Khi Đường Tố Khanh và chồng theo ông cụ đi vào phòng bếp, thấy một bàn đầy ắp thức ăn, xem ra thật sự là đang đợi cô về. Ông vui mừng ngồi vào vị trí của mình, Đường Tố Khanh cùng Giang Thiếu Hiền chia ra ngồi bên cạnh ông, quản gia chờ bọn họ ngồi xong liền mở nắp đậy các món ăn mở ra, mùi thơm của các món ăn nhè nhẹ phiêu tán trong không khí, khiến trong lòng Đường Tố Khanh cảm thấy ấm áp. "Tiểu Hiền biết con trở về, những thứ này đều là thân Tiểu Hiền chuẩn bị, con nếm thử một chút xem sao." Lão Đường gắp một miếng thịt xông khói thả vào trong chén của cô, con mắt lóe sáng mang the vẻ mong chờ nhìn cô. Mà cái người chồng kia cũng đang ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt cũng có vẻ mặt mong đợi, khi mắt cô lơ đãng liếc qua liền có chút xấu hổ cúi đầu, khiến Đường Tố Khanh rất hoài nghi cô đáng sợ đến thế sao? Thật ra thì Đường Tố Khanh biết anh từ nhỏ đã chịu khi dễ, cho nên đối với chuyện gì cũng đều cẩn thận, nhất là bây giờ cô gái bên cạnh anh là người anh vô cùng hâm mộ, là vợ của anh, đồng thời cũng là một vị quan cao, trên người tự nhiên tản ra một cỗ khí phách khiến người ta khiếp sợ, càng thêm trọng yếu chính anh đang dựa vào ông nội, thỉnh thoảng muốn kiếm tiện nghi trên người cô, điều này cũng làm cho anh cảm thấy rất ngượng ngùng. Đang lúc mọi người quan sát sắc mặt của cô, Đường Tố Khanh nhàn nhạt cắn một miếng thịt heo, từ từ nhai, một cỗ mùi thơm lan tràn trên bờ môi, làm cho người ta càng muốn ăn thêm, không nhịn được thở dài rồi nói: "Mùi vị không tệ." , tiếp theo vì ông nội mà ăn một núi thức ăn, không ngừng thưởng thức hết món này đến món khác. Người đàn ông vốn đang cúi đầu nghe được lời khen của cô, vui vẻ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô ăn. Đường Tố Khanh có thói quen rất thích sạch sẽ, nên không thích lắm việc ông nội gắp thức ăn cho mình, nhưng cô vẫn còn một thói quen khác là không thích lãng phí, cho nên đương nhiên đem tất cả thức ăn mà ông nội và chồng mình gắp ăn hết sạch sẽ, điều này làm cho người đàn ông như con thỏ nhỏ không ngừng vui mừng, mà lão Đường thấy cái cảnh tượng này càng thêm vui mừng không thôi, ai nói tình cảm không thể bồi dưỡng, hai người này sớm muộn sẽ sinh cho ông một đứa cháu để ẵm bồng. Một bữa cơm yên lặng trôi qua, sau đó mọi người dời đến phòng khách, Đường Tố Khanh nói chuyện với ông nội vài câu, người chồng trên danh nghĩa của cô thì ngồi bên cạnh nghiêm túc cắt trái cây, cảm giác tồn tại siêu cấp tệ, nếu như không phải là anh thỉnh thoảng dâng nước hoa quả cùng trái cây đến cho cô, khiến cô càng coi thường anh. Sau khi lão Đường hỏi cô về tình hình công việc gần đây như thế nào, lập tức chuyển đề tài đến từ công việc và sức khỏe của cô thành chuyện tình cảm của vợ chồng cô. "A Khanh, công việc con bận rộn không ít, vốn công việc bận rộn như vậy, trên sinh hoạt càng không thể chăm sóc tốt cho bản thân, rất dễ khiến cho con không quan tâm đến việc nhà." lão Đường lơ đãng mở miệng nói, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, thông minh như cô, cũng không ngờ đến ông nội ra một chiêu như vậy, vốn cho là ông nội muốn gặp cô, mà cô cũng đã hai tháng không được nhìn thấy ông, cho nên tan việc, liền từ chối mọi lời mới, nhanh chóng về nhà ăn cơm. Mắt cô nhìn lướt qua chồng của cô, quả nhiên nhìn thấy người đang cắt trái cây đang lắng tai lên nghe, mày đẹp nhíu lại, trong lòng có chút suy tính. "Ông nội, hiện tại công việc và cuộc sống con đều có thể tự mình ứng phó." Đường Tố Khanh khéo léo nói, coi như thật ứng phó không được, cô có thể tự mình tìm một người giúp việc để giúp cô trong chuyện nấu cơm và quét dọn, cô không có thói quen đem tất cả của mình giao cho một người đàn ông nào khác ngoại trừ ông nội, ngay cả người trên danh nghĩa được gọi là chồng của cô thì cô cũng quy hoạch anh ở mức người ngoài hàng ngũ. "Dù sao cũng là một cô gái, có người chăm sóc thì tốt hơn, từ khi con gả cho Tiểu Hiền, nó vẫn ở nơi này cùng với ông, lão già như ông còn thấy ngượng ngùng khi nhìn nó, lần này con và nó cùng về thành phố sống đi, vợ chồng phải ở cùng nhau mới bồi dưỡng tình cảm, mới vừa rồi con ăn các món ăn của Tiểu Hiền làm, ông thấy con ăn rất ngon miệng, tin tưởng nó có thể chăm sóc tốt cho con." Lão Đường cười híp mắt nói, trong lòng mang theo một chủ ý khác. Nếu cháu gái của ông cùng cháu rể ở cùng một chỗ, sẽ sinh non nít cho ông chơi, lão Ngô vừa dọn đến sống bên cạnh có một cô cháu gái vô cùng bụ bẩm, khiến cho ông nhìn thấy, trong lòng có chút ngứa ngáy, rất muốn ôm một chút cho biết, nhưng đáng tiếc chính là ông chỉ có thể xem, căn bản là không thể ôm. Tin tưởng bằng vào cháu gái cùng người cháu rể xuất sắc này, tuyệt đối có thể sinh ra một đứa bé vô cùng đáng yêu, lão Đường trong lòng không ngừng cười thầm. "Ông nội, cháu. . . . . ." Đường Tố Khanh còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng bị lão gia Đường phất phất tay cắt đứt. Có người từng nói: Người hiểu được tính con không ai khác ngoài cha, cháu gái này là do ông nuôi lớn, cô nghĩ cái gì ông vừa nhìn đã biết ngay, tuy nói hiện tại cháu gái một lòng hướng về sự nghiệp, không đặc biệt thích đứa nhỏ Tiểu Hiền này, nhưng ở chung lâu sẽ có tình cảm, ông lập tức lên tiếng ngăn cản nói: "Cháu đừng lấy lý do muốn chồng mình ở cùng với ông...; đừng lo lắng, ông có thể tự chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa không phải còn có lão quản gia vẫn ở bên cạnh ông sao? Có chuyện gì ông ta sẽ gọi điện thoại cho cháu." "Ông nội ạ, con biết rồi ạ." Đường Tố Khanh nghe giọng nói của ông nội, cũng biết chủ ý này của ông là vạch ra từ trước, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ im lặng, hơn nữa đối với việc ông nội gọi điện thoại tới văn phòng làm việc của cô, cô thật hoài nghi có phải anh âm thầm giựt giây ở phía sau không. Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của anh, lại càng thêm chắc chắn là mình bị chơi chiêu, đến lúc trở về nhà mới, ai đi đường nấy chẳng phải tốt hơn sao, dù sao ông nội cũng không có ở bên cạnh. "Hôm nay đã muộn rồi, hay là các con ngủ lại đi một đêm đi, giờ cũng không còn sớm, lão già này cũng muốn đi ngủ." Lão Đường nói ra phần tin tức này, sau đó còn khéo léo nháy mặt một cái với cháu rể rồi ông đứng lên đi về phòng mình. "Không còn sớm nữa, lên thôi!" Đường Tố Khanh nhẹ mở miệng nói, liền đi về căn phòng trên lầu, chồng cô đi theo phía sau lưng cô. Vừa bước vào cửa phòng, cho dù cửa phòng kia vô cùng quen thuộc, nhưng khi Đường Tố Khanh nhìn thấy một màn trước mặt vẫn có chút bối rối, căn phòng trước kia toàn là màu trắng của cô đã bị thay đổi, cái mềm cũng được đổi thành chiếc mềm khác với đầy hoa chấm nhỏ, những dụng cụ màu trắng trong phòng cũng bị thay đổi, còn đặt thêm một chiếc đèn trần mờ ảo, cả căn phòng tạo này một tổng thể ấm áp. "Cái này. . . . Là lúc anh nhàm chán nên thay đổi, nếu như em không thích thì ngày mai anh sẽ đổi lại." Giang Thiếu Hiền thận trọng quan sát sắc mặt của cô, lúng túng nói. "Căn phòng này bố trí không tệ, chẳng qua em muốn nói cho anh biết, căn phòng này hay nói khác là cả căn nhà này anh muốn trang trí như thế nào thì cứ trang trí như thế đó, nhưng những chuyện khác thì cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hi vọng anh nên cân nhắc một chút, cứ cho là ông nội dễ tin người, nhưng em thì không như thế, em chỉ nói đến như vậy thôi, mong anh hiểu cho. - Đường Tố Khanh tức giận nói lời cảnh cáo, những lời đề nghị của ông nội kết hợp với những chuyện trước kia, khiến cho cô không khỏi hoài nghi người trước mắt không chỉ là con cừu nhỏ đơn giản. Giang Thiếu Hiền nghe được lời của cô..., trong mắt lóe lên một tia uất ức, mới vừa rồi lòng mang theo rất nhiều vui mừng vậy mà trong nháy mắt liền bị đổ vào một gáo nước lạnh, anh chỉ là muốn ở cùng cô, cho nên mới phải nghĩ hết biện pháp này đến biện pháp khác bắt ông nội phải gọi cô trở về, chẳng lẽ điều này là sai sao? Không phải bọn họ là vợ chồng sao? Vợ chồng không phải nên ở cùng một chỗ sao? Chút lý trí còn sót lại của Đường Tố Khanh ra lệnh cô không được để ý đến bộ mặt uất ức của anh, sau khi nói xong lập tức đi tới tủ cầm áo ngủ của mình lên, chuẩn bị đi tắm, nửa tiếng sau khi cô từ phòng tắm bước ra, chồng của cô vẫn đứng thẩn thờ ở đó. "Không đi tắm rồi ngủ sao? Vẫn suy nghĩ muốn làm cho người ta đều biết chuyện chúng ta mới vừa nói sao?" Đường Tố Khanh nhíu mày, trực tiếp đi tới giường nằm xuống, chăn có một mùi hương xa lạ, khiến Đường Tố Khanh không khỏi cau mày, cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ngủ, trong mơ hồ cảm giác giường bị lõm xuống một chỗ. Trong ánh trăng mờ, Giang Thiếu Hiền nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, cảm nhận được mùi hương quen thuộc, vừa ngọt ngào lại uất ức, trong lòng quyết định phải tìm cách để cô yêu anh, vì thế anh có một đêm thức trắng.