Đợi buổi tối lúc Đường Tố Khanh về đến nhà, nhìn căn nhà thu dọn sạch bóng trước mắt, cô có một chút sững sờ trong nháy mắt, nét mặt khích lệ nhìn người đàn ông này như đứa trẻ to xác đứng chờ, lần đầu tiên cô không cố kỵ chút nào hì hì một tiếng, không nhịn được bật cười, không giống với mỉm cười nhàn nhạt trong quá khứ. Tiếng cười dễ nghe bay vòng ở phòng lớn như thế, thấy cô gái nhỏ vui vẻ như vậy, Sở Chiến cảm thấy lao động cực khổ một buổi chiều là cực kỳ đáng giá, khóe miệng khêu gợi không kiềm hãm giương lên, tròng mắt tối đen cưng chiều nhìn chằm chằm cô, nháy mắt cũng không nháy mắt, thật sự giống như toàn thế giới chỉ nhìn thấy được sự tồn tại của cô. Phúc hắc như Sở Chiến, sau khi ăn xong cơm tối, Đường Tố Khanh đi tới chỗ nào, anh đều giống như hương con sâu bám đít theo tới chỗ đó, thời thời khắc khắc dính chắc cô, vẫn bị bọn thuộc hạ lén lút ca tụng là hòa thượng thì anh đều biết tình hình phía sau, cả người ăn biết mùi vị, ngày ngày quấn cô, trong đầu nghĩ thế nào đòi lại phúc lợi đặc biệt của mình. Chiều hôm nay đã suy nghĩ nhớ cô gái nhỏ một buổi chiều, sau khi Sở Chiến ăn cơm tối xong dĩ nhiên không quên đòi lại phúc lợi của mình, cô gái nhỏ chân trước cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, trong nháy mắt cửa vẫn chưa đóng chặt, vẻ mặt anh đã tà khí xông vào, ở dưới khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đó, vô cùng vui vẻ quấn lấy cô gần nhiều giờ, cuối khi cô ấy yêu kiều trừng mắt mới thỏa mãn ôm cô gái nhỏ mệt mỏi đi ra. Sở Chiến thỏa mãn, lại một ngày Đường Tố Khanh bị ăn sít sao nhiều lần, hơn nữa chồng cô còn dũng mãnh vậy, cả người mệt nhọc ở trên lồng ngực của anh đi vào giấc mơ. Mệt nhọc thế này chính là kết quả ngày Chủ nhật hôm sau, Đường Tố Khanh không có cách nào tỉnh lại theo đồng hồ sinh lý của chính mình, cô ngủ nhiều hơn bình thường mấy giờ. Đường Tố Khanh bị cảm giác mút vào liếm phủi ướt át ở cần cổ xương quai xanh và các chỗ truyền đến cùng với cảm giác đè nặng đánh thức, theo bản năng đưa tay phẩy phẩy, lại ôm đến một vật thể hình cầu, mơ mơ màng màng mở nửa mắt, đầu sỏ làm cho toàn thân cô đau nhức tối hôm qua thì giờ phút này đang hôn lên một đường từ xương quai xanh đi xuống. . . . . . Toàn thân truyền đến sảng khoái run rẩy, cô không kìm hãm được ngâm ra tiếng, đồng thời không tự chủ được giãy dụa thân thể. Anh dừng động tác, giọng nói khàn khàn ái muội lại mang theo một nụ cười: "Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?" Dưới tình huống này, Đường Tố Khanh cũng không có buồn ngủ gì nữa, tối hôm qua dạy dỗ như sắt thép vẫn còn ở nơi này, người đàn ông ở trước mắt rõ ràng chính là động tình rồi, hương Đường Tố Khanh không để ý đau nhức trên người, vội vội vàng vàng đẩy người đàn ông ra, đi xuống bên kia giường, kết quả quýnh lên chính là cả người bủn rủn trên mặt đất. May nhờ trên sàn nhà đã trải một lớp thảm lông dê thật dầy, cô té xuống không bị thương tích gì, nhưng người đàn ông luôn luôn cưng chiều vợ như mạng cũng không nhìn như vậy nữa, nhìn cô gái nhỏ bởi vì một chút ý muốn của chính mình mà té lăn trên đất, giờ phút này anh tràn đầy nhiệt tình tiêu tán trong nháy mắt, lo lắng và đau lòng qua ôm lấy cô thả vào trên giường. Bởi vì sự kiện rời giường buổi sáng mà hai người kì kèo mè nheo hao tốn không ít thời gian, đợi đến sau khi hai người ăn xong bữa sáng, ăn mặc chỉnh tề lái ô-tô đi siêu thị, đã là hơn mười một giờ buổi trưa rồi. Bởi vì là Chủ nhật, khoảng thời gian này cũng vô cùng náo nhiệt, có không ít tộc đi làm đang đổ máu, mua quần áo đẹp mắt một chút hoặc là chuẩn bị lương thực dự trữ một tuần. Đường Tố Khanh mang theo cái mũ do người đàn ông nắm tay đi vào khu siêu thị lớn của Thành phố S, lần đầu tiên cô tới siêu thị sầm uất như vậy đi dạo, trước kia tham gia hoạt động gì, bên cạnh đều có bảo vệ trị an tùy thời sơ tán đoàn người chật chội, hiện tại bên cạnh chỉ có chồng của cô, trong tiềm thức cô vô cùng lệ thuộc vào anh, từ khi vừa ra cửa xe, tay nhỏ bé của cô liền gắt gao lôi kéo người đàn ông, cô không phát hiện động tác nhỏ lệ thuộc của cô như vậy làm cho khóe miệng người đàn ông vui vẻ câu lên. Khóe miệng khêu gợi của người đàn ông anh tuấn như vậy nâng lên, trên đầu lại không mũ nón gì che chắn, hương tự nhiên đưa tới rất nhiều sự chú ý của đám phụ nữ, có một ít người phụ nữ còn thỉnh thoảng thẹn thùng nhìn anh một cái. Từ khi đi vào siêu thị cùng nhau tới khi nhiều người nhìn sang như vậy, Đường Tố Khanh vô cùng lo lắng thân phận của mình ra ánh sáng, nếu như bị phóng viên bị chụp được hình ảnh gì, rước lấy sự kiện bao vây giống như cùng lần trước sẽ không tốt, cô liền đè thấp cái mũ của mình. Hình như nhìn thấu sự bối rối của cô, khóe miệng Sở Chiến lộ ra nụ cười cưng chiều, đưa tay đoạt đi cái mũ trên đỉnh đầu cô, mái tóc y hệt tơ lụa như vậy nhẹ nhàng rơi xuống trong nháy mắt, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ, không thiếu nam sĩ bên cạnh kinh ngạc ái mộ. Nhìn những người đàn ông bên cạnh kia toát ra ánh mắt kinh ngạc ái mộ đối với người phụ nữ của mình, Sở Chiến vô cùng hối hận động tác mới vừa rồi của mình, giờ phút này anh có loại kích động giết người, hương vừa rồi anh nghĩ có thể cùng bảo bối của anh đi dạo phố giống như vợ chồng hạnh phúc bình thường thật tốt, không bị chuyện gì cắt đứt, chỉ coi mình là một người bình thường, mà anh đã sắp xếp nhiều ám vệ ở chỗ tối như vậy, cho nên không lo lắng chút nào cô gái nhỏ an toàn. Nhưng anh luôn luôn thông minh thế nhưng tính sót bên cạnh còn có nhiều người đàn ông sắc mê tâm khiếu đáng ghét như vậy. Những ánh mắt kia là chuyện gì xảy ra, thế nào luôn dính vào trên người của bảo bối nhà anh, anh biết bảo bối của anh vô cùng xinh đẹp mê người, thế nhưng đám đàn ông lưu manh muốn nhìn phụ nữ sao không về nhà nhìn vợ mình đi, nhìn vợ anh làm gì? Sở Chiến không vui căm tức nhìn đàn ông xung quanh, ánh mắt lạnh buốt này giống như một thanh kiếm sắc quét mắt đám người xung quanh. Đường Tố Khanh thấy người xung quanh vẫn nhìn cô, trong lòng lo lắng bị người ta nhận ra, đưa tay về phía người đàn ông yêu cầu mũ của mình, không ngờ người đàn ông chẳng những không cho cô cái mũ, còn muốn ôm cả người cô ở trong ngực, thân mật đi về phía trước, lần đầu tiên thân mật như vậy ở trước nhóm đám đông lớn, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh vẫn nhịn không được đỏ lên. Một cái tay Sở Chiến ôm cô gái nhỏ, một cái tay đẩy xe đẩy nhỏ đi tới chỗ mua đồ ăn vặt, ở bên trong lòng của Sở Chiến, bình thường cái miệng nhỏ nhắn của người phụ nữ đều thích ăn chút đồ ăn vặt, mặc kệ cô gái nhỏ của anh ăn bao nhiêu, anh đều muốn một đống lớn để nuông chiều cô, để cho khi cô muốn ăn không cần tự mình động thủ, bất cứ lúc nào đều có thể ăn, nghĩ như vậy, Sở Chiến đi mỗi một chỗ đều lấy đồ ăn vặt trên giá hàng bỏ vào bên trong xe đẩy nhỏ, cả người mua cực kỳ vui mừng. Nhìn đống đồ mua càng ngày càng đầy xe, khóe miệng Đường Tố Khanh không khống chế được co rút, sau đó không biết làm thế nào nhìn người đàn ông trước mặt mua vô cùng vui vẻ, cô không thể không đặt đồ ăn vặt đầy xe đẩy nhỏ lại trên giá hàng lần nữa, ở nhà, dường như cô và người đàn ông ăn đồ ăn vặt cũng không nhiều, khi còn bé không có tiền ăn, sau khi lớn lên thì không muốn ăn nữa. Cứ như vậy, mọi người đang chọn hàng xung quanh đều nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ, nhìn khóe miệng người đàn ông cưng chiều mà trên mặt người phụ nữ lại là bất đắc dĩ, hợp tác như vậy thật sự đúng là vô cùng xứng đôi, trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Vừa lúc có một đứa bé lớn tiếng kêu la: "Mẹ, mẹ xem, anh và chị đó thật là xinh đẹp, còn nữa sao bọn họ kỳ lạ thế kia? Là muốn mua đồ hay không mua đồ đây?" Nghe vậy, hương mẹ đứa bé nhìn sang phương hướng của Đường Tố Khanh, xin lỗi gật đầu một cái, sau đó dịu dàng giải thích với đứa bé ngồi ở trên xe đẩy nhỏ: "Bảo bảo, cũng không thể dùng xinh đẹp để hình dung anh." "Vậy phải nói thế nào?" Đứa bé mong đợi nhìn mẹ của mình. "Đẹp trai, phải nói rất tuấn tú." Mẹ bé trai cười cười giải thích. "Vậy về sau bảo bảo cũng muốn quá đẹp trai như vậy có được hay không?" Đứa bé nhìn Sở Chiến một cái, mong đợi hỏi. "Dĩ nhiên, về sau bảo bảo phải ngoan ngoan ăn cơm, sau khi lớn lên mới có thể đẹp trai như vậy." Xa xa còn có thể nghe giọng nói dịu dàng của mẹ đứa trẻ này nói chuyện với đứa bé. Đường Tố Khanh không thể nói gì cười cười, ánh mắt Sở Chiến sáng lên, cảm thấy rất mới lạ đối với tình cảnh đứa bé kia ngồi ở xe đẩy nhỏ vừa rồi, anh lập tức ôm cô gái nhỏ bên cạnh lên thả vào trong xe đẩy chứa đồ, đẩy cô đi về phía trước ở trong ánh mắt sững sờ của cô gái nhỏ. Loại chuyện như vậy thật sự giống như chỉ có bạn bè trai gái vô cùng thân mật mới có thể làm chuyện lãng mạn, hương vừa mới bắt đầu Đường Tố Khanh vô cùng xấu hổ, dù sao trong siêu thị lớn như vậy chỉ có cô là người lớn ngồi ở trên xe đẩy chứa đồ, hơn nữa thỉnh thoảng còn có người xung quanh tò mò nhìn sang, sau lại bị người đàn ông đẩy đi nhiều nơi rồi, chỗ này mua một ít đồ, chỗ đó mua một ít đồ, toàn bộ ý định của Đường Tố Khanh từ từ đặt ở trên nguyên liệu nấu ăn muốn mua hôm nay, từ từ thả lỏng mình. Vì vậy ở trong siêu thị liền xuất hiện một hình ảnh ấm áp như vậy, người đàn ông cưng chiều đẩy người phụ nữ và hàng hóa trong xe đẩy, nam anh tuấn xứng với nữ xinh đẹp, thấy thế nào cũng rất xứng đôi. Sau nửa giờ đi dạo siêu thị, muốn mua gì đó căn bản cũng mua đủ, Sở Chiến còn chưa từng hưởng thụ đủ loại chuyện hạnh phúc nhỏ mà vợ chồng bình thường sẽ làm mỗi ngày này, anh thật không muốn về nhà sớm như vậy, vì vậy đẩy cô gái nhỏ đi về phía quầy trái cây, quầy rau xanh, quầy thịt tươi to như vậy. Sở Chiến chọn lựa từng nguyên liệu nấu ăn, cho đến đi tới khu quầy thịt tươi, suy tính đến chỗ thịt tươi có mùi máu tanh, anh mới không để cô gái nhỏ và xe đẩy nhỏ ở trước mặt quầy hàng, một mình mình đơn độc đi theo đoàn người chọn thịt ở quầy hàng thịt tươi. Đường Tố Khanh ngồi ở xe đẩy nhỏ nhìn bóng lưng nghiêm túc chọn thịt từ xa xa, trong lòng là ngọt ngào và cảm động, người đàn ông anh tuấn thế này lại bỏ tư thái xuống tới chỗ hỗn loạn chật chội như vậy đi giành thịt với một nhóm người, nhìn thế nào cũng mê người. Đúng lúc Đường Tố Khanh vui vẻ nhếch miệng, bên cạnh người đàn ông mà cô luôn luôn chú ý đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, dáng dấp như cô gái nhà bên cạnh, chỉ thấy người phụ nữ kia cầm một khối không biết là thịt gì trong tay đưa cho người đàn ông, sau đó ngượng ngùng hướng về phía anh cười cười, nhìn màn này, khóe miệng Đường Tố Khanh vốn nâng lên trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, trong lòng vô cùng khó chịu. Người đàn ông vừa lấy được thịt liền hài lòng vui vẻ tâm đi về phía cô, vừa nghĩ tới người đàn ông không có biểu cảm gì đối với người phụ nữ vừa mới đưa thịt cho anh, dường như lại mỉm cười yêu chiều đối với mình, trong lòng Đường Tố Khanh không khó chịu như vậy nữa, hương chỉ là ít nhiều gì vẫn có để bụng một ít, vừa nghĩ tới về sau cũng sẽ có người ra vẻ nịnh bợ với anh, trong lòng cô thật không dễ chịu, sao người đàn ông anh tuấn thế này có thể không có một vài người điên cuồng theo đuổi đây? Lần này Đường Tố Khanh ý thức có nguy cơ, cảm thấy có nguy cơ, dĩ nhiên sẽ làm một vài hành động tới bảo vệ chủ quyền của chính mình.