Ông La nhíu mày. Ánh mắt bà La nhìn Nguyên Nghị cũng trở nên sắc bén hơn: “Người con thích là Xán Xán?” “Dạ.” Nguyên Nghị nhìn mẹ vợ, giọng nói đầy vẻ chắc chắn. Bà La hỏi: “Xán Xán thì sao? Con bé cũng thích con à? Tụi con bên nhau rồi sao?” Nguyên Nghị: “Dạ.” “Nguyên Nghị, con không biết Xán Xán là em của Tư Tư à? Con là anh rể của Xán Xán, sao lại có thể thích Xán Xán chứ? Người bên ngoài mà biết quan hệ của con với nó thì sẽ nói thế nào? Nguyên Nghị, tuy mẹ và bố của Tư Tư rất thoáng, bố mẹ sẽ không ngăn cản con lập gia đình mới. Con yêu ai cũng được, nhưng không thể là Xán Xán. Mẹ nghĩ con hiểu đạo lý này! Hơn nữa còn có Tây Tây, dì nhỏ trở thành mẹ kế. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tây Tây thế nào, con có nghĩ đến không?” Bà La trách mắng nhưng cố gắng kìm nén nên không có tiếng quát Nguyên Nghị. Bà ấy không ngờ người Nguyên Nghị thích là Xán Xán và hoàn toàn không ủng hộ. Nguyên Nghị nói: “Con biết, việc con và Xán Xán bên cạnh nhau sẽ khiến nhiều người không hiểu. Tây Tây vẫn còn nhỏ, tụi con sẽ từ từ để Tây Tây chấp nhận, cố gắng…” “Không chỉ là không hiểu, mà là mỉa mai, chửi rủa! Nếu con với Xán Xán bên cạnh nhau sẽ có vô số người ở sau chỉ trỏ, châm biếm, thậm chí xỉ vả hai đứa! Con chịu đựng được chuyện này không?” Bà La cắt ngang lời của Nguyên Nghị. Nguyên Nghị nói: “Con không quan tâm, chỉ là bản thân con không nỡ để Xán Xán chịu thiệt thòi.” Bà La: “Bây giờ con đã biết Xán Xán sẽ chịu thiệt thòi, vậy mà vẫn còn có suy nghĩ này. Nên chấp nhận sự thật đi con à. Mẹ sẽ không bao giờ đồng ý để hay đứa bên cạnh nhau! Bố Tư Tư, ông nói đi.” Bà La nhìn về phía ông La. Ông La gật đầu, giọng ông ấy dễ chịu hơn bà La: “Bố cũng không đồng ý. Tụi con sẽ chịu không ít chỉ trích. Xán Xán là một đứa trẻ tốt, con có thể để con bé chịu thiệt thòi như vậy thật sao?” Nguyên Nghị nói: “Sở dĩ lần này con đến ngoài việc mong bố mẹ đồng ý cho con với Xán Xán bên cạnh nhau, còn có một việc con hy vọng hai người có thể công khai. Nếu chuyện này được công khai, con và Xán Xán bên cạnh nhau cũng không còn khó chấp nhận nữa.” “Là chuyện gì?” Ông La hỏi. Nguyên Nghị đáp: “Thân thế của Xán Xán ạ.” “Cái gì mà thân thế của Xán Xán? Xán Xán chính là con ruột của chúng ta! Là em gái ruột của Tư Tư!” Giọng bà La rất khó nghe. Nguyên Nghị chậm rãi nói: “Tư Tư đã nói với con về thân thế của Xán Xán. Xán Xán không phải là em ruột của cô ấy, không phải con ruột của bố mẹ.” Bà La nhíu mày: “Hiện tại Xán Xán chính là con gái của nhà họ La chúng ta! Dù con có nói gì đi nữa, chúng ta sẽ không đồng ý cho con và Xán Xán bên cạnh nhau! Con vẫn còn có suy nghĩ này sao!” Ý của bà La chính là không công khai thân thế của Xán Xán. Cả ba người không ai nói tiếp, biểu cảm trên khuôn mặt họ khác nhau. Phòng khách nhà họ La đột nhiên im ắng. Tay Nguyên Nghị siết chặt thành nắm đấm. Cuối cùng, anh đứng dậy khỏi ghế sofa dưới ánh mắt không đồng tình, còn có ý trách móc của hai người lớn. Anh từ từ quỳ xuống, nhìn hai người họ, thần khẩn nói: “Xin bố mẹ đồng ý.” “Dù con quỳ xuống mẹ cũng sẽ không đổi ý!” Bà La nói: “Con về đi, mẹ sẽ không đồng ý!” Nói xong, bà La đứng dậy quay về phòng. Ông La nhìn Nguyên Nghị quỳ dưới đất, cau mày: “Nguyên Nghị, con đang làm gì vậy? Đứng lên!” “Con mong bố mẹ đồng ý.” Nguyên Nghị nói lại. “Nguyên Nghị, bố thật sự không thể đồng ý chuyện này. Tạm thời thân phận của Xán Xán, bố không thể công khai. Tư Tư mất là một đả kích rất lớn đối với mẹ nó, bây giờ chỉ còn Xán Xán là con gái. Hơn nữa bố không biết công khai thân phận của Xán Xán ảnh hưởng tốt hay xấu với con bé.” Ông La chân thành nói. Nguyên Nghị vẫn chỉ nói một câu: “Xin bố mẹ đồng ý.” Ông La lắc đầu, thở dài: “Trời ạ, con đừng cố chấp nữa, đứng dậy đi.” Nguyên Nghị vẫn quỳ, ông La nhìn anh lần nữa, không muốn nói tiếp, cũng quay lại phòng. Trong phòng khách nhà họ La, chỉ còn lại Nguyên Nghị vẫn quỳ trên mặt đất. Trong phòng ngủ, bà La nằm trên giường không ngủ được, mắng: “Trái ngang thật, sao mà Nguyên Nghị lại thích Xán Xán chứ?” Ông La nằm bên cạnh, nói: “Xán Xán xinh đẹp, tốt bụng. Tại sao Nguyên Nghị lại không được yêu nó?” Bà La nhìn chằm chằm vào ông La: “Ông nói cái gì? Rốt cuộc là ông đứng về phía nào đấy?” Ông La thở dài: “Ý tôi là Xán Xán là một đứa bé ngoan, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể yêu nó mà.” Bà La phẫn nộ nói: “Nhưng Nguyên Nghị là anh rể của Xán Xán! Anh rể và em vợ, còn ra thể thống gì nữa? Ở trước mặt Nguyên Nghị tôi không nói mấy lời khó nghe. Trong mắt người khác tụi nó chính là anh rể ngủ với em vợ hay sống cùng em vợ, kiểu này ông nghe lọt tai sao?” “Bà nói cái gì vậy? Sao lại nói Xán Xán như vậy?” Ông La nhíu mày. Bà La nói: “Không phải tôi nói thì người khác cũng nói như thế! Dù sao đi nữa, tôi nhất định không đồng ý cho hai đứa nó bên cạnh nhau!” Ông La hơi đau đầu. Ông nói: “Nếu Xán Xán thực sự thích Nguyên Nghị, giống như thằng bé nói, ta không phải nên công khai thân phận của Xán Xán sao? Bằng cách này, mọi người sẽ không chỉ trích vì hai đứa nó nữa.” Bà La: “Hiện tại chúng ta chỉ có Xán Xán là con gái, con bé chính là con gái của chúng ta! Hơn nữa, ngay cả khi những người khác biết thân phận thật của Xán Xán nhưng Xán Xán được nuôi dưỡng trong nhà họ La. Con bé và Tư Tư cũng có tình cảm chị em. Những người khác cũng sẽ chỉ trỏ.” Ông La nói: “Nhưng khi Xán Xán mười tuổi, chúng ta đã không bên cạnh con bé. Tư Tư mất chúng ta mới quay về. Xán Xán ở trong nước nhiều năm như vậy cũng giống như tự một mình…” “Ông có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nguyên Nghị vẫn không thể bên cạnh Xán Xán!” Ông La thở dài: “Chao ôi, Nguyên Nghị, thằng nhóc này đến giờ vẫn đang quỳ ngoài kia.” “Vậy thì cứ để nó quỳ đi, như thế nó sẽ hiểu được quyết tâm của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này!” Trong lòng ông La rất mâu thuẫn, chỉ cau mày không nói. Đột nhiên bà La nói: “Được rồi, bây giờ tôi gọi cho Xán Xán để con bé biết chúng ta không thể đồng ý cho nó và Nguyên Nghị bên cạnh nhau. Để nó chia tay với Nguyên Nghị ngay lập tức!” Dứt lời, bà La đi đến lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ. Ông La ngăn bà: “Xán Xán phải bay khắp nơi, nó đã rất cực khổ rồi. Có thể bây giờ con bé đang bay, hoặc bị lệch múi giờ, cũng có thể đang ngủ chuẩn bị ngày mai phải bay. Bây giờ muộn như vậy, bà đừng ảnh hưởng đến con bé. Hơn nữa chuyện này phải gặp nhau thì mới có thể nói rõ ràng được.” Bà La suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ tự đến đến Bắc Thành, ở nhà con bé, chờ nó.” Ông La nói: “Bà đi Bắc Thành làm cái gì? Bà không có chìa khóa nhà của Xán Xán, còn nữa mỗi ngày phải đến bệnh viện lấy insulin. Để tôi coi, tìm thời gian gọi cho Xán Xán, bảo con bé sắp xếp thời gian quay về, gặp mặt rồi mình nói chuyện.” Bà La thở dài: “Được rồi.” Ông bà La nói thêm vài câu, tắt đèn. Phải mất rất lâu, bà La quay qua quay lại mới ngủ được. Ông La vẫn mở mắt, không ngủ được. Ông luôn yêu quý Nguyên Nghị. Nguyên Nghị là một người đàn ông có trách nhiệm. Năm đó vì anh, mà Tư Tư mới có nhiều lòng tin hơn, Cuối cùng, con bé cũng cố gắng sống thêm một năm nữa. Bây giờ, anh lại quỳ xuống trước mặt vợ chồng họ như vậy khiến ông rất khó chịu. Ông bà La không quay lại phòng khách nhưng Nguyên Nghị vẫn quỳ đến khi bình minh. Mà 9 giờ sáng có bài sát hạch phi công, anh phải chấm điểm nên trước đó đã đặt một vé máy bay về Bắc Thành vào sáng sớm. Thấy trời đã sáng, anh đứng dậy, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ, chỉ quay người rời đi. Nguyên Nghị ngồi trên ghế máy bay trầm mặc. Anh biết người lớn sẽ không ngay tức khắc chấp nhận chuyện anh và Xán Xán, nên anh phải kiên trì. Anh nghĩ xin ông bà La công khai thân phân của Xán Xán là cách duy nhất để Xán Xán không phải chịu thiệt thòi. Nhưng đồng thời Xán Xán sẽ biết mình vốn dĩ là cô nhi. Tuy được nhà họ La nuôi nhưng mười tuổi đã một mình sống trong nước không khác gì trẻ mồ côi, từ lâu cũng đã không sống cùng bố mẹ. Sau khi biết những chuyện này, cô chắc chắn sẽ buồn, cũng khiến anh thấy tồi tệ. Nhưng rất khó vẹn cả đôi đường, huống gì anh nghĩ Xán Xán có quyền biết rõ thân thế của mình. Máy bay lên độ cao ổn định, Nguyên Nghị nhíu mày, chìm sâu vào những suy nghĩ trong đầu. Nguyên Nghị đang ngồi trên máy bay, còn La Xán Xán cùng phi hành đoàn bay tới Hải Thành. Đến Hải Thành, cô nhận được điện thoại của ông La, hy vọng cô sắp xếp thời gian mau trở về nhà. Chín giờ sáng, Nguyên Nghị có mặt đúng giờ tại địa điểm sát hạch phi công. Anh chấm điểm từng người. Đợt sát hạch lần này chỉ có một người không qua. Đó chính là cháu trai của Tổng giám đốc Bắc Hàng, Trường Cường. Lý do là Trường Cường bị ảnh hưởng bởi sức gió, máy bay hạ cánh trong trạng thái không ổn định. Trường Cường cho rằng Nguyên Nghị quá khắt khe nên đã cãi nhau một trận. Nguyên Nghị vẫn không sửa đổi điểm. Trường Cường từng đề nghị với chú mình đừng để Nguyên Nghị chấm điểm, nhưng đề nghị của của anh ta bị bác bỏ. Lúc Nguyên Nghị từ chỗ sát hạch về nhà trời đã tối. La Xán Xán đang từ Hải Thành trở về. Cô định vừa đến Bắc Thành rồi lập tức bay về Nam Thành. Nguyên Nghị nhận được điện thoại của La Xán Xán nói sẽ về Nam Thành, anh nói “được”, còn nói sẽ đi cùng cô. Anh đoán ông bà La bảo cô về Nam Thành, cũng đoán được người lớn sẽ nói gì. Anh không để cô đối diện một mình. La Xán Xán nghe anh cũng đi, hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Chỉ là bây giờ công việc của Nguyên Nghị rất bận, ban ngày không có thời gian. La Xán Xán đợi mấy ngày, cuối cùng Nguyên Nghị cũng rảnh rỗi nhưng cô lại có nhiệm vụ mới. Vậy nên cô gọi cho ông bà La nói sẽ về Nam Thành sau khi trở về. Nhiệm vụ lần này của La Xán Xán là bay đến San Francisco. Cô rất ngạc nhiên khi cầm danh sách hành khách khoang hạng nhất, vì có tên “NGUYÊN NGHỊ” trên đó. Anh không hề thông báo cho cô bất kỳ tin gì về việc anh sẽ bay chuyến này cả. Khi hành khách hạng nhất lên máy bay, cô đứng ở cửa cabin để đón tiếp. Các hành khách khoang hạng nhất đã lên máy bay, chỉ thiếu mỗi Nguyên Nghị. La Xán Xán đứng ở cửa cabin nhìn xung quanh. “Em đang đợi anh sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. La Xán Xán nhanh chóng cúi đầu: “Chào mừng đến chuyến bay của hãng hàng không Trường Cát.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Nghị cười. “Em đang đợi anh sao?” Nguyên Nghị nhìn cô cười, lặp lại lần nữa. La Xán Xán cười nói: “Vâng, thưa anh Nguyên, mời anh đi bên này.” Nguyên Nghị nhìn cô, anh muốn đi du lịch cùng cô một lần trước khi đi gặp bố và mẹ cô. .