Tôi vừa được hai mươi bốn tuổi, thím cấp bách tìm một mối hôn sự cho Đường ca, nhưng không ngờ Đường ca ở trong thôn nổi danh hết ăn lại nằm, người lớn lên cực kỳ giống thím, sắc mặt chanh chua hung ác, cộng thêm tính khí vô cùng không tốt, kinh tế trong nhà thuộc về trung hạ đẳng, cho nên trong thôn căn bản không có cô nương nguyện ý gả cho hắn, không tìm được cô nương trong thôn, thím dứt khoát chạy các thôn chung quanh, trong này đương nhiên phải tốn nhiều tiền phí làm mai cùng lộ phí, nhìn chú nóng nảy không dứt. Mà dáng dấp tôi thùy mị càng anh tuấn, có thể thường thường rãnh rỗi chạy tới thư viện trường học đọc sách, nên trên người luôn có một loại khí chất thư sinh, trong thôn một số cô nương thường thường xấu hổ nhìn tôi, đối với những thứ này cũng không thể để cho tôi cảm thấy tự hào hoặc là cái gì, cuộc sống vẫn như cũ phải tiếp tục, hoặc tôi biết số mạng tương lai tôi cô độc, không muốn giãy giụa nữa. Cho đến sau đó không lâu tôi mới biết không phải tôi đối với vận mạng mà cúi đầu, mà những cô nương trong thôn kia không thể đi vào trong lòng của tôi, các cô ấy giống nhau là tôi không quan tâm người, cho nên thờ ơ, khi cái đó người phụ nữ xinh đẹp cường đại xuất hiện kia trong nháy mắt, tôi rốt cục phát hiện thì ra là người một khi đối với vật gì đó có chấp niệm, như vậy sẽ liều lĩnh đuổi theo, cho dù quá trình này có nhiều vết thương thật mệt mỏi. Đối với Đường ca không tìm được đối tượng, mà tôi lại dễ dàng rước lấy ánh mắt quyến rũ của các cô nương, thím phẫn hận không dứt, thường thường nhìn chằm chằm tôi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói tôi lớn lên giống người mẹ đã chết đi, đều là hồ ly tinh chuyển thế. Đối với những lời nói của thím lúc mới bắt đầu tôi còn sẽ tức giận châm chọc mấy câu, đến cuối cùng tôi rốt cục nghĩ thông suốt, chó cắn ngươi một hớp ngươi không thể trực tiếp cắn trở về con chó kia, không có tư cách đẹp đẽ chính là người đàn bà chanh chua nổi điên, huống chi thím có chú có thể trị được, không biết tại sao, mỗi khi thím nói đến mẹ không phải, chú luôn luôn thật thà đàng hoàng cuối cùng không kìm hãm được nổi giận, cái lửa giận ngay cả thím luôn điêu ngoa mà cũng cảm thấy sợ, ngay cả tôi cũng phải cảm thấy chú trước kia không phải là thích mẹ chứ. Ta rất nhớ rõ ngày đó, ngày đó tôi ở công trường làm công xong còn chưa về nhà, mà giống như thường ngày theo thói quen chạy đến cửa thôn, cho dù biết ba mẹ sẽ không trở lại, nhưng tôi vẫn theo thói quen một năm một năm chờ, như vậy tâm tình của tôi dị thường bình tĩnh vui vẻ, không giống như về đến nhà chờ bị thím trách mắng, mặc dù tôi đối với thím trách mắng không để ở trong lòng, nhưng không có ai thích một ngày hai mươi bốn giờ cũng bị mắng, trừ phi người kia là bệnh thần kinh. Ngày đó, chờ tôi đi tới cửa thôn, rất nhiều thôn dân đã rối rít làm xong việc nhà nông chuẩn bị về nhà, lễ phép cùng những thôn dân kia chào hỏi. Ngày dần dần biến thành đêm, nông thôn ban đêm tối om, khắp nơi đều là tiếng kêu côn trùng líu ríu, từ nhỏ sinh trưởng ở nông thôn mà nói, những thứ này cũng không thể làm cho tôi sợ, ngược lại tâm tình bình tĩnh, tôi mỗi lần tới cửa thôn cũng sẽ đi tới một bờ sông nhỏ bên cạnh, ngày đó tôi cũng giống như thường ngày đi chậm rãi về phía bờ sông nhỏ, ngửi cỏ hương dễ chịu cùng không khí mát mẻ, lòng tôi đặc biệt rất tốt. Ngay vào lúc này, tôi rõ ràng nghe một tiếng kêu đau đớn, lúc này đã trễ thế này, nơi này tại sao có thể có người, tôi chê cười mình quá mức cô độc, cho nên xuất hiện ảo giác, lúc này không phải là thời gian mỗi gia đình ấm áp, có ai sẽ chạy tới nơi này. Khi tôi xoay người chuẩn bị về nhà, cái âm thanh kêu rên lần nữa truyền đến, tôi cảm giác mình không phải xuất hiện ảo giác, đứng tại chỗ nghiêm túc nghe một lần, nhưng chung quanh trừ côn trùng kêu tôi căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào, tôi bước đi chậm rãi đi trở về. "Có ai không?" Lúc tôi bước chân trong nháy mắt, một giọng già nua nhẹ không thể nhẹ hơn truyền đến tới đây. Tôi xoay người đi về phía âm thanh vừa hỏi: "Ai ở đấy?" . Lúc hồi tưởng lại, có lẽ ngay lúc đó tôi quá mức nhàm chán, hoặc trong tiềm thức tôi đối với cái cuộc sống đã tuyệt vọng, người bình thường nghe âm thanh như vậy, sẽ phải lập tức quay đầu chạy đi, mà không phải như vậy không sợ chết quá khứ, dù sao xã hội này quá nhiều người xấu, hơn nữa lúc ấy nông thôn trong có một truyền thuyết, tương truyền trời vừa tối bờ sông sẽ xuất hiện cô hồn dã quỷ gọi hồn. Ban đêm vô cùng tối đen, tôi dựa vào cảm giác quen thuộc của mình với bờ sông đi chậm rãi về phía âm thanh phát ra, cái âm thanh già nua lần nữa vang lên: "Chàng trai, cứu tôi." . Âm thanh càng ngày càng gần, có thể từ trong âm thanh người kia cảm thấy đã suy yếu không chịu nổi, tôi không có suy nghĩ nhiều, bước nhanh hơn, nhã nhặn hỏi: "Ông làm sao vậy?" . Lần này không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, quả nhiên ở cách đó không xa chân của ta đụng phải một Vật thể, tôi ngồi xổm người xuống xem xét cái Vật thể khổng lồ đó, bên tai không ngừng nghe thấy tiếng rên từ trong miệng Vật thể khổng lồ phát ra, trong đêm đen, tôi có thể thấy rõ cái Vật thể khổng lồ này là một người. "Ông làm sao vậy? Có khỏe không?" Tôi ôn hòa hỏi, kết quả người nằm trên đất trả lời tôi chỉ là tiếng rên khó chịu. Nội tâm giao chiến hết sức, tôi hành động nhanh hơn so với suy nghĩ một bước làm ra quyết định, tôi từ từ đỡ người trên đất dậy, sau đó cõng cái người xa lạ này trong đêm đen về phía đường đi về nhà, trên đường tôi nghĩ nếu như giờ phút này mang theo một người xa lạ về nhà như vậy, nhất định rước lấy trách mắng của thím, hơn nữa cuối cùng không giúp được người trên lưng, suy nghĩ liên tục, tôi đưa người xa lạ trên lưng này đến Từ Đường (nhà thờ họ) trong thôn. Đi vào trong Từ Đường để người trên lưng xuống, tôi mới nhìn rõ dáng vẻ cái người xa lạ này, giọng ông ấy cùng người của ông đều đã già nua, trên người có rất nhiều vết máu, giờ phút này đã khó chịu mà ngất đi. Khi đó tôi mặc dù rất lo lắng toàn thân ông lão này đều là máu dáng vẻ chẳng lẽ là người xấu, nhưng lòng nhân từ cùng đạo nghĩa trên người tôi nổi lên, cuối cùng thở dài một tiếng, lặng lẽ chạy về nhà cầm tích góp tiền riêng tôi giấu ở đầu giường mà gạt thím trong mười mấy năm, chạy đến phòng khám bệnh duy nhất trong thôn khẩn cầu bác sỹ đi Từ Đường chữa bệnh vì có một ông lão xa lạ ở đó. Thấy tôi vội vội vàng vàng về nhà, thím không thể thiếu mắng một trận, sau đó không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì của tôi, lại một bộ dáng vội vã đi mất, thím cảm giác giống như đạn ở trên bông hoa, rất không vui, liền tiếp tục làm chuyện của bà. Tôi dẫn bác sỹ đến Từ Đường để trị liệu vết thương cho ông già, bận rộn hơn nửa giờ, bác sỹ cuối cùng băng bó kỹ vết thương cho ông già, dặn dò tôi trong hai mươi bốn giờ phải chăm sóc bệnh nhân cho tốt, trong người có thể lên cơn sốt vân vân, sau đó xách hòm thuốc rời đi. Tôi nghiêm túc trông coi ông lão nằm trên mặt đất, quả nhiên đến nửa đêm, ông thật phát sốt cao, tôi cầm một chiếc khăn ướt lau cho ông để giảm nhiệt độ xuống, cho đến rạng sáng, cơn sốt cao của ông lão mới lui đi. Thật lâu sau, mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy tỉ mỉ chiếu cố ông lão, trong lòng của tôi cảm thấy may mắn, thật may là tôi cứu ông lão, nên mới có sau này có thể thay đổi số mạng cả đời tôi, mới biết người quan trọng nhất đời này. Sáng sớm, tôi lén lút chạy trở về trong nhà nấu cháo, đây là lần đầu tiên tôi lén lút gạt mọi người, vào phòng bếp nấu đồ, nếu thím nhìn thấy, lại la hét nói tôi là con sói mắt trắng. Tôi nấu cháo xong đưa đến Từ Đường, đặt ở bên cạnh ông già, sau đó viết ra tờ giấy, sau mới đi công trường bắt đầu công việc một ngày. Cả ngày tâm tư của tôu đều đặt ở trên người ông cụ, lo lắng mình không ở bên cạnh chăm sóc, ông cụ có thể gặp khó khăn không, nếu khó chịu làm sao bây giờ, đủ loại suy nghĩ quanh quẩn ở trong đầu óc của tôi, trên công trường lần đầu tiên liên tiếp phạm sai lầm, làm hại chủ thầu còn giễu cợt tôi chẳng lẽ là đang suy nghĩ đến cô nương nhà nào. Sắp đến giờ tan ca buổi tối, chủ thầu giễu cợt tôi một cái, sau đó để cho tôi tan việc trước nửa giờ, tôi mang theo thức ăn tiết kiệm được trong buổi trưa ở công địa, chạy nhanh về phía Từ Đường, chờ tôi đến Từ Đường, đâu còn có bóng dáng của ông cụ, chỉ còn lại chén đũa không, tôi có chút mất mác cũng có chút lo lắng, không biết ông cụ lúc nào thì rời đi, thân thể đã khỏe chưa? Vốn tưởng rằng chuyện này là một nhạc đệm, mấy ngày tiếp theo tôi cũng dựa theo thói quen thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, ngày ngày chịu nhịn thím trách mắng cùng công trường bận rộn, cho đến một tuần sau ông cụ rời đi, trong thôn có một chiếc xe màu bạc lái vào chạy thẳng tới công trường. Tổ tiên ba đời trong thôn đều nghèo, không có thấy người nào đi xe đẹp như vậy, mắt người dân trong thôn hâm mộ, sợ hãi than, còn có tò mò, rối rít bỏ công cụ canh tác trong tay lại, bước nhanh theo về phía chiếc xe nhỏ chạy, muốn nhìn chiếc xe nhỏ một chút đi đến chỗ nào trong thôn bọn họ. Khi đó tôi đang trong công trường chọn gạch, khắp người đều là nước bùn đất cùng bụi bặm, không biết chút nào về số mạng của tôi đã bắt đầu chuyển hướng, nên muốn người hạnh phúc cuối cùng vẫn hạnh phúc. Chiếc xe vững vàng dừng ở bên cạnh công trường, nhóm thợ làm công ở công trường cũng vô cùng hiếu kỳ người trong xe muốn làm gì, chỉ thấy trong xe đi xuống một người đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu, người đàn ông cầm trong tay một tấm hình, dò xét công trường một vòng, chậm rãi đi về phía tôi, dừng ở cách tôi ba bước, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi là Giang Thiếu Hiền tiên sinh sao?" Tôi vô cùng nghi ngờ, dường như tôi không biết người đàn ông tây trang trước mắt này, tôi không có lên tiếng, nhân viên tạp vụ chung quanh đã bắt đầu lớn tiếng giúp tôi đáp. Người đàn ông tây trang từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động, cung kính hướng về phía điện thoại di động nói gì. Khi đó trong thôn ngay cả điện thoại cũng hiếm thấy, đừng nói điện thoại di động đẹp đẽ như vậy, còn có chiếc xe trước mắt, trong thôn căn bản chưa từng xuất hiện qua, các thôn dân từ trong đồng ruộng chạy tới tò mò nhìn tất cả. Người đàn ông cúp điện thoại, lập tức hướng về phía tôi cúi đầu cung kính nói: "Giang tiên sinh, chủ nhân của chúng ta cho mời!" . Đầu của ta ong ong, tôi cũng không biết chủ nhân hắn là ai, khi đó tôi rất ngu hỏi một câu: "Tôi biết chủ nhân ngài sao?" . Người đàn ông không nói gì, chie cung kính mời tôi ngồi lên xe của hắn. Nhận được tin tức thím cùng chú chạy tới nhìn thấy màn này, thím mang theo giọng nịnh nọt lớn tiếng truyền đến tới đây: "Tiên sinh, xin hỏi ngài là tại sao biết Tiểu Hiền nhà chúng tôi? Ngài đây là muốn..." . Tôi còn là lần đầu tiên nghe thấy thím thân thiết gọi tên của tôi như vậy, ngày trước bà luôn là dùng uy, trống không hoặc là con của hồ ly tinh để gọi tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến thì ra là tiền tài đối với một số người mà nói quan trọng như vậy. Người đàn ông không để ý đến thím, chỉ cung kính đưa tôi lên xe, sau đó ở trước ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của tất cả thôn dân chạy như bay rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn càng ngày càng xa thôn trang, tôi hi vọng ra ngoài cũng không cần trở về nữa.