Quả nhiên người đàn ông kia lại muốn Hứa Xán Xán thêm nước. Thì ra ngoài Cố Tử Hàng còn có đàn ông khác đang để ý Xán Xán. Nguyên Nghị thầm nghĩ, may là sắp hết năm cuối rồi. Anh không cần phải đợi nữa. Nếu còn đợi nữa thì tình địch của anh ngày càng nhiều mất. Lần này Hứa Xán Xán bay đến Hải Thành, đường bay nội địa. Sau hai giờ hai mươi phút, máy bay đã hạ cánh an toàn tại sân bay Hải Thành. Phi hành đoàn cũng trở về điểm xuất phát ngay. Nguyên Nghị cũng cùng Hứa Xán Xán trở về điểm xuất phát. Chỉ là anh không mua vé khoang hạng nhất, mà mua vé hạng phổ thông. Nguyên Nghị ngồi ở khoang phổ thông rất ít khi thấy Hứa Xán Xán. Anh lấy giấy bút viết lên đó một dòng chữ rồi gọi tiếp viên hàng không ở khu vực đó đến. “Xin hãy đưa ra tờ giấy này cho tiếp viên số ba giúp tôi.” Anh lịch sự nhờ vả. Nguyên Nghị khôi ngô tuấn tú, ăn nói lịch sự. Cô tiếp viên kia cầm tờ giấy trong tay Nguyên Nghị, còn tưởng anh đưa cho mình, nhưng sự thật là đưa cho Hứa Xá Xán, cô hơi lúng túng nói: “Được.” Đây là một tiếp viên mới vào Trường Cát nên cô ấy không biết Nguyên Nghị. Một tiếp viên biết Nguyên Nghị cố tình cười hỏi tiếp viên kia: “Cô có nghĩ anh ấy đưa tờ giấy cho cô không?” Tiếp viên kia chột dạ nói: “Tôi không có nghĩ vậy.” Bọn họ cười, nói với tiếp viên đó người Nguyên Nghị yêu là Hứa Xán Xán nhưng mà ông trời muốn thử thách, nên hai người họ phải giữ khoảng cách với nhau. Bây giờ Nguyên Nghị muốn theo đuổi Hứa Xán Xán lại lần nữa. Nhưng có ai ngờ rằng, cả hai người này đã sớm quay lại bên nhau từ lâu rồi. Hứa Xán Xán vừa đem nước uống cho hành khách khoang hạng nhất xong, nhận được tờ giấy Nguyên Nghị đưa cho cô qua tiếp viên kia. Cô cảm ơn, rồi vội mở tờ giấy ra xem. Trên tờ giấy chỉ có: Hứa tiểu thư, nhớ ăn đầy đủ – Nguyên Nghị. Hứa Xán Xán không thể nhịn cười. Đúng thật là cô chưa ăn gì, anh mà không nhắc thì có lẽ cô cũng quên luôn. Cất tờ giấy vào túi, cô dành thời gian dùng bữa. Máy bay đã hạ cánh đúng giờ tại sân bay Bắc Thành. Ở Bắc Thành không có tuyết, nhưng gió vẫn rất mạnh. Nguyên Nghị một tay nắm tay Hứa Xán Xán, một tay kéo hành lý của cô ra khỏi sân bay. Xe anh đỗ ở bãi, hai người lên xe rồi Nguyên Nghị quay sang nói với cô: “Đến nhà anh nghỉ ngơi trước nhé? Nhà anh gần đây hơn.” Bận rộn từ hai giờ sáng, đến bây giờ đã mười giờ vẫn chưa được nghỉ, La Xán Xán rất mệt mỏi. Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Nguyên Nghị lái xe đến nhà anh. Hứa Xán Xán bước vào phòng khách, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính, cô không biết nên làm gì. Cô và Nguyên Nghị đã chia tay một năm, chỉ mới quay lại tối qua. “Có chuyện gì vậy?” Nguyên Nghị bật cười. Hứa Xán Xán đi vào phòng khách. Nguyên Nghị kéo tay cô lại: “Ngủ trên giường lớn của anh đi.” Khi nghe anh nói ba từ “của chúng ta”, tai của cô bắt đầu ửng hồng lên. Anh nắm tay cô vào phòng ngủ lớn của anh, để Hứa Xán Xán nằm trên giường nghỉ ngơi, anh bật điều hòa. “Còn anh thì sao? Anh không nghỉ à?” Hứa Xán Xán ngồi trên giường, ngẩng đầu hỏi Nguyên Nghị đang cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ phòng. “Ý em là gì?” Nguyên Nghị quay lại liếc mắt nhìn Hứa Xán Xán. Cô không nói, chỉ lắc đầu, ý cô chính là không biết. Nguyên Nghị chỉnh nhiệt độ xong, đi đến trước mặt Hứa Xán Xán, đưa tay ra nâng cằm cô, cười khẽ: “Đương nhiên là nghỉ ngơi với em rồi.” Hứa Xán Xán nghiêng đầu, tránh tay Nguyên Nghị, “ồ” một tiếng rồi quay người leo lên giường. Cô vừa leo lên giường, Nguyên Nghị lại phủ người lên người cô. Tiếng cười của anh phát ra trên đỉnh đầu cô: “Nhìn em như đang chạy trốn ấy.” Hứa Xán Xán đỏ mặt nói: “Em làm gì có?” Nguyên Nghị nằm ngửa ra, xoay người cô lại, kéo cô vào trong lòng, cười nói: “Ngủ đi. Đợi em thức dậy rồi nói tiếp.” Thức dậy rồi nói gì nữa? Hứa Xán Xán tất nhiên sẽ không hỏi. Cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp trong vòng tay của Nguyên Nghị. Trong lúc ngủ, cô mơ thấy có người chỉ vào mặt cô chửi những lời khó nghe. Bà La cũng đang mắng cô, nói cô sao có thể phản bội chị gái mình. Cô đi trên đường, mọi người đều chỉ vào cô, nói cô không biết xấu hổ, đi quyến rũ anh rể, ngay cả chị gái thân nhất cũng phản bội. Cô hét lên, nói với mấy người đó cô không có phản bội chị gái, cô vốn mang họ Hứa, Nguyên Nghị không phải là anh rể của cô. Cô xin bà La hiểu, nhưng bà La chỉ tát cô một cái. “Xán Xán, Xán Xán.” Hứa Xán Xán nghe thấy giọng của Nguyên Nghị, từ từ mở mắt ra. “Xán Xán, có chuyện gì vậy?” Nguyên Nghị lo lắng hỏi. Hứa Xán Xán mới biết mình đang khóc, bởi vì cô thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt của Nguyên Nghị, mặc dù Nguyên Nghị lau nước mắt cho cô. Cô giơ tay lên lau nước mắt, nức nở nói: “Nguyên Nghị, em nằm mơ. Em mơ thấy tất cả mọi người đều đang mắng chửi em.” “Chỉ là mơ thôi, Xán Xán, đừng lo, sẽ không còn ai chỉ trích chúng ta nữa đâu.” Nguyên Nghị đau lòng, lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Anh ôm cô thật chặt, nói: “Sẽ không, không bao giờ nữa.” Hứa Xán trong lòng tay Nguyên Nghị, thì thầm “dạ” một tiếng. Chuyện đã lâu như vậy rồi, bây giờ cô là Hứa Xán Xán, người ngoài hẳn sẽ chấp nhận cô và Nguyên Nghị. Nguyên Nghị gọi cho bố mẹ mình và ông La nói với họ anh và Hứa Xán Xán đang bên cạnh nhau. Hai bên đều bất ngờ, một lúc sau mới nói biết rồi. Người lớn không vui mừng nhưng cũng không phản đối. Vài ngày sau, Nguyên Nghị dẫn Hứa Xán Xán về nhà họ Nguyên để thăm bố mẹ. Hứa Xán Xán lo là Tây Tây sẽ không chấp nhận, nhưng Tây Tây rất vui khi thất Hứa Xán Xán, vẫn coi cô là dì. Nguyên Nghị nói với Hứa Xán Xán Tây Tây sẽ từ từ hiểu. Sau khi đến nhà họ Nguyên, Hứa Xán Xán và Nguyên Nghị cùng đến nhà họ La. Ông La không nói gì nhiều, chỉ chúc Hứa Xán Xán và Nguyên Nghị hạnh phúc, còn nói nếu cả hai chọn được ngày lành thì báo chô ông hay. Sau khi rời khỏi nhà họ La, hai người đi đến nghĩa trang và nghĩa trang liệt sĩ Nam Thành. Một năm qua, Nguyên Nghị thường xuyên đến thăm bố mẹ cô. “Bố, con và Nguyên Nghị đến thăm bố. Anh ấy là bạn trai của con.” Hứa Xán Xán cầm bó hoa cúc trắng, nói với bia mộ. Nguyên Nghị nói: “Bố em đã biết lâu rồi.” Hứa Xán Xán quay đầu nhìn Nguyên Nghị, Nguyên Nghị khẽ mỉm cười. Trên đường đến nghĩa trang Nam Thành, Hứa Xán Xán hỏi Nguyên Nghị: “Có phải mẹ em cũng biết anh là bạn trai của em rồi không?” “Đương nhiên. Anh đã nói với dì từ lâu rồi.” Sau khi viếng bố mẹ Hứa Xán Xán xong, hai người trở về Bắc Thành. Họ gần như sống cùng nhau. Cả hai không phải đang ở nhà Nguyên Nghị thì là nhà Hứa Xán Xán. Nguyên Nghị chính thức cầu hôn Hứa Xán Xán. Anh và cô đã lãng phí một năm, bây giờ anh không muốn phí thêm nữa. Hôm đó, ở sân thượng nhà cô, anh thổi saxophone bài “Auld Lang Syne”. Thổi xong bản nhạc, anh quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, hỏi cô có đồng ý gả cho anh không. Hứa Xán Xán mỉm cười, gật đầu: “Em đồng ý.” Nguyên Nghị bắt đầu chọn ngày cưới. Sau khi Nguyên Nghị cầu hôn, Hứa Xán Xán gặp Cố Tử Hàng ở trung tâm thương mại. Lúc đó Hứa Xán Xán đang mua một chiếc khăn choàng trong một cửa hiệu. Cố Tử Hàng ở sau gọi cô. Cô quay lại, thấy Cố Tử Hàng, cô rất ngạc nhiên, vì hai mắt của Cố Tử Hàng đều bị lõm, trông anh đã gầy đi rất nhiều, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô vẫn coi anh là cấp trên nên không tiện hỏi. “Nghe nói cô sắp kết hôn.” Cố Tử Hàng cười. Nguyên Nghị vẫn đang chọn ngày cưới. Hứa Xán Xán ngượng ngùng gật đầu, hỏi: “Giám đốc Cố, sao anh biết?” Cố Tử Hàng thẳng thắn nói: “Tôi nghe Nguyên Nghị nói.” Hứa Xán Xán cười: “Giám đốc Cố, anh cũng biết Nguyên Nghị sao?” Nguyên Nghị là huấn luyện bay của Bắc Hàng nhưng tất cả các phi công ở các công ty đều kính trọng Nguyên Nghị. Mặc dù Cố Tử Hàng là giám đốc bộ phận phi hành đoàn của Trường Cát nên Hứa Xán Xán thấy Cố Tử Hàng biết Nguyên Nghị cũng không có gì lạ. “Ừ, chúng tôi là bạn thân, là anh em tốt.” Hứa Xán Xán ngạc nhiên: “Tôi không biết.” “Còn nhiều điều cô không biết.” Cố Tử Hàng cười nói. “Hả? Còn gì nữa vậy?” Nguyên Nghị nghi ngờ nhìn anh. Trong lòng Cố Tử Hàng rất buồn, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Không có gì. Chúc cô và Nguyên Nghị hạnh phúc.” “Cảm ơn giám đốc Cố.” “Khi ngày hai người chọn được ngày rồi thì phải nói cho tôi biết đầu tiên đấy nhé.” Hứa Xán Xán trả lời bằng một từ “Được ạ”. Cố Tử Hàng cúi đầu, nhìn ngón chân mình, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Hứa Xán Xán, cô mua xong chưa? Tôi chở cô về.” Ngay cả bản thân anh cũng không biết anh đã dè dặt như thế nào mới nói được câu này. Hứa Xán Xán liền vội nói: “Không cần, không cần, tôi tự đi taxi là được rồi.” Cô đã nhiều lần ngồi xe anh rồi, không muốn làm phiền anh nữa. Mặc dù anh và Nguyên Nghị là bạn thân, nhưng anh vẫn là sếp, cô thấy không được tự nhiên khi bên cạnh anh cho lắm. “Quên cô ấy đi.” Cố Tử Hàng nhớ lại những gì Nguyên Nghị nói với anh. Câu trả lời đó của anh đến bây giờ nói lại vẫn còn thấy đau lòng. Cố Tử Hàng nhìn Hứa Xán Xán trả tiền cho chiếc khăn choàng đã chọn. Rồi nhìn gò má của cô, trong lòng luyến tiếc. Anh quyết định đây là lần cuối cùng mình nhìn cô như vậy, sau đó nhất định sẽ quên cô. “Tôi về đây. Tạm biệt giám đốc Cố.” Hứa Xán Xán trả tiền xong rồi nói lời tạm biệt với Cố Tử Hàng. Cố Tử Hàng gật đầu: “Ừm.” Hứa Xán Xán về nhà Nguyên Nghị. Bên ngoài tuyết rơi rất lạnh, vừa bước vào đã có cảm giác ấm áp. “Nguyên Nghị, em mua cho chúng ta mỗi người một chiếc khăn choàng.” Hứa Xán Xán phát hiện Nguyên Nghị ở nhà, vui mừng nói Nguyên Nghị. Nguyên Nghị đang đọc sách thì ngẩng đầu nhìn, đưa tay về phía cô. Hứa Xán Xán đi đến trước mặt Nguyên Nghị, lấy khăn choàng ra khỏi túi, để anh đeo cho cô xem. “Nhìn đẹp đó, anh thích không?” Hứa Xán Xán hỏi. Nguyên Nghị gật đầu: “Thích. Em đeo cho anh xem thử.” Hứa Xán Xán đeo lên, hỏi Nguyên Nghị thấy thế nào. “Không đẹp bằng Xán Xán của anh.” Nguyên Nghị luôn rất thẳng thắn, Hứa Xán Xán bật cười. “Đúng rồi, Nguyên Nghị, anh với giám đốc Cố quen nhau sao? Còn là bạn thân nữa à?” Hứa Xán Xán hỏi. Nguyên Nghị đưa khăn choàng cho cô, nghe thấy Hứa Xán Xán nhắc đến Cố Tử Hàng, tay anh dừng lại, mắt hơi híp: “Ừm, sao vậy?” “Anh chưa từng nói với em.” Nguyên Nghị cười nói: “Bởi vì chúng ta chưa từng nói đến chủ đề này. Em cũng không hỏi anh, nên anh cũng không nói.” Hứa Xán Xán gật đầu, vậy cũng đúng. “Sao đột nhiên em lại nhắc đến cậu ta?” Nguyên Nghị nói tiếp. “Em đi mua khăn choàng thì gặp anh ấy trong trung tâm thương mại.” Thì ra là vậy. Nguyên Nghị giống như vô tình hỏi: “Cậu ta có nói gì với em không?” “Không có gì. À, anh ấy nói khi nào chúng tôi chọn được ngày kết hôn thì nói với anh ấy biết đầu tiên.” “Ừm.” Nguyên Nghị nói. Chuyện này, người đầu tiên biết là Cố Tử Hàng cũng không sao. Nguyên Nghị không để Hứa Xán Xán lo chuyện kết hôn, vì thời gian rảnh rỗi cô chuẩn bị cho kỳ thi để thăng làm tiếp viên trưởng. Đương nhiên còn phải làm nhiệm vụ. Có một lần làm nhiệm vụ Hứa Xán Xán từng gặp Dương Hồng Quyên nắm tay Viên Phi tại sân bay, cô rất ngạc nhiên. Dương Hồng Quyên nói với cô rằng cô ấy và Viên Phi đã quay lại, nhiều năm rồi cũng chưa gặp người đàn ông nào đáng tin nên bắt đầu lại với Viên Phi cũng không sao, hơn nữa Viên Phi có tiền, cô ấy yêu tiền của Viên Phi. Nguyên Nghị bán tín bán nghi, nhưng chúc mừng Dương Hồng Quyên. Nguyên Nghị vẫn chưa chọn được ngày, thay vào đó anh chọn nhà trước. Anh nói với Hứa Xán Xán bạn họ kết hôn xong sẽ sống trong một căn nhà mới. Hứa Xán Xán đi theo Nguyên Nghị xem nhà, đó là một biệt thự gần bờ sông. Tuyết ở Bắc Thành đã ngừng rơi, trời cũng sáng hơn. Mùa đông ở Bắc Thành muốn nhìn thấy ánh mặt trời cũng không chuyện dễ gì. Nguyên Nghị kéo cái ghế trên sân thượng nhà Hứa Xán Xán, ngồi đọc sách. Là một cuốn sách xem ngày tốt. Anh thường xuyên đọc nó, nhưng vẫn luôn có nhiều lý do nên chưa chọn xong. Cuối cùng anh cũng chọn được. Lúc đó, Hứa Xán Xán vẫn đang ngủ, vì cô vừa làm nhiệm vụ một ngày một đêm, lúc tối khuya mới về đến. Anh gửi cho Hứa Xán Xán một tin nhắn: Anh đợi em trên sân thượng. Sau đó gọi cho Cố Tử Hàng nói đã chọn được ngày kết hôn với Hứa Xán Xán. Cố Tử Hàng đang làm việc trong văn phòng. Anh đã tăng ca cả một buổi tối. Kể từ lần trước gặp Hứa Xán Xán ở trung tâm thương mại, anh thường xuyên tăng ca. Làm việc mới khiến anh quên đi mọi thứ. “Được, tôi nhớ rồi. Hôm đó nhất định sẽ có mặt.” Cố Tử Hàng cười nói. Nguyên Nghị dừng một chút, nói: “Ừ. Nếu không ngại, cậu có thể làm phù rể trong đám cưới của tôi với Xán Xán.” Cố Tử Hàng lập tức nói: “Cậu không ngại thì tất nhiên tôi không ngại.” “Chúng ta không có gì xa lạ. Liền chuẩn bị đồ phù rể thiệt đẹp cho cậu.” “Được.” Sau đó, Nguyên Nghị thông báo nhà họ Nguyên và nhà họ La rằng anh đã chọn được ngày cưới. Chuyện cưới hỏi anh tự mình chuẩn bị, hai bên đều không phản đối. Hứa Xán Xán ngủ dậy liền lên sân thượng tìm Nguyên Nghị. Nguyên Nghị nghe tiếng bước chân, ngẩng mặt nhìn. “Lại đây.” Anh đưa tay gọi cô. Hứa Xán Xán đi tới, cô rất vui vẻ: “Mặt trời đến rồi, thật là ấm áp.” “Ừm. Ngồi đi.” Nguyên Nghị ngẩng đầu nhìn Hứa Xán Xán, nói. Ngồi? Hứa Xán Xán nhìn thoáng qua sân thượng, ở đây có duy nhất một cái ghế mà Nguyên Nghị ngồi, vậy cô ngồi ở đâu? Nguyên Nghị chỉ vào chân mình và nói: “Ngồi ở đây.” Là ban ngày, còn đang ở bên ngoài, Hứa Xán Xán rất ngại. “Mau đến đây.” Nguyên Nghị giục. Hứa Xán Xán đi vài bước thì dừng lại, phải ngồi thế nào? Đối mặt với anh hay đưa lưng lại? “Lên đây.” Nguyên Nghị nói thẳng, cho cô lựa chọn. Hứa Xán Xán ngại ngùng ngồi lên, đối mặt với anh. Nguyên Nghị ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô cười: “Ngồi trên người anh hay phơi nắng ấm hơn? Em nói đi, Xán Xán.” Khuôn mặt Hứa Xán Xán đã rất nóng. Cô nhìn xung quanh, không người khác, thở phào, quay đầu lại nhìn Nguyên Nghị cười, cô rất xấu hổ. Nguyên Nghị ôm Hứa Xán Xán nói anh đã chọn được ngày kết hôn. Hứa Xán Xán hỏi: “Nguyên Nghị, từ nay về sau thật sự sẽ không có ai gì về chúng ta nữa đúng không?” “Ừm.” Hứa Xán Xán nói: “Nguyên Nghị, còn em không nghĩ là thật.” “Là thật, Xán Xán. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia tay nữa.” Nguyên Nghị nói xong, cúi đầu, bắt đầu hôn lên mắt, mũi và môi cô. Xung quanh chung cư đều là các tòa nhà cao tầng san sát nhau, sân thượng của chung cư họ đang ở là một trong những nơi cao nhất. Ánh mặt trời đang chiếu xuống mặt đất, trên mặt đất có bóng của hai người họ. … Hứa Xán Xán nép vào lòng Nguyên Nghị phơi nắng. Ngón tay của Nguyên Nghị luồn vào tóc của cô, chậm rãi vuốt dọc mái tóc cô. Hai người họ không nói gì. Bọn họ định phơi nắng cho đến khi mặt trời lặn. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng cùng anh anh cũng đón nắng mặt trời. Bao nhiêu lời chỉ trích, bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu nỗi buồn đều đã qua, cuối cùng cô và anh cũng đón được ánh sáng tươi mới. Hứa Xán Xán nhìn mặt trời, nheo mắt. Cô nhớ lại năm mình mười chín tuổi, từ lúc mười chín tuổi cho đến bây giờ đã hai mươi sáu. Năm này qua năm khác … một nụ cười mở trên khóe miệng cô.