Đổi Hồn

Chương 28

Liễu Chân Nhã dạo này rất bận rộn, cho dù lúc còn là Cốc Tuyết trước đây, vừa lo việc nhà vừa chăm con nhỏ vẫn không bận rộn đến vậy, mỗi ngày đến trường phải đối phó với sự khiêu chiến của bạn cùng bàn, sự thăm dò của Giản Phán, sự khiêu khích của Liễu Trân Trân, đi học về còn cùng hai con củng cố tình cảm, tối đến lại vội vội vàng vàng giúp Ngọc Tấn Ngâm cản nam họa (Càfé: đại khái là đối phó với mấy bạn trai đến cua Ngọc Tấn Ngâm đó.) Nói đến việc cản nam họa giúp Ngọc Tấn Ngâm, Liễu Chân Nhã đúng là gặp phải tai bay vạ gió. Thời gian tan học của nhà trẻ,trường tiểu học, trường học không giống nhau, Liễu Chân Nhã không thể hằng ngày đưa hai con đi học được, ban đầu nhiệm vụ đưa hai đứa trẻ đi học là của Vương Tú, nhưng Ngọc Tấn Ngâm lại nói cô ở nhà không có việc gì làm, vì vậy tiếp nhận nhiệm vụ đưa đón hai cô cậu nhỏ. Ban đầu Liễu Chân Nhã còn rất vui mừng, bởi vì có Ngọc Tấn Ngâm tiếp nhận, hai con của cô sẽ không phải ở ngoài chơi cùng với Vương Tú vừa phải chờ cô về. Nhưng khi Ngọc Tấn Ngâm tiếp nhận nhiệm vụ chừng nửa tháng sau, Liễu Chân Nhã đã hối hận, bởi vì có quan hệ với Ngọc Tấn Ngâm, biệt thự của cô thường xuyên có hoa, có các loại xe thể thao vây quanh, ngay đến hai cục cưng nhà cô cũng không ít lần bị mấy chú, mấy anh quái gỡ quấn lấy. Ngọc Tấn Ngâm rất đẹp, là kiểu đẹp siêu trần thoát tục, kiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa trên người còn mang cốt cách lắng đọng cả ngàn năm qua, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ khi thấy cô cũng phải ngơ ngác. Tuy hiện tại là xã hội pháp trị, nhưng từ xưa đến nay, không ít người vẫn luôn vọng tưởng có thể “kiếm tẩu thiên phong” (Càfé:Kiếm tẩu thiên phong: nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo” : cái này là mình search gg), hoặc vọng tưởng đứng ở đỉnh cao pháp chế. Những người này hoặc có tiền hoặc có quyền, chỉ cần thứ bọn họ coi trọng sẽ không từ thủ đoạn mà lấy cho bằng được, vừa đúng Ngọc Tấn Ngâm là người mà những kẻ đó muốn. Vì vậy, những kẻ này mặc kệ bản thân họ đã kết hôn, cũng không quan tâm đối phương đã kết hôn hay chưa, đều giống như ong bướm mà mò đến. Ngọc Tấn Ngâm ở hiện đại không có thân phận hợp pháp, nên Liễu Chân Nhã yêu cầu cô nếu không có việc gì thì đừng tùy ý ra ngoài, cứ tưởng để cô đưa đón Noãn Noãn và Giang Thành thôi thì cũng sẽ không có việc gì xảy ra, kết quả cho thấy Liễu Chân Nhã đã quá coi thường lực hấp dẫn của sắc đẹp đối với đàn ông rồi. Buổi chiều chỉ có một tiết, vừa hết giờ Liễu Chân Nhã vội vàng vác túi chạy khỏi phòng học, bỏ mặc Giản Phán và Vương Minh gào thét phía sau. Mấy ngày nay, vài người đàn ông nhàm chán theo đuổi bị Ngọc Tấn Ngâm không thèm đếm xỉa liền thay đổi đường cong cứu quốc sang Noãn Noãn và Giang Thành, hai cục cưng bị mấy kẻ này vây quanh nên dạo này không còn vui vẻ như trước kia, mỗi ngày sau khi tan học đều chỉ ngồi trên sô pha bĩu môi chán nãn, làm cô vô cùng đau lòng. Cô phải nhanh về nhà chơi với hai đứa. “Liễu Chân Nhã, bạn là lớp phó lớp này, bạn có thấy mình rất vô trách nhiệm không? Bạn đã hai lần vắng mặt khi họp ban rồi đó!” Tiêu Lang Xuân không biết từ chỗ nào chui ra, kéo tay cô làm cô không thể nào trở thành người đầu tiên ra khỏi phòng học được. “A, bạn là lớp trưởng, lại ngồi cùng bàn với mình, có chuyện gì thì sáng mai bạn nói lại với mình không phải đã được rồi sao? Làm gì nhất định mình phải tham gia họp ban mới được chứ? Mình rất bận, không có thời gian cùng mọi người thảo luận vấn đề làm sao để bạn bè cùng lớp đoàn kết lại đâu.” Liễu Chân Nhã không kiên nhẫn, cũng không biết là kẻ nào đề nghị cuối tuần đi chơi để tăng tinh thần đoàn kết, xí, cho dù cô có mù cũng nhìn thấy được đa số con gái trong lớp đều hướng về Vương Minh và Đàm Hạo, đi chơi sao, có mà đi tán tỉnh nhau thì có! Thấy Tiêu Lăng Xuân nhíu mày, Liễu Chân Nhã mới dịu giọng lại nói: “Mình quả thật là không có thời gian cùng mọi người thảo luận việc đi chơi, tình cảnh ở nhà mình chắc bạn cũng biết, mình phải về trông chừng hai đứatrẻ.” Tiêu Lăng Xuân buông tay, trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã chạy đi. Ra khỏi cổng trường, Liễu Chân Nhã cười khẽ, Tiêu Lăng Xuân học tập khắc khổ, thực sự là một học sinh tốt, chỉ là tính tình quá ngay thẳng. Mấy ngày trước, vào sáng sớm Liễu Chân Nhã đang đọc sách ngoài sân, bên cạnh là Giang Thành đang làm nũng để cô cho cậu bé mang Thanh Long đến trường. Tiêu Lăng Xuân đang ở bên ngoài giao sữa, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại của Liễu Chân Nhã và Giang Thành, kích động đến nỗi làm rớt luôn bình sữa xuống đất. Liễu Chân Nhã cũng không để ý việc mình có hai con bị bạn bè trong lớp phát hiện, chỉ là dường như Tiêu Lăng Xuân không nghĩ vậy, lúc đó cậu ấy ấp úng nói: “Bạn yên tâm, cái gì mình cũng không nghe thấy, mình cũng sẽ không nói cho ai biết đâu.” Liễu Chân Nhã không nói gì, “cái gì mình cũng không nghe thấy” và “sẽ không nói cho ai biết” không phải mâu thuẫn nhau hay sao? “Bạn bởi vì….nên mới bị gia tộc…. đúng không?” Tiêu Lăng Xuân lúc đó nhìn Liễu Chân Nhã, vẻ mặt rối rắm, sau đó lại nhìn Liễu Chân Nhã kiên định nói: “sinh con khi chưa có gia đình chắc chắn sẽ bị người khác giễu cợt, mình…. Dù sao thì bạn cứ yên tâm đi, mình sẽ không mang chuyện này nói ra đâu, hơn nữa từ nay chỉ cần trong khả năng của mình, mình sẽ cố gắng giúp bạn.” Liễu Chân Nhã khó hiểu nhìn cậu ta phóng lên xe đạp chay đi như bay. Sau đó ở trường, Tiêu Lăng Xuân thỉnh thoảng vẫn khiêu chiến với Liễu Chân Nhã, chỉ là khi nói chuyện vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước, khi Liễu Trân Trân tìm cô kiếm chuyện cậu ấy cũng sẽ lấy cớ thảo luận chuyện trong lớp mà gọi Liễu Chân Nhã đi. Liễu Chân Nhã cảm thấy Tiêu Lăng Xuân xem cô như cô gái chưa chồng có con vô cùng đáng thương , nhưng mà Liễu Chân Nhã cũng nổi tính xấu không giải thích với cậu ta, thậm chí là chờ xem vẻ mặt không biết làm sao của cậu ta mỗi khi đối diện với mình. Liễu Chân Nhã học điều xấu từ hai cục cưng nhà mình, chính là nhìn người ta quẫn bách. Vội vội vàng vàng về đến nhà, khứu giác nhạy bén của Liễu Chân Nhã ngửi được mùi hoa, đẩy cửa vào, hiển nhiên bàn ăn để đầy hoa, hoa hồng đỏ, hoa hồng xanh, thủy tiên, lan tử la….đàn ông theo đuổi phụ nữ ngoài việc tặng hoa thì không còn cách nào khác nữa sao nhỉ? Trên sô pha, Noãn Noãn và Giang Thành đang ngồi hớn dỗi, vừa nhìn thấy Liễu Chân Nhã về liền vội vàng chạy tới ôm chân : “mẹ!” Giọng hai đứa trẻ tràn đầy ấm ức, Liễu Chân Nhã đau lòng ôm hai cục cưng hỏi han: “Sao vậy? Tủi thân cái gì nói mẹ nghe xem?” Hai cô cậu nhỏ cúi đầu không nói, Liễu Chân Nhã ôm hai nhóc ngồi lên sô pha: “Noãn Noãn, Giang Thành, dì Ngọc đâu? Dì Ngọc không về cùng tụi con sao?” “Dì Ngọc cùng với một ông chú đáng ghét đi ăn cơm rồi, dì Ngọc nói muốn dạy dỗ ông chú đáng ghét kia!” Giang Thành chôn đầu trong ngực Liễu Chân Nhã hờn dỗi nói. Dạy dỗ? Liễu Chân Nhã cảm thấy căng thẳng, làm một người tính cách luôn luôn ôn hòa như Ngọc Tấn Ngâm mà lại muốn đi dạy dỗ….”Noãn Noãn, Giang Thành, nói mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra?” “Mẹ, chị hôm nay bị người ta đánh, ở trong trường bị một bạn lớn tuổi hơn đánh đó!” Giang Thành trong lòng Liễu Chân Nhã ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước trông vô cùng đáng thương. Noãn Noãn cũng siết chặt hai tay nhỏ bé đang ôm Liễu Chân Nhã lại. Liễu Chân Nhã vừa nghe nói Noãn Noãn bị người ta đánh, cảm thấy hoảng loạn vô cùng: “Noãn Noãn, con bị người ta đánh sao? Bị ai đánh? Có bị thương không? Mau để mẹ xem xem!” “Oa, mẹ….” Noãn Noãn đang ở trong lòng Liễu Chân Nhã khóc lớn lên. Liễu Chân Nhã nâng gương mặt đang đẫm lệ của Noãn Noãn lên, trên gương mặt nhỏ bé còn ẩn ẩn mấy dấu tay hồng hồng làm Liễu Chân Nhã bùng lên lửa giận: “Noãn Noãn, là ai đánh con, nói mẹ nghe.” “Là Lưu Hân Vũ học lớp 5” Noãn Noãn vừa khóc vừa nói “Mấy hôm trước, dì Ngọc đưa con đến trường thì gặp ba Hân Vũ, Ba chị ấy tặng rất nhiều hoa cho dì Ngọc, còn nói mời con và dì Ngọc đi ăn cơm, con và dì Nọc cũng chưa đồng ý. Mỗi buổi sáng và chiều chú Lưu đều chờ dì Ngọc ở cổng trường, dì Ngọc cũng không thèm để ý đến ông ta. Chiều nay lúc tan học, Lưu Hân Vũ và mấy bạn của chị ấy đến lớp con, mắng mẹ con là hồ ly tinh, nói con là con của hồ ly tinh, mấy chị đó còn cảnh cáo con không được để dì Ngọc quyến rũ chú Lưu nữa. Con nói là dì Ngọc không có quyến rũ chú Lưu, chị ấy liền đánh con, đánh lên mặt….” Liễu Chân Nhã đau lòng hôn lên gương mặt Noãn Noãn: “Noãn Noãn, đừng khóc, sáng mai mẹ đưa con đi học. Cái bạn Lưu Hân Vũ kia, mẹ sẽ tính sổ với bạn đó.” Dám đánh con gái bé nhỏ của cô, dù là đứa con nít cô cũng không bỏ qua. “Mẹ, con cũng không thiệt lắm đâu, có chị San San giúp con.” Noãn Noãn lau nước mắt, nghiêm mặt thở phì phì hùng hổ nói: “Mặt của Lưu Hân Vũ bị con cào lại, tóc bị chị San San nắm đứt một mớ, còn mấy người cùng học với chị ta, mỗi người đều bị con đá mấy đá. Nếu không phải phe chị ta nhiều người hơn, hừ, Lưu Vũ Hân đó đã sớm bị con với chị San San đánh cho chừa rồi.” (Càfé: cũng đâu có vừa =)))) “Cục cưng của mẹ giỏi quá, đúng rồi, thế chị San San có bị thương không?” Sau khi nghe xong Liễu Chân Nhã mới bớt giận một chút, đã nói mà, làm gì chỉ có con gái cưng nhà cô bị đánh không chứ! “Chị San San không sao, các chị kia còn muốn đánh tiếp, nhưng lúc đó dì Ngọc đã đến đón con rồi. Lần sau chị ta còn dám nói mẹ là hồ ly tinh, còn sẽ đánh chị ta, đánh cho mẹ chị ta không nhìn ra được luôn!” Noãn Noãn giơ giơ nắm tay lên, “ Mẹ, cho con học võ nhé, con muốn sau này ai dám ăn hiếp con, sẽ bị con đánh cho tan tác.” “Mẹ, con cũng muốn học võ nữa.” Giang Thành hai mắt trong veo nhìn Liễu Chân Nhã. Liễu Chân Nhã gật đầu đồng ý: “Được, lát nữa chúng ta lên mạng tìm xem học võ ở đâu, cuối tuần mẹ dẫn tụi con đi đăng ký.” Noãn Noãn và Giang Thành càng lớn càng trở nên xinh đẹp đáng yêu, nếu để hai đứa học chút quyền cước cũng sẽ có lợi hơn, thời buổi này, tiền quyền thì không nói, nhưng thỉnh thoảng vũ lực cũng sử dụng rất được. “Mẹ thật tốt.” Hai tiểu bảo bối tranh nhau hôn má Liễu Chân Nhã, không khí trong phòng khách trở nên ấm áp vô cùng. Chín giờ tối, Ngọc Tấn Ngâm mang vẻ mặt vui vẻ trở về, thấy trong phòng khách chỉ còn Liễu Chân Nhã đang xem TV, Ngọc Tấn Ngâm cười cười đến ngồi bên cạnh Liễu Chân Nhã: “Không phải đã nói với em là không cần đợi sao, ngày mai còn phải đi học nên ngủ sớm một chút mới tốt.” Liễu Chân Nhã lắc đầu không để ý: “Không sao. Hẹn hò buổi tối thế nào rồi?” “Hẹn hò gì?” Ngọc Tấn Ngâm cười tươi tắn hơn hoa: “Cũng chỉ làm hắn ta gặp phải ác mộng thôi.” “Chị dùng pháp thuật Tiểu Mật dạy chị dạy dỗ anh ta sao?” Liễu Chân Nhã hứng trí bừng bừng hỏi. Lúc Ngọc Tấn Ngâm vừa biến thành người thì một chút pháp thuật cũng không có, Tiểu Mật đã dạy cô một chút pháp thuật đơn giản, cô học được rất suôn sẻ, Tiểu Mật vui mừng nói cô là người có tài. Tiếc là pháp thuật của Tiểu Mật có hạn, nếu không Ngọc Tấn Ngâm ban đầu cũng không phải trốn trốn tránh tránh khi gặp người. “Không phải pháp thuật Tiểu Mật dạy, trong Noãn Viên có một loại cây cỏ tên huyễn thảo, loại cây này nếu để trên người, khi tiếp xúc với độ ấm của cơ thể chừng hơn nửa giờ sẽ khiến cho người đó nghĩ đến việc sợ hãi nhất. Mấy hôm nay chị bị đám đàn ông già trẻ đeo theo như trẻ già măng mọc mà bực mình, nên mang theo nhiều huyễn thảo một chút để chuẩn bị làm đám người đó thấy khó mà lui, vừa lúc gặp phải tên họ Lưu kia nên buổi tối liền lấy ra dùng. Em không biết chứ, tên kia đang lúc ăn cơm tự dưng hét lên, nhìn mọi người trong nhà hàng như nhìn thấy yêu quái, sợ tới mức chân tay run cầm cập, cuối cùng ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua một mạch chạy đi. Thật tình muốn biết rốt cục thằng cha đó nhìn thấy cái gì.” Ngọc Tấn Ngâm như trẻ con ngồi trên sô pha cười hi hi. “Qủa nhiên mỗi loại cây trong Noãn Viên đều có tác dụng riêng mà!” Liễu Chân Nhã cũng cười: “Chị Ngọc, mấy hôm nay đàn ông theo đuổi chị hình như hơi bị nhiều đó, Noãn Noãn và Giang Thành cũng bị ảnh hưởng không tốt, chị có biện pháp gì không?” “Tạm thời không biết sao nữa, nếu Tiểu Mật biết thuật biến hình thì tốt rồi, chị sẽ biến bản thân trở nên xấu đi một chút.” Ngọc Tấn Ngâm với ngoại hình của mình cũng vô cùng bất đắc dĩ, cô chỉ muốn khôi phục lại bộ dáng tiểu thư khuê các thôi, tuyệt đối không muốn bộ dạng hống nhan họa thủy như bây giờ.” Liễu Chân Nhã cũng bó tay: “Pháp thuật của Tiểu Mật chỉ có vậy thôi. Tạm thời chị ở trong Noãn Viên đừng ra ngoài, nếu có ai hỏi thì em nói là chị xuất ngoại rồi, có thể vĩnh viễn không trở về, chờ những người đó không đến làm phiền nữa, chúng ta lại xem xem….có cách nào khác để không bị bọn họ chú ý tới không.” “Được rồi, thật ra nếu không phải vì ba mẹ con em, chỉ cũng không muốn ra khỏi Noãn Viên, xã hội này không tốt chút nào, nói là một vợ một chồng, phụ nữ có địa vị cao, chị thì lại cảm thấy phụ nữ ở đây còn không hạnh phúc bằng ngày xưa.” Ngọc Tấn Ngâm khoác tay bước lên lầu, “Thôi, không nói nữa, chị lên xem Noãn Noãn và Giang Thành một cái rồi trở vào Noãn Viên đây.” Liễu Chân Nhã cũng đứng dậy tắt TV rồi lên lầu, hi vọng sau khi Ngọc Tấn Ngâm đi tị nạn thì đám nam họa của chị ấy sẽ yên tĩnh lại.