Độc

Chương 28

"Người ta bảo họ hai mặt, họ bảo nói thế là sai vì họ có nhiều hơn hai bộ mặt, để trưng ra cho xã hội đa chiều ngoài kia mặc tình phán xét."​ “Giờ mợ tính sao?” Opal nốc cạn ít chất lỏng màu nâu nâu còn lại nơi đáy cốc, mắt nhìn sững vào màn hình có tay nghệ sĩ rock đang chơi ghi-ta như điên dại. Cô ngồi tựa lưng vào góc tường phía sau Cáo, chiếc bóng mệt mỏi loang loáng in trên màn hình máy tính: “Qua đường thôi mà, hợp thì chơi, không hợp thì tan.” Nói đoạn, cô nhún vai tỏ ra bình thản rồi với tay pha rượu mới vào cốc. Trong ba người ở đây, nhiệm vụ pha rượu vinh quanh sẽ được giao cho người có tuổi đời lẫn tuổi nhóm nhỏ nhất – đây cũng là quy tắc bất thành văn của cả nhóm. Chai Belvedere này do Opal nhón từ kệ rượu nhà S - vốn là loại vodka cao cấp lại được pha cùng coca-cola nên phong vị chẳng giống ai đã đành mà khuyến cáo khoa học chính quy cũng lên án. Chị em bọn họ quả thật rất gàn dở! Ngồi trong nhà hàng sang trọng, từ món Âu Mỹ chính thống đến món Á đa dạng, không quy tắc dùng bữa nào có thể làm khó được bất ai trong mười mấy người phụ nữ này, sử dụng dao nĩa thế nào, khăn ăn ra sao, đâu mới là tư thế ngồi lịch thiệp,... đều được tuân thủ một cách tao nhã, thuần thục. Nhưng khi tuột chân ra khỏi những chiếc váy ngắn, những đôi giày cao chênh vênh, những phấn son cầu kỳ, bọn họ liền có thể ngồi bệt trên sàn nhà, vừa uống rượu pha vừa ngớ nga ngớ ngẩn gào toáng lên theo nhạc điệu hoặc giả ầm ĩ bình loạn dăm mẩu chuyện mình – chuyện đời. Người ta bảo họ hai mặt, họ bảo nói thế là sai vì họ có nhiều hơn hai bộ mặt, để trưng ra cho xã hội đa chiều ngoài kia mặc tình phán xét. Cũng như trong câu chuyện hôm nay mà cô và người đàn ông tên Kiev là nhân vật chính, thoạt nhìn thoáng qua thì nào có gì hơn một cuộc phiêu linh ái tình nho nhỏ song cuộc chơi đã bày ra, liệu người chơi còn được toàn quyền chủ động? Cốc rượu được đưa đến Cáo trước tiên. Cáo xoay xoay chiếc cốc trên tay, nhấp một ngụm vừa đủ rồi nhìn sang Opal nói bằng vị rượu trong cay có nhạt: “Cô nghĩ thế nào về gã kia?” Opal tặc lưỡi khe khẽ như đang cố hình dung đối tượng thêm lần nữa: “Cả hội ấy đều cùng một loại người nên mới có thể thân thiết với nhau như thế. Vì vậy dù không tiếp xúc với hắn nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra, hắn không dễ chơi chút nào.” Đám đàn ông ấy biết nhau muộn nhất cũng từ thuở còn ngồi ghế nhà trường, đều sinh trưởng và được giáo dục trên cùng một nền tảng gia đình tương đồng, đều chọn ngành học Tự nhiên, đều theo nghiệp kinh thương xám nhờ nhờ, ngoài tình bạn thâm giao còn là đối tác lợi ích chiến lược; thử hỏi sao họ có thể không cùng một loại người? Những tính cách như dã tâm lớn, cố chấp, cực đoan, vô cảm,... ắt hẳn không cần thiết nói thêm bởi một người bản chất hiền hòa sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành tri kỷ với những kẻ có đủ tất cả yếu tố kia. Hiểu được nỗi cảm thông xen lẫn niềm trăn trở trong bốn ánh mắt kín đáo đang hướng về mình nhưng cô còn biết làm gì hơn ngoài cười khẩy tự mỉa mai bản thân. Cô tự phóng túng tự gánh trách nhiệm, âu là lẽ thường tình song nỗi lo cứ dày lên trong cõi hồn có những dấu chân quen thuộc trên cung đường hư ảo đã chọn. Phẩy tay kiểu xem nhẹ mọi sự bằng động tác máy móc, cô cố hài hước: “Yên tâm! Yên tâm! Gái của hai người vừa già vừa xấu lại hâm đơ, còn anh ta hừng hực sức trẻ, tiền quyền chẳng thiếu nên dù thần kinh có vấn đề thì cũng biết tung hoa ăn mừng khi dứt được một cái đuôi ăn bám, đúng không nào?” Nói xong, cô liền cười hề hề đưa tay nâng cốc rượu lên môi; qua đáy cốc thủy tinh, mắt cô loang loáng những ánh ưu tư chông chênh chẳng thể thốt thành lời. Nếu cô đã quyết dùng tư duy đàn ông bình thường để đánh giá những gã đàn ông bất thường hòng tự trấn an bản thân thì Cáo và Opal cũng đành hưởng ứng cười vang. Luận ngữ chống chế ngô nghê này từng đọng trên môi vành môi của Cáo, của các chị em nên chỉ mong cô là người cuối cùng phải nhắc đến nó. Nếu hội kia cùng một mẫu đàn ông thì nhà cô lại là những ả đàn bà có quá nhiều điểm chung, đôi bên cứ vô tình chạm, vô tình dẫm vào cuộc đời nhau tựa hồ một trò đùa số phận dai dẳng. Để rồi dẫu không cam tâm, không hân hoan vẫn lựa chọn chấp nhận thỏa hiệp, vì lý do này hoặc khác bởi đàn bà kiểu chị em họ suy cho cùng cũng chỉ là phận váy mỏng giày cao chẳng còn gì để thua song luôn có dăm điều cần trả giá, vốn đã quen sống thực dụng mà chẳng đủ mạnh mẽ, tài hoa như bao phụ nữ kiên cường ngoài kia. Câu chuyện ái tình dây dưa vừa được tạm gác lại, ba người phụ nữ cộng lại hơn trăm tuổi dăm phút trước còn cau mày thở dài đầy trở trăn liền nhanh chóng chí chóe tranh nhau từng hớp rượu pha dở tệ, từng hơi thuốc xám môi. Rất may là họ ở trên lầu cao nhất lại chỉ duy một phòng nên những khúc rock chát chúa, những câu lời kém chuẩn mực cộng thêm dăm phút ngẫu hứng gào thét theo nhạc không thể tàn phá được môi trường sống lành mạnh xung quanh. Chẳng mấy chốc, chai Belvedere đã trơ đáy rỗng. Bên ngoài ban-công, màn mưa đêm liêu xiêu xuyên qua ánh đèn đường vàng vọt, hắt vào mặt ba chị em, lành lạnh. Cô nhoài người ra khoảng không trước lan-can để nghe mưa rơi tí tách lên da thịt, tựa thú vui của những ngày thơ bé không có bạn cũng chẳng có đồ chơi. Trong khoảnh khắc thả hồn đi hoang ấy, mắt cô chợt chạm vào chiếc ô-tô màu đen đỗ cách cửa nhà tầm dăm mét, tuy khoảng cách đủ xa, thị lực không tốt nhưng vẫn có thể nhận ra biểu tượng của thương hiệu Cadillac nơi đầu xe. Có lẽ nào...? Vừa tự hỏi thầm cô vừa hé cửa nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, kim ngắn chỉ lệch số chín – kim dài vừa chạm đến số chín. Sau cuộc vui tàn là đến lúc phải đối mặt, cô hiểu và bình thản đón nhận: “Em chuẩn bị về đây!” Nói với Cáo xong, cô quay sang Opal: “Mợ có mang theo chi phiếu không?” Opal nhìn về hướng chiếc xe bên dưới rồi hỏi lại: “Bao nhiêu?” “Mười nghìn! Sang đầu tuần, ta chuyển lại cho mợ.” Cô cân nhắc một lúc và đáp. Trước nay, cô không có thói quen sử dụng chi phiếu. Không đưa ra thêm bất kỳ câu hỏi nào, Opal gật đầu khi nối gót hai người chị em bước vào trong. Cô rời đi với tấm chi phiếu còn thơm mùi mực trên tay. Nhìn theo đôi vai gầy buông thõng lạc nhịp chân bước của cô, Cáo và Opal chỉ biết thở dài chua xót. Phận đàn bà váy mỏng có đủ sức chia phần trong cuộc chơi lớn này? “Em không nghĩ tiền có thế giải quyết được vấn đề!” Opal nhún vai, ánh nhìn cảm thông của một người trong cuộc vẫn còn đăm đăm về hướng cửa. Cáo cười nửa vành, thật thật đùa đùa đáp lời: “Con bé cũng hiểu, chỉ là đang cố gắng giải quyết lỗi lầm, để tránh cho nhóm chúng ta phải chịu liên đới. Thật ra thế giới mấy tỉ người này bảo lớn rất lớn nhưng bảo nhỏ cũng rất nhỏ, bọn đàn ông ấy cái gì cũng có thể thiếu, trừ tiền và dã tâm nên nó hoàn toàn không có lỗi.” “Nó bị đưa vào tầm ngắm khá lâu trước khi bị hạ, âu cũng còn may mắn hơn chúng ta!” Opal cười thành tiếng, bất lực nhưng không oán trách hay đổ lỗi cho số phận. Cuộc đời vốn là những cuộc trả vay nên chấp nhận và sòng phẳng sẽ đồng nghĩa với hài lòng. ************​ Cơn lạnh nhạt xen lẫn những phẫn nộ nơi cô bỗng chốc càng trở nên hỗn tạp hơn khi bắt gặp trai đẹp đã cầm ô đứng chờ trước cửa tự bao giờ. Anh lặng yên kéo cô nép sát vào mình và luôn giữ cho chiếc ô luôn nghiêng về một phía dẫu khoảng cách từ cửa nhà đến xe chỉ vài mươi bước chân. Sự chu đáo này khiến bao câu lời cay nghiệt cô muốn nói ra đều ứ đọng lại nơi khóe môi và được thay thế bằng hai từ khách sáo đến độ xa lạ: “Cảm ơn!” Cô buông lời và ngồi vào xe với nét mặt không thoải mái. “Trông em có vẻ mệt mỏi.” Trai đẹp ngồi vào ghế lái, cho xe khởi động nhưng chưa vội lăn bánh mà nghiêng người nhìn sang cô. Tay anh nắm lấy tay cô, xoa bóp nhè nhẹ. Cô dứt khoát rút tay lại, nhìn thẳng vào trai đẹp và mím môi nhả ra từng chữ từng chữ: “Tôi có chuyện cần làm rõ!” Nói xong, cô lấy tấm chi phiếu, dùng phép lịch sự đúng chừng mực cần có giữa hai người xa lạ để trao nó cho anh. Ánh mắt nâu tinh mẫn lướt nhanh qua mảnh giấy cùng những chữ số trước khi dừng bất động trên nét mặt xa cách muôn trùng của cô, cái tên Opal Harley ký trên tấm chi phiếu đã khiến trai đẹp nhanh chóng định hình được sự việc đã và đang xảy ra. Có chút bối rối xen lẫn âu lo vụt qua sắc mặt vốn luôn bình lặng, anh trầm giọng: “Tôi chờ nghe em nói!” Anh nhẹ nhàng rút tấm chi phiếu từ hai ngón tay khẽ run rẩy của cô rồi đặt nó xuống mặt phẳng cạnh cần số. Tâm thái điềm đạm, bản lĩnh đối mặt mọi tình huống của trai đẹp khiến cô có cảm giác như bản thân là chú thỏ con vừa thoát khỏi tay sói lại rơi vào hố sâu, vừa mừng vui vừa sợ hãi. Đúng là tài phiệt, ngay cả khi bản thân không đúng vẫn thừa khí thế trấn áp người khác! Cô thầm nhận xét rồi nhếch môi cười khẩy: “Tôi và anh chơi đã xong!” Dứt lời, cô chỉ tay vào tấm chi phiếu và... đột nhiên tiếng chuông tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang những câu từ tiếp theo. Hiền đang gọi đến, cô cáu gắt nhấn vào biểu tượng xanh: “Chuyện gì?” “Em làm phiền chị hả? Em không cố tình, xin ...” Bên kia đầu dây, Hiền ấp úng giải thích. Từ sau hôm mạo muội gợi ý cho Trinh cách tìm gặp cô và bị Cáo cảnh cáo đến nay, cô bé hầu như chỉ dám nhắn tin thăm hỏi. Không chờ Hiền nói xong câu xin lỗi, cô đã xẵng giọng: “Nếu em chỉ gọi để xin lỗi thì chị cúp máy đây.” “Khoan... khoan... chị...” Hiền hấp tấp kêu lên, ngữ khí chùng xuống như đang van nài: “Chị nghe em nói hết rồi hẵng la em nha chị? Cô giáo Trinh gọi cho em để xin số chị nhưng em không dám cho. Cô năn nỉ em lâu lắm, em cũng quyết không cho nên cô nhờ em nhắn với chị là bố chồng cô phải nhập viện cấp cứu, giờ đang nguy kịch và muốn gặp chị để nói chuyện gì đó có liên quan đến mẹ chị...” Ông ta còn muốn nói gì về mẹ? Cô nhíu mày tự vấn hồi lâu, đến độ Hiền phải rối rít xin lỗi không ngừng. Trong phút chốc này, cái tin người bố danh nghĩa đang nguy kịch hầu như không gợi lên bất kỳ cảm xúc đặc biệt gì nhưng cô vẫn muốn biết thêm về mẹ, về ông bà ngoại hoặc giả nếu ông ta muốn thanh thản phần đời còn lại, cô cũng không tiếc chút công nghe. Phân vân hồi lâu, cô quyết định: “Được! Em nhắn số cô ta cho chị.” “Dạ, dạ! Chị đừng giận nữa nha chị.” “Chị không giận em. Vậy nhé!” Cô đáp nhanh rồi tắt máy trước. Đúng là cô không chấp nhất trẻ con độ tuổi Hiền nhưng thiện cảm đã chẳng còn vẹn nguyên như ban đầu; Hiền chưa bao giờ là chị em của cô nên không được phép bán đứng cô với bất kỳ lý do nào. Nhìn vào nếp gấp trên trán cô, trai đẹp thoáng cau mày bất an nhưng rồi vẫn giữ im lặng. Cô tựa lưng vào ghế, mắt nhìn mông lung vào màn mưa. Cạnh bên, anh cẩn trọng quan sát, nhận định từng biểu hiện trên nét mặt mệt mỏi của cô. Không gian nhỏ hẹp bên trong xe chỉ rì rào khe khẽ tiếng gió từ hệ thống điều hòa. Ting! Tiếng âm báo tin nhắn đến. Cô lướt ngón tay lên màn hình và nhanh chóng kết nối cuộc gọi đi. Chưa đến hai hồi chuông, một giọng nữ khản đục đã cất lên từ đầu dây bên kia. “Tôi là Đỗ Chi Lăng! Nghe Hiền bảo cô có chuyện tìm tôi.” Cô hững hờ. Bên kia im lặng trong tích tắc rồi mừng rỡ như thể không tin đây là sự thật: “Chị là chị Chi... À xin lỗi, chị Lăng thật sao? Cách đây mấy hôm, bố đột ngột bị ngất phải đưa vào viện cấp cứu, bác sĩ bảo tình hình hiện tại đang rất nguy kịch, chị đến thăm bố được không?” Trinh rụt rè hỏi. “Là bố chồng cô! Người tôi gọi là bố đã chết cách đây ba mươi năm, mong cô nhớ cho.” Nhấn mạnh từng âm chữ bằng chất giọng nhàn nhạt, đều đều xong, cô thản nhiên tiếp lời: “Nghe bảo ông ta muốn gặp tôi?” “Dạ phải!” Giọng Trinh có chút vội vã: “Từ sau lần gặp trước, bố luôn cảm thấy hối hận, đứng ngồi không yên vì muốn được gặp lại chị...” “Địa chỉ bệnh viện...” Cô không có ý định nghe kể chuyện thâm tình thấu lòng trời xanh gì gì đó nên đành phải thô lỗ chen ngang. Sau khi nhận được địa chỉ từ Trinh, cô chỉ hẹn giờ gặp rồi ngắt máy mà chẳng buồn nói thêm một lời khách sáo. Thả điện thoại vào túi xách, cô lập tức quay lại vấn đề quan trọng bên cạnh mình, đối diện nét mặt bận tâm của trai đẹp bằng tia nhìn nửa xa lạ nửa oán trách: “Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh!” Ngón tay cô một lần nữa chỉ vào tấm chi phiếu: “Tôi đã biết anh là ai nên không có ý định mang tiền ra để giải quyết vấn đề nhưng tốt nhất vẫn nên sòng phẳng. Mong là không khiến anh phật ý!” “Em có muốn nghe lý do vì sao tôi đã giữ lại một phần sự thật không?” Trai đẹp vẫn dùng ánh mắt nâu dịu dàng nhìn thẳng vào cô và chờ đợi. Cô nhún vai tỏ ý đang lắng nghe; chất giọng trầm của anh có thêm chút quặn thắt: “Vì tôi...” Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại đáng ghét lần nữa vang lên, chen ngang, cô mệt mỏi nhìn trai đẹp như thầm nói lời xin lỗi rồi lướt mắt qua dãy số đang gọi đến. Chưa đến năm phút nên trí nhớ cá vàng còn có thể nhận ra đấy là số của Trinh, ngón trỏ của cô lần hồi chốc lát rồi ấn vào biểu tượng nhận cuộc rồi. Đầu dây bên kia hối hả nói gì đó, cô nghe xong chỉ trả lời vắn gọn: “Được,” và buông máy. “Tôi có việc phải đi.” Cô chạm vào tay nắm của cửa xe khi vẫn hướng gương mặt cố tỏ ra nhẹ nhàng về trai đẹp: “Một lần nữa, cảm ơn anh vì tất cả những tử tế đã dành cho tôi. Tôi biết ơn và trân trọng chúng nhưng cuộc chơi này lớn quá, tôi chơi không nổi.” Dứt lời, cô gượng cười ôn hòa, minh chứng rằng bản thân không ghét bỏ hay oán trách anh. “Tôi đưa em.” Trai đẹp không tiếp tục đề cập đến vấn đề giữa họ, lướt nhanh ánh mắt chở che nguyên vẹn như thuở đầu tiên ngang qua cô và đặt tay lên cần số. “Không cần, khu này bắt taxi khá thuận tiện.” Cô dứt khoát chối từ. Đôi bên phân định thắng thua đã xong, bên ngoài khung cửa kính mưa vừa thôi rơi, nếu còn không đi mau thì e rằng bão giông sẽ kéo đến. Mà chốc lát nữa đây, cô còn vở kịch đời phải tự diễn tự làm khán giả dẫu diễn viên đã không còn tha thiết ánh đèn sân khấu, màn nhung cũng đốt bỏ từ lâu. Âu... nghĩa tử là nghĩa tận, thôi thì diễn nốt lần cuối cho phôi phai nhân tình bạc bẽo. “Tôi đưa em!” Lặp lại lời khẳng định ấy bằng ngữ khí có đôi phần áp đặt, trai đẹp nhấn ga, chiếc xe to lớn chẹt ngang qua những vũng mưa đọng trên mặt đường, tạo nên dăm đợt nước bắn tung tóe. Tựa như cảm xúc của anh lúc này, trong suốt, lạnh giá và giằng xé tơi bời song lý trí lại thêm phần kiên định. Mặc kệ vực sâu vạn dặm đang chắn giữa hai người, cô vẫn là người phụ nữ mà anh muốn được chở che, gánh vác tất thảy mọi tổn thương. Trong thời điểm căng thẳng, cô bỗng dưng cười xòa bằng điệu cười nửa nghiệt ngã nửa chấp nhận: “Bệnh viện C.” Nghiệt ngã vì đã chấp nhận sự thật rằng người đàn ông điềm tĩnh điều khiển vô-lăng bên cạnh không thuộc vào những mẫu người cô có thể đọc vị và đủ khả năng ứng phó. Nhẽ ra cô nên nhận thấy điều này ngay từ lần gặp lại giữa Changi hoang tim nhưng thật tiếc, bản ngã đàn bà váy mỏng lúc ấy đã vội gục ngã trước mùi xạ hương riêng biệt, trước vòng tay ôm yên bình. Còn lạ lùng hơn nữa bởi đến tận hiện tại, sau ngần ấy biến cố, cô vẫn không thể tự dối lòng thêu dệt nên cảm giác bất an khi đối diện trai đẹp dẫu sự sợ hãi, trốn tránh đang dần lớn lên. Quãng đường từ nhà cô đến bệnh viện C không quá xa cũng chẳng quá gần, lưng chừng như chính không gian ngột ngạt giữa hai người họ, khoảng cách một tầm tay với bỗng chốc thành diệu vợi ngút ngàn. Trai đẹp chuyên tâm lái xe, gương mặt góc cạnh phẳng lặng không chút biểu cảm, ngoại trừ vực mắt đong đầy bận tâm pha lẫn day dứt mỗi khi khẽ hướng về người bên cạnh. Còn cô thì mông lung không tiêu cự vào trời đêm bên ngoài ô cửa xe, ngón tay vô thức nguệch ngoạc những vòng xoáy rối rắm không lối thoát lên tấm kính mờ hơi nước. Hơn mười một giờ đêm, bệnh viện C không ồn ã những tiếng khóc cười lẫn lộn như ban ngày nữa mà thay vào đó là vẻ mệt nhoài rã rời hiện rõ trên nét mặt từng con người đang chen chúc tìm chỗ ngả lưng sau ngày dài tìm hy vọng giữa bao âu lo cùng thân nhân. Vài bóng áo trắng thoắt ẩn thoắt hiện giữa ánh đèn điện sáng đến nhức mắt nơi khu vực cấp cứu. Từng hồi còi hú rền vang, xé toạc khoảng tĩnh lặng… Chiếc Cadillac đỗ lại khu vực cho phép trước cửa bệnh viện, theo sau là một chiếc SUV khác. Cô nhìn vào kính hậu rồi nhìn sang trai đẹp: “Hình như chiếc xe phía sau cố tình theo đuôi anh.” Nói xong, cô sực giật mình lo lắng, có lẽ nào là đối thủ cạnh tranh của anh? Dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp với hội Harvard nhưng qua vài mẩu chuyện rượu của chị em, cô vẫn hiểu rằng họ là những tài phiệt trắng đen lẫn lộn nên chuyện thanh trừng nhằm phân chia lợi ích hoàn toàn có khả năng xảy ra, thậm chí còn khốc liệt hơn cả phim ảnh hay tiểu thuyết. “Là Dave! Tôi không có nhiều đối thủ và luôn xem trọng an toàn bản thân cũng như người nhà.” Chút sắc xanh trên làn da vốn dĩ luôn hơi tái nơi cô in vào đáy mắt trấn an mạnh mẽ của trai đẹp khi anh ý tứ giải thích. Sau xe anh bao giờ cũng có một hoặc vài chiếc xe theo đuôi nhưng đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra và phút chốc đã hoảng sợ đến thế, vậy nên anh càng không thể an tâm để cô rời khỏi vòng tay mình. Cô gật gù, hơi thở cũng bình hoà hơn phần nào và ánh mắt lại lập tức chăm chú vào kính hậu, thầm quan sát từng động tĩnh nơi chiếc xe phía sau kia, ngay khi trai đẹp mở cửa bước ra. Một bàn tay cho vào túi xách lần tìm lọ nước hoa, tay kia đặt lên nắm cửa xe, cô bắt đầu hoạch định bản thân nên - cần làm gì nếu có chuyện bất trắc xảy đến. Cuộc sống nhọc nhằn của những năm tháng thơ dại đã không cho phép cô được lơi lỏng phòng thủ hay đặt lòng tin trọn vẹn vào bất kỳ ai – kể cả chị em, chỉ khác chăng họ có quyền bán đứng cô nếu được giá. Giữa cơn miên man nghĩ ngợi, cánh cửa xe bật mở mang theo mùi hương thân thuộc đặc trưng khiến cô giật nẩy người, lúng túng giấu vội lọ nước hoa vào mép váy. “Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm!” Câu này nhẽ ra không cần thiết phải nói thành lời nhưng trai đẹp muốn cô có được cảm giác an toàn thật sự. Một tay che phía trên một tay đỡ lấy cô, mắt anh vẫn chưa rời khỏi mép váy nơi đã từng che đậy lọ nước hoa được cô xem như khí ga phòng vệ. Cảm giác xót xa quặn thắt đáy tim, anh nén tiếng thở dài để tự hỏi đến bao giờ cô mới thôi cô độc? Sau lưng trai đẹp, Dave nghiêm trang đứng cạnh cửa xe, đôi mắt cảnh giác đã thành thói quen cố hữu đang đảo quanh liên hồi. Cô nhìn anh ta và gật đầu rồi tiến thẳng về phía cổng trên những bước chân chậm rãi, khoan thai. Trai đẹp yên lặng nối gót, không ai nói với ai lời nào. Theo đúng lý, cô biết mình không được phép trao cho anh vé mời thưởng ngoạn vở kịch đời này nhưng cảm giác có một người đàn ông đã từng quen thuộc bên cạnh, cùng đối mặt với đám người xa lạ trong kia quả thật rất dễ chịu. Hơn nữa với tính cách của anh, cô hoàn toàn không có khả năng khống chế hay chối từ. Hai người vừa đến cổng đã thấy bóng Trinh ủ rũ đứng tựa lưng vào tường như đang chờ đợi. Trinh mừng rỡ tiến về phía cô rồi tỏ vẻ hoảng hốt khi thấy trai đẹp cũng có mặt. Nét mặt héo hon xanh tái không hợp với độ tuổi vừa quá hai lăm của Trinh lộ rõ sự căng thẳng, đôi môi khô nứt cử động dăm lần mới thành lời: “Để em đưa chị vào gặp bố! Ông tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn rất yếu và trông chị đến lắm.” Trai đẹp lướt nhanh tia mắt dò xét lên dáng vẻ đang cúi gầm đầu không dám đối mặt của Trinh song vẫn tiếp tục giữ tròn vai khán giả ngoan. Cô hơi nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt ấy nhưng vì người bên cạnh là anh nên chỉ nhạt nhẽo cất giọng: “Cũng tốt! Đêm muộn thế này vào thăm ổn chứ? Tôi không muốn đi một chuyến công cốc.” “Không... không sao...” Trinh hối hả xua tay, như sợ cô không tin liền nhỏ giọng thì thào: “Bố nằm phòng dịch vụ, cộng thêm bác sĩ trực ban là người nhà em.” Nói xong, Trinh vội vàng đi trước dẫn lối, hai tay không ngừng bấu chặt vào nếp quần trên suốt cả đoạn đường dài từ cổng đến khu vực dịch vụ chăm sóc đặc biệt gần như biệt lập với dãy nhà chính – nơi này dành riêng cho các bệnh nhân có điều kiện kinh tế khá giả và không muốn chia phòng cùng người lạ. Khác hẳn với những phòng lưu bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, hầm hập hơi nóng, chật chội cũ kỹ thường thấy trong bệnh viện, căn phòng bố chồng Trinh đang nằm không quá rộng lớn hay đầy đủ tiện nghi như ở K nhưng so cùng mặt bằng chung thì khang trang và thoải mái hơn rất nhiều. Phòng chỉ có một giường với hệ thống điều hòa thông gió thoáng đãng. Qua khung kính lớn, cô đưa mắt thầm đánh giá bên trong rồi quay sang mẹ chồng Trinh - người đang cố tỏ ra thân thiết với mình: “Vừa mới cấp cứu xong, bác sĩ cho phép vào thăm?” Bà ta gượng cười ngọt ngào cùng cô, xong lại nhìn sang Trinh với ý trách cứ: “Cái con bé này, đã bảo đừng làm phiền chị mà không nghe. Thật ra khi nãy ông ấy có hơi khó thở, sau đó cứ nửa tỉnh nửa mê đòi gặp con cho bằng được nên em nó vì thương bố mà nói dối làm phiền con, dì xin lỗi nhé! ” Đoạn, bà ta nhích đến gần cô hơn và như không để tâm chuyện cô lui về phía sau, giữ đúng khoảng giữa hai người lạ nên có mà ngọt nhạt tiếp lời: “Mấy hôm trước, ông ấy đột ngột lên cơn trụy tim khiến cả nhà nháo nhào khiếp vía, cũng may là đưa vào viện kịp thời. Bác sĩ bảo tình hình không khả quan, cộng thêm tâm trạng ông ấy cứ vì chuyện xưa mà chẳng còn thiết sống...” Cứ thế, giọt vắn giọt dài lẫn trong những câu lời bi ai, tha thiết, bà ta mang chuyện ông ta ân hận ra sao, tự trách thế nào rồi tình hình bệnh trạng nguy kịch đến đâu để kể lễ cùng cô. Cô hơi tựa lưng vào cánh tay trai đẹp, hờ hững nghe với nét mặt phẳng lặng không đau đớn cũng chẳng vui vẻ rồi chậm rãi lấy từ túi xách ra mảnh khăn giấy, chìa ra về phía bà ta sau khi câu chuyện chấm dứt đã đủ lâu. Vẫn với tư thế người xa lạ không chút giả tạo, cô buông lời: “Vui lòng đừng gọi con – xưng dì! Tôi chỉ đến đây vì ông ấy có điều muốn nói nên vấn đề tôi quan tâm là liệu sức khỏe của ông ấy có cho phép hay không? Nếu được, tôi muốn vào trong; nếu không, khi có thời gian tôi sẽ ghé qua.” Lửa giận dữ vụt qua nhanh nhưng dữ dội qua tròng mắt vằn những tia máu đỏ mệt mỏi, bà ta nuốt nước bọt thật mạnh rồi kìm nén sao cho âm giọng vẫn tương đối nhẹ nhàng: “Ừ, dì... à không, tôi hiểu. Cô vào đi, ông ấy nghe cô sẽ đến thì khỏe hơn hẳn.” Dứt lời, bà ta liền đưa mắt nhìn trai đẹp, ngập ngừng như rất khó xử: “Bác sĩ chỉ cho phép tối đa hai người vào thăm...” Hai người, nghĩa là cô và bà ta? Từ ngày còn bé, cô luôn ghét một mình đối thoại trực tiếp với người lạ, ngoại trừ thân chủ hoặc những tình thế cần thiết bởi vừa xử lý ngôn ngữ vừa cảnh giác cao độ quả thật rất tổn hao sức lực. Có lẽ vì thế mà cô không thích kết giao, không muốn ra phố mua sắm hay hẹn hò và chỉ mới ghi nhớ nhân dạng của hai người đàn ông. Chút bất an vụt qua ánh mắt khi cô ngẩng đầu nhìn trai đẹp; anh đáp lại bằng động tác chạm nhẹ vào sống lưng cô cùng nét mặt vững chãi tựa núi cao. Cảm giác an toàn từ anh khiến cô dứt khoát ấn định: “Được! Tôi và bạn tôi sẽ vào cùng nhau, không phiền bà phải dẫn đường.” Nói xong, cô thản thiên cất bước, cũng như không quên thầm trao cho người đàn ông sau lưng mình một cử chỉ biết ơn. “Hả?” Bà ta bị bất ngờ chỉ kịp thốt nên một từ đó rồi vội vàng sải bước dài, không quên hậm hực trừng mắt nhìn cặp đôi láo xược phía trước. Vào phòng, bà ta chờ cho hai người bọn họ bước vào trước, đon đả tranh nhiệm vụ đóng cửa để tiện thể cau mày tỏ ý trách mắng về phía Trinh. Đối phó với một ả thiếu lễ giáo đã đủ phiền, còn thêm gã mặt sắt luôn ra vẻ lãnh đạm kia – vừa than thở trong đầu bà ta vừa bước vội về phía chiếc giường có người đàn ông yếu ớt với đủ loại dây nhợ, máy móc vây quanh. Dịu dàng nắm lấy bàn tay ông ta, đuôi mắt bà ta hơi cong lên một nhịp: “Ông thấy sao? Con bé đến thăm ông, ông muốn nói gì thì nói nhưng đừng cố sức, nghe ông!” Ông ta nặng nề hấp háy đôi mi, giương ánh mắt mừng rỡ về chiếc bàn đặt cạnh giường, nơi cô và trai đẹp đang đứng, bàn tay run run với về phía trước khiến những ống truyền dịch, ống thở khẽ lay động theo tạo nên một hình ảnh đầy thương cảm. Đôi môi bợt nhợt của ông ta mấp máy dăm lần trước khi đủ sức phát ra âm thanh yếu ớt: “Chi...” Khác với khung cảnh đoàn viên nhòa lệ nhẽ ra nên có hoặc giả thường hay xuất hiện trong những tác phẩm nghệ thuật, cô đối diện với người đàn ông đau ốm kia chỉ bằng lòng trắc ẩn đơn thuần giữa người và người, tựa hồ bao thân chủ gặp một vài lần trong đoạn đường hư ảo đã qua; không hận thù, không đớn đau, càng không có ý niệm phụ tử tình thâm gì gì đó. Cô trao chiếc túi xách có vài thiết bị tin học cho trai đẹp rồi bước đến gần giường ông ta hơn, trong thái độ lễ phép nhưng khách sáo: “Tôi là Chi Lăng! Nếu ông cảm thấy mệt thì đừng cố nói chuyện, sức khỏe của ông nên được ưu tiên trên hết.” Nơi vị trí cũ, trai đẹp vẫn lặng yên đứng đó, đưa ánh nhìn bảo hộ về phía cô cũng như không quên âm thầm quan sát hai con người còn lại và bỗng dưng đuôi mắt trái khẽ nheo lại trong một chốc lát trên bảng chi tiết thăm khám treo cuối giường. Đôi mày dài hơi cong lên ra chiều trầm tư khi nét mặt quay về trạng thái ít cảm xúc vốn dĩ, anh cẩn trọng nhìn xuống chiếc bảng kia thêm lần nữa rồi như đã hiểu ra điều gì đó. Trên chiếc giường bệnh phủ ga trắng, ông ta lần lượt nhìn quanh từng người, lướt nhanh qua bà vợ, dừng lại hơi lâu nơi cô và thận trọng như thể cha vợ lần đầu gặp con rể trên người trai đẹp: “Cậu ấy là bạn trai con phải không?” Trước cử chỉ muốn chạm vào tay mình của ông ta, cô theo quán tính bước lùi về sau nửa nhịp chân, hai cánh tay khép kín bên mạn sườn: “Không biết ông muốn nói gì về mẹ tôi?” “Chi ơi!” Lại một tiếng lời thê thiết nữa vang lên, ông ta đau đớn nhìn cô như muốn bật dậy ôm chặt cô vào lòng: “Tha thứ cho bố được không con? Bố xin con, bố biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa...” Nói đến đây, ông ta liền khò khè lấy hơi lên, toàn thân rã rời không còn chút sức lực khiến bà vợ tái mặt, vừa cuống quít vuốt ngực cho chồng vừa chiếu ánh mắt nửa van nài nửa trách hờn lên cô: “Ông ấy ra nông nỗi này một phần cũng vì mặc cảm, hối hận khi nhớ lại những chuyện ngày xưa nên con đừng trách ông ấy nữa được không? Làm người ai chẳng có lúc hồ đồ đi sai đường, nếu con có trách thì xin cứ trách gì, là do dì sai quấy. Bác sĩ bảo ông ấy không chịu được xúc động mạnh nên dì xin con...” Bà ta còn muốn nói thêm nhiều nhưng ông ta đã vội vã xua tay một cách khó nhọc cùng vợ, trước khi dùng nét mặt ân hận xen lẫn bi thương nhất để thốt ra từng chữ từng chữ: “Bà... bà đừng nói nữa... Con nó trách tôi là... đúng, tội tôi... có... có... chết cũng không... không... hết tội.” Và ông ta lại dừng lời, thở dốc. Trên màn hình theo dõi cạnh giường, những thông số phức tạp chuyển biến liên tục, không ai trong họ để tâm đến nó trừ trai đẹp. Gương mặt cô vẫn không có nhiều thay đổi, tất thảy đều như một màn sương đêm tĩnh mịch, tuy ánh mắt có từng tỏ ra lo lắng nhưng đó tuyệt đối không là sự quan tâm đến độ hốt hoảng của một người con dành cho người bố. Chừng dăm phút sau, ông ta vẻ như đã trấn tĩnh được, liền yêu thương ngắm nhìn cô thật lâu rồi nở nụ cười héo hon: “Bố... bố... chỉ muốn nói với... với... con là nếu có thể khỏe lại... chỉ một ngày cũng được, .... bố... muốn... được đến mộ mẹ và chị con để... để... dập dầu tạ lỗi. Được... được không con?” Nghe ông ta khó nhọc nói từng chữ, trai đẹp chẳng những không chút thương hại mà chỉ cảm thấy lo lắng cho sức khỏe chưa phục hồi hoàn toàn của cô. Nếu cứ dùng dằng qua lại thế này cũng không phải là cách, anh quyết định thay cô giải quyết vấn đề. Cởi áo khoác ngoài có chứa dăm thiết bị điện tử, đặt nó và túi xách của cô lên bàn, anh tiến thằng đến bên cạnh cô, mắt vẫn không buồn ném cho hai người còn lại một tia nhìn dẫu là khinh thị: “Xin lỗi vì đã chen ngang câu chuyện của em nhưng tôi có thể biết sức khỏe người này gặp vấn đề gì chứ?” “Lên cơn trụy tim cách đây dăm hôm và theo lời họ thì tình hình tim mạch hiện tại của ông ta không mấy khả quan, nếu không muốn nói là có thể trở nên nguy kịch bất cứ lúc nào.” Cô thành thật đáp lời, so với thái độ khi trò chuyện cùng hai người còn lại, âm giọng lúc này có phần ít lạnh nhạt hơn. Trai đẹp khẽ khàng đưa tay đỡ hông cô, đôi mắt nâu ánh lên những tia bất nhẫn khi buộc lòng phải nói ra những lời này: “Tôi có lý do tin rằng người này đã nói dối về chứng trụy tim mạch.”