồ tể rồi. Đồ tể muốn giết cha ngươi, có thể không phải vì an nguy quốc gia mà tạo phản trả thù, mà có khi là vì An Nhược Phương hoặc An Nhược Thần.”
Tiền Thế Tân cau mày, thế há chẳng phải tính mạng cha hắn đang gặp nguy sao, thoát được lần này nhưng liệu có thể thoát được lần sau không? Hơn nữa đồ tể đã trở thành người giúp An Nhược Thần, vậy thì còn thế nào nữa? Tiền Thế Tân suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Đường công tử từng nói, con người đồ tể lạnh lùng cao ngạo, nhất định bà ta sẽ không nghe theo An Nhược Thần xúi giục. Còn nữa, nếu bà ta tiếp xúc với
An Nhược Thần thì phía lầu Tử Vân sẽ có tin tức. Nhưng trước sau gì đồ tể cũng sẽ gieo họa, phải diệt trừ thôi. Nghi ngờ của Đường công tử là đúng rồi, có lẽ Mẫn công tử mất tích có liên quan tới đồ tể.”
“Có khi vì Mẫn công tử phát hiện đồ tể chứa chấp An Nhược Phương, nên mới bị hạ thủ.”
“Chúng ta phải xử lý bà ta thôi.”
Hầu Vũ hỏi: “Vì cha ngươi ư?”
Tiền Thế Tân sầm mặt.
***
Ở trong lầu Tử Vân, An Nhược Thần nghe được tin Tiền phủ bị tập kích thì hết hồn. Xảy ra án mạng, hồ sơ vụ án đã được đưa tới lầu Tử
Vân. An Nhược Thần cầm lấy nhìn, chân mày cau lại. Lư Chính hỏi nàng:
“Cô nương muốn đến quận phủ nha môn xem tình hình à?”
An Nhược Thần ngẫm nghĩ: “Giờ này thái thú đại nhân đang bận rộn điều tra, nhất định Tiền Bùi và Tiền đại nhân cũng ở đó. Ta không cần phải đến làm loạn thêm.”
Điền Khánh cũng hỏi: “Vậy hôm nay cô nương có ra ngoài không?”
Lư Chính nhìn thẳng hắn.
An Nhược Thần cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một lát: “Không ra ngoài. Huynh thay ta đến tửu lâu Chiêu Phúc một chuyến, nói lại vụ án này với Tề Chinh, nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.”
Điền Khánh đáp lời rồi mau chóng rời đi.
An Nhược Thần cũng để lư Chính lui xuống, còn nàng đi thăm Lục đại nương. Vết thương ở cổ Lục đại nương đã khá hơn, tuy ăn uống nói chuyện vẫn còn đau, nhưng đã có thể vì An Nhược Thần mà ra ngoài được rồi. Nghe tin vụ án Tiền Bùi thì cũng lấy làm kinh ngạc, tính mở miệng thì An Nhược Thần đã đè tay bà lại mà ngăn: “Vết thương của đại nương vẫn chưa khá lên, không thể ra ngoài được. Còn nữa, bây giờ chúng ta ra ngoài cũng không thích hợp.” Triệu Giai Hoa nói đúng, càng giam chung một chỗ thì càng an toàn hơn, mọi người dè chừng theo dõi lẫn nhau, kẻ vội vã động thủ sẽ lộ chân tướng ngay, nên trái lại cần thận trọng.
Trong lầu Tử Vân có gian tế, tuy đổ tội cho Lý trướng sử, nhưng An Nhược Thần biết gian tế vẫn còn mai phục ở đây,
Sự việc gần đây không đúng cho lắm. Nàng có cảm giác thế. Không phải ở thành Trung Lan mà là phía tướng quân. Nhất định tướng quân đang làm chuyện gì đó, vào thời cơ này, có hành động bí mật, điều này làm An Nhược Thần rất cảnh giác.
“Đại nương, đại nương cứ dưỡng thương cho tốt, kiên nhẫn đợi đi.” An Nhược Thần nói: “Chỗ kỳ quặc nhất trong vụ án này không phải là có thích khách, mà là có thế thân.”
Lục đại nương ngớ người, rồi cũng phản ứng kịp.
“Người có thân phận gì mà lại chuẩn bị thế thân cho mình?” An
Nhược Thần lầm bầm hỏi. Có lẽ Tiền Bùi còn phức tạp hơn so với phán đoán ban đầu của nàng.
Không thể chắc chắn được hung thủ là nam hay nữ, vậy chứng tỏ có khả năng cao là nữ tử. Nàng chỉ có thể nghĩ đến một người —— Tịnh
Duyên sư thái. Nghĩ đến Tịnh Duyên sư thái, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến tứ muội.
“Phải nghĩ cách cài cắm người vào chỗ Tiền Bùi mới được.” Lục đại nương cố lấy sức nói. Đây là chuyện mà bà mãi chưa thể hoàn thành, vào thời khắc quan trọng này bà lại sốt ruột. Lần trước Triệu Giai Hoa nói a hoàn được Tiền phủ thu mua chỉ dám tiết lộ ít tin tức nhỏ, chứ không có cơ hội để nàng ta thăm dò nhiều hơn. Tiền Bùi đã đổi một lượt người hầu trong phủ, bao gồm cả a hoàn kia. Người gần với Tiền Bùi nhất thì cũng chỉ có thể quan sát từ xa, điều này thực sự chẳng có tác dụng gì.
“Chúng ta có người.” An Nhược Thần nói.
“Ai?”
“Cha ta.” Nàng có một suy đoán, suy đoán này có đúng hay không, phải xem trong hai ngày nay Tiền Bùi có đến An phủ không.
Và Tiền Bùi đã đến An phủ thật.
An Chi Phủ nghe người gác cổng báo lại mà sợ tới mức suýt nữa nhảy lên. Mới nghe An Bình báo chuyện nửa đêm Tiền phủ bị tập kích xong, Tiền Bùi đã tìm đến cửa ngay rồi sao? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu An
Chi Phủ chính là thích khách kia không phải đến tìm ông ta.
An Chi Phủ dè dặt đón Tiền Bùi vào. Nhất thời không biết có nên bày tỏ là mình đã biết thảm án rồi thăm hỏi hay không. Vì vẻ mặt Tiền
Bùi không giống như muốn thăm hỏi, mà cũng không có vẻ là tới để hưng sư vấn tội. An Chi Phủ sai người dâng trà, trong lòng nôn nóng, nhưng mấy chữ “có chuyện gì” lại không tiện hỏi.
“Ta tới đây là để nhận lỗi.” Tiền Bùi mở miệng. Lời này lại làm An Chi Phủ sợ hết hồn. Thích khách hôm qua đã làm Tiền Bùi sợ tới mức biến dạng rồi à?
Tiền Bùi mỉm cười nói: “Kiệu phu kia của ta lại cấu kết với đám cường đạo, xúi giục tứ phu nhân của quý phủ đối phó với An đại cô nương, đã khiến An cô nương kinh hãi rồi, lại khiến An lão gia và tứ phu nhân chịu khổ, trong lòng ta cực kỳ áy náy.”
“Ha ha…” An Chi Phủ cười ha hả, miễn cưỡng đáp: “Đều là chuyện đã qua rồi, không đáng để nhắc tới đâu. Tiền lão gia chớ để bụng.”
Tiền Bùi khoát tay: “Đúng là có lỗi, không để ý dạy dỗ hạ nhân cho tốt, lúc đuổi hắn ta đi nhất định đã khiến hắn ghi thù rồi. Khi đó ta bị thái thú đại nhân quát hỏi trách mắng, lại tranh cãi với ta mấy câu, trong lòng rất không thoải mái nên mới ra cửa giải sầu, nhưng lại không cân nhắc đến An lão gia bị kéo vào liên lụy, là ta không xử lý tốt. Mong An lão gia đại nhân đại lượng, chớ so đo với ta.”
An Chi Phủ vội khoát tay: “Sao có thể chứ. Chuyện này không trách Tiền lão gia được. Muốn nói cũng là do tiện thiếp kia của nhà ta đầu óc mê muội, tự dưng gây ra chuyện đó, đã khiến Tiền lão gia không thoải mái rồi, Tiền lão gia chớ trách tội.”
Tiền Bùi cười: “An lão gia khách khí quá. Nếu đã nói rõ không có hiểu lầm thì tốt rồi.”
An Chi Phủ cũng cười theo, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Tiền Bùi nói: “Lần này ta tới là còn một chuyện nữa. Cũng không biết là An lão gia có nghe nói không, trong đêm qua có cường đạo xông vào phủ ta, giết hạ nhân của ta. Cũng may ta không ở nhà chính nên mới thoát được một kiếp.”
An Chi Phủ làm bộ ngạc nhiên: “Có chuyện này ư?”
Tiền Bùi gật đầu: “Ta đoán, có lẽ đây là đồng bọn của kiệu phu kia, bị hắn ta xúi giục nên mới muốn trả thù ta.”
An Chi Phủ há to miệng, lần này là khiếp đảm thật.
Quả nhiên câu sau của Tiền Bùi chính là: “Cũng không biết liệu hắn có đến nhà An lão gia trả thù không, nên ta mới nhanh chóng đến thăm, cảnh tỉnh An lão gia. Dù sao vụ án lần trước cũng là vì tứ phu nhân không làm thành, phá hỏng chuyện, liên lụy kiệu phu kia bị điều tra ra. Vì chuyện nhỏ bị đuổi đi mà hắn ghi hận ta, đương nhiên cũng sẽ vì chuyện đó mà ghi hận An gia.”
An Chi Phủ la lên: “Nhưng cũng đâu có liên quan gì đến An gia bọn ta.”
Tiền Bùi nói: “An lão gia yên tâm đi, ta và con ta đã với cả thái thú đại nhân đã bàn xong rồi, để ban đêm thái thú đại nhân phái nhiều người tuần tra ở ngoài An phủ hơn, không để An phủ gặp phải bọn cường đạo kia.”
An Chi Phủ vội gật đầu, liên tục bảo đúng thế đúng thế.
Tiền Bùi lại nói: “Ta suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra manh mối của kiệu phu kia, không biết tứ phu nhân có thể nhớ được gì không?”
An Chi Phủ vội nói: “Bà ta điên điên tàng tàng, đại phu đã khám rồi, ngày nào cũng phải uống thuốc. Nếu bà ta có thể nói được gì thì ta cũng đã không chịu khổ trong ngục rồi.”
“Thế à.” Tiền Bùi trầm tư, nói: “Hay là để ta gặp mặt bà ấy một lát đi. Ta tự mình hỏi thì mới yên tâm được.”
An Chi Phủ suy nghĩ, quả thực không tiện từ chối, liền sai người đưa Đoàn Thị tới.
Đoàn Thị mặt trắng áo trắng, sạch sẽ đoan trang, trông lại gầy gò yếu đuối, lại càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp của bà. Đi vào phòng thì quy củ thi lễ với An Chi Phủ và Tiền Bùi.
Tiền Bùi tường tận quan sát, nói: “Ta nhìn tứ phu nhân đâu có giống loạn trí đâu.”
An Chi Phủ vội nói: “Bà ta luôn thế đấy, lúc tốt lúc xấu.”
Tiền Bùi hỏi Đoàn Thị: “Phu nhân, phu nhân có nhận ra ta là ai không?”
“Tiền lão gia Tiền Bùi.” Đoàn Thị trả lời trôi chảy, rồi lại nhìn An Chi Phủ một cái.
Tiền Bùi cũng nhìn sang An Chi Phủ, nói: “An lão gia, có ngươi ở đây nên tứ phu nhân có vẻ căng thẳng, sợ là không dám trả lời gì. Để ta và phu nhân nói chuyện riêng mấy câu đi. Ta chỉ hỏi về chuyện kiệu phu chút thôi, nếu có manh mối thì cũng có thể giúp giải trừ phiền toái của hai nhà chúng ta.”
An Chi Phủ ngẩn người nhìn Đoàn Thị, rồi lại lần nữa cảm thấy từ chối thì không tiện, thế là ông ta gật đầu, nói: “Vậy để ta đi dặn người chuẩn bị ít rượu và thức ăn, Tiền lão gia cứ ở lại dùng bữa đi.
Lát nữa ta sẽ quay lại.”
An Chi Phủ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tiền Bùi và Đoàn Thị.
Biểu cảm của Đoàn Thị vẫn không đổi, thế nhưng Tiền Bùi đã thôi cười, thở dài một tiếng nói: “Không ngờ đến cuối lại thất thủ, còn khiến ngươi và An lão gia gặp tội. Ta vốn muốn giúp các ngươi đi ra, nhưng nếu ta nhúng tay vào, An Nhược Thần sẽ càng dây dưa, chỉ sợ khi ấy các ngươi sẽ có phiền toái lớn hơn. Có điều ta đã nói với thái thú đại nhân rồi, nhất định các ngươi sẽ không sao. Xem đấy, đúng là đã bình an về nhà rồi.”
“Đa tạ Tiền lão gia.” Đoàn Thị lên tiếng đáp.
Tiền Bùi lại nói: “Nếu Phương Nhi cũng có thể bình an về nhà thì hay quá rồi. Ta và nàng ta không có duyên phận gì, nhưng tình mẹ con của các ngươi, há có thể bị tước đi.”
Hễ nhắc đến An Nhược Phương là Đoàn Thị lại lộ vẻ xúc động, bà ta cắn môi, nắm lấy vạt áo.
“Trong đêm qua ta nhận được tin, nói Phương Nhi cô nương muốn về nhà.” Tiền Bùi nhìn Đoàn Thị, áp sát lại gần bà ta, thấp giọng nói:
“Nàng ta muốn về nhà, nhưng không biết hôn ước đã hủy bỏ. Ta đoán dù ai nói nàng ta cũng sẽ không tin, nhưng nếu là ngươi nói thì nhất định nàng sẽ tin. Ngươi phải để nàng ta biết rằng, quay về bên cạnh mẫu thân mới là tốt nhất, không gặp nguy hiểm, không có bất cứ ai mà nàng không thích. Ngươi phải nói với nàng ta, rằng ngươi nhớ nàng.”
Đoàn Thị nhìn vào mắt Tiền Bùi, cánh môi khẽ động, thế nhưng lại chẳng nói ra lời được.
“Điều ngươi nói, tất phải để nàng ta có thể nghe rõ mới được. Ta sắp xếp cho ngươi nhé, thế nào?”
Đoàn Thị trợn trừng mắt, môi lại giật giật, hốc mắt dần ửng đỏ, nước mắt lượn quanh trong hốc.
Tiền Bùi cười với bà ta một tiếng, đang định dặn bà ta nên làm gì thì đột nhiên Đoàn Thị tát một cái, lớn tiếng mắng: “Đồ tiện nhân An Nhược Thần kia, ngươi trả con gái lại cho ta. Ngươi có bản lĩnh thì cũng giết ta đi!”
Tiền Bùi không đề phòng kịp bị đánh một phát, “bốp” một tiếng kêu rất vang.
“An Nhược Thần! Con tiện nhân nhà ngươi!” Đoàn Thị mắng, lại vung tay đánh Tiền Bùi. Tiền Bùi vội lùi ra sau.
“Tiện nhân ngươi sẽ không được chết tử tế!” Đoàn Thị hét lên đuổi theo. Tiền Bùi xoay người né tránh.
“An Nhược Thần ngươi đền mạng con gái ta đi!” Đoàn Thị cầm bình hoa lên đuổi theo đập Tiền Bùi, nhào mạnh một cái, Tiền Bùi bị ép đến góc tường. Đoàn Thị như điên đánhg lung tung trái phải: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Người hầu An gia ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức lao vào, thấy tình cảnh ấy thì trợn mắt há mồm.
An Bình và An Chi Phủ cũng nghe tin chạy tới, quát ra lệnh kéo Đoàn Thị ra giải về phòng.
Tiền Bùi không bị thương, nhưng cả người lại rất thảm hại.
An Chi Phủ thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Tệ rồi, Tiền lão gia không bị thích khách đả thương mà lại bị kẻ điên trong nhà ông ta đánh.
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
50 chương
94 chương
70 chương
13 chương