Độc Thê Trọng Sinh
Chương 14 : Nàng ngược lại nhớ tới mẹ ruột của mình là ai?
Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên cảm thấy, cho đến tận bây giờ nàng cũng không thể hiểu rõ Tôn di nương là một người như thế nào.
Hôm nay chứng kiến mọi việc như vậy nàng mới có thể biết một chút ít về mẫu thân. Kiếp trước nàng không hề quan tâm, thậm chí có chút coi thường người mẹ này. Lúc đó, trong phủ thừa tướng, nàng chỉ là một Tam tiểu thư nhỏ bé, hơn nữa còn do nha hoàn sinh ra, mặc dù đã nếm qua bao chuyện nhân tình, lại có ba phần thông minh tài trí, nhưng chưa bao giờ thực sự được chứng kiến những chuyện " sương đao phong kiếm " như vậy. Sau khi lập gia đình, nàng cùng Nghiêm Minh Nghĩa âm mưu lập nên cơ đồ, lại cố tỏ ra mình là một vị phu nhân biết lo lắng, chu toàn, lúc bấy giờ nàng mới hiểu rõ được trên đời này không có chuyện gì là dễ dàng!
Mà Tôn di nương của nàng có thể sống yên ổn trước Liễu thị tính tình cường ngạo, âm ngoan cay độc, không những thế còn có thể sinh ra một đứa con gái, có thể thấy được nàng không phải là nữ nhân nhu nhược bình thường!
Tôn di nương nào biết nữ nhu trước mặt mình đã từng một lần chết đi sống lại, hơn nữa giờ phút này đang thầm suy nghĩ, phán xét nàng.
Nàng chỉ ân cần nói: "Tam tiểu thư, ta không lo lắng cho Diệc Phong, hắn dù sao cũng là nam nhi đại trượng phu , phụ thân con nhất định sẽ không bạc đãi hắn. Ta chỉ lo lắng cho con, phu nhân... nàng ta không phải là loại người dễ đối phó, nàng mặc dù bên ngoài lôi kéo con, nhưng nàng đối với ta... Chỉ có thống hận. Ta chỉ sợ nàng làm lỡ lẫm chuyện hôn nhân đại sự của con chỉ vì để trừng phạt ta!" Lời của nàng nói ấp a ấp úng, sợ chọc Mạc Khanh Khanh mất hứng. Nàng biết rõ Mạc Khanh Khanh luôn luôn ở trước mặt Liễu thị mà hết lòng nịnh nọt, đối với người mẹ ruột này không có chút gì để tâm.
Mạc Khanh Khanh nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa không thể cầm được nước mắt. Nàng chỉ có thể đè nén nội tâm, âm thầm suy nghĩ, vì sao nương không nói những lời này sớm một chút, có lẽ kiếp trước ta cũng sẽ không làm ra những hành động không thể quay đầu như vậy!
Mạc Khanh Khanh thở dài một tiếng, kéo tay Tôn di nương: "Nương, người thiệt là. Người tại sao còn khách khí như vậy, sao còn gọi con là Tam tiểu thư? Những lời nương nói con đều hiểu. Con đời này kiếp này chỉ mong tìm được một nam nhân bình thường tâm đầu ý hợp, kết thành một đôi phu thê sống đến đầu bạc răng long, sẽ không đần độn u mê đi cầu xin vinh hoa phú quý! Con chỉ mong người có một cuộc sống thoải mái, nhìn Diệc Phong trưởng thành!"
Tôn di nương trong lòng đau xót. Đã lâu nay nàng luôn kím nén tâm tình, chỉ mong có một ngày được cùng nữ nhi trò chuyện. Trước kia Mạc Khanh Khanh không hề xem nàng là mẹ ruột, chứ đừng nói đến việc có đủ kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện dông dài. Mỗi lần chứng kiến Mạc Khanh Khanh đi nịnh nọt Liễu thị, mà Liễu Thị kia miệng dù tươi cười nhưng ánh mắt ngập tràn xem thường cùng khinh bỉ, nàng liền cảm thấy kinh hồn bạt vía, lo lắng không thôi.
Tất cả mọi chuyện trước đây đều do nàng gây ra, con gái và con trai của nàng đều vô tội, tại sao lại luôn bị người ta âm thầm tính kế?
Hai mẹ con có vài điều muốn nói nhưng rồi lại thôi, nhưng tình cảm rõ ràng đã tăng lên đáng kể, vì vậy hai người cứ như vậy cầm tay nhau, ngồi đối diện nhau suốt một buổi chiều.
----------
"Cái gì? Nàng ta đến thăm Tôn di nương rồi?" Mạc Kiều Kiều kêu lên một tiếng, nói tiếp: "Đã nhiều năm như vậy, nàng bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra mẹ ruột của mình là ai sao?"
"Nói bậy! Con đường đường là một khuê nữ chưa chồng, tại sao lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy? Nếu để cho người ngoài nghe thấy, chỉ sợ con đừng mong gả được cho một gia đình tốt!" Liễu thị thấy nhi nữ của mình cứ như vậy nói càn, nhịn không được quát lớn.
Mạc Kiều Kiều vốn luôn sợ người mẹ nghiêm khắc này, vì vậy liền co rúm người lại không hề lên tiếng.
Liễu thị liếc nhìn Phương Ma Ma, ra hiệu nàng ta nói tiếp.
Phương Ma Ma gật đầu nhẹ rồi tiếp tục: "Tam tiểu thư ở chỗ Tôn di nương suốt một buồi chiều. Đây quả thật là chuyện trước nay chưa từng xảy ra!"
Liễu thị trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ nha đầu kia nảy sinh tâm tư gì rồi sao? Vậy mấy ngày nữa rốt cuộc nên hay không nên để nàng tham gia yến hội đây?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
11 chương
11 chương
11 chương
66 chương
75 chương