Bên trong phòng bệnh vô cùng yên lặng, một bước chân thật khẽ đều có thể nghe được, sau khi Sở Chiến hóa giải tâm tình của mình, tận lực thả bước thật nhẹ, từ từ đến gần giường bệnh, trên tay cô là những gạc băng, cùng một bộ đồ bệnh nhân có thể làm anh loáng thoáng thấy vết thương bên trong, khiến tâm anh co rút, hận không thể khiến những vết thương kia đầy trên người mình. Gương mặt tuyệt mỹ bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, những vết máu còn động trên vành môi nhợt nhạt đã khô khốc, lông mi khẽ nhíu lại, nghĩ đến cô đang ngủ cũng cảm thấy khó chịu, tâm Sở Chiến đau đớn, anh ngồi bên giường, vô cùng yêu thương hôn một cái lên trán cô, ngay sau đó dịu dàng hôn lên những gạc băng kia, giống như điều đó có thể giúp cho cô giảm đau. Ánh mắt chuyển qua phía sau lưng của cô, xuyên qua đồng phục bệnh nhân có thể nhìn thấy miếng gạc băng trắng nay đã thấm máu đỏ thẫm, một màn này khắc sâu vào cặp mắt Sở Chiến, nhìn Đường Tố Khanh không có ý thức, lòng đang mơ hồ quặng thắt, cho đến giờ phút này anh đã hiểu rõ anh yêu cô bao nhiêu. Bởi vì yêu cô, cho nên luôn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của cô, nhìn thấy người đàn ông khác dựa đến người cô, anh sẽ không thoải mái, thậm chí ghen tỵ với chồng của cô, cái người kia là một tên đàn ông hèn yếu, tất cả chuyện đó đều vì anh yêu cô. Nếu biết mình yêu cô, như vậy tuyệt đối không buông tay, trong mắt Sở Chiến thoáng qua một ánh sáng kiên định và bá đạo, thâm tình và say đắm cùng tồn tại. Về sau cô gái nhỏ này đừng mơ tưởng có thể rời khỏi tầm mắt của anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô tổn thương đến cơ thể của mình một lần nào nữa, về phần những người khiến cô bị thương, cũng không cần thiết tồn tại, trong lòng Sở Chiến mang theo ghen ghét cùng sự tàn nhẫn. Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh màu trắng, trên giường đơn sợi dây truyền dịch tạo thành vầng sáng chói mắt, gương mặt của Đường Tố Khanh dưới ánh mặt trời, trở nên trong suốt và vô cùng bình yên Sở Chiến chú ý tới lỗ tai của cô còn lưu lại một vệt máu nhỏ, trong đầu lập tức hiện ra một màn cô bị đập đầu xuống đất vô cùng kinh khủng, hít sâu một hơi, cố đè lo lắng trong lòng xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cầm lấy khăn lông. Khăn bông được thấm nước ấm áp, anh giúp cô lau chùi khuôn mặt tái nhợt, vô cùng tỉ mỉ. Trong lúc sơ ý lau đến khối máu ở vành tai, Đường Tố Khanh liền thấp giọng kêu ‘đau’, khiến Sở Chiến bị sợ đến tay cầm khăn bông lập tức run rẩy, lại không dám có bất kỳ hành động nào. "Bảo bối, chỗ nào bị đau?" Sở Chiến khẽ đến gần lỗ tai Đường Tố Khanh, hôn nhẹ lên đó, hỏi. Giờ phút này, nếu có người nào đó vô tình nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của anh, khẳng định sẽ trừng lớn đôi mắt ra, trời có sập còn dễ tin hơn hình ảnh của anh lúc này, đường đường là người đứng đầu giới hắc đạo, trừ tàn khốc cũng chỉ là tàn khốc, thật không ngờ có thể thân mật gọi một người con gái là ‘Bảo bối’, thật giống như đó chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, sự thâm tình dính chặt, đoán chừng sẽ thu rất nhiều ánh mắt giết người của những phụ nữ khác. Thật ra thì điều này cũng không thể trách, Sở Chiến là người ghét cái gọi là phụ nữ nhất, đột nhiên anh lại phát hiện mình yêu cô gái này, đương nhiên phải coi cô là bảo bối để đối đãi, loại người như anh không yêu thì thôi, yêu là sẽ hận đến nổi phải cưng chiều cô trong lòng bàn tay, người đã bị anh yêu cuối cùng chẳng biết mình may mắn hay đau khổ nữa. Trả lời Sở Chiến còn là một tiếng nỉ non nho nhỏ của Đường Tố Khanh ‘đau’, Sở Chiến lập tức nghe nhưng không thể phản ứng nhanh, bảo bối của anh trong lúc vô thức còn kêu đau, khiến anh sợ đến bay hồn, đè lo lắng, nhảy xuống giường rồi nhấn nút gọi cấp cứu. Sở Chiến nhìn ra cửa, lo lắng chờ bác sĩ đến, vừa đau lòng dụ dỗ Đường Tố Khanh còn đang chìm trong mê man, vừa yêu thương vuốt những sợi tóc mềm mại của cô: "Ngoan, đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau.". Đường Tố Khanh giống như là nghe hiểu lời của anh, từ từ an tĩnh lại, chỉ là lông mi nhíu chặt không có dấu vết buông ra. Trong bệnh viện quyền uy, bác sĩ An dẫn một đám bác sĩ y tá bước nhanh đi về phía phòng săn sóc đặc biệt, tất cả đều mang một bộ dáng nghiêm túc, lo lắng nghĩ đến những tiếng chuông cấp cứu liên hồi, chẳng lẽ vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng sao? Trong phòng săn sóc đặc biệt, sẽ không thể xảy ra chuyện đó, thứ nhất đối phương là người cao cấp trong thành phố S, rất được dân chúng kính yêu, hơn nữa lần này bị thương nghe nói cũng là vì cứu người, trong xã hội này rất hiếm có những người quên mình cứu người. Mặt khác, bởi vì hôm nay một đám bác sĩ mặc áo trắng hùng hổ xuất hiện, đám người áo khoác trắng bất phàm kia đến đây là vì cứu sống Phó Thị trưởng, nếu ông có thể chăm sóc tốt cho cô, nói không chừng về sau có thể lạy đám kia áo khoác trắng kia làm sư phụ, như vậy sẽ khiến cho y thuật của ông nhanh chóng tiến bộ, bác sĩ An vừa đi vừa nghĩ. Bác sĩ An dẫn trợ thủ của mình đi vào phòng săn sóc đặc biệt, nhìn thấy chính là một màn dịu dàng như nước, cái người đàn ông đang ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng dụ dỗ bệnh nhân nằm trên giường. Nhìn thấy một màn như vậy, bác sĩ An cho là bệnh nhân tiến vào giai đoạn nguy hiểm, lập tức bước nhanh tới, cầm ống nghe bệnh, vừa quan sát tình huống của bệnh nhân, vừa lên tiếng hỏi: "Thế nào?". "Cô ấy kêu đau!" Sở Chiến vô cùng nghiêm túc nói chuyện xảy ra, tròng mắt mới vừa dịu dàng lập tức giống như một thanh kiếm lợi hại bắn về phía bác sĩ An, cái người này thật quá lắm mà, lúc ông nói chuyện với Thị trưởng còn chưa có hoảng sợ như vậy nữa, nặn ra nụ cười gượng ép, sau đó hỏi "Chỉ có vậy?" . "Chỉ có vậy? Đáng chết, ông không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy đang kêu đau!" Sở Chiến tức giận gầm nhẹ, Đường Tố Khanh bình thường kiên cường như vậy, mà hôm nay lại dùng giọng thê lương để kêu đau, lời nói kia như hàng loạt mũi tên lăng trì trái tim anh, nóng nảy không biết như thế nào mới đúng, không cần suy nghĩ cô khó chịu thế, đau thế nào mới phải rên rỉ. "Chuyện này, bệnh nhân sẽ kêu đau nếu thuốc tê của lúc phẩu thuật hết tác dụng, đây là hiện tượng bình thường." Bác sĩ An tính tình dễ chịu, lên tiếng giải thích, trong lòng lẩm bẩm, bệnh nhân mới kêu đau một tiếng đã không chịu nổi, chờ bệnh nhân tỉnh lại, thuốc tê hoàn toàn mất hết tác dụng, bệnh nhân khẳng định sẽ đau đến kêu cha gọi mẹ, đoán chừng khi đó người đàn ông trước mặt sẽ đau lòng đến nổi điên à nha. Nhưng mà điều này cũng không có biện pháp, dù sao vết thương quá nghiêm trọng, chỉ cầu cho lúc đó người đàn ông này ngàn vạn đừng đem bệnh viện phá hủy mà thôi. (Tịnh Yên: Muốn biết anh í có đập tan bệnh viện hay chém giết bác sĩ thì các bạn hãy đợi đến chương tiếp theo tên Tỉnh lại, tiếp theo nữa là bảo bối, nghe lời, tiếp theo nữa nữa đỏ mặt; còn cả chương nữa của nữa nữa là Vợ yêu, nên nghỉ ngơi… Nói chung về sau mỗi chương mà là ‘trò vui’ hịa hịa vui đến chừng hơn chục chương nữa sẽ là chương SỞ CHIẾN ĐÒI PHÚC LỢI BAN ĐÊM) "Hiện tượng bình thường?" Sở Chiến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kêu đau là bình thường hiện tượng? Đến tột cùng người đàn ông kia có hiểu thế nào là chữa bệnh hay không? Giống như cảm nhận được Sở Chiến đang nóng nảy, Đường Tố Khanh đang hôn mê, mơ màng lại kêu một câu ‘đau’. Lần này Sở Chiến nhảy cẩng lên, bước nhanh về phía bác sĩ An, hung hăng nhắc cổ áo ông ta lên, bén nhọn ra lệnh: "Mau để cho cô ấy hôn mê hay dùng thuốc giảm đau đi.", bất luận dùng phương pháp như thế nào, chỉ cần bảo bối của anh không đau là được. Dù bác sĩ An bị uy hiếp nhưng mà vẫn phải vì y đức, cả gan khuyên: "Ách… thuốc mê hay thuốc giảm đau đều không thể dùng bừa, nếu không sẽ hại thân thể." . Nghe vậy, Sở Chiến mệt mỏi để cổ áo của bác sĩ An xuống, trầm tư suy nghĩ, sau đó hỏi "Vậy thì có biện pháp nào giúp cô ấy bớt đau không?" . Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và thất vọng của đối phương, bác sĩ An vô tội sờ sờ cái mũi của mình, lên tiếng nói: "Việc này, hiện tại tôi muốn nghiên cứu một chút.", dứt lời liền mang theo một đám y tá hấp tấp rời đi, chỉ để lại một mình Sở Chiến ngồi đau lòng, cố dụ dỗ cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh.