Độc Thê Trọng Sinh

Chương 20 : Đăng đồ tử từ đâu đến?

Mạc Khanh Khanh nghe lời trêu chọc nhất thời trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận. Kiếp trước nàng bị lăng trì xử tử chỉ vì hai chữ “dâm phụ”, đời này nàng sao có thể để người khác phá hủy thanh danh của mình? Nam tử này nói năng càn rỡ, rõ ràng nghĩ mình là nữ tử lẳng lơ! Nhưng nơi này dù sao cũng là phủ Thái tử, nếu nàng buột miệng chửi ầm lên, chỉ sợ cuối cùng mất mặt cũng là chính nàng! Nghĩ đến đây, nàng cố gắng đè ép lửa giận trong lòng, quay đầu rời đi. Thế nhưng cuối cùng nàng cũng không kìm nén được liền hung hăng giẫm nát đóa phù dung kiều diễm dưới chân! Nam tử kia sững sờ, quả thật không hề nghĩ đến, với sắc đẹp của hắn vậy mà trong mắt nàng không đáng giá một đồng! Thế là thế nào? Chẵng lẽ nàng không ưa thích nam tử hào phóng? Lúc trước không phải nàng… thích nhất sao?? Hắn phiền muộn, nhưng không nản lòng, nhấc chân theo sát nàng, nịnh nọt nói: “Khanh Khanh, nàng xem, đừng nóng giận, ta không phải cố ý…” Mạc Khanh Khanh tức giận thiếu chút ngã ngửa. Nam tử “tự cho là quen thuộc” quyết tâm muốn dây dưa với mình? Nàng rốt cuộc dừng lại quay đầu với ánh mắt xem thường nhìn nam tử kia. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn đến mức làm nam tử kia cảm thấy lúng túng. Hắn mới há miệng muốn giải thích, giọng Mạc Khanh Khanh đã nhẹ nhàng quát lên: “Đăng đồ tử ở đâu đến! Bộ dạng lớn lên thật khó nhìn vậy mà cũng dám cản đường bổn cô nương!” Nhiệt tình của nam tử bị dội một gáo nước lạnh! Hôm ấy trong phủ thừa tướng, hắn nghe nói Mạc Khanh Khanh có thể nhìn thấu được âm mưu của Liễu Mộng Sinh cùng Mạc phu nhân, nên hắn cho rằng Mạc Khanh Khanh cùng một dạng với hắn. Thế mà hôm nay bộ dạng nàng dường như không biết mình? “Khanh Khanh, nàng không biết ta? Ta là…” Nam tử kiên nhẫn kích thích trí nhớ của nàng. “Ta quản ngươi là ai! Thật không biết xấu hổ!” Nói xong Mạc Khanh Khanh nhấc chân cho nam tử kia một cước, quay lưng liền chạy trốn thật nhanh. Nàng chạy đi liền nghe nam tử bên cạnh kêu lên một tiếng thống khổ “Ta là…A!” Ta không cần biết ngươi là ai! Mạc Khanh Khanh ta đời này sẽ không thề nguyện dưới trăng, ta đảm đương không nổi khẩu phật tâm xà…! Bất quá, nam tử này làm sao lại có chút quen mắt? Nhất là cặp mắt hoa đào kia, dường như đã gặp ở nơi nào rồi? Mạc Khanh Khanh lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ mơ hồ gạt bỏ! Ai ngờ không để ý, liền đụng phải một lồng ngực ấm áp! Mạc Khanh Khanh bị hù dọa, thầm kêu không tốt! Thế nào hôm nay lại gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn? Vội vàng ngẩng đầu. Trước mặt là một nam tử cao lớn anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, lộ ra khí phách nam tử. Trên đầu đội tử kim quan*, y phục màu vàng, một bộ dạng cao cao tại thượng, không phải Thái tử thì là ai? (*tử kim quan: một loại mũ) Mạc Khanh Khanh vội vàng hành lễ, ánh mắt rũ xuống không nhìn thêm một chút nào: “Dân nữ tham kiến Thái tử!” “Ân” Thái tử cau mày, không nói gì. Mạc Khanh Khanh không dừng lại, lập tức thừa dịp nói tiếp: “Thái tử thứ tội, dân nữ là tới bái kiến Thái tử phi nương nương, vừa rồi bị lạc đường, dân nữ xin cáo lui!” Nói xong không đợi Thái tử trả lời, liền vội vã chạy trốn. Thái tử thấy nàng vội vã trốn liền ngơ ngác. Hắn vốn tưởng các tiểu thư Mạc phủ cố ý thiết kế “một lần gặp gỡ bất ngờ”, nào ngờ tiểu thư người ta thấy mình như gặp quỷ liền chạy trối chết. Hắn sờ cằm cười cười: “Thật thú vị!” “Thái tử” Nam tử kia đuổi theo Mạc Khanh Khanh, không ngờ gặp phải Thái tử, liền vội vàng hành lễ. Thái tử cười ôn hòa: “An Nhiên, ngươi chạy đi nơi nào, cô cô cùng Ngũ đệ đều tìm ngươi!”