Độc Vương Cốc
Chương 3
Cái nắng hè chói chang ngày mùa hè, trong không khí luôn oi bức thời tiết nóng làm người ta thật khó chịu .
Phòng trong cửa sổđược mở ra . có một nam nhâm thân hình cao lớn đang nắm nhắm mi mắt , nam nhân này ngũ quan tuấn tú như trên mặt luôn cho nét lãnh khốc , hắn nhếch môi lộ ra một tia cứng rắn , cho dù phút này hắn mắt nhắm lại cũng hiện rỏ ra sự lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy cần phải cận thận khi tiếp xúc .
“Tiếp tục quạt, không cho phép ngừng.” Nam nhân hai mắt vẫn nhắm , thấp giọng nói.
Hồng Diệp đang dừng quạt để nghỉ ngơi xíu lên nói vậy nên chỉ cho thể nhìn về phía hắn ta đang nhắm mắt làm cái mặt quỷ rồi nhận lênh tiếp tục cầm lấy quạt làm tiếp .
Mạc Ngôn một bước vào phòng liền thấy tình hình .Nhìn kỹ Hồng Diệp, hắn phát giác nàng nhíu mày, hai tay cầm quạt thi hơi hơi run , đông tác quạt đã chậm lại và cứng ngắc.
Nếu là hắn nhớ không lầm, Hồng Diệp thay thiếu chủ một cái canh giờ đứng quạt ..
“Thiếu chủ, hay là cho ta thay Hồng Diệp quạt cho người Hồng Diệp dùng lực quá yếu , còn không nhanh đi xuống chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh cho Thiếu chut giải khát “ Mạc Ngôn nói chuyện đồng thời, lấy ánh mắt ý bảo Hồng Diệp chạy nhanh rời đi và nhanh tiếp nhận công việc của nàng đang làm .
Hồng Diệp cảm kích liếc mắt nhìn hắn, vội vàng lui xuống đi chuẩn bị. Cũng may hắn hợp thời giải nguy, bằng không hai tay của nàng sắp chống đỡ không nổi nữa.
“Ngươi lá gan nhưng thật ra càng lúc càng lớn. Lần này cho qua nếu lại có lần sau, ta sẽ phạt người phải phạt cho ta ba ngày .” Nằm trên giường thượng Âu Dương Liệt, khẽ nhếch con ngươi đen cảnh cáo trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái. Đừng tưởng rằng hắn không biết hắn âm thầm giúp nha đầu kia bao nhiêu việc mà Mạc Ngôn này chẳng lẽ lại thích cái nha đầu kia chứ ?
Hồng Diệp năm nay đã được mười hai tuổi rồi , nàng đã dần dần xuất hiện những nét của một cô gái hồn nhiên , dung mạo giống như nụ hoa đang nở xinh đẹp làm mọi người chú ý đến hơn nửa cá tính tinh quái của nàng lại lam cho nàng cũng người nào tiếp xuc qua luôn co ấn tượng khắc sâu , cũng khó trách trong cộc mọi người đều thích nàng và khi nàng càng lớn lên thì mọi người lại càng yêu thương nàng nhiều hơn .
“Nước ô mai đến đây.”
Một âm thanh trong trẻo truyền đến , một thân nhỏ gầy xuất hiện tiếp theo. Hồng Diệp hai tay bưng khay, để trên bàn một ly ô mai lớn nàng cẩn thận xốc lên từ cái và đổ vào cái ly nhỏ , nhu thuận gọi:“Thiếu chủ, xin đứng lên đến uống nước ô mai.”
Âu Dương Liệt đứng dậy ngồi xếp bằng đồng thời đưa tay ý bảo Mạc Ngôn thối lui đến một bên, hắn con ngươi đen như đuốc nhìn chằm chằm Hồng Diệp, không nói được lời nào.
Hồng Diệp cũng thông minh, hắn vừa nhấc mắt, nàng liền đang cầm nước ô mai đi vào trước mặt hắn, Âu Dương Liệt tiếp nhận nàng mới thối lui đến một bên.
“Ngươi hôm qua nửa đêm, không ngủ rời đi ra phòng làm cái gì?” Âu Dương Liệt uống lên mấy ngụm nước ô mai tỏa vẻ lơ đãng hỏi .
Hồng Diệp nhíu mày, không dự đoán được sẽ bị phát hiện, phấn môi miếm do dự hội mới đạm nói:“Ta......Ta đi nhìn lọa quỷ hoa quỳnh có nở hay không ?”
“Kết quả sao? “
“Mở.”
“Qủy hoa Quỳnh có độc tính gì “”
“Nó mùi thơm đặc biệt, chợt nghe thấy được mùi thần trí minh mẩn như về sau sẽ xuất hiện tình trạng hoa mắt và nôn nếu là hai canh giờ không ăn giải dược sẽ trở thành một kẻ si ngốc “
“Phải không? Quỷ hoa quỳnh độc tí này , lại cùng loại độc nào tương khắc?”Uống xong một ngụm nước ô mai cuối cùng , không đưa ly cho nàng hắn tựa như không để ý đến nàng hỏi lại .
“Cùng mặc thần tán độc tương khắc.” Hồng Diệp như trước cúi đầu giọng nhu thuận tra lời .
Ở một bên nghe thế đối thoại Mạc Ngôn, không khỏi âm thầm kinh hãi. Trúng mặc thần tán độc, nếu không có cấp kịp giải dược, sẽ thần trí thác loạn, trở nên điên điên khùng khùng, Hồng Diệp nhưng lại nghiên cứu ra như thế nào khắc chế nó độc tính, giải độc phương pháp này. Hồng Diệp còn tuổi nhỏ lại thông minh có tính thiên phú như thế làm cho hắn kinh ngạc như thiếu chủ lại tựa hồ không co gì đáng kinh ngạc có phải chẳng thiếu chủ định thu nàng làm đệ tử ?
“Tốt lắm. Mặc thần tán, huyết anh thảo, ma túy diệp, ngươi đều nghiên cứu ra lấy độc trị độc phương pháp, ta chờ xem kế tiếp theo ngươi còn có thể tìm được những độc tính nào co tương khắc nhau nửa “
Âu Dương Liệt khóe miệng cười, trong mắt không phải không có tán thưởng. Nha đầu kia thập phần thông minh, ngộ tính rất mạnh, rất nhiều sự tình đều có thể thông qua , hơn nữa ở nhận thức các hiểu rỏ tính chất độc của thảo dược rất sâu sắc và có hứng thú , xem ra nàng càng lơn lên thì khả năng sự dụng độc cũng chẳng thua hắn là bao xa .
“Vậy thỉnh thiếu chủ mỏi mắt mong chờ.” Con mắt sáng lên chống lại hắn, chiếu ý tứ hàm xúc nồng hậu, không chút khách khí tiếp được khuyên chiến .
Hắn mỉm cười, không nhìn đến nàng khiêu chiến, cảnh cáo nói:“Lần sau không cho phép ở nửa đêm rời giường, ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta “.
Hắn thiển nhiên la thế , có gió thổi cỏ lay đều đã bừng tỉnh, làm sao huống là nàng ngủ ở bên cạnh hắn , hơi có động tĩnh, hắn tức khắc liền biết.
“Dạ “ mắt chợt lóe lên về sau nàng phải cẩn thận hơn .
Ngày này đã đến Hồng Diệp chờ đợi đã lâu khó được tốt cơ hội.
Âu Dương Liệt bế quan ba ngày, Mạc Ngôn phụng mệnh xuất cốc làm việc, nếu là may mắn có lẽ đây là có cơ hội để nàng có thể thoát đi Độc vương cốc.
Sau giữa trưa, Hồng Diệp đi vào phòng bếp quả nhiên ở trước phòng hành lang dài phòng bếp nhìn thấy lão Triệu.
“Triệu gia gia.” Hồng Diệp nhu thuận gọi ngay sau đó ngồi xuống ở bên cạnh hắn dài ghế.
“Hồng Diệp tới rồi à . Có nghĩ là muốn ắn gì không ? Triệu gia gia làm cho một ít riêng cho ngươi ăn “.
Lão Triệu vừa thấy nàng, vui vẻ cười hớ hớ, nghĩ đến làm sớm chuẩn bị điểm tâm không đợi nàng phản ứng nhanh chóng đi vào trong phòng bếp .
“Dạ…” Hồng Diệp không kịp nghỉ muốn ăn gì , chỉ co thể lắc đầu theo Triệu gia gia .
Triệu gia gia biết nàng thị ăn đồ ngọt, nếu là có người xuất cốc, không quên phân phó giúp nàng mua chút món điểm tâm ngọt làm cho nàng đỡ thèm, đấy là gia gia yêu thương của nàng , nàng sau khi rời đi nơi này nhất định rất nhớ đến người .
“Hồng Diệp, đến đây.”
Trở ra khi, lão Triệu cầm trên tay trúc cái giỏ, bên trong chứa một lọ rượu và một ít điểm tâm .
“Cám ơn Triệu gia gia.” Hồng Diệp cao hứng tiếp nhận, cầm khối hoa quế , đôi mắ cười không khách khí ăn .
“Hồng Diệp, thiếu chủ đã nhiều ngày bế quan ngươi cũng có thể thoải mái một chút , nhiều năm nay hầu hạ cho thiếu chủ cũng thật sự khổ cho ngươi “.
Lão Triệu thở dài, tuy rằng đau lòng nha đầu kia như cũng không dám vi phạm thiếu chủ, chỉ có thể thừa dịp thiếu chủ không chú ý khi, vụng trộm giúp nàng một phen.
“Triệu gia gia, vì sao các ngươi mọi ngườ đều thích ở tại này Độc vương cốc, chẳng lẽ các ngươi cũng không nghĩ đi ra cốc sao?” Hồng Diệp nuốt vào trong miệng điểm tâm, uống ngụm trà hỏi nàng đã tò mò vấn đề này đã lâu .
“Ưhm ngươi không biết đâu , ngươi đừng xem mọi người đối với ngươi đều thương yêu liền đem chúng ta trở thành là người tốt , mỗi người ở đây đều có danh tánh xấu được gọi là những ma đầu làm người ta nghe đến sắc mặt biến hóa mọi người trên giang hồ chán ghét và truy giết , bọn ta lựa chon đi theo cha của thiếu chủ tức là cốc chủ trước đây cùng nhau thoái ẩn gian hồ và lưu lại tại đây không giao thiệp trên giang hồ và ân oán tình cừu nửa “
Nhớ lại năm đó, lão Triệu không còn quyến luyến chuyện giang hồ nửa bình thản tình nguyện với cuộc sống bình thường .
“Kia Mạc đại ca lại làm sao có thể ở đây ?”
“Hắn là do một lần cha của cốc chủ xuất cốc cứu mang về . Lúc ấy hắn mới tám tuổi, cùng tuổi với thiếu chủ , cha mẹ đều mất , một người lưu lạc đầu đường, đói khổ lạnh lẽo, cốc chủ đưa hắn dẫn theo trở về, muốn hắn sau này cùng thiếu chủ theo bên người “.
Lão Triệu ngửa đầu uống một ngụm rượu nghĩ đến tiểu tử Mạc Ngôn kia, cốc chủ đặt tên cho tiểu tử đó thật đúng với tính tình hắn .
“Thì ra là thế.” Hồng Diệp cuối cùng cũng đã hiểu được chuyện nàng tò mò muốn hiểu từ lâu . Nàng cắn miếng bánh hoa quế , bất động thanh sắc hỏi lại:“Triệu gia gia, vì sao mọi người kêu sợ rừng rậm kia vì có khói độc à ?Nó rốt cuộc có cái gì đáng sợ?”
“Nói đến khói độc rừng rậm, nó có ba cái trí mạng mấu chốt, thứ nhất là trong rừng rậm có khói độc và những hố sâu nếu vô ý rơi xuống sẽ không có cơ hội sống sót trở lên , cái thứ hai trong rừng có rất nhiều động vật độc sinh sống mặc dù không nhiều như trong cốc như số lượng cũng làm cho người ta kinh sợ , cuối cùng là rất âm u , ẩm thấp ánh nắng mặt trời ít khi có thể chiếu vào sương mù quanh năm không tiêu tan, cùng với độc khí, theo gió bốn phía, nếu là người nhiễm khí độc không kịp cứu sẽ mất mạng “.
Liền bởi vì như thế, ít có người có thể sống đi ra khói độc rừng rậm, đương nhiên càng không thể có thể đi vào Độc vương cốc, trong cốc mọi người cũng mới có thể qua cuộc sống bình dị này .
“Nếu như vậy thật đáng sợ, vậy khi mọi người muốn xuất cốc như thế nào đi ra khói độc rừng rậm?” Hồng Diệp hai tròng mắt to tròn tập trung nhìn vao ly trà , giống như quan tâm hỏi.
“Này đương nhiên là có phương pháp, chính là --” Lão Triệu nói đến một nửa, xoay mình dừng lại, dừng lại động tác uống rượu, một đôi lão mắt hồ nghi nheo lại nhìn người bên cạnh .
“Hồng Diệp nha đầu, vì sao ta cảm thấy ngươi tinh quái làm bộ hỏi ta, ngươi nên sẽ không lại muốn làm chủ ý quỷ gì chứ “
“A!” Hồng Diệp thở dài , buông trong tay cái ly, khuôn mặt nhỏ tỏa ra bất đắc dĩ. Nàng lắc lắc đầu, thương hại liếc mắt nhìn Triệu gia gia nói nhỏ:“Xem ra Kim bà bà nói được đúng vậy, Triệu gia gia ngươi quả thật là bệnh đa nghi quá nặng.
“Cái gì? Nha đầu, ngươi lặp lại lần nữa, Kim lão thái bà nói ta cái gì tới?”
Nghe vậy, lão Triệu tức giận đến giận sôi lên, phút chốc theo ghế trên nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi Hồng Điệp muốn nàng đem nói rõ ràng.
“Triệu gia gia, ngươi đừng kích động, lại hại đến sức khỏe không tốt . Kim bà bà là nói, Triệu gia gia thiên tính đa nghi, Kim bà bà lúc tuổi trẻ cũng vì không chịu nói tính thế cho nên mới liều chết cũng không chịu gả cho ngươi.” Hồng Diệp cười mị , mắt ôn tồn trấn an lão , giúp đỡ lão một lần nữa ngồi xuống.
Kim bà bà cùng Triệu gia gia xưa kia có xảy ra chuyện tình cảm , trong cốc không người không biết, Triệu gia gia cũng bởi vì Kim bà bà không chịu gả lão mà cả đời đến chết cũng chẳng chịu cưới ai .. Một người cả đời không cưới, một người cái cả đời không lấy chồng, lại cùng nhau sống ở Độc vương cốc, thường xuyên nghe thấy hai người khắc khẩu thanh cải vả nhau .
“Kim lão thái bà còn nói ta cái gì? Nha đầu ngươi đừng sợ, tất cả đều cho ta nói ra!”
Lão Triệu tức giận đến trừng mắt dựng thẳng mắt, một phen lửa giận bốc cháy . Kia lão thái bà dám sau lưng lão và chung quanh lão hủy hoại hắn thanh danh, muốn lão tại đây sống không yên à ?
“Kim bà bà còn nói, Triệu gia gia già đi, hơn nữa đã nhiều năm qua không xuất cốc nên sớm đã quên đi như thế nào ra khói độc rừng rậm, chỉ có thể cả đời ở trong cốc.”
Hồng Diệp ở trước mặt lão đi qua đi lại , khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét mặt đồng tình, cảm khái, thể hiện phong phú nói rất cao hứng sống động .
Trái lại lão Triệu, nghe được những lời đó thì cơn giận dữ theo đến trên nhảy dựng lên nghế , trực tiếp phóng đi tìm Kim bà bà nói cho ra lẻ. Hồng Diệp giữ chặt lão chạy nhanh ở bên cạnh lão lại hai tay ôm lão lại đưa cho lão bình rượu trấn an tức giận cũa lão.
Lão Triệu tức giận đến đổ rượu vào miệng , thô lỗ lau đi bên môi dính rượu , ngón tay chỉ phương hướng Kim bà bà ở kích động rống to:“Ai nói ta đã quên đi ra khói độc rừng rậm phương pháp? Kim lão bà chết tiệt kia ta nói cho người nghe rõ ràng, đi vào khói độc rừng rậm tiền trước hết ăn vào khu độc hoàn, sau đó một đường đi tây phương mà đi, ven đường phải cẩn thận các loại độc vật thường lui tới, trọng yếu nhất là, nếu là gặp được khói độc ở mũi phải hít vào gian mạt thượng đàn hương cao, mới có thể an toàn đi ra khói độc rừng rậm,Kim lão bà chết tiệt ta nói đúng không đúng?” Lão Triệu tức giận đến đỏ mặt tía tai, rống to tức giận, có thể thấy được Lão rất để tâm đến lời nói của Kim bà bà.
“Triệu gia gia, ngươi cũng đừng nên tức giận nhiều thế cận thẩn cho sức khỏe à !”
Hồng Diệp càng không ngừng ở bên cạnh lão ôn nhu trấn an, tay nhỏ bé khẽ vuốt lão lưng giúp lão thuận khí.
“Nha đầu, kia lão thái bà trừ nói cái này còn có ở ta sau lưng nói cái xấu cái gì?”
“ Dạ không có, ngươi cũng đừng tức giận nửa í.”
“Thật sự không có sao? Nha đầu, ngươi nhưng đừng gạt ta.”
“Thật sự không có, Triệu gia gia cẩn thận đừng tức giận lại hại đến sức khỏe “
Trước hành lang dài của phong bếp , thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của lão căm giận bất bình tra hỏi, cùng với cô gái an thanh trấn an giữa buổi trưa hè nóng oi bức.
Cao ngất cao lớn thân hình không tiếng động đi vào trong phòng , một đôi mắt tinh nhuệ con ngươi đen trong bóng đêm đi tuần tra trong phòng mỗi một cái góc, đi vào không có một bóng người trên giường, hắn dùng tay xúc đệm chăn, không một tia lo lắng độ ấm vẫn còn , hắn quay đi ra ngoài .
Bước ra phòng ngủ , hắn thân cao lớn sinh nghi , con ngươi đen híp lại, quay đầu nhìn chăm chú vào giường giữ tủ quần áo, đi vào tủ quần áo, hai tay mở ra cửa gỗ quần áo , phát hiện tủ quần áo chỉ còn lại của hắn quần áo còn những món của nàng chỉ còn lại vài món những quần áo thường gương mặt tuấn khốc trầm xuống, đi nhanh đi ra ngoài, đến đại sảnh rống to:
Tiếng hô như sấm, lay động trong cốc từng cái góc, thoáng chốc, từ xa đến gần lục tục truyền đến mọi người kinh hô, kêu thảm thiết âm thanh.
“Trong cốc tất cả mọi người tập trung cho ta” .
Một khắc chung sau, mọi người quần áo không chỉnh, hoả tốc tới i; Có người bị tiếng hô cấp sợ tới mức ngã xuống giường, còn không kịp kiểm tra vết thương, liền hăng hái chạy tới, rất sợ đã muộn một khắc sẽ bị phạt .Đoàn người tất cả đều là vẻ mặt kinh ngạc, vốn có buồn ngủ cũng sớm bị dọa chạy, nhìn Âu Dương Liệt vẻ mặt xanh mét, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Thiếu chủ, phát sinh chuyện gì?” Kim bà bà hỏi trước sự nghi vấn của mọi người , không rõ trước thời gian xuất quan thiếu chủ bởi vì gì mà giận dữ, đã lâu rồi không có nhìn đến thiếu chủ phát lớn như vậy phát hỏa. Bất quá nói trở về, đoàn người đều đến đông đủ, như lại sau không thấy Hồng Điệp thực ra là chuyện gì ?
“Hôm nay là ai cuối cùng nhìn đến Hồng Diệp? Cùng nàng nói qua cái gì?” Âu Dương Liệt mắt đảo qua mọi người, khuôn mặt tuấn tú âm trầm ép hỏi mọi người.
“Ta đại khái là giờ Thân có nhìn đến Hồng Diệp, nàng bảo ta về sau đừng cũng lão tử cãi nhau nửa “ Kim bà bà dẫn đầu mở miệng, nàng trong miệng tử lão nhân chính là lão Triệu.
“Ta cũng vậy khi đó, Hồng Diệp muốn ta cẩn thận chiếu cố thân mình.” Ngân bà bà tiếp giả nói.
“Ta không sai biệt lắm cũng là khi đó, Hồng Diệp nói ta giống nương nàng quan tâm nàng, nàng thực cảm tạ ta này mấy năm qua chiếu cố.” Dì Quế hồi tưởng nói.
“Ta cũng vậy......” Mọi người đều cùng nói , vừa nói mở ra, mọi người mới giựt mình thấy sự tình không thích hợp.
Gần canh giờ, hơn nữa đối thoại đều như là cáo biệt, hay là nha đầu kia...... Đoàn người nhân này vô cùng có khả năng phỏng đoán, vừa ngắm mắt thiếu chủ nhân âm vụ gương mặt, bắt đầu lo sợ bất an đứng lên.
“Lão Triệu đâu?”
Âu Dương Liệt chú ý tới duy nhất chưa mở miệng, lại vẻ mặt bất an lão Triệu.
Hắn này vừa hỏi, mọi người ánh mắt tất cả đều tập trung ở lão Triệu trên người, làm lão Triệu không khỏi cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta là ở nha đầu kia , ta nhất thời kích động nói lỡ miệng......”
Lão Triệu kiên trì mở miệng, hắn cũng đã hiểu chuyện xảy ra , hắn không đề phòng tiểu quỹ này hắn lại bị nha đầu kia hại chết rồi .
“Ngươi đối nàng nói gì đó sao?”
Âu Dương Liệt đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, trầm thấp ngữ điệu như cơn gió lốc.
“Thiếu chủ, ta là trúng nha đầu kia bẫy, mới có thể nhất thời kích động nói ra đi ra khói độc rừng rậm phương pháp.” Lão Triệu hối hận nảy ra, nhất ngũ nhất thập đem ngay lúc đó mang tình hình kế lại .
Mọi người vừa nghe, tất cả đều khiếp sợ thở hốc vì kinh ngạc, lặng im sau một lúc lâu, chờ không kịp Âu Dương Liệt rống giận, Kim bà bà đầu tiên làm khó dễ.
“Ngươi lão tử , lão tử ngươi , ngươi thật đúng là già rồi , ngươi là cái đồ hồ đồ, cái gì đi hướng tây , ngươi muốn hại chết Hồng Diệp sao? Đó là tiến vào khói độc rừng rậm phương hướng, đi ra khói độc rừng rậm muốn hướng đông đi!”
Kim bà bà kích động nâng tay lên đánh lão Triệu. Này tử lão ngươi, nhiều năm không xuất cốc, thế đã quên phương hướng, đi tây là xâm nhập độc đàm phương hướng! Hồng Diệp nếu ra chuyện gì, nàng tuyệt đối muốn cùng tử lão này liều mạng!
“Cái gì?”
Lão Triệu kinh ngạc cả người cứng ngắc, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lủi khởi. Cái này Hồng Diệp......
“Tất cả đều không cho phép hành động thiếu suy nghĩ, ở tại đây chờ ta tin tức.”
Âu Dương Liệt vẻ mặt ngưng trọng hướng mọi người mệnh lệnh nói, cao lớn thân ảnh, hướng xuất cốc phương hướng mà đi.
“Lão Triệu, ngươi này lão hồ đồ......”
“Hy vọng thiếu chủ có thể tới kịp cứu ra Hồng Diệp......”
Mọi người ngươi một lời, một câu nhưng lại tướng chỉ trích lão Triệu, đến cuối cùng chỉ có thể cầu nguyện Âu Dương Liệt có thể thuận lợi đem nàng cứu ra. Dù sao ở khói độc rừng rậm khói độc ban đêm có thể so với ban ngày tới nghiêm trọng hơn , trừ bỏ thể chất không sợ độc Âu Dương Liệt, thật đúng là không ai dám vào nhập rừng rậm đi cứu người.
Triệu gia gia ngươi thật là già đi ? Nàng như thế nào càng đi cảm thấy khói độc càng trọng, càng đi càng cảm thấy không thích hợp.
Bên tai nghe thấy tả phương truyền đến tê tê thanh, thả có cái gì hăng hái hướng nàng tới gần, trong tay nắm chặt hắc bình nhanh chóng hướng đi. Này hắc bình lý trang là thực cốt phấn, khả làm gì độc vật tránh xa ..
Tay phải cầm cây đuốc chiếu đường . Nàng rõ ràng y theo Triệu gia gia theo như lời một đường đi tây mà đi, nhưng càng đi độc vật càng nhiều, còn có tràn ngập khói độc rất nặng làm cho nàng phân không rõ phương hướng, trong tay cây đuốc cuối cùng tắt.
Cũng may nàng có chuẩn bị vài cái đèn nhỏ nhưng nếu không đi ra chỗ ngồi này rừng rậm, nàng không dám đoán rằng đền nhỏ tất sau đó nàng như thế nào .
Mạt ở mũi gian đàn hương cao, cuối cùng không chịu nổi khói độc quá nặng , cho dù nàng đã không ngừng mạt thượng, vẫn là hút vào một chút khói độc. Dưới chân một cái lảo đảo, nàng ngã ra đầy người chật vật, trong tay cần mồi lửa nhỏ cũng đồng thời tắt .
“A!” Nàng thở ra đau , có cái gì cắn trên của nàng chân, nàng vội vàng một lần nữa thắp sáng một mồi lửa. Cuồn cuộn nổi lên ống quần, phát hiện một cái miệng vết thương, miệng vết trở thành màu tím đen, nàng không ngừng ăn giải độc đan, mặc dù không biết là bị loại độc vật nào cắn, nhưng hy vọng có thể tạm thời giải độc.
Một lần nữa đứng lên, nương ánh sáng của mồi lửa nhỏ , nàng xem nhanh chính mình vị trí hoàn cảnh, đồng thời cũng kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Ở nàng trước mặt có một chỗ hồ sâu, xung quanh phụ cận không có một ngọn cỏ, trên không ngừng mà tản mát ra một cỗ ác khí, nàng trăm phần trăm khẳng định kia cổ làm người ta buồn nôn ác khí có độc.
Thảm, nàng thế nhưng đi vào rừng rậm chỗ sâu nhất, tạo thành khói độc rừng rậm là quan trọng nhất mấu chốt -- độc đàm.
Triệu gia gia, cái này ta thật sự sẽ bị ngươi cấp hại chết !
Nàng về sau tuyệt đốii tin tưởng Kim bà bà trong lời nói -- Triệu gia gia quả thật là nhân già đi, trí nhớ không được.
Biết rõ nơi đây không nên ở lâu, nàng lại ở mũi gian mạt thượng một tầng đàn hương cao, cho dù đàn hương cao đã không ngăn cản quá nặng khói độc, nhưng ít ra khả giảm bớt hít vào trong cơ thể độc khí.
Nàng quay đầu,, nàng kinh sợ thấy chính mình bị bao quanh khói độc cấp vây quanh, trên tay mồi lửa lại tắt .
Một trận choáng váng đánh úp lại, nàng cố gắng vận động ý thức , tính lại xuất ra một cái khác mồi lửa khác , lại phát hiện mồi lửa mình dùng đã hết rồi .
Khói độc tựa hồ càng lúc càng dày đặc, trước mắt lộ vẻ bao quanh sương trắng, mắt hoa càng lúc càng nghiêm trọng, nàng thống khổ giúp đỡ đầu, cuối cùng không địch lại khói độc xâm nhập, thân mình mềm nhũn, cả người bị khói độc cấp vây quanh trụ, ý thức dần dần tan rã. Chẳng lẽ nàng hôm nay thật muốn chết như thế sao?
Nàng không cam lòng, cho dù đã quên người nhà hình dáng , nhưng nàng vẫn nhớ mang máng nàng có cha, có nương, có huynh tỷ, nàng tưởng nhớ bọn họ.
Vĩnh biệt, người nhà của ta ,hắn......
Đột nhiên một trận kịch liệt lay động, làm cho Hồng Diệp mơ hồ thần trí xuất hiện ngắn ngủi thanh tỉnh, hai tròng mắt chống lại một đôi mắt ẩn hàm lo lắng con ngươi đen. Nàng nên sẽ không chết trước khi chết thần trí không rõ đi? Này lấy bắt nạt nàng người xấu, thế nhưng nào lại lo lắng nàng!
“Thiếu chủ......”
“Ngươi mơ tưởng nghỉ sẽ chết , một mình thoát đi Độc vương cốc, ta còn chưa tính toán với ngươi ,không cho phép ngươi chết !”
Âu Dương Liệt ở bên tai nàng gầm nhẹ. Nhìn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển đen , thân mình không nhúc nhích hoành, hắn còn tưởng rằng chính mình đến chậm.
“Ngươi đang làm cái gì?” Nàng thấy hắn nhưng lại xuất ra một chủy thủ hướng chính mình trên cổ tay cắt ; Càng đáng sợ là, hắn nhưng đưa tay cổ tay chảy máu đến miệng nàng , cưỡng bức nàng há mồm uống máu của hắn .
Máu chảy rất nhanh vào miệng nàng , nàng theo bản năng giãy dụa, lại dám bị hắn chế trụ i, cưỡng bức nàng uống cổ tay hắn chảy ra máu t.
“Câm miệng! Của ta máu trên người ta khả giải được ngươi trên người độc. Ngươi trúng độc quá nặng , đây là phương pháp nhanh nhất, nếu không uống xong của ta máu, chỉ sợ ngươi mạng nhỏ khó bảo toàn. Nhớ kỹ, uống lên của ta máu , ngươi này cả đời đều là người của ta ,trừ phi ta đáp ứng thả ngươi, nếu không ngươi này cả đời đều mơ tưởng thoát đi ta.”
Hắn trân quý máu có thể hoàn toàn giả độc , nha đầu kia có dũng khí tiến vào khói độc rừng rậm, tốt nhất cũng có dũng khí đối mặt bị trừng phạt.
Ta không cần uống máu của ngươi! Nàng trợn to hai tròng mắt, ủy khuất trừng mắt hắn đáy mắt lửa giận. Nàng tình nguyện chết , cũng không nguyện được hắn cứu sống!
Âu Dương Liệt thấy nàng uống xong cũng đủ huyết sau, tùy tay kéo xuống vạt áo, đơn giản đưa tay cổ tay trên miệng vết thương băng bó tốt ôm lấy nàng .
“Ngươi muốn chết, cũng phải do ta cho phép .” Trầm thấp tiếng nói ở nàng bên tai lược hạ cảnh cáo trong lời nói.
Của nàng mạng nhỏ tạm thời là bảo vệ, nhưng nơi đây không nên ở lâu, hắn không nhìn khói độc quay chung quanh, làm cho của nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tai nhợt trong ngực hắn , người nhảy, đặt lên ngọn cây, mạnh mẽ thân thủ, ở nguy cơ tứ phía ám dạ rừng rậm lý không hề trở ngại, quen thuộc không một ti do dự.
Bị hắn ôm vào trong ngực Hồng Diệp, nghe hắn trầm ổn tim đập, ở mất đi ý thức tiền một khắc, trong đầu xoay quanh ý niệm trong đầu là: Mất đi đây cơ hội đào tẩu, chỉ sợ lần sau tưởng rời đi Độc vương cốc, khó như lên trời......
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
11 chương
2 chương
790 chương
147 chương
53 chương
140 chương
8 chương