Độc Tình
Chương 42
Type: Thùy Miên
Mọi người đã từng nếm thử cảm giác từ hy vọng biến thành thất vọng, từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục hay chưa?
Tuy nói vậy hơi khoa trương, nhưng có thể dùng phép so sánh này để hình dung tâm trạng của Lộ Thiếu Hành hiện tại. Lúc phát hiện mảnh giấy đặt ở đầu giường, cảm xúc của anh đi từ kinh ngạc đến phẫn nộ rồi trầm mặc. Hô hấp của anh trở nên nặng nề. Hôm qua anh đã nhận ra Lê Họa có gì đó không bình thường từ sau khi rời khỏi bữa tiệc. Cô không lên tiếng, anh cũng không hỏi nhiều. Sau đó, cô liên tục tươi cười, khiến anh càng không có cách nào mở miệng hỏi, sợ phỏng đoán của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Đặc biệt là sự chủ động hiếm có của cô đêm qua. Phải thừa nhận rằng trong lòng số đông người ta luôn cho rằng phụ nữ phải ngoan ngoãn nhưng cũng vẫn thích thú với cách thức dụ dỗ đó, dù cho vừa yêu vừa khinh bỉ. Con người vốn phức tạp, suy nghĩ và hành động nhiều lúc chẳng ăn nhập với nhau.
Sau một đêm, xuất hiện một mảnh giấy với vài chữ đơn giản: Chia tay đi, chúng ta không hợp nhau. Không giải thích, không một lời dư thừa. Anh vò tờ giấy trong tay, lòng thầm khen ngợi khả năng diễn xuất của cô. Trước khi quyết định bỏ đi còn cố tình để lại cho anh một đêm khó quên. Không tồi! Sao anh không sớm phát hiện ra cô có tiềm năng đóng kịch như vậy chứ? Anh vo tròn mảnh giấy, ném vào thùng rác.
Mọi vật dụng của cô đều đã biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây. Anh thậm chí còn hình dung ra cảnh tượng cô vừa rón rén thu dọn đồ đạc, vừa thấp thỏm lo anh đột nhiên tỉnh giấc.
Anh là người chỉ quan tâm đến kết quả, không mấy để ý quá trình. Nếu cô nhất quyết muốn đi, anh sẽ không cố gắng níu giữ cô như mấy nam chính si tình. Anh ghét cưỡng cầu.
Cô đúng là một kẻ nhát gan, ngay cả lời chia tay cũng không dám đối diện với anh mà nói thẳng ra. Anh thầm nghĩ, nếu cô đứng trước mặt anh để nói, có lẽ anh sẽ lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Nguyên nhân?”.
Có nhiều người luôn giữ thói quen của bản thân, không phải bởi họ cố chấp, mà đơn giản là họ không muốn tỏ ra thất thường để cho người khác thấy được tầm ảnh hưởng của người đó đến mình. Để rồi, họ có thể tự nhủ với bản thân rằng, vắng ai đó trong đời cũng không sao cả, người đó vốn không quan trọng đến vậy.
Lộ Thiếu Hành đến Vũ Mỹ, mở cửa phòng bao ra, mọi người bên trong lập tức phóng ánh mắt kinh ngạc về phía anh. Anh hơi nhíu mày, thong dong bước vào. Có thể do anh đã từ chối lời rủ rê của bạn bè quá nhiều nên lần này mọi người cũng cho rằng anh sẽ không đến.
Lương Hạo nhấp chút rượu rồi mới tươi cười hỏi: “Dạo này bận gì thế?” Anh ta ngồi dịch sang bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Lộ Thiếu Hành.
Về chút chuyện này, bản thân Lộ Thiếu Hành không có ý định che giấu, cũng không hẳn muốn công khai, số người biết chuyện chẳng phải ít, nhưng mọi người đều làm bộ như không hay biết gì. Cũng phải, trừ khi cần thiết, người ta đều không muốn phải vạch trần điều gì, ai cũng muốn tỏ ra vui vẻ.
Anh lấy ra một chiếc bật lửa, nói: “Còn chuyện gì vào đây nữa”.
Lương Hạo cười cười: “Cậu tới đúng lúc lắm, mọi người đang nghe tên Trương Văn Hoa kia giảng đạo lý vợ chồng. Cậu cũng nghe tham khảo xem!”.
Nghe nhắc đến tên, Trương Văn Hoa lập tức cau mày đáp trả: “Đừng có châm chọc tôi nữa! Tôi đã ra nông nổi này rồi mà không an ủi!”.
“Ai bảo cậu dại dột kết hôn sớm làm gì?” Đáng đời!
Lộ Thiếu Hành cũng không kìm được mỉm cười. Trương Văn Hoa là người kết hôn sớm nhất trong cả hội, bị lôi ra khích bác, trêu chọc không phải một hai lần. Mặt mũi anh ta lúc này đã đỏ bừng. Mọi người cũng thật là… cố tình uống rượu rồi lôi chuyện của người ta ra cười đùa.
“Mấy người không hiểu được phụ nữ đâu.” Trương Văn Hoa vẫn tiếp tục uống, trông vẻ mặt anh ta rất hài hước, gương mặt vốn như quả táo, đã vậy còn đỏ ửng nên trông càng giống hơn.
“Không hiểu nên mới phải đến nghe cậu chỉ dạy đây!” Người bên cạnh lên tiếng.
“Đúng vậy!” Trương Văn Hoa đắc ý hất cằm khiến mọi người càng thêm buồn cười, “Phụ nữ là kẻ phiền toái nhất trái đất. Bọn họ chỉ biết lo nghĩ cho bản thân, không thèm nghĩ xem chúng ta có đang bận rộn việc gì không. Kẻ vô lương tâm nhất cũng chính là phụ nữ. Họ kêu lạnh thì chúng ta nhất định phải cởi áo khoác cho họ mặc, không thì sẽ bị nói là không thương họ. Họ gọi điện nói đang ở đâu thì chúng ta phải lập tức chạy đến bất kể đang bận họp hay làm gì. Đỉnh điểm chính là họ còn thích chơi trò bỏ nhà đi, khiến chúng ta phải gọi điện cho hết thảy người thân bạn bè để tìm họ về. Chỉ một câu thôi, vô lý gây sự! Bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào, phụ nữ cũng đòi hỏi đàn ông chứng minh rằng, chúng ta yêu họ đến chết đi sống lại!”.
“Những lời đầy kinh nghiệm!” Lương Hạo vỗ tay, “Cô ta chưa bắt cậu đuổi theo xe buýt rồi ngồi cười trộm hả?”.
Trương Văn Hoa cơ hồ đã ngà ngà say: ‘Chút chuyện cỏn con đó làm lâu rồi! Bây giờ phương thức càng ngày càng ác liệt hơn…”.
Lộ Thiếu Hành yên lặng uống rượu, lúc này chợt ngẩng lên nhìn Trương Văn Hoa bằng ánh mắt kỳ lạ: “Dở hơi!”.
Lương Hạo khó hiểu: “Cậu nói gì cơ?”.
Lộ Thiếu Hành lắc đầu, không nói gì thêm.
Trong lúc mọi người cười nói rôm rả, tiếp tục lôi chuyện của Trương Văn Hoa ra làm thú vui, Trang Chu đột nhiên mở miệng: “Trác Dực Đình, làm gì thế? Người tiếp theo bước chân vào nấm mồ hôn nhân chính là cậu rồi, còn không mau qua học hỏi kinh nghiệm đi”.
Lộ Thiếu Hành quay sang nhìn, hóa ra Trác Dực Đình cũng ở đây. Anh ta ngồi trong góc khuất sáng, chẳng trách nãy giờ anh không trông thấy.
Trác Dực Đình cũng không buồn nhìn Lộ Thiếu Hành, trả lời câu hỏi của Trang Chu: “Cậu học trước đi rồi truyền đạt lại cho tôi là được”.
Trang Chu chửi thầm một tiếng, không nói gì thêm.
Lương Hạo lấy tư cách của một người hiểu rõ nội tình, vỗ vai Lộ Thiếu Hành, thấp giọng nói: “Vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù, đáng không?”.
Lộ Thiếu Hành gõ gõ chiếc bật lửa trong tay: “Chẳng phải chính cậu nói với tôi rằng, cô ta không phải phụ nữ tốt ư?”.
Mỗi người nói một nẻo. Lương Hạo ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười: “Có phải cậu cũng cảm thấy cô ta không xứng đáng với tình cảm của Trác Dực Đình nên cố tình tiếp cận để Trác Dực Đình hoàn toàn hết hy vọng không?” Anh ta tỏ ra phấn khích với suy nghĩ của mình, “Chiêu này được lắm! Đúng là cách hiệu quả nhất. Tuy ít nhiều cũng làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, nhưng mà tôi ủng hộ cậu. Loại phụ nữ đó, cần phải như vậy! Đấy, cậu vừa xuất hiện là cô ta đã lập tức đá Trác Dực Đình. Bây giờ cậu đá cô ta rồi phải không? Tốt lắm”.
Lộ Thiếu Hành nhíu mày, không tiếp lời. Rõ ràng kẻ bị đá là anh mới đúng.
Anh nhếch môi cười.
Đám người trong phòng chia làm hai, một bên chơi mạt chược, một bên ngồi nói chuyện phiếm. Mạt chược luôn là trò tiêu khiển không thể thiếu mỗi lần tụ tập. Âm thanh đánh bài và tiếng nói chuyện rôm rả hòa lẫn vào nhau, khu chơi bài thì sáng đèn, trái ngược với vẻ u tối của khu nghỉ ngơi.
Ngoài Trương Văn Hoa đã say nằm dài trên ghế, chỉ còn Lộ Thiếu Hành ngồi yên. Bên kia, Trác Dực Đình chợt đứng dậy, đi về phía anh. Ánh mắt anh ta lạnh băng.
Lộ Thiếu Hành ung dung nhìn lại đối phương, cầm một ly rượu lên: “Làm một ly?”.
Trác Dực Đình yên lặng một lúc, sau đó ngồi xuống, tự rót cho mình một ly.
Lộ Thiếu Hành những tưởng đối phương sẽ hỏi tới Lê Họa, nhưng không ngờ anh ta kìm nén rất tốt.
Hai người cụng ly.
“Nghe nói cậu sắp đính hôn?”
Đây vốn chỉ là suy đoán của anh, nhưng nghe câu nói Trang Chu vừa rồi thì có thể xác định được.
Trác Dực Đình cười: “Chuẩn bị phong bì đi!”.
Lộ Thiếu Hành nghi ngờ: “Vội thế à? Dù sao thì cũng có thoát được đâu.” Đoạn, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Trác Dực Đình yên lặng quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi. Có cần không, khi mà bản thân đã chọn con đường khác.
Lộ Thiếu Hành tiếp tục: “Sao không thấy cậu đến tiệc đính hôn của hai nhà Thẩm Đường?”.
“Đi công tác.”
Lộ Thiếu Hành cười.
“Sao?” Trác Dực Đình cảm thấy kỳ lạ.
“Không sao.” Lộ Thiếu Hành đổi chủ đề, “Hôm nào làm buổi ra mắt đi, tôi cũng muốn xem cô Bạch đó như thế nào”.
“Có gì hay mà xem, cũng như bao người thôi.” Trác Dực Đình không mấy hào hứng.
Lộ Thiếu Hành vẫn rất kiên nhẫn nói hết chuyện này sang chuyện khác. Trác Dực Đình kiềm chế không nhắc đến Lê Họa, nên anh cố ý khơi ra tạo cơ hội cho Trác Dực Đình hỏi.
Sự cố chấp như trẻ con này từ đâu xuất hiện, bản thân anh cũng không rõ.
Mãi đi khi tan cuộc vui, Trác Dực Đình vẫn không đả động gì đến cái tên đó. Lộ Thiếu Hành rời khỏi Vũ Mỹ, đứng bên lề đường lồng lộng, cảm thấy mình ấu trĩ đến nực cười. Anh bực bội đá vào gốc cây bên cạnh. Chính bản thân không muốn nhắc tới người ấy, vậy mà lại muốn nghe người khác nói ra. Tâm trạng khó hiểu này khiến anh trở nên phiền não.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
54 chương
123 chương
55 chương