Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có
Chương 11
Vào lúc cậu đang một mình sầu não, ông cháu ba người bọn họ trong phòng khách bắt đầu tranh luận.
“Ông ơi, hai người kia không biết mẹ người là người song tính chứ!” Tả Dực hỏi.
“Ừ! Người biết chuyện của tiểu Thập ngoài người trong nhà chúng ta ra, cũng chỉ có ông Giang đã đỡ đẻ cho các cháu.”
“Thì ra là thế! Có điều là… nếu bọn họ biết sự tồn tại của hai anh em ta, hẳn là sẽ rất thú vị đi!” Tả Dực lộ ra một tia cười gian không hợp tuổi.
“Anh ngốc! Em không muốn bọn họ biết! Anh nghĩ lại xem, từ đêm đó về sau, bọn họ liền biến mất bặt vô âm tín. Vậy không phải là điển hình cho ‘tình một đêm’ sao? Không có trách nhiệm! Dựa vào phân tích của em, bọn họ lúc ấy nhất định cho là như vậy, dù sao mẹ là đàn ông, cũng sẽ không lo về sau mang thai, tính ăn xong một lần rồi bỏ đi! Cho dù bọn họ biết sự tồn tại của chúng mình, cũng nhất định sẽ làm những điều không hay cho mẹ. Em không cần mấy người đàn ông không có trách nhiệm làm ba!” Hữu Dực rõ ràng phân tích tiếp.
“Hữu Dực, em cái này lại là học từ chỗ các chị y tá đi! Cẩn thận mẹ giận nhé! Nhưng mà cũng rất có lý!… Anh có điểm không rõ, nếu là ‘tình một đêm’, như thế chúng mình không phải đứa con mẹ mong muốn, vì sao mẹ lại yêu chúng mình như thế? Nói như vậy, không phải là sẽ phá thai sao? Vì sao mẹ lại lấy thân thể đàn ông sinh hạ chúng mình chứ?” Tả Dực nghi hoặc nói.
“Về chuyện đó, để ông nói cho các cháu đi! Mẹ các cháu là người vô cùng đơn giản, lại thực dễ dàng thỏa mãn. Nó lại là đứa trẻ bị bỏ rơi được bà nội các cháu nhặt được, cho nên nó mới có cái tên Thượng Quan Thập này (1). Thế giới của nó cũng rất nhỏ. 22 năm trước, trong thế giới của nó chỉ có một mình bà nội đã mất của các cháu, không có bạn bè. Để giảm bớt gánh nặng cho bà nội các cháu, không ngừng học tập, không ngừng làm việc… Năm ấy tốt nghiệp đại học, sau khi nó biết tình trạng thân thể của mình, thế giới của nó càng nhỏ hơn… Nhưng là sự xuất hiện của hai cháu lại mở rộng thế giới của nó, mang đến hy vọng cho nó. Vì thế, nó yêu các cháu, cưng chiều các cháu. Có lẽ, trong lòng nó, hai anh em cháu chính là đôi cánh mà nó muốn kia! Đôi cánh để nó có thể từ một không gian nhỏ hẹp bay ra!”
“Ông à, ông làm sao mà biết được?” Tả Dực vành mắt đỏ hồng hỏi.
“Bởi vì ông là ba của mẹ các cháu a!”
“Ông, ông trả lời xảo quyệt quá!” Hữu Dực để lộ nước mắt oán giận.
“Ừ! Em quyết định! Em phải mở rộng thế giới của mẹ. Bây giờ trong nhà có ông, có chúng mình, có mẹ, chỉ thiếu một ba yêu mẹ. Em quyết định nên vì mẹ tìm một người chồng tốt. Anh, vì hạnh phúc của mẹ, chúng mình cùng nhau nỗ lực đi!” Hữu Dực giơ lên nắm tay bé xíu, kiên định nói.
“Tại sao lại phải tìm người đến chia sẻ mẹ? Anh không cần! Không có cách nào khác sao?” Tả Dực cau mày cự tuyệt.
“Ngốc, có ba, mẹ mới có thể sinh càng nhiều cánh a! Có càng nhiều cánh, thế giới của mẹ mới có thể rộng lớn hơn được!” Hữu Dực trả lời một bộ đương nhiên.
“Sớm nói đi! Chuyện sinh cánh, giống như sinh chúng mình, tình một đêm là được rồi! Căn bản không cần ba mà!” Tả Dực trịnh trọng đưa ra biện pháp.
“…” Hữu Dực không nói gì, sau đó đáp, “Ừ! Cứ như vậy mà làm!”
Ông cầm chén trà cùng lúc hóa đá, cuộc tranh luận kết thúc tốt đẹp.
Khi cậu tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy chính là một phen cảnh tượng như thế này, ba ngồi trên sô pha, bưng chén trà hóa đá. Hai anh em bọn chúng ngồi xổm ở một góc sô pha, thì thầm, còn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười quỷ dị, cậu nhìn thấy mà mồ hôi lạnh ràn rụa.
Ai! Mình thật là thực lo lắng cho sự trưởng thành của hai anh em bọn chúng!
Chú thích
(1) “Thập” trong “Thượng Quan Thập” có nghĩa là nhặt ↑
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
38 chương
10 chương
69 chương
15 chương