_Editor: boong412 Mắt phượng Quân Cơ Lạc tà tà nhìn Đường Tứ Tứ, quần áo trên người nàng ướt đẫm ôm sát lấy thân mình đầy đặn, bao trọn lấy những đường cong mê hoặc trêu chọc thần kinh người khác. "Trốn ở trên." Quân Cơ Lạc liếc mắt lên, ánh mắt dừng ở xà nhà phía trên. Theo như hắn biết, Mộ Dung Nhược Hồng là một hoàng tử rất có dã tâm. Năng lực của hắn thật ra rất tốt. Nếu không phải vừa rồi Đường Tứ Tứ cùng hắn ta tranh chấp dẫn lực chú ý của Mộ Dung Nhược Hồng đi chỗ khác thì có lẽ hắn tuyệt đối sẽ không thoát thân dễ dàng như vậy được. Trước khi tranh chấp cùng Mộ Dung Nhược Hồng, Đường Tứ Tứ còn không biết là người nàng đã lạnh băng, hiện tại gió thổi thân mình nàng mới bắt đầu run rẩy. Nàng đến bên giường cầm lấy áo khoác mặc thêm vào. Sau đó lãnh đạm nhìn Quân Cơ Lạc "Cửu Thiên Tuế, người định làm gì tiếp theo?" Suy cho cùng cũng không thể trốn trong phòng nàng cả đêm được. Quân Cơ Lạc nở nụ cười kỳ lạ, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen như mực. Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng đã không thể khiến hắn chết thì hiện tại cũng là thời điểm mà hắn nên phản kích lại. "Cảm ơn ngươi đã cứu bản đốc một mạng. Đợi thời điểm thích hợp bản đốc nhất định sẽ bồi ngươi một phần đại lễ." Quân Cơ Lạc thản nhiên nhìn chằm chằm nàng bị gió lạnh thổi cho khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch. Hắn rất ngạc nhiên, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi nhưng biểu hiện thì lại làm cho người ta bất ngờ. Lúc trước Quân Cơ Lạc cứu nàng một lần, lúc này nàng cứu lại hắn. Nàng cảm thấy như vậy là lẽ thường tình, không hề có ý định muốn hắn đáp lễ. Nếu đã như vậy, thì bọn họ không cần có gì đó liên quan đến nhau. "Tứ Tứ cảm ơn Cửu Thiên Tuế. Nhưng mà Tứ Tứ chỉ là một dân nữ bình thường, chỉ sợ không dám nhận đại lễ của Cửu Thiên Tuế." Nàng không muốn lại cùng với một thái giám ở cùng trong thùng tắm, cho nên đối với người toàn thân đều toát ra hơi thở nguy hiểm như vậy, nàng vẫn là không nên ở gần thêm nữa. Đây là nàng từ chối hắn? Quân Cơ Lạc nhẹ sờ sờ chiếc cằm bóng loáng, mắt phượng hẹp dài nheo nheo lại. Nhưng mà đáng tiếc hắn có một thói quen. Đó là người khác không muốn hắn làm gì thì hắn lại càng muốn làm. Nàng không muốn nhận sao? Hãy chờ xem. "Ngươi nên thay quần áo đi, bản đốc nên đi rồi." Người Quân Cơ Lạc không có ướt át bẩn thỉu, thân ảnh trong phòng chợt lóe, rất nhanh theo đường cửa sổ mà vọt đi. Chờ hắn rời đi, thân mình Đường Tứ Tứ mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi ở trên ghế. Khí thế Quân Cơ Lạc quá mức cường đại, nói chuyện với hắn là cũng đã dùng hết khí lực. Sau một lúc lâu, Thanh Nhi ở bên ngoài nghe được trong phòng không còn âm thanh nên bước vào. Nàng cẩn thận hỏi "Tiểu thư, Cửu...Cửu Thiên Tuế đi rồi sao?" Đường Tứ Tứ đem suy nghĩ về Quân Cơ Lạc dừng lại. Thoáng nhìn qua đống hỗn độn trên đất, nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai lên. "Thanh Nhi, dọn dẹp đi, rồi ngủ sớm một chút. Có khả năng ngày mai còn một vở kịch lớn để diễn nữa đấy." Nếu nàng đoán không sai, Quân Cơ Lạc có thể an ổn rời đi như vậy thì tiếp đó sẽ đến lượt Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng nếm mùi đau khổ. Mộ Dung Nhược Hồng sau khi theo Đường Tứ Tứ ra ngoài, lòng hắn âm thầm thề nếu hắn có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ, hắn sẽ đem tất cả sự sỉ nhục của Đường Tứ Tứ hôm nay hoàn trả lại gấp bội. Đừng khinh thường ý chí nam nhi! Một nữ nhân dám khinh thường hắn như vậy, chỉ đáng làm đá cho hắn kê chân cho sự thành công của hắn. Ở Mai Lâm (vườn mai), đột nhiên từ nơi sâu nhất xuất hiện một nữ tử. Nữ tử kia sau khi phúc thân thỉnh an Mộ Dung Nhược Hồng liền nói "Ngũ hoàng tử, đây là phong thư mà tiểu thư nhà chúng ta bảo nô tỳ đưa cho ngài." Mộ Dung Nhược Hồng nhận ra đây là thị nữ bên người của Đường Vân Nhiễm. Tại sao Đường Vân Nhiễm lại sai thị nữ truyền tin cho hắn? Mộ Dung Nhược Hồng nheo mắt, nội tâm tràn ra một cảm giác vui sướng. Hắn nhận lá thư, mở ra xem, thì ra bên trong viết một bài thơ "Bên ngoài cảnh kiều diễm,nhưng không người thương nhớ, cô đơn đã thành quen, nỗi buồn hòa gió mưa, vô tình khổ vì xuân, mặc người đời phán xét, dù cho có thế nào, thì lòng vẫn không đổi." (xin lỗi mn, thật sự thì ta ngu thơ ==" không biết nên dịch thế nào mới hay..... Bản gốc: Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ, đã là hoàng hôn một mình sầu, càng phong hòa vũ, vô tình khổ tranh xuân, mặc cho quần phương đố, thưa thớt thành bùn nghiền thành rác, chỉ có hương như cũ.) "Vô tình khổ vì xuân, mặc người đời phán xét....thì lòng vẫn không đổi." Mộ Dung Nhược Hồng nỉ non lặp lại vài câu này, trong lòng sáng lạn. Thì ra trên đời này còn một nữ nhân nhớ đến hắn, yêu hắn, không chê hắn. Nữ nhân như vậy, mới đáng để hắn giữ trong lòng.