Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện
Chương 61
Đường Tố Khanh có cả một buổi chiều bận rộn công việc, lúc tan làm thì lái xe con đến siêu thị, không quên mua ít đồ ăn vặt cho người chồng trên danh nghĩa của cô, cô cũng không hiểu rõ những việc mình làm gần đây là có ý gì, chỉ vì người đàn ông kia đã tận tình chăm sóc lúc cô ở bệnh viện nên lúc anh ngã bệnh cô phải chăm sóc anh. Đó là chuyện bình thường.
Đường Tố Khanh nghĩ đến việc cả đêm qua nằm bên cạnh người đàn ông kia, anh là một người ít bệnh nhưng hôm qua rất nóng, sợ rằng hôm nay nó sẽ nặng hơn, cô sẽ phải ngủ với anh như tối qua. Rồi lúc tắm rửa, mặt cô lại đỏ bừng lên khi nhớ đến cảnh phải giúp Sở Chiến.tắm rửa.
Đợi đến lúc cô bước ra khỏi phòng tắm trở về giường, thì cái người đàn ông tưởng như đã ngủ lại bá đạo xoay người, cũng giống như tối hôm qua, choàng tay ôm lấy cô, tiếp tục choàng chân qua giữ chặt cô sau đó mới chịu tiến vào giấc ngủ. Mà bản thân cô cũng không có sức chống lại cái ôm của Sở Chiến, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiến vào mộng đẹp.
Một buổi tối bình an vô sự trôi qua, Đường Tố Khanh không biết là trong cả buổi tối ấy, các tòa soạn báo lớn ở thành phố S phải làm thêm giờ. Đến ngày thứ hai, khi trời vẫn chưa sáng rõ, những lời đồn đại về cô đã bay khắp bầu trời.
Lúc Đường Tố Khanh biết chuyện này đã là trưa ngày thứ hai, cô ở trong phòng làm việc vội vã đến không thấy cả mặt trời. Thì cái người thị trưởng vốn nên làm việc thì lại đi xuống gõ cửa phòng làm việc của cô, hấp tấp đi tới bàn làm việc của cô, khiến cô không biết việc gì đang xảy ra, anh lại cầm tờ báo đặt xuống trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt tức giận của thị trưởng, cho là có chuyện lớn xảy ra, Đường Tố Khanh lập tức cầm tờ báo lên xem
Vừa nhìn vào tờ báo đã thấy một tấm ảnh được khuếch to, đó là ảnh ngày hôm qua cô và Tờ Kế Nao dẫn theo Nhu Nhi đến trường tiểu học Nhất, cô nở nụ cười ngọt ngào nắm tay cô gái nhỏ, mà gương mặt của Tờ Kế Nao lại vô cùng dịu dàng đi theo sau lưng cô, tình cảnh này nhìn thế nào cũng là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù là chụp ảnh, nhưng hình ảnh rất rõ ràng, còn có một tựa đề thật to ‘Phó Thị Trưởng dắt tay công nhân’, nhìn thấy tin tức như vậy, Đường Tố Khanh cười trừ, trong lòng cảm thán về trí tưởng tượng vô cùng phong phú của đám ký giả, nhìn thấy cô ở bên cạnh một người đàn ông khác thì nói đó là yêu sao?
Thấy thái độ thờ ơ của cô gái nhỏ, Âu Dương Khiêm biết mình không có tư cách trông nom chuyện của Đường Tố Khanh, nhưng vẫn đánh vỡ bộ dáng ôn hòa hằng ngày, không nhịn được tức giận lên tiếng nói: "Không phải em nên tức giận sao? Bọn họ viết về em sai sự thật".
"Tức giận cũng không được cái gì, miệng là của người khác, muốn nói thế nào thì em có thể quản sao? Huống chi lời đồn đãi chỉ dừng lại ở mức giải trí, những lời này không thể không hiểu, nếu ngồi vào trên vị trí này, ít nhiều gì sẽ bị người ta soi mói, so ra càng thêm phiền phức" Đường Tố Khanh buồn cười nói, trong giọng điệu cất giấu chút cô đơn cùng bất đắc dĩ
Tờ báo viết việc cô muốn gây dựng hạnh phúc gia đình với người đàn ông kia, loáng thoáng còn ngấm ngầm hạ danh dự của cô, ý nói cô là người thân của cô gái nhỏ kia, nói cô bé kia cố đeo bám cô. Những lời khó nghe như thế, khiến cho cả cô và Âu Dương Khiêm đều không vui, chồng của cô tốt hơn người đàn ông kia rất nhiều, hơn nữa những biểu hiện gần đây của anh càng làm cho người ta đoán không ra.
Nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của cô, Âu Dương Khiêm cũng chẳng kích thích cô thêm nữa, than nhẹ một tiếng nói: "Là anh quá kích động, thôi được rồi, em cứ làm việc của em đi.". Sau khi dứt lời xoay người đi ra ngoài cửa, lúc vừa đi đến cửa lại nghe một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau
"Biết là do anh quan tâm đến em, cám ơn." Đường Tố Khanh cười nhạt, rồi hướng về phía bóng lưng người đàn ông cô đơn, lên tiếng, đó là giọng nói mà cô chưa từng nói với anh, giọng nói mang theo sự dịu dàng và gần gũi.
Bước chân Âu Dương Khiêm ngừng lại một chút, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó anh đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ muốn tìm người quen dẹp tòa soạn báo này đi.
Mà Đường Tố Khanh vốn là đang chăm chỉ làm việc, đột nhiên mất đi tất cả cảm xúc, trong đầu hồi tưởng lại những gì tờ báo viết, điều đầu tiên cô nghĩ đến là người chồng trên danh nghĩa của cô, anh sẽ phản ứng như thế nào khi đọc được bài báo này.
Tư tưởng không mau hơn hành động, đợi cô tỉnh hồn lại, cô đã bấm số điện thoại nhà, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng tút tút, để cho trong lòng cô thấp thỏm khác thường, ngay vào lúc này, trong đầu cô lại vang lên lời nói và bộ dáng của người đàn ông kia.
"A Khanh, bây giờ đang làm gì đó?" Sở Chiến ngồi ở trong phòng khách nhìn những tin tức trên báo và trên Tivi, vẻ mặt và giọng nói của anh cũng không giống nhau, sắc mặt xanh méc đến dọa người, đoán chừng nếu Đường Tố Khanh ở chỗ này, nhất định sẽ bị giật mình, cái người trước mặt giống như Diêm Vương đến từ địa ngục chứ không phải là chồng của cô.
Mặc dù TV đã bị anh chỉnh âm thanh nhỏ, nhưng những chữ to xuất hiện bên dưới tin tức, còn hình ảnh và phụ chú “Một nhà ba người hạnh phúc” trên tạp chí nữa, Sở Chiến nhìn thấy cái tin tức này muốn không nổi giận cũng khó, lại dám đem cô gái nhỏ của anh đặt bên cạnh người đàn ông khác, mà người đàn ông này lại là kẻ gây tổn thương cho cô, lúc ấy anh còn hận khi không được róc xương lóc thịt người đàn ông ấy, nếu như lúc ấy không phải bận tâm về con đường theo đuổi vợ sau này, Sở Chiến sẽ không để cho người khác làm càn như thế
Không ngờ lúc anh khó tiêu lửa giận trong lòng, cô gái nhỏ lại gọi điện thoại về, vì vậy mới có một màn này.
"Em đang ở trong phòng làm việc, muốn hỏi anh có bớt nóng không, hôm nay trở về cần mua gì không?" Đường Tố Khanh thử dò xét.
"Hôm nay không cần." Sở Chiến dịu dàng nói, tất cả lực chú ý của anh đều đặt trong tivi, lại thêm một tấm ảnh nữa thoáng qua, nghiêm túc nhìn tấm hình, là một cô gái nắm tay một đứa bé gái, hai người đi song song nhau, còn người đàn ông đi phía sau mặt vô cùng dịu dàng, cứ nhìn theo bóng dáng hai người, lần nàng Sở Chiến thật sự nổi giận, tốt bụng bỏ qua cho bọn họ, thế mà hắn ta dám tơ tưởng đến cô gái nhỏ của anh, việc này khiến người chồng nào cũng nổi giận, nó không riêng gì Sở Chiến.
Đường Tố Khanh nghe được giọng nói của anh trước sau như một, không có cách nào tìm tòi nghiên cứu ra việc anh đã đọc báo hay chưa, trong bụng đối với anh cũng có chút lo lắng.
Vừa xem TV vừa nói chuyện trời đất với cô gái nhỏ, đã lâu rồi Sở Chiến không được nói chuyện với cô như thế, sợ là lời nói vô tình của mình khiến cô tổn thương, lên tiếng giải thích: "Đồ ăn vặt em mua ngày hôm qua anh còn chưa ăn hết, ông nội lại không ăn đồ ăn vặt, cho nên tạm thời không cần mua thêm nữa.".
Nghe được câu trả lời của anh, lúc này Đường Tố Khanh mới xác định được anh không nói lẫy, trong bụng cũng có chút buồn cười vì hành động trẻ con của anh, cảm thấy lúc này đây anh như một đứa bé, Đường Tố Khanh không có biết cô đang bị Sở Chiến bắt bẻ. Với những món đồ ăn không tốt cho sức khỏe, anh chẳng thèm nhìn nữa chứ đừng nói ăn, bình thường anh chỉ ăn những thứ quý gía, đầu bếp của anh đều là những chuyên gia dinh dưỡng.
Sau khi nói xong những lời kia, hai người nhất thời lâm vào trong trầm mặc, Dường Tố Khanh dịu dàng lên tiếng "Ông nội đâu? Sao không nghe ông nói gì thế?." .
"Ông nội mới vừa đi xuống dưới chung cư tản bộ, bảo anh ngồi đây giữ nhà" Sở Chiến chậm rãi nói.
Đường Tố Khanh suy tư chốc lát, không nghĩ ra việc nên hỏi thêm gì, chỉ có thể nhỏ giọng mà nói ra: "Thôi em bận công việc rồi cúp máy đây." .
Sở Chiến nghe được đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bận rộn, anh cũng buông điện thoại trong tay xuống, vẻ mặt tức giận nhưng cũng không muốn chất vất cô chuyện hôm qua, lo lắng cô sẽ hiểu lầm rằng anh không tin tưởng cô, hiện tại tất cả đều khiến tình cảm hai người có tì vết, Sở Chiến lấy điện thoại di động ra bấm một mã số quen thuộc.
Điện thoại vừa được thông, anh không cho đối phương cơ hội lên tiếng, lãnh khốc phân phó: "Phong sát những tờ báo đăng tin sáng nay.".
Nghe vậy, đối phương vô cùng kinh ngạc, không rõ chủ tử nhà mình muốn phong sát tòa soạn đăng tin nào, đem tất cả hành tung của chủ tử ra suy ngẫm một lần, lập tức hiểu rõ ý tứ của chủ tử, cung kính nói: "Dạ!" .
Sở Chiến cúp điện thoại, tâm tình lúc này mới khá hơn một chút, trong lòng suy nghĩ đến việc có nên gọi lại lần nữa bảo xử lý những kẻ chụp ảnh không, nhìn anh bình thường như thế này nhưng anh không làm cho những tòa soạn kia đóng cửa thì anh không mang họ Sở, Sở Chiến không nghĩ tới việc những tờ báo muốn có tin này thường là những tờ báo nhỏ, họ đã bị người khác âm thầm trừ khử rồi, những tờ báo nhỏ bị đóng cửa đi vào mắt người khác chỉ vì lý do họ kinh doanh không tốt, bọn họ cũng không đem các loại chuyện nhỏ này để vào trong mắt, hiện tại ở thành phố có rất nhiều Tòa soạn báo lớn đều đưa tai mắt đến người Phó Thị Trưởng này thị trưởng, với hi vọng thu lợi từ trong đó.
Chỉ có các tòa soạn báo mới chọn lựa thái độ bàng quan, không có tham dự vào mới không biết rằng sau sự kiện ‘Phó Thị Trưởng’ lần này không lâu về sau tất cả Tòa Soạn Báo lớn đều gặp khó khăn gấp trăm lần, chỉ có các tòa soạn có lãnh đạo đặc biệt thông minh mới còn sống, dĩ nhiên đây đều là chuyện sau này.
Mà người cố ý làm ra chuỗi tin tức về Đường Tố Khanh đều bị diệt trừ, còn có cả đương sự Tờ Kế Nao.
Tờ Kế Nao không có thói quen đọc báo, thứ nhất vì không thời gian, thứ hai không có dư tiền, bình thường nhìn chút tin tức đều là những tin tức được đăng trên tivi miễn phí trong thành phố, xế chiều hôm nay đi theo ông chủ thầu Lưu xin nghỉ sớm một tiếng, anh vội vàng mượn chiếc xe đạp cũ đạp đến trường tiểu học Nhất, lo lắng đi trễ sẽ không đón được Nhân Nhân.
Chạy chừng hai mươi phút, Tờ Kế Nao mới đạp xe đến được trường Tiểu học Nhất, giờ phút này đang chuẩn bị tan học, phần lớn những cha mẹ đang đứng ở cửa trường học ngó vào trong, tìm kiếm con cái của mình.
Tờ Kế Nao mặc một bộ đồng phục công nhân cũ rách, trên người nhiều hơn một chút bùn đất, một người khác người như thế này đột nhiên xuất hiện trước cổng trường tiểu học Nhất, lập tức đưa đến sự chú ý của phần lớn phụ huynh.
Nghiêm túc quan sát anh, phát hiện anh trừ bộ quần áo cũ rách bên ngoài ra, những thứ khác vẫn bình thường, ánh mắt rất là chính trực, không giống như là người xấu, nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không ít bậc phụ huynh có chút lo lắng đây có phải là người buôn lậu hay không, trong bụng đang lo lắng cho sự an toàn của con mình,
Tờ Kế Nao không rõ sự xuất hiện của mình đã để cho các phụ huynh khác suy đoán không dứt, anh nghiêm túc nhìn những đứa bé đang xếp hàng đi ra cổng, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng của Nhân Nhân, có lẽ là bởi được các thầy giáo đặc biệt chăm sóc, nên bé được xếp đứng ở hàng đầu, cửa trường chưa mở ra đã có thể nhìn thấy bé đứng trước cổng, không phải chen lấn cùng các học sinh khác.
Nhân Nhân cũng nhìn thấy bóng dáng của anh, trên miệng lập tức nở nụ cười toe toét, vẫy tay với anh, tiếp theo là xoay lại chào thầy giáo một tiếng, khi cổng lớn chính thức mở ra, tất cả học sinh xếp hàng đi ra khỏi cổng, chạy tới chỗ ba mẹ của mình, ở phía sau có vài học sinh vừa nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ, lập tức quên cả lời dặn dò của thầy giáo, xô đẩy nhau chen ra khỏi cổng, giây phút ấy mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhân Nhân đứng ở đầu, cổng chỉ vừa mở bé đã lập tức chạy về phía có bóng dáng quen thuộc, hô lớn: "Ba!" .
Tờ Kế Nao vui mừng ôm lấy cháu gái nhỏ chạy tới, dịu dàng hỏi: "Nhân Nhân, đi học vui hay không vui?" .
"Vui ạ, ba, con đã nói với ba, hôm nay con có thêm hai người bạn tốt, hôm nào con sẽ giới thiệu hai người bạn đó với ba." Cô gái nhỏ cười hì hì nói.
"Được, ba chờ Nhân Nhân giới thiệu." Tờ Kế Nao khẽ cười nói.
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp của cha con kia, phần lớn lo lắng ban đầu của mọi người về chuyện anh có phải là nhà buôn lậu hay không đều bị câu chuyện của anh dẫn con gái rời đi mà kết thúc.
Ngay vào lúc này,
Một dòng ánh sáng đèn pha khiến cho Tờ Kế Nao không mở mắt ra được, cô gái nhỏ đang được anh ôm trong tay lui về phía sau, lại phát hiện mình sớm bị người ta vây quanh, những vị phụ huynh còn có chút nghi ngờ đứng xem trò vui, bên tai vang lên đủ câu hỏi:
"Tiên sinh, theo như lời đồn thì hiện anh đang ở cùng với một vị quan cao cấp của thành phố S, có thể nói cho chúng tôi biết, tin tức này có thật hay không?"
"Tiên sinh, cô gái nhỏ mà anh ôm trong lòng có phải là kết tinh tình yêu của anh và người kia hay không?"
"Tiên sinh. . . . . . Có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"
Lần đầu tiên Tờ Kế Nao gặp tình huống như thế, không muốn nói bất kỳ lời nói, cố gắng che chở cho cô gái nhỏ, cúi đầu đưa tay muốn vạch đám ký giá khốn nạn kia ra, nhưng anh càng muốn rời khỏi, những ký giả kia lại càng cố gắng vây chặt anh, tiến hành công kích điên cuồng.
Bị chen nên chân anh đứng không vững lắm, Tờ Kế Nao lo lắng nếu tiếp tục như vậy nữa sẽ bị dọa cháu gái của mình, hoàn cảnh ầm ỹ để cho anh có chút phiền não và lo lắng, vội vàng lên tiếng nói: "Thật xin lỗi, các người nhận lầm người rồi, làm ơn nhường đường cho tôi đi." .
Phần lớn những ký giả kia cũng không phải là người hiền lành hay dễ bị bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ. Còn chưa có tin tức chính xác, bọn họ chỉ có thể làm việc dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà sai sự thật, sau đó đi chứng thật nó. Mà phó thị trưởng vốn là người quyền cao chức trọng, bọn họ không có cái lá gan xuống tay với cô, vì vậy rối rít tìm tới Tờ Kế Nao, hi vọng có thể lấy được chứng cứ ở nơi nay
Hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng chặn được Tờ Kế Nao như thế, một khi đã bắt được thì làm gì có chuyện thả ra một cách dễ dàng, một loạt người đứng quanh không cho anh chạy đi
"Tiên sinh, xin hỏi bây giờ có phải là anh cùng người quan cao kia sống trong tình yêu hay không?" .
"Hiện tại, xin hỏi công việc của anh là gì? Anh có cảm giác mình xứng đáng làm chồng của người đó hay không?"
Nhân Nhân vốn đang vui vẻ thì bị một loạt người là vây quanh, tiếng động to như tiếng súng làm cho hoảng sợ mà òa khóc lên, những ký giả kia nghĩ tới việc đứa bé chưa từng thấy qua nhiều người như vậy nên sợ, cũng chẳng đem cô gái nhỏ đặt trong lòng, tiếp tục đặt câu hỏi.
Tờ Kế Nao yêu thương ôm chặt cô gái nhỏ, không thể động đậy, bị đám người dùng lực đẩy ngã, trong nháy mắt ngã xuống đất, Tờ Kế Nao ôm chặt cháu gái của mình để cho lưng của bé được đặt trong một đôi tay sắt thép. Nhưng đau đớn không ngã xuống như suy tính, Tờ Kế Nao bình phục sau cảm xúc rồi loạn, cơ thể được một cánh tay mạnh mẽ đỡ đứng dậy, chung quanh lập tức có chút hít thở không thông.
"Nơi này là trường học, nếu như các vị tiếp tục ồn ào như vậy, tôi không ngại xem mọi người là những người gây mất trận tự trường học, đem theo tội danh đó gửi đến tòa án tối cao!" Giọng một người nam trầm thấp mang theo uy nghiêm vang lên, làm cho đám ký giả phách lối và Tờ Kế Nao đồng thời quay đầu nhìn lại.
Đây chính là người đàn ông ngày hôm qua gặp hiệu trưởng trường Tiểu học Nhất, đám phụ huynh vừa mới đứng xem chuyện vui thấy thái độ của anh thì có chút tuyệt vọng. Không ngờ mới gặp một lần thì anh ta đã ra tay giúp, mặc kệ vì nguyên nhân gì, trong lòng Tờ Kế Nao cũng vô cùng cảm kích.
Vốn còn muốn xem trò vui thấy thầy hiệu trưởng cũng ra mặt giúp đỡ, nhất thời tản ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt nhìn Tờ Kế Nam mấy lần, trong mắt lóe sáng. Thì ra là người có quan hệ với Phó thị trưởng, nếu không tại sao có thể vào học trường Tiểu học Nhất cơ chứ.
Hiệu trưởng dịu dàng nhìn mọi người giống như một người phụ nữ nhân hậu nhu hòa nói: "Các người đi trước đi, nơi này tôi sẽ khắc phục hậu quả."
Tờ Kế Nao gật đầu một cái, cảm kích lên tiếng nói: "Cám ơn!" Sau khi dứt lời, đem cô gái nhỏ thả lên xe đạp, chuẩn bị rời đi.
Những ký giả kia mặc dù không cam lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc sẽ gây náo loạn ở tòa, dù không chịu được cũng đành im miệng. Nhưng cũng có vài ký giả không cam lòng, vẫn lên tiếng hỏi với giọng điệu sắc bén: "Xin hỏi tiên sinh có phải được quan cao bao nuôi hay không? Nếu không tại sao con gái của anh có thể vào học ở trường tiểu học Nhất, anh trầm mặc và chọn cách im lặng có phải vì đó là tác phong tôn trọng cô ấy hay vấn đề nghiêm trọng hơn chúng tôi nhìn thấy?"
Vừa nghe đến người khác ám chỉ anh và cô gái tốt bụng kia, thì người luôn ôn hòa như Tờ Kế Nao lại đột nhiên túc giận, dừng bước chân lại, hướng về phía người phóng viên kia nói: "Xin anh đừng vu oan cho người tốt, Phó Thị Trưởng là một người rất tốt, về phần ngày hôm qua Phó Thị Trưởng chỉ đang cảm thấy thương hại cho chúng tôi, giúp đỡ con gái của tôi tìm được một trường tiểu học, hơn nữa Phó Thị Trưởng là một người đã có chồng, hiệu trưởng có thể làm chứng."
Những người phóng viên khá thấy tin tức này có giá trị chính xác, trong nháy mắt liền lấy ra bút ra ghi chép lại, còn một số phóng viên khác lại rối rít đem Camera nhắm ngay Tờ Kế Nao, chỉ sợ mình bỏ lỡ tin tức bán chạy.
Nghe vậy, hiệu trưởng đều ngây dại, ngày hôm qua Phó Thị Trưởng đã tới nơi này, nhưng ông không có nghe qua Phó Thị Trưởng nói đã kết hôn rồi.
Thời gian trước nhận được điện thoại của con trai người bạn tốt, trong điện thoại nói xin ông giúp một tay, lời nói khép nép của người kia làm cho ông không đành lòng cự tuyệt, biết không hợp quy tắc, anh còn chỉ vào cổ đông làm áp lực để cho cô gái nhỏ này được vào trong trường học, trong lòng suy nghĩ không bao lâu nữa có thể uống rượu mừng của Tiểu Lạc và phó Thị trưởng rồi, vậy mà người ta là hoa đã có chủ.
Đang lúc hiệu trưởng mất thần, nhìn thấy ánh mắt tất cả mọi người như đang hỏi thăm mình, ho nhẹ một tiếng nghiêm túc lên tiếng nói: "Chính xác là như vậy, Phó Thị Trưởng rất quan tâm dân chúng, ngày hôm qua có đến nhờ vả tôi đưa cô gái này vào trường học, tôi bị tấm lòng rộng rãi của phó Thị Trưởng làm cho cảm động, nên chấp nhận để cô bé được vào trường."
Các phóng viên của tòa soạn báo không cách nào chứng thật được suy đoán của mình, không thể làm gì khác hơn là hỏi:
"Có phải anh nói rằng Phó Thị Trưởng đã có chồng, nói cách khác tin Phó Thị Trưởng đã kết hôn là chính xác phải không ạ?"
"Xin hỏi anh có gặp qua chồng của phó thị trưởng chưa? Anh cảm thấy người đàn ông đó như thế nào? Anh ấy có phải là nhân vật của công chúng không?"
"Tiên sinh, làm phiền anh trả lời giúp."
Cho là nếu giải thích rõ ràng thì mình có thể an nhiên rời đi, Tờ Kế Nao đâu ngờ tài ăn nói của đám ký giả lại tốt như thế, một cái vấn đề tiếp tục một cái vấn đề vừa ra, thì bọn họ lập tức hỏi tới. Trong lòng anh đột nhiên lo lắng, nghe giọng nói của bọn họ thì dường như tin kết hôn của Phó thị trưởng chưa từng công bố cho công chúng, thế mà anh lại tiết lộ ra bên ngoài, anh lập tức hiểu ra vì mình mà Phó thị trưởng sẽ gặp thêm phiền toái. Trong lòng anh thấy làm áy náy.
"Xin lỗi, về chuyện riêng của Phó thị trưởng thì tôi không rõ lắm." Tờ Kế Nao ôm cháu gái nhỏ chuẩn bị rời đi.
Đám phóng viên kia muốn ngăn cản anh để đào thêm tin tức có lợi, một màn kế tiếp lại làm cho bọn họ không thể động đậy.
Hiệu trưởng ra hiệu cho bảo vệ trường học xông lên, mười mấy người bao vây tất cả phóng viên ở chung một chỗ, tạo ra một lối đi cho Tờ Kế Nao.
"Đi về trước đi! Đứa bé có thể bị kinh sợ, trở về dỗ dành con bé đi, còn nơi này giao cho tôi." Hiệu trưởng trường tiểu học hòa ái sờ sờ đầu cô gái nhỏ nói.
Tờ Kế Nao gật đầu một cái, nói cám ơn liền dùng chiếc xe đạp cũ kỹ kia chở cháu gái nhỏ rời đi.
Sau khi trở lại lại phòng bọn họ thuê, Tờ Kế Nao dỗ dành cô bé nhỏ, thấy bé đi vẽ tranh như trước đây thì mới yên lòng, trong lòng suy nghĩ có nên gọi điện thoại nói xin lỗi Phó Thị Trưởng hay không, nhưng nghĩ đến bây giờ cũng đang trong giờ làm việc, gọi điện thoại qua không biết có làm phiền người khác làm việc không, Tờ Kế Nao đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng vẫn đành chịu từ bỏ.
Thời điểm vừa mới diễn một màn kia ở trường tiểu học đã hơn bốn giờ chiều liền truyền đến đến các tờ báo lớn, TV cũng đưa tin tức lên, Sở Chiến vốn đang chuẩn bị làm cơm tối nhìn thấy tin tức đó, chân mày xinh đẹp nhíu càng chặt.
Những từ ngữ khó nghe kia không ngừng xuất hiện ở trong đầu của anh, chuyện có liên quan đến cô gái nhỏ của anh, anh không làm được thái độ cười trừ , sau khi nói với ông cụ một tiếng, anh vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa nhà.
Mà giờ phút này Đường Tố Khanh có liên quan đến sự kiện đang chui đầu vào trong một đống tài liệu, hiện tại toàn bộ tâm trí của cô đều đặt ở trong công việc, hi vọng hôm nay làm xong công việc sớm một chút, đâu biết bây giờ bên ngoài đã loạn thành một đoàn rồi.
Lúc đồng hồ chỉ năm giờ, Đường Tố Khanh mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, sửa sang thành quả công việc hôm nay xong, toàn thân đau nhức của cô giãn ra, lúc này mới cầm áo khoác của mình đi ra ngoài.
Khi đó nhân viên bình thường còn chưa tới lúc tan việc, đi ra cửa phòng làm việc có thể thấy hành lang yên tĩnh trừ tiếng đánh máy ra thì trong hành lang không còn tiếng gì khác.
Đường Tố Khanh vui sướng đi ở trong hành lang, trong lòng suy nghĩ chờ chút nữa còn phải mua những thứ gì về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là thuốc đau đầu, nên mua về một chút để dự phòng, huống hồ chứng đau đầu của người đàn ông kia đã hai ngày rồi còn chưa tốt lên.
Cô nghi ngờ đây không phải là đau đầu thong thường, nếu như qua tối nay vẫn không tốt lên, nhất định phải đưa người đàn ông kia đi bệnh viện khám một chút, nếu không bệnh nhẹ trở nên nặng thì sẽ không tốt.
Đường Tố Khanh đâu biết trong lòng người đàn ông phúc hắc nhà cô đánh chủ ý chính là chờ sau khi uống thuốc đau đầu xong vẫn còn thấy đau đầu, như vậy có thể không cần không có bệnh mà luôn phải uống thuốc đau đầu.
Trong lòng suy nghĩ đến việc nhà, cảm giác thời gian qua nhanh hơn, khi Đường Tố Khanh đi tới tầng hầm dưới lòng đất lấy xe con của mình ra khỏi bãi đậu xe, một đám người của từ bốn phương tám hướng chạy tới chặn xe của cô, làm cho cô không thể động đậy.
Đường Tố Khanh nhìn thấy những ánh đèn flash lóe sáng thì nhắm mắt một cái, sau đó từ từ mở mắt ra, trên người đám phóng viên phía ngoài kia đeo thẻ công tác ở các tòa soạn báo, đám người không ngừng đập cửa xe của cô, cách cửa sổ thủy tinh còn có thể loáng thoáng nghe thanh âm ríu rít đưa ra câu hỏi.
Đường Tố Khanh lập tức nghi ngờ, coi như bình thường đám phóng viên này muốn phỏng vấn cô cũng không dám trắng trợn như vậy, không có lễ độ chặn cô lại như vậy, nhất định là bọn họ muốn biết tin tức ngay lập tức nên mới như vậy, suy nghĩ hành động gần đây của mình một chút, Đường Tố Khanh lập tức trở về nhớ tới tờ báo buổi sáng.
Mắt nhìn thấy tình hình bây giờ cô không thể nào lái xe đi, nếu như không cẩn thận làm tổn thương tới người khác, những phóng viên kia nhất định sẽ viết bài tố cáo, nghĩ tới đây, Đường Tố Khanh tắt động cơ xe của mình, chậm rãi mở cửa để xuống xe, cô vừa xuống xe, các phóng viên rối rít đem camera nhắm ngay cô, tất cả microphone đưa tới trước mặt cô, mọi người chen chúc xô đẩy nhau, mong đợi trực tiếp lấy được tin tức mới nhất, câu hỏi lũ lượt kéo đến bên tai:
"Phó Thị trưởng, theo tin tức nói cô đã kết hôn rồi, có thể nói cho chúng tôi biết tin tức này là thật sao?"
"Xin hỏi bối cảnh của chồng cô như thế nào? Hai người kết hôn lúc nào vậy? Quen biết thế nào?"
"Nghe nói trước đây có một đứa bé của công nhân khiến cho cô bị thương nằm viện rất lâu, tại sao cô không tính toán hiềm khích lúc trước mà còn giúp đỡ cô bé đó nhập học đây? Là bởi vì các người có quan hệ đặc biệt gì sao?"
"Phó Thị Trưởng. . . . . . Cô có thể trả lời một chút không?"
Vấn đề chạy đến liên tục, đám phóng viên kia không có nghe thấy giọng nói của cô, mọi người càng hưng phấn hơn, chen lấn xô đẩy bao vây cô càng chặt chẽ hơn, các nhân viên của phòng an ninh nhìn thấy Phó Thị Trưởng bị bao vây, toàn thể đi lên ngăn những phóng viên kia lại, nhưng so với đám đông phóng viên hiếu kỳ bao vây ở trước mặt thì mấy người bảo vệ cộng lại chỉ giống như là cù lét.
Bị chen lách xô đẩy nên chân cô có chút đứng không vững, Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, cô mới thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, tinh thần và thể lực đã sớm tiêu hao hết, tình cảnh ầm ỹ làm cho cô cảm thấy căng thẳng và phiền não, những ánh đèn và tiếng hỏi ríu rít kia khiến đầu cô cảm thấy có chút choáng váng.
Cô có thể ngồi ở vị trí này, khả năng kiềm chế cảm xúc cá nhân là không thể thiếu, cho dù hoàn cảnh khó chịu như thế nào cũng không thể làm khó được cô, cô chỉ nghĩ tới đám người chỗ này cũng chỉ vì chén cơm của mình.
Đường Tố Khanh đưa tay vuốt vuốt cái trán đau đớn âm ỷ của mình, giọng nói trong veo mà lạnh lùng trước sau như một ho nhẹ một tiếng: "Các vị!"
Mọi người vừa nghe cô mở miệng nói chuyện, lại quăng vấn đề ra, sau đó đồng loạt xông lên, bao vây cô chặt chẽ, muốn nghe cô nói rõ ràng.
"Tôi nói mọi người bao vây chặt như vậy, tôi cũng có chút khó chịu, xin hỏi có thể cho tôi một chút xíu không gian được không?" Đường Tố Khanh cười nhạt một tiếng, xoa cái trán đau mà nói.
Thấy mọi người không có hỗn loạn như vậy, nhưng cũng không có dấu vết lui về phía sau, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghiêm túc nói tiếp: "Về vấn đề mà mọi người hỏi trước đó, nhiều vấn đề như vậy thì bảo tôi phải trả lời làm sao đây? Tôi chỉ muốn nói là bất kể tôi có kết hôn hay không, hôm nay tôi đứng ở trên vị trí này thì sẽ toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, làm chuyện có lợi đối với nhân dân, còn về chuyện sắp xếp cho cô bé kia đi học cũng hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của tôi, bất luận đối phương là người nào, nếu như cần tôi giúp đỡ, ở trong phạm vi phù hợp, ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ sử dụng năng lực của mình để giúp đỡ, cám ơn các vị, làm ơn nhường đường một chút, hiện tại tôi phải về nhà rồi." .
Không ngờ sau khi cô nói xong những lời này, vẻ mặt đám phóng viên kia không có chút vẻ nhượng bộ nào, tất cả đều sôi nổi tiến lên, một người phóng viên sắc bén nghiêm túc hỏi: "Phó Thị Trưởng, xin hỏi việc cô giúp đỡ cô bé nhập học có tính là một loại lăng xê hay không đây?"
Nghe vậy, sự kiên nhẫn của Đường Tố Khanh cũng gần như dùng hết rồi, cô hiểu xảy ra chuyện cản đường bất ngờ này thì bọn họ sẽ không cho cô rời đi dễ dàng như vậy, cô chịu đựng cơn đau đầu cười nhạt nhìn về phía người phóng viên hỏi lên câu kia: "Anh làm bên truyền thông, tôi nghĩ anh nên hiểu rõ rốt cuộc cái gì là lăng xê hơn so với tôi chứ? Nếu như ngòi bút của mọi người lưu tình, để cho cô bé có một bầu trời hoàn toàn yên tĩnh để lớn lên, đoán chừng không có bất kỳ người nào biết việc tôi giúp cô bé nhập học, nếu như không có bất kỳ người nào biết chuyện này thì lấy đâu ra lăng xê đây?"
Vị phóng viên hỏi lên câu kia cũng là nhân vật sắc bén đứng đầu trong giới truyền thông, đối mặt với nụ cười nhạt này của Phó Thị trưởng, cô làm phóng viên nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có áp lực, không trả lời được câu hỏi ngược lại của Phó Thị trưởng, chỉ đành phải để mặc cho đồng nghiệp chen đẩy nhau tiếp tục đặt câu hỏi cho Phó Thị trưởng.
Thời gian dài ở trong không gian giống như hít thở không thông này, đầu Đường Tố Khanh càng đau đớn hơn, đối mặt với câu hỏi không dứt, đột nhiên cô cũng không muốn nói gì nữa, dáng người nhỏ yếu (nhỏ bé + yếu ớt) không tránh kịp, bị đám người đông đúc mạnh mẽ đẩy ngã.
Một cánh tay mạnh mẽ đanh thép nhưng bàn tay lại trắng nõn thon dài đặt lên eo thon mảnh khảnh, đau đớn trong dự liệu cũng không đến, chỉ có mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái không thể quen thuộc hơn quanh quẩn bên lỗ mũi,
Đường Tố Khanh ổn định lại cảm xúc rối loạn, người đã bị đôi tay mạnh mẽ kia đỡ thẳng ôm vào trong lòng, dựa vào lồng ngực mạnh mẽ, cảm giác hít thở không thông cũng giảm bớt không ít, lòng của cô khẽ buông xuống, cô không có phát giác cô bắt đầu có một loại cảm giác lệ thuộc tự nhiên đối với người đàn ông phía sau.
"Cô ấy nói khó chịu, các người không nghe rõ sao?" Sở Chiến ôm người phụ nữ vào trong ngực mình, nhẹ nhàng che chở cô lui về phía sau mấy bước, giọng nói lành lạnh giống như băng chậm rãi chảy ra, trên mặt nghiêm nghị không mang theo một chút biểu cảm nào.
Giờ phút này trong lòng Sở Chiến rất phẫn nộ đối với bọn phóng viên không biết phân biệt trước mắt này và rất áy náy vì mình tới chậm, thời điểm anh vừa mới từ xa đi vào tòa nhà văn phòng của cô gái nhỏ và nhìn thấy tình cảnh biển người đông nghịt này, trời đánh anh có một loại kích động muốn đại khai sát giới, nếu không phải là lo lắng hành động của mình sẽ mang đến phiền toái cho cô gái nhỏ thì xác người đã sớm chất đống ở chỗ này.
Đối với người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này, trong nháy mắt đám người nổ oanh, mặc dù người vừa tới rất lãnh khốc, nhưng khuôn mặt anh tuấn này không che giấu được, loại tàn bạo mạnh mẽ xuất hiện ở trên người đàn ông trước mắt lại mang theo một loại ý vị đặc biệt, cực kỳ mê người, phần lớn con mắt phái nữ nhìn chăm chú vào người đàn ông anh tuấn này, một số người có cá tính hay xấu hổ đã vì một câu nói của anh mà mặt mày đỏ bừng không biết phải làm sao.
Vài phóng viên cũng còn một chút lý trí nhìn thấy Phó Thị trưởng rất yên tâm tựa vào trên người của người đàn ông vừa tới, thầm nghĩ có nội tình, lập tức rối rít đặt câu hỏi:
"Phó Thị trưởng, xin hỏi đây chính là chồng của cô sao?"
"Hai người quen biết như thế nào vậy? Tiên sinh anh ở đơn vị nào?"
" Tại sao trước kia cô không công khai việc cô đã kết hôn rồi, là muốn che giấu người chồng tốt như vậy hay là có toan tính khác?"
. . . . . .
" Không sai, chúng tôi là vợ chồng, tôi không biết chuyện hai chúng tôi yêu nhau thì có liên quan gì tới các người không? Hi vọng về sau mọi người không nên tới quấy rầy vợ của tôi, dĩ nhiên cũng không có về sau." Sở Chiến lạnh lung nói, tròng mắt sắc bén lạnh lẽo dò xét xung quanh một vòng, ánh mắt lạnh lùng này giống như là muốn nhớ khuôn mặt những người này, các phóng viên bị anh nhìn thấy đều sợ hãi trong lòng, chỗ chết người nhất chính là không ai hiểu ý tứ trong câu nói sau cùng của anh, dĩ nhiên sau đó không lâu bọn họ liền lập tức hiểu câu cuối cùng Sở Chiến nói kia là có ý gì.
Mà ở tầng cao nhất, Âu Dương Khiêm thừa dịp rảnh rỗi không có việc làm đi tới trước cửa sổ, anh liền nhìn thấy cảnh tượng hò hét ầm ĩ ở bên dưới, anh không nghĩ ngợi chút nào lập tức xoay người đi xuống tầng dưới, ngay cả thang máy cũng không kịp đi, nhanh chóng chạy xuống bằng cầu thang bộ.
Đẩy đám người ra, Âu Dương Khiêm luôn luôn ôn hòa nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp sắc mặt tái nhợt tựa vào cơ thể người đàn ông, trong nháy mắt nổi giận hét lớn một tiếng: "Ầm ĩ gì thế? Nơi này là văn phòng chính phủ, mọi người không muốn nhận được lệnh của tòa án thì nên nhanh chóng rời đi."
Ánh mắt của Sở Chiến và Âu Dương Khiêm liếc nhìn nhau, sau đó một lòng một dạ bảo vệ cô gái nhỏ, lúc đám phóng viên đang do dự, từ trên trời rơi xuống một nhóm người áo đen mặt không có biểu cảm gì trên tay cầm súng lục nhanh chóng tách những người này ra, cung kính hướng về một phía khác, chừa lại chỗ trống cho chiếc xe con của Đường Tố Khanh.
Quần chúng liếc nhìn nhau, chỉ mới nhìn thấy lãnh đạo quốc gia hoặc là xã hội đen cậy thế ở trong TV thôi, cho nên trong lòng bọn họ bàng hoàng lo lắng, chẳng lẽ đắc tội người nào rồi? Đối với người chưa từng thấy qua súng lục, hô hấp của người cũng không dám làm quá rõ ràng.
Sở Chiến ôm cô gái nhỏ sắc mặt không tốt lắm ngồi vào chỗ cạnh ghế lái của xe con, đeo dây an toàn cho cô, anh lạnh lẽo quét mắt xung quanh một vòng sau đó mới đi đến trên ghế lái rồi chậm rãi lái xe con ra khỏi văn phòng chính quyền thành phố.
Âu Dương Khiêm nhìn đám người áo đen xung quanh một cái, chân mày đẹp nhíu chặt, xem ra người đàn ông vẫn bị anh coi là con cừu nhỏ cũng không đơn giản, thở dài một tiếng, dù không đơn giản thì thế nào đây, nhìn ánh mắt người đàn ông lúc bình thường cũng biết đối phương thật lòng yêu thích Tố Khanh, Âu Dương Khiêm lập tức xoay người đi tới tòa nhà văn phòng.
Mà trong nháy mắt đám người đàn ông áo đen kia cũng nhanh chóng biến mất ở dưới ánh mắt kinh hồn của mọi người giống như lúc tới vậy
. . . . . . . Đường ranh giới《 Đổi chồng: Cưng chiều em đến nghiện! 》 . . . . . . .
Cho đến khi xe con chạy nhanh trên đường thì Đường Tố Khanh mới ổn định tâm tình được, nhìn người đàn ông căng thẳng lái xe, trong lòng nổi lên nghi ngờ đối với nhóm người áo đen bất ngờ xuất hiện, nhưng mà bây giờ cô nghi ngờ một chuyện khác hơn, lập tức lên tiếng hỏi: "Không phải anh không có bằng lái xe sao?"
"Câm miệng!" Sở Chiến nghĩ đến một màn vừa rồi thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa nghe thấy cô gái nhỏ dường như không hề để tâm tới an nguy của mình, anh liền không nhịn được bực mình, mới vừa rồi nhiều người vây quanh cô như vậy, cô cũng không gọi điện thoại cho mình, chỉ muốn tự mình ứng phó, xem ra cô vẫn không biết cách làm người vợ như thế nào.
Nghĩ thế Sở Chiến nén lửa giận xuống, không biết vì sao trong lòng Đường Tố Khanh lại đột nhiên thấy khó chịu, trong lòng suy nghĩ người đàn ông này bởi vì mình đột nhiên gây phiền toái cho anh nên anh không vui vẻ hay là còn vì nguyên nhân gì đây? Đường Tố Khanh không nghĩ ra nên ngồi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Loại tình cảnh yên tĩnh bên trong xe tiếp tục cho đến khi xe con chậm rãi lái vào khu chung cư Lệ Giang mới được khai trương, Đường Tố Khanh nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, than nhẹ một tiếng, hôm nay thật sự là có kinh sợ có nguy hiểm, chờ sau khi xe con dừng hẳn, cô lập tức mở cửa xe chuẩn bị đi ra ngoài, vậy mà tốc độ của người đàn ông bên cạnh lại nhanh hơn, lúc cô sắp mở cửa xe, cánh tay mạnh mẽ lập tức ôm cô vào trong ngực, đi vào thang máy.
Đột nhiên Đường Tố Khanh bị bá đạo ôm lấy như vậy nên cô vừa tức vừa giận, cô nhỏ giọng cảnh cáo: "Thả em xuống!"
Sở Chiến đâu có chịu, nghĩ tới vừa rồi sắc mặt cô tái nhợt, nhất thời cực kỳ đau lòng, ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực dịu dàng nói: "Bảo bối, đừng nhúc nhích!"
Đường Tố Khanh nghĩ đến mới vừa rồi ở trên xe anh hung dữ bảo mình câm miệng, hiện tại lại dịu dàng như vậy, nhất thời trong lòng xông lên một cỗ uất ức không giải thích được, nhẹ nhàng thầm nói: "Ai bảo vừa rồi anh hung dữ với em."
Vốn tưởng rằng mình nhẹ giọng nói thầm, tất nhiên người đàn ông sẽ không nghe được, nhưng cô đã phỏng đoán sai khả năng nghe của một sát thủ lớn, nghe vậy, Sở Chiến nhất thời khẽ cười một tiếng: "Em tức giận vì cái này sao? Mới vừa rồi anh nghĩ em ở trong tình huống nguy hiểm như thế vậy mà không nói cho anh... không phải anh tức giận quá mức, tốt lắm, đừng giận anh nữa, anh xin lỗi, về sau anh sẽ không dữ như vậy nữa, sẽ dịu dàng như nước với bảo bối nhà ta, giống như vậy có được hay không?"
Dứt lời xong, Sở Chiến còn sát lại lập tức cưng chiều khom người xuống, khe khẽ cắn một cái ở trên gương mặt đỏ bừng của cô, vẻ mặt đó, động tác kia, quả thật muốn người ta chết đuối mà.
Gò má đỏ bừng in lên một dấu răng nhàn nhạt, giờ phút này sắc mặt Đường Tố Khanh ửng đỏ bị anh ôm vào trong ngực, nhìn thế nào cũng thấy tình huống này rất mập mờ, thỉnh thoảng có một người đi vào trong thang máy, tất cả mọi người đều tò mò len lén liếc nhìn bọn họ.
Đường Tố Khanh là một nhân vật công chúng, lại thường ra vào trong tòa nhà này, phần lớn đều là người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cho dù da mặt của cô dày nữa nhưng bị người ta nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng mãi không dứt, nhỏ giọng nói ra: "Nhanh buông em xuống đi, tất cả mọi người đang nhìn đấy."
"Không thả, vừa rồi không phải em mới bị kinh sợ sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy, coi chừng lại té xỉu mất!" Sở Chiến bá đạo nói.
Một số người đứng ở bên cạnh lập tức sáng tỏ trong lòng, thì ra là bị kinh sợ, nhìn vẻ mặt người đàn ông này vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là cô vợ đã có thai đứa con đầu lòng rồi hả ? Mọi người đều suy đoán trong lòng, thỉnh thoảng chuyển một vẻ mặt biết rõ qua cho bọn họ.
Trong thang máy có một bà lão vừa nghe lời Sở Chiến nói, nhất thời cười híp mắt nhìn bụng nhỏ của Đường Tố Khanh, cười nói: "Vợ chồng son, đây là đứa con đầu tiên sao?"
Đường Tố Khanh sững sờ chốc lát, hiểu lời bà lão có ý gì, sắc mặt ửng đỏ lập tức giải thích: "Không, không phải như vậy."
Sở Chiến nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ giống như trong bụng cô thật sự mang thai đứa trẻ của anh, sắc mặt ôn hòa nói: "Da mặt của cô ấy rất mỏng."
Một câu nói không rõ ràng này nhất thời làm cho tất cả mọi người trong thang máy đều nhất trí cho rằng cô chỉ đang xấu hổ, mọi người rối rít chúc mừng vợ chồng son bọn họ.
Đỏ ửng trên mặt Đường Tố Khanh vẫn chưa biến mất, cho đến khi thang máy đi đến tầng lầu nhà bọn họ, dưới vẻ mặt quan tâm của mọi người, Sở Chiến mới tiêu sái ôm cô gái nhỏ ra khỏi thang máy, Đường Tố Khanh bối rối không dứt, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự là càng ngày càng làm cho người ta đoán không ra rồi, ngay cả chuyện mang thai như vậy mà anh cũng có thể nói lung tung.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
87 chương
46 chương
127 chương
112 chương
107 chương
123 chương
138 chương