Độc Thủ Diêm Vương Lệnh
Chương 2
Cổ đạo Tây Phong.
Xa không thấy tiểu kiều lưu thủy, gần không thấy khói bếp nhân gia, nhưng thật ra có không ít bụi đất vó ngựa bốc lên trong không trung.
Một hồi âm thanh tiếng binh khí va chạm thanh thúy theo đường phụ cận từ sâu trong rừng rậm truyền ra. Một thiếu niên bạch y thắng tuyết, mười bảy, mười tám tuổi, cầm trong tay trường kiếm đang bị bốn người vạm vỡ cầm đại đao bao vây. Thiếu niên tuy rằng ở thế hạ phong, vẻ mặt chật vật, lại vẫn không thể che hết một thân phong thái tuyệt thế.
“Ta nói, Tần gia tiểu tử,” người thủ lĩnh bộ dáng đại hán nheo mắt nhìn thiếu niên, mặt dày trêu đùa, “Trước kia ngươi có cha làm chỗ dựa, chúng ta “Trường Giang tứ hiệp” mới không dám động tới ngươi. Hiện tại… ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi, nhượng chúng ta sảng khoái một hồi, đến lúc đó ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Ha ha ha ha…” Lập tức vang lên một trận cười bỉ ổi.
“Phi!” Tần Tâm Dật tức giận mắng, “Bằng các ngươi Trường Giang tứ quỷ cũng dám tự xưng ‘tứ hiệp’? Chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ cười rụng răng hàm? Kể cả hôm nay ta phải chết, cũng sẽ không cho các ngươi được như ý!”
“Yêu,” Lão nhị của Trường Giang tứ quỷ Âm tử quỷ Lãnh Chiêu Phong kỳ quái nói, “Tiểu tử này còn rất bướng bỉnh! Bất quá, càng phản kháng mới càng có chút ý vị. Lần trước cái tên tiểu tử họ Cảnh được xưng Ngọc diện thần phi lúc đầu không phải cũng nói cái gì mà ‘Thà chết không chịu khuất phục’, sau lại còn không phải vặn eo lắc mông dưới khố bạn hữu ta sao? Không biết Tần đại thiếu gia ngươi thì sao?”
Tần Tâm Dật sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, da gà da vịt nổi hết cả lên. Y dùng lực cắn răng mới có thể ngăn cản được tám đạo ánh mắt tràn ngập dâm dục, giống như muốn đem hắn đi lột da lóc xương, ăn tươi nuốt sống.
“Đừng hòng!” Theo từng tiếng quát, một đạo kiếm quang như dải lụa bay lên. Một kiếm này sớm đưa sinh tử ra khỏi tâm trí, là cách đánh liều mạng. Trường Giang tứ quỷ tính thích nam sắc, rơi vào tay bốn người này sẽ có hậu quả gì, trong lòng y thập phần rõ ràng, nếu như vậy, còn không bằng liều chết đánh cược một phen.
Đương! Lão Tam trong tứ quỷ Háo sắc quỷ Lạc Trám vung đao cản lại một kiếm này, hì hì cười nói: “Tần đại thiếu gia, ngươi cần gì phải vội vã liều mạng? Xem ngươi một thân da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), nếu không cẩn thận làm bị thương, chúng ta sẽ đau lòng!”
“Tam ca,” Lão tứ Túy quỷ Ngô Trung một đao phong trụ bên trái Tần Tâm Dật, cười dâm nói, “Ta xem tiểu tử họ Tần cũng sắp vô lực, lúc này chúng ta cần phải hảo hảo nếm thử mùi vị võ lâm đệ nhất mỹ nam tử, không biết có điểm nào khác những người kia không?”
“Đó là đương nhiên.” Lão đại Tuyệt quỷ Triệu Thắng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên không tha, nước miếng trong miệng đã nhanh chảy đến cằm, “Măt hàng xinh đẹp như vậy, tuyệt đối là một trăm phần trăm thượng hạng…”
Trong đao quang kiếm ảnh, thắng bại dần dần định. Khí lực Tầm Tâm Dật trong thời gian dài giao chiến triền đấu đã tiêu hao từng giọt từng giọt, nhiều nhất chỉ có thể tiếp tục chống đỡ trong thời gian một nén hương, tình huống trước mắt đã thập phần nguy cấp.
Cách đó không xa, cành tùng không gió mà bay, bỗng nhiên dần hiện ra hai đạo nhân ảnh. Tinh tế nhìn thật kỹ, một người là đại mỹ nữ mi mục như vẽ, nhu nhược yếu đuối, hết sức thon nhỏ; người còn lại là một đại hán trên mặt có vết sẹo, đầy mặt râu quai nón, ánh mắt hung ác, lưng hùng vai gấu. Gặp tình hình này, đại hán đứng dậy định đi ra phía trước, lại bị mỹ nữ bên cạnh nhẹ nhàng kéo, nắm lấy vạt áo.
“Ngươi định đi đâu?” Tiếng nói thanh liệt từ trong miệng mỹ nữ thốt ra, phi thường êm tai dễ nghe, chẳng qua thoáng có vẻ trầm thấp.
“Ta, ta đi cứu hắn.” Đại hán hung ác có thể dọa khóc hài đồng trên đường ở trước mặt nữ tử hết sức tú lệ lại hệt như sơn dương.
“Cứu hắn?” Mỹ nữ cười lạnh, “Không phải chính ngươi nói không muốn rước lấy phiền toái, làm ầm ĩ lên đòi ta phái người khác sao?”
“Nhưng, chính là… Loại sự tình này… Nếu đụng phải, ta không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Hảo một câu ‘Không thể thấy chết mà không cứu’! Mỹ nữ cười đến càng âm trầm, “Ta xem ngươi là ‘Thấy sắc nổi lòng tham’ thì đúng hơn.”
“Đại… ngươi… không được nói oan cho ta!” Đại hán mặt đỏ lên, “Ta, ta phải…”
“Hừ,” Mỹ nữ lạnh lùng nói, “ngươi thật sự chuẩn bị đi cứu hắn?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt đại hán liên tiếp hướng về phía năm người đang kích đấu.
“Ngươi yên tâm, hắn còn có thể tiếp tục một lát.” Mỹ nữ thần sắc lập tức thay đổi, “ngươi đã muốn tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ hắn, vậy mau đi đi.”
“Cái, nhiệm vụ gì?” Đại hán trố mắt, “Ta bất quá chỉ cứu hắn một lần…”
“Một lần?” Mỹ nữ trợn tròn mắt, “Ngươi nói cái gì? Loại như hắn đại thiếu gia đã không lịch duyệt giang hồ, võ công lại thối nát, căn bản sẽ không có nửa điểm năng lực tự bảo vệ mình. Nếu ngươi cứu hắn xong lại mặc kệ hắn, tùy tự sinh tự diệt, thế thì còn không bằng để cho hắn chết ở chỗ này đi.”
“Này, như vậy được sao?
“Vậy ngươi từ giờ trở đi hảo hảo trông coi hắn!” Mỹ nữ một phen nắm lấy vạt áo đại hán, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi nói, “Ngươi nghe cho ta, hắn nếu thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
“Vì, vì sao lại là ta?” Đại hán hãy còn mong muốn vùng vẫy giãy chết, “Đừng, người khác không được sao?” Hắn thật sự không muốn làm bảo mẫu a.
“Có đảm lượng, còn dám hỏi ‘vì cái gì’.” Mỹ nữ buông tay ra, chỉ chỉ chính mình cười híp mắt nói, “Ngươi nhìn cho kỹ xem, đến tột cùng là ai hại ta luân lạc tới tình cảnh này?”
“Là, là ta.” Đại hán ngập ngừng không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt khủng bố của đối phương, “Nhưng, nhưng là ta lại không biết…”
“Đúng a,” Mỹ nữ nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã nói là bảy ngày, thế nhưng ngươi lại không rên một tiếng trở về trước thời hạn một ngày, hại ta thua tiền đặt cược. Ngươi nói ngươi phải bị tội gì?”
“Ta không có không rên tiếng nào a,” Đại hán ủy khuất nói, “Ta trước đó đã dùng bồ câu đưa tin thông tri Nhị sư huynh.”
“Cái gì?!” Gân xanh trên mặt mỹ nữ lồi ra, “Hai người các ngươi tốt lắm, lại có thể dám liên thủ lừa gạt ta. Chẳng trách tiểu tử họ Lâm đó cùng ta đánh cuộc trấn định thời gian như vậy, nguyên lai là đã sớm nhận được mật báo của ngươi. Hắc hắc, để cho ta biến thành bộ dạng này, ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi gấp bội.”
“Không, người không biết không có tội. Dù sao chỉ có mười ngày ngắn ngủi,” Đại hán liều lĩnh nói, “Hơn nữa, đại sư huynh, ngươi ăn mặc thế này thực thích hợp, rất dễ nhìn a…”
!!!!
Núi lửa bùng nổ. Chỉ thấy mỹ nhân trước hết hít một hơi thật sâu, tiếp tục chậm rãi phun ra, sau đó khóe môi chậm rãi nhếch lên, tạo thành một hình cung thật to. Không xong! Đại hán nhanh chóng che cái miệng gây rắc rối của mình, đỉnh đầu đổ mồ hôi lạnh, từng bước một lui về phía sau.
Leng keng!
Một tiếng vang giòn, hai người quay đầu nhìn lại, nguyên lai là trường kiếm của Tần Tâm Dật đã bị đánh bay khỏi tay, tiếng cười ở bốn phía dần dần tới gần, thiếu niên cực kì nhanh lấy ra chủy thủ giấu trong ngực, nghểnh cổ tự vẫn. Lần này điện quang hỏa thạch, Trường Giang tứ quỷ gần trong gang tấc cũng không nhịn được kinh hô thất thanh…
“Ba” một tiếng, cổ tay Tần Tâm Dật bỗng dưng chấn động, chủy thủ thoáng chốc rơi xuống trên mặt đất, một đạo bóng dáng nhanh chóng xẹt qua. Chờ Trường Giang tứ quỷ trấn định tâm thần, trước mặt sớm đã trống trơn, trên mặt đất trừ bỏ chủy thủ, chỉ có một cục đá nho nhỏ đang không ngừng lăn.
“Các vị hảo.” Một nữ tử kỳ quái đẩy bụi cỏ hai bên chậm rãi đi ra. Sở dĩ nói nàng kỳ quái, không phải bởi vì diện mạo nàng xinh đẹp như hoa, cũng không phải bởi vì mái đầu chưa búi tóc cài trâm, tóc đen sau người chỉ buộc lại bằng một sợi dây đỏ, mà là ở tư thế bước đi của nàng. Kỳ thật, tư thế của nàng tương đối xinh đẹp, chẳng qua nhịp bước hơi hơi lớn một ít, không có nửa phần cảm giác nữ tử thướt tha, ngược lại mang theo một cỗ mười phần nam tử khí. Hảo một trung tính mỹ nhân! Nếu nàng thay nam trang, nhất định là một mỹ nam tử nhẹ nhàng ôn nhã tuyển tú.
Triệu Thắng nhìn không chuyển mắt đánh giá người đi đến trước mắt, miệng đầy nước miếng suýt nữa chảy xuống, nhưng hắn dù sao cũng ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm, lòng biết rõ giờ này khắc này xuất hiện người, chắc chắn có chỗ quỷ dị.
“Ngươi… đến tột cùng là ai?”
Nhìn nữ tử khuôn mặt mỉm cười, nhìn như nhu nhược yếu đuối, Trường Giang tứ quỷ trong lòng đều tự kinh nghi bất định.
Mỹ nhân mở ra lòng bàn tay trái: “Ta là tới tặng quà cho các vị.” Trong lòng bàn tay nhỏ gầy cầm bốn cục đá nhỏ bình thường, ám nâu không chút thu hút.
“Nguyên lai là ngươi!” Tứ quỷ cực kì hoảng sợ, vừa rồi hòn đá nhỏ không biết từ chỗ nào bay tới, vô luận góc độ, tốc độ, độ mạnh yếu không sai tí nào. Chỉ bằng chiêu thức ấy, công phu ám khí đủ có thể đứng trong mười vị cao thủ võ lâm, như Trường Giang tứ quỷ chỉ là nhị lưu đương nhiên trăm triệu lần cực kì khó chống lại.
Mỹ nhân ảm đạm cười: “Yên tâm đi, ta là người thực công bình, dâng tặng mỗi người từng mảnh một, tuyệt đối hợp lý.” Nói cười yên nhiên, bốn cục đá chia làm bốn phương tám hướng nhanh bắn ra, thẳng đến huyệt thái dương của bốn người, ra tay vừa ngoan vừa chắc chắn. Một khắc ngắn ngủi, Trường Giang tứ quỷ chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền đã chân chính xuống hoàng tuyền làm tiểu quỷ.
Hiện trường đứng lặng duy nhất một người nhìn trái nhìn phải, chậm rãi vỗ vỗ hai tay, lập tức mũi chân nhẹ điểm, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, ở giữa không trung vừa chuyển gập lại, như lưu tinh hướng về phía ngoài rừng, nháy mắt không thấy tung tích. Sâu trong rừng ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót uyển chuyển, một trận gió núi thấm lạnh phiêu nhiên xẹt qua, cuộn lên mấy phần thu diệp, bao trùm lên thi thể người. Hết thảy, quay về yên tĩnh.
Tần Tâm Dật mở to mắt, đầu tiên ánh vào mi mắt là ánh sao đầy trời. Y mơ mơ màng màng động thân, sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Y mặt trắng bệch nhìn lên người mình. May mắn, xiêm y chỉnh chỉnh tề tề như cũ, thân thể cũng không có dị trạng gì. Yên tâm thả lỏng, y thở phào một cái thật dài, chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên đụng vào một đôi đồng tử sáng ngời, khí thế bức nhân.
“Ai?!” Tần Tâm Dật kinh hãi nhảy dựng lên, lo sợ không yên còn cho là mình đụng phải vật thường ẩn hiện trong rừng rậm. “Gấu?!”
“Phốc! Khụ khụ khụ…” Ngồi dựa vào thân cây, người đang ngẩng cổ nhất thời đem liệt tửu đầy miệng tất cả phun ra, lập tức khụ không ngừng. “Khụ khụ… thật không có lễ phép. Tần đại thiếu gia, ngươi nhìn cho kỹ hãy nói được không?” Chỉ cần không phải là hai vị sư huynh khủng bố kia, đại hán nói chuyện cũng thập phần thông thuận.
“Ngươi… ngươi là ai?” Tần Tâm Dật rốt cục thấy rõ ràng trước mắt là “người” mà không phải “gấu”, bất quá, y vẫn cảnh giác dè chừng và sợ hãi nhìn hung thần ác sát đối diện.
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Đại hán không khách khí nói, “Nếu không phải ta mang ngươi đi, ngươi đã sớm xong rồi.”
“Ân nhân cứu mạng?” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt trong suốt như nước, hiển nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức đỏ mặt, vội vàng ôm quyền nói, “Đa tạ huynh đài trượng nghĩa ra tay, tại hạ vô cùng cảm kích.” Y nhấc tay nhấc chân cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, không khó nhìn ra trước nay đã được giáo dưỡng tốt đẹp.
“Ai,” đại hán ngửa đầu nuốt vào một ngụm rượu lớn, cảm thán nói, “ngươi cũng quá dễ tin người.”
“Di?”
“Nếu ta lừa gạt ngươi thì sao?”
“A?”
“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới ta cũng có thể cùng mục đích với Trường Giang tứ quỷ tiếp cận ngươi với ý đồ riêng? Đến lúc đó ngươi làm thế nào?”
“…” Tần Tâm Dật lui về sau mấy bước, tiếp tục tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, lắc đầu nghi hoặc nói, “Chính là, ta thấy ngươi tốt lắm a, một chút cũng không giống người xấu.”
“…” Lúc này đến phiên đại hán nói không ra lời, hắn hành tẩu giang hồ năm sáu năm, mỗi khi nghe người ta nhắc đến, cũng luôn dùng từ ngữ như “Diện mục khả tăng, ánh mắt hung ác, tính tình nóng nảy, lãnh khốc tàn bạo”, hiện giờ tiểu tử này lại còn nói cái gì “tốt lắm”, “không giống người xấu”. Có phải vũ nhục hắn không a?
“Tại hạ tuy rằng không có kinh nghiệm giang hồ,” Tần Tâm Dật nói thẳng, “Nhưng nhìn người luôn luôn thực chuẩn, tuyệt sẽ không phạm lỗi.” Y nói có phần quá mức chắc chắn.
“Thực tự tin a, tiểu quỷ.” Đại hán nghiêng mắt nhìn y, một bụng không thích.
“Đừng gọi ta là tiểu quỷ!’ Mười bảy tuổi là tuổi mẫn cảm, đến lúc chính trực trưởng thành, tự nhiên không nguyện ý nhất là bị người bên ngoài xem như còn nhỏ. Tần Tâm Dật phồng quai hàm, nghiêm chỉnh tuyên bố, “Ta đã không phải là hài tử!”
Xem y nghiêng đầu, thần tình bộ dạng không phục, đại hán lần đầu tiên cảm thấy thiếu niên trước mắt còn rất khả ái.
“Được rồi,” Hắn nhún vai, “Ngươi nói ngươi nhìn người thực chuẩn, vậy ngươi nói cho ta, ngươi nghĩ thế nào về bằng hữu tốt La Chính của ngươi?”
“La Chính?” Tần Tâm Dật nhíu mi, “Giao tình của ta và hắn cũng không tính là rất tốt.”
“Vậy sao?” Đại hán dựng một bên lông mày rậm lên, lệ mâu như ưng đối diện với mắt thiếu niên. Trên đời này trừ bỏ sư phụ cùng hai sư huynh chuyên đi trêu chọc người khác, chưa từng có người nào dám đối mặt với ánh mắt này của hắn. “Trong chốn võ lâm lan truyền ồn ào huyên náo, nói ngươi cùng hắn là sinh tử chi giao.”
“Ai cùng hắn là sinh tử chi giao?” Ngoài dự kiến của đại hán, Tần Tâm Dật cũng không trốn tránh ánh mắt hắn, hai lượng mắt to đen nhánh trong trẻo một chốc thoáng nghênh thị hắn, trong giọng nói có vài phần trào phúng, “Công tử của Bạch đạo Hạo Nhiên môn môn chủ La lão gia tử, tại hạ không dám trèo cao?”
Trong mắt đại hán đột nhiên hiện lên một tầng ngưỡng mộ, thiếu đi điểm đe dọa, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên. Nguyên lai tiểu tử này còn rất có khí khái, không phải hạng người nịnh nọt.
“Nghe khẩu khí của ngươi, cũng không muốn có dính dáng quá nhiều đến La Chính. Một khi đã như vậy, ngày mười ba tháng bảy đó ngươi vì sao lại đồng ý lời mời của hắn đi Hạo Nhiên môn?”
“Đó là cha ta để cho ta đi,” Tần Tâm Dật hạ mắt xuống, thấp giọng than thở, “Cũng không phải ta tự nguyện. Cha ta mấy ngày đó tâm sự nặng nề, ta từ đầu đã hoàn toàn không muốn đi tham gia tiệc ngắm hoa nhàm chán gì đó.” Y đột nhiên ngưng miệng. Kỳ quái, thế nào càng nói lại càng giống như đang oán hận? Bởi vì gia giáo luôn luôn cực kì nghiêm khắc, thân là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là làm nũng, ngay cả cơ hội oán hận đều bị mệnh lệnh của cha cấm đoán rõ ràng. Tần Tâm Dật mặc dù sinh ra ở danh môn, lại không có một chút thói xấu như thế gia đệ tử bình thường. Bất quá, y rốt cục là đại thiếu gia cẩm y ngọc thực, lại chưa từng lịch lãm qua giang hồ, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ có phần không hiểu thế nhân. Chính là, hôm nay lại có thể hướng về phía một người lạ lần đầu gặp mặt mà nói câu oán hận, khiến chính y cũng kinh hãi.
“Làm sao vậy?” Đại hán nhìn y, mắt hàm chứa trêu chọc, “Tiểu hài tử ngẫu nhiên làm nũng cũng không có gì, ngươi không cần phải quá để ý.”
“Ngươi nói ai là tiểu hài tử?!” Tần Tâm Dật lập tức trợn mắt, “ngươi so với ta lớn hơn được mấy tuổi?!”
“Ta?” Đại hán thú vị sờ sờ râu trên mặt, “ngươi nói xem ta bao nhiêu tuổi?”
“Xem hình dạng của ngươi,”Tần Tâm Dật lấy khóe mắt liếc qua hắn, nói chắc chắn, “hẳn là trong khoảng hai mươi mốt đến hai mươi hai, nhiều nhất cũng không vượt quá hai mươi ba tuổi.”
“!!” Đại hán thực bị hù nhảy dựng, chẳng trách tiểu tử này tự tin với nhãn lực của mình đến thế, nguyên lai đích xác không phải khoác lác. Hắn không khỏi tán thưởng, “Thú vị. Xem ra ta không cần hối hận cứu lầm người! Ha ha ha… Trên giang hồ những người nghĩ ta đã đến bốn năm mươi tuổi hẳn là nên theo học bản lĩnh của ngươi.”
“Này,” Tần Tâm Dật quay đầu ngó hắn, “Nói nửa ngày, ngươi đến tột cùng là ai?”
“Võ Tiếu Thiên.”
“Trường Không tam kích Võ Tiếu Thiên?!”
“Đúng vậy. Ta đúng là một trong những phó cốc chủ của Tuyệt Tâm cốc.”
“Nguyên lai…” Tần Tâm Dật trợn tròn mắt, cực kì nhanh nhẹn lấy ra từ trong giày ra một thanh chủy thủ, thẳng tắp chỉ về phía đại hán vẫn trấn tĩnh như cũ, “Không nghĩ tới Tuyệt Tâm cốc quả nhiên tìm tới ta, ngươi…”
“Tiểu quỷ, đừng xúc động như vậy.” Võ Tiếu Thiên vững vàng nói, “Ngươi không phải rất có lòng tin với ánh mắt của mình sao? Chẳng lẽ ngươi tình nguyện tin tưởng lời đồn đại trên giang hồ mà không tin vào hai mắt mình?”
“Đã nói đừng gọi ta tiểu quỷ!” Tần Tâm Dật rống to, y nói từng chữ từng chữ, “Lời nói của Kim khẩu ngọc ngôn Lưu lão gia tử sao có thể đánh đồng với lời đồn đại trên giang hồ?”
“Hắn nếu thật là Kim khẩu ngọc ngôn, như thế nào lại ăn nói bừa bãi?”
“Ngươi nói bậy!”
“Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.”
“Ngươi là tới giết ta?” Tần Tâm Dật cắn răng, tay nắm chủy thủ thoáng phát run.
“Ta không rảnh rỗi như vậy.” Võ Tiếu Thiên uể oải nói, “Ta phụng mệnh Đại sư huynh của ta, cũng chính là Tuyệt Tâm cốc cốc chủ yêm môn đến bảo vệ ngươi.”
“Bảo hộ ta?” Tần Tâm Dật dè bỉu, “Lôi Ngọc hảo tâm như vậy?”
“Tiểu quỷ, động não đi được không?” Võ Tiếu Thiên híp mắt nói, “nếu ta muốn giết ngươi cần gì phải cố sức cứu ngươi? Mẹ nó chứ ta không thèm làm cái việc ‘Cởi quần phóng thí’ này.”
“…” Tần Tâm Dật tự hỏi thật lâu, rốt cục chậm rãi đem chủy thủ thu hồi trong giày, thật cẩn thận ngồi cách Võ Tiếu Thiên mười bước.
“… Uy.”
“Làm sao?”
“Nhà của ta thật không phải là…”
“Đương nhiên. Tuyệt Tâm cốc cùng Dẫn Nguyệt phái ngày xưa không oán, ngày nay không thù, không có chuyện gì đến giết người phóng hỏa làm gì? Ngươi cho là yêm môn ăn no rửng mỡ à?”
“… Lời ngươi nói đều là thật?”
“Có tin hay không tùy ngươi.”
“… Nếu không phải Tuyệt Tâm cốc… vậy hung thủ thật sự là ai?”
“Ngươi yên tâm, sư huynh ta nhất định sẽ tra ra chân tướng. Đến lúc đó ta sẽ là người đầu tiên đi chém cái tên khốn khiếp vu oan hãm hại kia mười bảy, mười tám đao, đem hắn biến thành vương bát bánh thịt, để cho hắn rốt cuộc không lật người được!”
“Cái kia…”
“Còn có chuyện gì?”
“Nói chuyện với ngươi rất thô lỗ.”
“…”
Yên tĩnh.
Thật lâu, thật lâu.
“Xú tiểu tử! Ngươi quá kiêu ngạo!”
Giữa sơn cốc đột nhiên vang lên một tiếng gấu lớn gầm giận dữ, hù dọa hai ba con quạ đen, tiếng huyên náo không ngừng bên tai.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
24 chương
10 chương
26 chương
14 chương
25 chương