Sở Chiến vốn định cho Đường Tố Khanh một hôn lễ thế kỷ xa hoa khó quên, nhưng vì bây giờ cô đang có thai, anh cưng chiều vợ như mạng căn bản không để cho có một chút mệt mỏi, cho nên chuẩn bị rất nhiều chương trình kết hôn cái gì có thể miễn thì miễn hết, ví dụ như anh dự định mang cô ra nước ngoài đến mấy chỗ phong cảnh đẹp để chụp ảnh cưới, hiện tại địa điểm chụp ảnh cưới chỉ có thể an bài mấy nơi có phong cảnh ở trong nước, hơn nữa lúc đi, Đường Tố Khanh vẫn trong trạng thái ngủ. Thời gian giấc ngủ gần đây của Đường Tố Khanh càng ngày càng dài, cô tự cho rằng việc này là do công việc bận rộn cộng thêm chuyện chuẩn bị hôn lễi, mà những thứ này nhìn ở trong mắt Sở Chiến, phàm là cô có gió thổi cỏ lay gì, mặc kệ thời gian địa điểm, anh lập tức gọi điện thoại cho Liễu Kiều Minh, vì vậy, Liễu Kiều Minh có một dự cảm, tiểu chủ nhân của bọn họ còn chưa ra đời, hắn nhất định sẽ sụp đổ trước, cũng quá kinh ngạc cho lão đại, tất cả đều là hiện tượng bình thường khi mang thai , mà gọi điện thoại đến lúc nửa đêm giống như gọi hồn vậy. Liễu Kiều Minh còn chưa có sụp đổ, thì Đường Tố Khanh đã hỏng rồi, hắn không phải là nguyên nhân, mà là anh gần đây trông nom cô càng ngày càng nghiêm, điều này không cho phép, cái kia cũng không cho phép, sớm biết người đàn ông này dài dòng như vậy, lúc ban đầu lấy giấy kết hôn cô phải suy nghĩ thật kỹ càng, hiện tại lên thuyền giặc làm cho không có đất để mà trốn. Cô còn rất thấp thỏm một chuyện chính là cô vẫn chưa nói chuyện kết hôn cho mấy chị em thân thiết, đoán chừng nếu bị các cô biết chuyện, có thể sẽ lột da cô. Dĩ nhiên sợ là một chuyện, đến cửa ải quan trọng , Đường Tố Khanh vẫn quyết định, rất quả quyết lôi kéo người đàn ông đi để thấy đám chị em tốt kia, tại sao lôi kéo anh đi, đương nhiên để di dời lực chú ý, quả nhiên không sai, một ngày nào đó ở chỗ cũ hẹn một đám chị em ra ngoài nói chuyện phiếm, khi cô tuyên bố sắp lại kết hôn, đám chị em kia mặc dù cắn răng nghiến lợi với cô không đạo nghĩa, nhưng ngại vì có người đàn ông của cô ở đây, nên ra sức ăn đồ ăn, hung hăng lừa gạt cô một khoản, chuyện này mới xem là qua. Cười ngọt ngào tiễn đám chị em đi, Đường Tố Khanh ngồi vào trong xe của anh mà không buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ vừa rồi khi anh ở trước mặt chị em mình biểu hiện bảo hộ vợ, miệng cô không kìm hãm được nâng lên. Xe lái vào bãi đậu xe dưới đất của trung tâm thương mại lớn, trong lòng Đường Tố Khanh không hiểu anh mang cô tới nơi này làm gì. Mặc cho anh dắt mình đi về phía khu châu báu ở tầng hai, trên đường đi bị người đi đường nhìn với anh mắt hâm mộ cùng kinh ngạc. "Hai vị, muốn mua nhẫn hay đồ trang sức đeo tay?" Bước vào một cửa hàng châu báu hạng sang, có phục vụ viên mặt nở nụ cười đi tới, ánh mắt khôn khéo lưu chuyển giữa hai người, thấy người đàn ông tuấn mỹ dịu dàng ôm eo người phụ nữ xinh đẹp, bàn tay rộng lớn rất tự nhiên đặt ở trên bụng nhỏ của cô gái, trong nháy mắt dường như hiểu cái gì, phục vụ viên không có hỏi nhiều đưa hai người đi về phía trước quầy thủy tinh. "Hai vị nhìn qua rất xứng đôi, muốn mua quà tặng nhân ngày kết hôn tròn một năm sao? Kiểu dáng mới của năm nay chúng tôi đều có ở đây, các vị tùy ý xem." Nghe vậy, Đường Tố Khanh muốn giải thích hai người bọn họ còn chưa lập gia đình, nhưng cảm giác rất rõ ràng lực độ tay của người đàn ông bên cạnh nắm tay nhỏ bé của cô gia tăng, mặc dù người đàn ông bên cạnh chưa từng có nhiều vẻ mặt, nhưng hiểu rõ anh Đường Tố Khanh vẫn cảm giác được anh đang hưng phấn, cho nên lời vừa tới miệng liền nuốt xuống. Tròng mắt Sở Chiến đảo qua những chiếc nhẫn kim cương tinh xảo để trên kệ, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc, sau đó nhìn về phía Đường Tố Khanh, dịu dàng hỏi: "Thích kiểu dáng gì?" Đường Tố Khanh nhìn mấy lần những chiếc nhẫn kim cương kia ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sang đủ màu, thích thú liếc về phía biển giá cả, so sánh trên dưới một đôi, cũng xấp xỉ năm sáu vạn trở lên, nhàm chán lắc đầu một cái: "Tùy tiện đi." . Sở Chiến giống như nhìn ra cô không thích thú với châu báu, không có ép cô chọn lựa nữa, mà mình chỉ vào một đôi, để cho phục vụ viên từ trong quầy lấy ra. "Tiên sinh, ánh mắt ngài thật tốt, kiểu dáng chiếc nhẫn kim cương này là kiểu dáng mới nhất hôm nay, kỹ xảo cắt kim cương đều là tuyệt vời, chất lượng kim cương cũng là thượng thừa, đeo vào trên tay vợ ngài nhất định rất đẹp." Theo cánh tay Sở Chiến, Đường Tố Khanh thấy một chiếc nhẫn kim cương được tạo hình thành bông hoa, kim cương điêu khắc thành cánh hoa xòe ra, chứa đựng vẻ đẹp làm người ta khen ngợi. Sở Chiến đeo chiếc nhẫn kim cương cho cô, ngón tay nhỏ nhắn duyên dáng trắng nõn, kim cương chói mắt, khi khớp xương bàn tay rõ ràng, xuyên qua khe hở, cùng cô nắm tay thật chặt, Đường Tố Khanh không nhịn được, dâng lên hạnh phúc vui vẻ, thời gian giống như dừng lại vào hình ảnh của giờ khắc này, ông trời tác hợp cho nam anh tuấn nữ xinh đẹp, thấy thế nào làm người ta thoải mái. Thấy cô gái nhỏ không giống vừa rồi, trong lòng anh vui vẻ không ít, trực tiếp mua chiếc nhẫn này, sau đó trong ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của mọi người ôm cô đi ra ngoài. Tiệc cưới xác định ở khách sạn sang trọng năm sao của thành phố S, ông cụ đã sớm đến thành phố S, mà trước đêm kết hôn, Sở Chiến bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, người xưa viết trước khi đêm kết hôn mà thấy cô dâu là điềm xấu, Sở Chiến mặc dù không mê tín, nhưng vừa nghĩ tới điềm xấu, mặc kệ linh hay không linh, anh cũng không cho phép xảy ra nguy hiểm, cho nên uất ức ra khỏi nhà, tụ tập mấy anh em ở quán rượu uống rượu. Nhiều người đán ông tuấn tú ở quầy rượu chỉ uống rượu, vừa có người khác phái xinh đẹp đến gần liền phóng hơi thở lạnh như băng, thấy thế nào cũng quái dị, Lãnh Thanh Thiên bồi một người đàn ông cả đêm, càng làm cho người ta buồn bực chính là một người đàn ông đem tất cả bọn họ gọi ra uống rượu, bọn họ đoán lão đại quả nhiên là người anh em tốt, có vợ không quên anh em, lúc này điên chạy đến quán rượu, kết quả lão đại bọn họ cái gì cũng không nói, rầu rĩ uống mấy ly rượu, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn tới nhìn lui, khóe miệng khêu gợi vẫn chậm rãi cong lên. Lãnh Thanh Thiên thật tò mò lão đại bọn họ đang nhìn cái gì, liếc qua một cái, kết quả phát hiện bên trong là ảnh chị dâu, lúc này trái tim Lãnh Thanh Thiên hung hăng té lăn xuống đất, không cần phải khi dễ người như vậy. Đường Tố Khanh có thể nói là cô dâu thanh nhàn nhất trên thế giới, ông xã cưng chiều cô như mạng căn bản không để cho cô mệt mỏi, công việc chuẩn bị kết hôn phần lớn để cho người trong bang giúp đỡ. Ngày kết hôn, Sở Chiến mặc bộ đồ thể thao nhẹ nhàng khoan khoái đi ô-tô đến khu nhà của Đường Tố Khanh, đúng lúc cô gái cũng là một thân đồ thể thao, kéo ông cụ đi ra khỏi nhà, tình cảnh này, khóe miệng Sở Chiến không thể đè nén cong lên, nhanh bước xuống xe từ trong tay ông cụ ôm vai cô gái nhỏ, anh phát hiện cô đơn một buổi tối sẽ làm cho anh nhớ mãi, nhớ cùng tình yêu xâm nhập đầy cả người anh, Sở Chiến nhẹ nhàng đưa cô cùng ông cụ đi về phía khách sạn. Đến khách sạn năm sao, Sở Chiến trực tiếp dẫn Đường Tố Khanh lên tầng chót phòng Tổng Thống, quản gia đã sớm chờ ở cửa, thấy Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh, liền dẫn bọn họ tiến vào. "Sở tiên sinh, Sở phu nhân khỏe." Đường Tố Khanh vừa đi vào phòng, liền thấy một phòng trang trí kết hôn, trong phòng còn có ba người, theo thứ tự là thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc cùng nhà thiết kế thời trang, phụ trách tạo hình cho co dâu. Bên trong gian phòng an tĩnh, Đường Tố Khanh ngồi ở trước bàn trang điểm, thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm ở trên mặt cô, nhà tạo mẫu tóc cũng đã bắt đầu thiết kế kiểu dáng tóc của cô, ánh mắt cô lưu chuyển, nhưng không có phát hiện bóng dáng Sở Chiến, trái tim bởi vì sắp đến hôn lễ, khẩn trương mà đập nhanh. "Sở phu nhân, chuẩn bị thay áo cưới!" Thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu tóc làm xong việc mà thở phào nhẹ nhỏm, Đường Tố Khanh thấy trong kính hé ra khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã, cô dâu mới thẹn thùng cùng quyến rũ, cũng không che dấu được mặt mày cô đang hạnh phúc cùng vui vẻ. "Đều đẹp sao?" Đường Tố Khanh mới vừa mặc xong áo cưới, nghe thấy âm thanh của Sở Chiến, bỗng nhiên xoay người lại, thấy Sở Chiến đứng ở sau lưng cô, mặc lễ phục màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, không giống với ngày trước lạnh như băng, hay bởi vì vui mừng sắp kết hôn, mà trên mặt anh tuấn nở nụ cười đầy cưng chiều thâm tình không thể tưởng tượng được. Màu trắng nhìn qua làm cho anh vô cùng tuấn tú thoát tục, cứ như vậy đứng ở đấy, cũng đủ để hấp dẫn con mắt của mọi người. Đường Tố Khanh có thể ở trong mắt của Sở Chiến thấy được đến bóng dáng mình, vén tóc dài xõa tung lên, tóc mai hai bên cố ý rơi xuống vài sợi tóc, theo động tác của cô trên không trung lay động, phối hợp hóa trang càng làm cô xinh đẹp, quyến rũ xen lẫn với khí chất thanh khiết, làm mê hồn người. "Oa, cô dâu thật xinh đẹp a!" Đối với tiếng khen ngợi, Đường Tố Khanh chỉ cười nhạt, cũng không đắc ý vênh váo, cảm giác trên vai ấm áp , cô biết là ai, ngửa đầu cười yếu ớt, đập vào mắt là ánh mắt Sở Chiến nóng rực si mê. Áo cưới trắng tinh, xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, cô xinh đẹp như tiên nữ, khóe léo tựa như tinh linh, cứ như vậy, đứng ở trước mặt anh, làm cho màu sắc chung quanh ảm đạm, để cho trong mắt của anh, chỉ nhìn thấy cô. Anh vẫn biết bà xã mình rất đẹp, đẹp đến để cho anh mê luyến thật sâu, không thể tự kềm chế được, thì ra không phải do áo cưới có vấn đề, đổi một bộ áo cưới khác càng làm cho cô xinh đẹp kinh người, giờ khắc này, anh chợt muốn đem cô giấu đi, không muốn để cho những người khác, thấy vẻ đẹp của cô. "Anh chợt không muốn cử hành hôn lễ?" "Cái gì?" Đường Tố Khanh kinh ngạc trợn to mắt, còn chưa có hỏi rõ nguyên nhân, đã bị Sở Chiến đột nhiên xuất hiện hôn, chặn tất cả ngôn ngữ, anh giống như ôm vật báu, nhẹ đang nâng mặt của cô, tinh tế khẽ hôn, mang theo vô vàn nhu tình cùng tình yêu say đắm. "Quá đẹp, không muốn để người khác nhìn." Nỉ non bên tai thấy anh nói như vậy. Đường Tố Khanh hơi kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười ngọt ngào, không đẩy anh ra, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, hơi nhẹ mổ lên cánh môi mỏng của anh. Một lúc sau, Sở Chiến không nỡ buông cánh môi cô ra, dịu dàng nói: "Sắp đến thời gian, anh đi ra xem một chút còn phải chuẩn bị cái gì, chờ anh." Đường Tố Khanh gật đầu một cái, ngắm nhìn bóng lung cao lớn của Sở Chiến, lúm đồng tiền trên mặt không nén được ngọt ngào, chờ qua hôm nay, hôn nhân bọn họ đã danh chính ngôn thuận, đoán chừng toàn bộ thế giới cũng biết bọn họ là vợ chồng, dáng vẻ cô như vậy cũng bất đồng lo lắng anh bị những người khác bắt cóc. "Này cười đến lông tơ của mình cũng dựng lên!" Đường Tố Khanh từ trong ảo tưởng ngọt ngào lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa thấy phù dâu là ba chị em tốt đã ăn mặc ổn thỏa, đang mập mờ nhìn mình, bận rộn dọn dẹp vẻ mặt ngây ngốc, nói: "Lễ phục của các cậu rất xinh đẹp!" Ba người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện ra Không cứu được, cười nói: "Cậu muốn nói ánh mắt người đàn ông nhà cậu được phải không?" . "Xin lỗi, đây không phải do người đàn ông nhà mình chọn, là người khác giúp anh ấy chọn." Đường Tố Khanh không sợ bị cười nói, trong mắt đều là tự hào hạnh phúc, để cho ba người phụ nữ còn dư lại nhìn cả người rét run.