Khi Đường Tố Khanh và Sở Chiến trở về thành phố S, đã là hơn sáu giờ chiều, cô chở Sở Chiến đến khu chung cư Lệ Giang, rồi bảo anh đi vào một mình, còn nói bữa tối anh không cần đợi cơm cô, sau đó phóng xe đi mất, Sở Chiến cô đơn đứng ngây ngốc ở cửa nhìn theo bóng cô. Không cần chạy như bị đuổi vậy? Cô sợ không được gặp bọn họ sao? Nghĩ tới đây, tròng mắt Sở Chiến trở nên ảm đạm, trong lòng liên tục tính toán. Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Sở Chiến reo lên, anh tổng cộng có hai điện thoại di động, một cái là của Giang Thiếu Hiền, trong điện thoại của Giang Thiếu Hiền chỉ lưu ba số: A Khanh, chú hai và ông nội, có thể thấy được cuộc sống của Giang Thiếu Hiền vô cùng đơn thuần; cái còn lại là điện thoại chuyên dụng của anh dùng để liên lạc với căn cứ, người có quyền gọi cho anh cũng là người thuộc cấp bậc cao nhất, không thì chỉ sót lại một mình Lãnh Nhất Thiên. Sở Chiến tiện tay cầm điện thoại ra nhìn, phát hiện là bạn tốt Lãnh Nhất Thiên giáng thế, nghĩ tới Đường Tố Khanh chạy mất bóng, tâm Sở Chiến trong buồn bực cực kỳ, anh hung hăng ấn nút nghe, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, lớn tiếng oanh tạc: "Đáng chết, cậu tốt nhất nên nói ra chuyện quan trọng đi." . "Này, đại ca, giọng nói nóng nảy như thế đừng nói là chưa thỏa dục nhé? Không mang theo được hả, đúng là không nhân tính, anh đừng quên bây giờ anh đang làm nhiệm vụ nhé." Lãnh Nhất Thiên hét lên, những ngày qua cậu phải thao luyện với đám sĩ binh kia, lại còn tìm thời gian thăm viếng các nơi, tra thu chi của các nhân viên trong danh sách, mệt đến không kể được. Thật vất vả rút ra một chút thời gian gọi điện thoại cho Sở Chiến, thăm dò tiến độ công việc của anh, không ngờ vừa mở miệng đụng ngay ổ ong, nhưng ai là người đốt lửa trên người của đại ca, thật là khiến anh quá bội phục, từ khi biết đại ca cho tới nay, anh luôn chỉ mang thần thái lạnh lùng, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình, rõ ràng việc bộc lộ ra ngoài thì đây là lần đầu tiên "Không cần cậu nhắc nhở, còn nữa tôi mới là đại ca hay cậu là đại ca?" Sở Chiến ghét ai nói lời dư thừa, đã lâu không gặp, lá gan của tên tiểu tử kia mập lên nhanh quá, cũng không thể tưởng anh đang tức giận là vì người nào. "Ha ha, dĩ nhiên cậu là đại ca, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, dù sao cái người phó thị trưởng trên ti-vi cũng là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn là người có trí tuệ, tớ đây đang sợ cậu thua trên tay cô ấy, đúng rồi, nhiệm vụ có tiến triển gì không?" Lãnh Nhất Thiên cười nói, trong giọng nói không chút lo lắng nào, ngược lại cứ như đang xem trò vui. "Như thế nào thì như thế đó." Sở Chiến không nhanh không chậm nói, lực chú ý của anh trong mấy ngày này đều đặt lên cô gái kia, căn bản không có thời gian đi thăm dò cái bọn tham ô. "Tiến triển cũng không có, vậy Phó Thị trưởng thì sao? Đại ca, hạnh phúc của đời em nằm trong tay anh đó, anh chơi có chừng mực thôi, tốn thêm chút thời gian giúp em một tay với." Lãnh Nhất Thiên ở bên kia đầu dây điện thoại, khoa trương nói, tận lực bẻ cong ý tứ của anh. Đại ca của anh, dĩ nhiên Lãnh Nhất Thiên phải biết tính cách của anh ấy, đã đi nhiều ngày thế kia, đại ca vẫn không tìm được chút tin tức nào, việc chán ghét phụ nữ kiên trì nhiều năm nay không bỏ được, chuyện này nói lên điều gì, đáp án không phải rõ ràng lắm rồi sao, anh ấy không ghét cô gái kia, ý tứ khỏi cần giải thích làm gì, thích cũng là không ghét, trong lòng Lãnh Nhất Thiên âm thầm suy nghĩ. Nghe bạn tốt cười giỡn tựa như suy đoán Đường Tố Khanh cũng đang như vậy, tâm Sở Chiến rất không vui, cô gái kia không phải một cô gái bình thường, càng ở bên cạnh cô càng phát hiện cô có rất nhiều ưu điểm. Lúc này Sở Chiến hoàn toàn không biết cách nào vùi lắp tức giận của mình. Đầu dây điện thoại bên kia, Lãnh Nhất Thiên dù thính tai thế nào cũng không nghe được câu nói của anh, chỉ có cảm giác người bên cạnh liên tục thở dài, vẫn không tự chủ tiếp tục suy nghĩ xem anh kêu la vụ gì. "Cậu rất vô ích? Xyri đang có giao dịch cậu đi qua nhìn một chút." Sở Chiến lạnh lùng nói, đối với người nào nên dùng biện pháp gì để trị, thì anh đều có biện pháp, ngoại trừ cô gái nhỏ kia, vẻ ngoài của cô như có chút dầu muối khiến anh không vào được, phải nghĩ ra biện pháp nào đó để có được cô, lòng Sở Chiến thầm quyết tâm. Lãnh Thiên Nhất nghe giọng đầy nghiêm túc của anh, lập tức hét lên: "Không cần, đại ca, công việc của em rất nhiều, thời gian uống nước còn không có, này không, thừa dịp đi cầu gọi điện thoại cho anh, đừng nói em không quan tâm đến anh, được rồi, em lập tức đi công việc, chuyện bên Xyri giao cho người khác đi, bái bai!" . Nói một hơi, dứt lời còn không sợ chết bổ sung một câu “khi nào về nhớ mang cả chị dâu về.” Nói nhảm, Xyri là nơi nào, hiện tại bên kia chiến tranh liên miên, lúc này chạy tới đó, không cần gấp gáp đến nổi mạng mình cũng không cần, người chính là có ý chí chiến đấu lớn, có thể phản động liền sẵn sàng ra tay? Lòng Lãnh Nhất Thiên thầm nghĩ. Sở Chiến đang nghe bạn tốt nói lại biến thành tiếng tút tút dài, khóe miệng không khống chế được mà mím chặt, cái người bạn bè kiêm thuộc hạ này là một con Tắc kè hoa, chẳng biết lễ độ chút nào cả. Trong quân đội đồn đãi Lãnh Nhất Thiên lãnh khốc như núi, tất cả đều là nói nhảm. Giờ phút này, đứng ở cửa phòng trực ban an ninh, nghi ngờ nhìn bóng lưng Sở Chiến xa như vậy, không biết vì sao nhân viên an ninh đột nhiên cảm thấy rất lạnh, vừa lúc này đôi mắt Sở Chiến lạnh đến rợn người, khiến chân của đám nhân viên an ninh run lẩy bẩy, nghĩ thầm người đàn ông ở lầu mười sáu sao lại dữ như thế, anh không nhìn lầm chứ? Đang lúc nhân viên an ninh tự mình suy nghĩ tình huống này, Sở Chiến đã điều chỉnh tốt tâm tình, đi tới dưới lầu, phóng thẳng đôi mắt yếu đuối nhìn nhân viên an ninh, nghĩ thầm con cừu nhỏ mới chính là người đàn ông ở lâu mười sáu, thì ra là hoa mắt. --- . . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . . --- Giờ phút này Đường Tố Khanh chạy xe con đến một câu lạc bộ cao cấp ngoài ngoại ô, sắc trời từ từ tối dần, người đi ngoài phố ngày một nhiều, mà trong culd cũng rất nhiều người. Cửa Câu Lạc Bộ đã có không ít chiếc xe hơi sang trọng. Đường Tố Khanh thầm than, may nhờ cô chỉ lái một chiếc xe khá phổ thông, sẽ không khiến người ta quá chú ý, trên đầu cô còn đội thêm một cái mũ tiện tay mua được bên đường, cúi đầu thật thấp, chỉ sợ gặp người quen hoặc bị đám phóng viên vồ tới. Mặc dù cô không có làm chuyện gì xấu, nhưng là quan viên chính phủ, bí mật chạy đến Câu Lạc Bộ, không có việc gì cũng sẽ nói thành tác phong có vấn đề, cô không muốn có phiền toái không cần thiết. Đường Tố Khanh bước nhanh đến cửa lớn của Câu Lạc Bộ, đem thẻ hội viên của mình cho người giữ cửa kiểm tra, sau đó an toàn đi vào trong. Câu Lạc Bộ này rất chú trọng riêng tư, không phải người bình thường có thể tiến vào, bởi thế nơi đây trở thành nơi tụ tập của bọn cô, mà cô và ba người bạn còn lại đều là những nhân vật của công chúng, nếu như bị ký giả vỗ tới, đến lúc đó lại bị người có lòng lợi dụng, mặc dù không dao động được địa vị của các cô, nhưng xử lý nó cũng là tương đối phiền toái.