Đọc Thầm

Chương 81

“Làm việc riêng trong cuộc họp,” Lạc Văn Chu hạ giọng, gõ gõ vai Phí Độ, “Cậu bây giờ đã ăn uống no nê, đường huyết cũng không thấp nữa, phải chứ? Thật không ra thể thống gì!” Lúc vẽ Phí Độ cũng không cố ý né ai, hắn hết sức thong dong nhận lại quyển sổ lật lật, nhún vai hỏi: “Còn một tờ đi đâu rồi? Sư huynh, anh xé sổ của tôi làm gì?” Lạc Văn Chu nói một cách đúng lý hợp tình: “Tịch thu rồi.” Sau đó, anh thôi cười, đẩy cửa vào phòng thẩm vấn. Tiếng mở cửa quấy rầy Chu Hoài Cẩn, anh ta ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu bằng đôi mắt vô thần. Chỉ chưa đầy một ngày, người này đã từ một thanh niên giỏi giang điển trai hoàn toàn không đoán được tuổi biến thành người trung niên khuôn mặt tiều tụy, bọng mắt chùng xuống. Đủ thấy đàn bà hay đàn ông đều thế, lớp da gọn gàng đều yếu ớt, chỉ cần chút tinh khí thần kia tan thành khói bụi, thì nhục thể chớp mắt sẽ qua thời tươi trẻ. Không đợi Lạc Văn Chu mở miệng, Chu Hoài Cẩn đã mở lời trước, khàn khàn nói: “Có thể cho tôi xem bản báo cáo giám định ADN một chút không?” Lạc Văn Chu sửng sốt, phía sau lại đưa tới một cái bìa đựng hồ sơ – Phí Độ như sớm đoán được anh ta sẽ hỏi cái này, đã chuẩn bị sẵn: “Của anh, Hoài Tín và Dương Ba, đều ở trong này.” Chu Hoài Cẩn hít sâu một hơi, chỉ mở bìa đựng hồ sơ mỏng dính kia đã mất hẳn một phút, giống như mở ra chính là bi kịch cả cuộc đời mình, tay run rẩy dữ dội. Phí Độ sửa lại thái độ hơi ác ý trước đó, đổi cho anh ta ly nước ấm khác: “Làm trơn họng trước khi trò chuyện. Chu tiên sinh là người có tín ngưỡng đúng không? Dựa theo cách nói của các anh, con người có linh hồn, Hoài Tín hiện giờ bận lòng chưa hết, chắc cũng chưa đi xa, đừng để anh ta nhìn thấy anh khổ sở.” Đối với người rơi vào bi thương cực độ mà nói, khuyên nhủ ôn hòa nhỏ nhẹ thế này quả thật là vũ khí giục nước mắt chảy ra, Chu Hoài Cẩn không nhịn được nức nở một tiếng, cả người run rẩy rất lâu, cầm khăn giấy Phí Độ đưa cho mà ra sức lau mặt: “Có thể nói tôi đã nói hết rồi, các anh còn vấn đề gì, muốn hỏi danh tính của bọn bắt cóc giả à?” “Những vấn đề chi tiết này, Hồ tiên sinh đã khai rồi.” Lạc Văn Chu nói, “Chu tiên sinh, không biết anh đã nghe nói chưa, hung thủ Đổng Hiểu Tình hại chết em trai anh, sau khi trốn khỏi bệnh viện Hằng Ái không bao lâu, đã bị một chiếc xe tông chết.” Biểu cảm trên mặt Chu Hoài Cẩn cứng lại giây lát, kế đó anh ta lạnh lùng nói: “Vậy sao? Thế thì thật quá dễ dàng cho cô ta rồi.” “Có người rắp tâm tông chết cô ấy.” Lạc Văn Chu nhìn biểu cảm của anh ta bổ sung một câu. Chu Hoài Cẩn ngả ra sau, khoanh tay trước ngực, làm một tư thế có tính phòng ngự rất mạnh: “Nếu tôi làm được, tôi thật sự hy vọng việc này là do tôi làm.” “Chu tiên sinh,” Phí Độ nói, “Tại sao Đổng Hiểu Tình gây án xong lập tức bị diệt khẩu? Hiển nhiên là có người sợ sau khi bị bắt cô ta sẽ khai ra chuyện gì, tuy rằng cô ta là hung thủ, nhưng cũng chỉ là một con dao, anh không muốn biết người cầm dao là ai à?” Hai má Chu Hoài Cẩn đột nhiên căng lên. “Bất luận thế nào Đổng Hiểu Tình đã chết rồi,” Phí Độ nói tiếp, “Anh hận hơn nữa, muốn băm vằm cô ta cũng vô dụng. Dù cho anh thực sự có đủ khả năng lôi cô ta ra băm xác, cô ta cũng chẳng có cảm giác gì, anh cam tâm ư?” Chu Hoài Cẩn chớp mắt bị hắn gợi lên cảm xúc, đôi mắt giăng kín tia máu nhìn Phí Độ, rất lâu mới hỏi: “Anh muốn cái gì?” “Trong các vấn đề tôi hỏi, còn một câu anh chưa trả lời,” Phí Độ nói, “Tại sao anh không hỏi nguyên nhân Đổng Hiểu Tình ra tay với anh, có phải anh đã biết điều gì hay không? Anh biết Đổng Hiểu Tình à?” “Không biết,” Chu Hoài Cẩn nói, “Chưa gặp bao giờ, ít nhất trong khoảnh khắc cô ta tới gần, nếu tôi hoài nghi cô ta có vấn đề, tôi sẽ không bảo vệ sĩ cho cô ta qua.” Phí Độ gật đầu: “Vậy là sau đó anh đã nhớ ra điều gì.” Chu Hoài Cẩn có lẽ rất khát, bưng ly nước Phí Độ rót cho uống một hơi hết sạch: “Quả thật tôi đã làm một số chuyện không quang minh chính đại, nhưng trong chuyện này, Hoài Tín từ đầu đến cuối đều vô tội, nếu các anh có thể đòi lại cho nó một sự công bằng, để Chu Thị từ đây phá sản hay không đáng một đồng, đối với tôi đều không hề gì, bất kể tôi có phải người thừa kế chính thức hay không – Phí tiên sinh, anh hiểu ý tôi mà.” Phí Độ dò xét lời nói và sắc mặt anh ta, như một con tắc kè hoa phản ứng nhanh nhạy, lập tức điều chỉnh nhịp điệu và phong cách nói chuyện theo thái độ của anh ta, vô cùng thẳng thắn nói: “Hiểu rồi, trong lúc nguy nan kiếm chác một mớ từ nhà anh, xem ra anh không để ý, thế tôi sẽ không xin lỗi.” Chu Hoài Cẩn ngửa mặt nhìn trần nhà, ánh đèn không hề nể tình đâm vào đồng tử, anh ta tựa hồ do dự không biết nên bắt đầu từ đâu, hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện quỹ công ích của Chu Thị bị tình nghi rửa tiền bẩn, các anh điều tra ra manh mối chưa? Tra không ra cũng xin các anh hãy kỹ càng một chút, nhất định sẽ có sơ hở khác. Tiếc rằng họ luôn đề phòng tôi, không cho tôi tiếp xúc với nghiệp vụ liên quan, trên tay tôi hiện giờ không có bằng chứng, nhưng tôi biết, Chu Thị không phải thiện nam tín nữ gì, năm xưa khi làm giàu họ đã dùng nhiều thủ đoạn phi pháp.” Lạc Văn Chu hỏi: “Anh đang nói chuyện Chu Tuấn Mậu bị hiềm nghi mưu sát Chu Nhã Hậu?” “Không chỉ vậy,” Chu Hoài Cẩn lắc đầu, “Không chỉ một việc này, ‘Thiết câu giả tru, thiết quốc giả hầu’, tổng bộ Chu Thị đặt ở nước ngoài, rửa tiền bẩn, ngần ấy năm qua công thành danh toại, rất nhiều việc đã không thể truy cứu nữa. Sau khi Đổng Hiểu Tình ra tay tôi mới giật mình nhớ tới, rất nhiều năm trước sinh mạng tôi từng dính đến cô ta… liên quan đến Trịnh Khải Phong.” “Hẳn các anh đã biết Trịnh Khải Phong xuất thân thế nào – lưu manh nhãi nhép năm xưa làm tay chân cho ông trùm, sau theo Chu Tuấn Mậu, khi phát đạt rồi, đi đến đâu cũng ra vẻ doanh nhân thành công. Kỳ thực kẻ hạ đẳng chính là kẻ hạ đẳng, bản chất cả đời cũng chẳng đổi được, đến bây giờ lão cũng chưa học được đứng dậy làm một người văn minh.” Khóe mắt Phí Độ giật nhẹ, ngòi bút hơi dừng trên trang giấy. Song Chu Hoài Cẩn không hề nhận thấy, hoàn toàn chìm vào hồi ức, tiếp tục: “Đó đại khái phải… hơn hai mươi năm rồi, Hoài Tín mới sinh ra chưa bao lâu, mẹ tôi trầm cảm hậu sản ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ là một người đàn bà điên không thể trao đổi, căn bản chẳng quan tâm đến nó, tôi liền đưa nôi vào phòng tôi, để nó theo tôi mỗi ngày.” Lạc Văn Chu đánh giá anh ta: “Tôi nghe nói một đứa trẻ hàng đêm gào khóc có thể khiến cha mẹ mới mệt mỏi rất nhiều năm, Chu tiên sinh thì ngược lại, từ nhỏ đã rất kiên nhẫn, đừng nói nhà anh ngay cả một bảo mẫu trông trẻ cũng không thuê được nhé?” “Trên thế giới không có mấy thanh thiếu niên thật lòng thích trẻ con, tôi chỉ là sợ hãi mà thôi,” Chu Hoài Cẩn khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, giơ tay ra hỏi Lạc Văn Chu, “Xin hỏi có thể cho tôi một điếu thuốc không? Cảm ơn – Tôi có thể sống sót dưới mắt Chu Tuấn Mậu, toàn là nhờ mẹ tôi bảo vệ, nhưng bà lúc ấy bất luận là tình trạng tinh thần hay thân thể, đều ngày một kém hơn, điều này khiến tôi cực kỳ tuyệt vọng, mỗi ngày nhìn bà, liền có cảm giác như nhìn thấy vận mệnh ăn bữa hôm lo bữa mai của mình. Hoài Tín là phao cứu mạng tôi túm bừa lấy, lúc ấy tôi và nó cơ hồ như bóng với hình, đôi khi tôi thậm chí dùng thìa nghiền nát thức ăn của mình cho nó một hai miếng, tôi nghĩ bất luận Chu Tuấn Mậu muốn làm gì, dù sao cũng phải lo lắng cho con ruột của mình.” “Hôm ấy Hoài Tín nửa đêm tè dầm, ỉ ôi khóc, tôi mơ mơ màng màng bò dậy thay tã cho nó, tháo tã cũ ra, phát hiện tã mới đã hết, đang định đến phòng chứa đồ lấy… lại phát hiện thư phòng tầng một sáng đèn, Chu Tuấn Mậu rất nhiều ngày không về nhà và Trịnh Khải Phong đang bàn chuyện bí mật trong đó.” “Đoạn thời gian ấy, trọng điểm chiến lược của tập đoàn là khu Đông Á, Chu Thị muốn nhân thời điểm trong nước khuyến khích đầu tư bên ngoài chiếm trước thị trường và sức lao động giá rẻ, việc này do Trịnh Khải Phong tự mình cầm lái. Lúc ấy vali của lão còn để ở cửa, chắc là vừa xuống máy bay, nếu không phải vì Hoài Tín không chờ được, nhìn thấy hai người đó, tôi nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng chẳng có cách gì, tôi chỉ đành cố hết sức không phát ra một chút âm thanh, đi qua thư phòng lẻn tới phòng chứa đồ. Chính vào lúc này, tôi nghe thấy Trịnh Khải Phong nói ‘Chết hẳn rồi, ông yên tâm, tuyệt đối không để lại dấu vết’… đại khái như vậy.” Nói đến đây Chu Hoài Cẩn dừng lại, dùng tay chống trán, ấn mạnh huyệt thái dương, hít vào một hơi thật sâu: “Khi anh lúc nào cũng nằm trong nỗi sợ hãi khó giữ được cái mạng nhỏ, anh sẽ biết cảm giác đó, một số từ khóa sẽ khiến anh đặc biệt nhạy cảm – tôi vừa nghe thấy chữ ‘chết’, chưa kịp liên hệ ngữ cảnh của câu trước và câu sau, ý nghĩ đầu tiên chính là họ muốn ra tay với tôi, lập tức sợ tới mức tay chân lạnh ngắt cứng đờ tại chỗ.” “Sau đó, tôi nghe Chu Tuấn Mậu nói ‘Tôi đã xem tin tức rồi, hình như có chút ngoài ý muốn’. Trịnh Khải Phong liền nói, ‘Ông nói tay họ Đổng kia à? Mặc kệ hắn, hắn không biết gì đâu, tự mình mắt mù nhất định phải cuốn vào, là số xui thôi’. Chu Tuấn Mậu liền cười, nói một câu ‘Trên thế giới không có chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền, tốn kém một chút không hề gì, miễn bớt rầy rà là được.” “Khoan đã,” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Chu tiên sinh, phiền anh cho tôi một mốc thời gian chính xác, chuyện này xảy ra khi nào?” Dù sao đây là chuyện từ hơn hai mươi năm trước, Chu Hoài Cẩn có thể thuật lại đại khái cuộc đối thoại, đã là công lao của adrenaline bùng nổ trong nỗi sợ hãi cùng cực lúc ấy, mấy việc nhỏ nhặt khác, anh ta thật sự rất khó lập tức nhớ ra, không khỏi hơi nhíu mày. Phí Độ ngắm khuôn mặt mệt mỏi của anh ta, dùng nắp bút gõ nhẹ mặt bàn bằng gỗ theo nhịp: “Chu tiên sinh, ban ngày học tập làm việc, ban đêm trông trẻ, ngay cả người thành niên cũng chịu không nổi. Hẳn anh khi ấy còn đang đi học, anh ta ảnh hưởng đến anh chứ, lúc đi học có buồn ngủ không?” “Cũng ổn, việc học không nặng, mỗi buổi sáng chỉ có vài môn cơ bản…” Chu Hoài Cẩn thuận miệng trả lời, nói đến đây, tựa hồ thoáng chốc bắt được cái đuôi nhỏ trong ký ức xa xưa, “Đúng rồi, là học viện thương mại – lúc ấy tôi học ở học viện thương mại, mười bảy tuổi, năm nhất.” Vậy là hai mươi mốt năm trước. “Anh nói lúc ấy cửa thư phòng không đóng,” Phí Độ nói tiếp, “Vậy thì hẳn không phải là mùa đông rét mướt, cũng không phải là mùa hè cần bật điều hòa?” “Đúng! Lúc ấy thời tiết không nóng không lạnh, không phải tháng Chín thì là tháng Mười – mẹ tôi suy nhược thần kinh, ban đêm trong nhà không có ai tùy tiện đi lại, hơn nữa phần lớn người làm việc ở nhà tôi không hiểu tiếng Trung, nên họ dám mở cửa nói chuyện.” Lạc Văn Chu và Phí Độ nhìn nhau một cái, rồi anh cúi đầu gửi một tin nhắn cho Đào Nhiên: “Hai mươi mốt năm trước tháng Chín hoặc tháng Mười, Chu Thị hoặc nhà họ Đổng có xảy ra chuyện gì không?” Tiếng Đào Nhiên nhanh chóng vang lên trong tai nghe: “Có, tôi đang định nói với ông đây, ngày mười sáu tháng Chín năm đó, mẹ Đổng Hiểu Tình mất vì tai nạn giao thông.” Khóe mắt Lạc Văn Chu giật một cái – ngày Chu Tuấn Mậu gặp tai nạn giao thông mất mạng cũng vừa vặn là mười sáu tháng Chín, ngày đầu tiên Phí Độ “đi làm”! “Lúc ấy tôi nghe đến đó, không dám nán lại nữa, vội vàng chạy đi, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ việc này. Năm ấy thông tin chưa phát triển, ở nước ngoài muốn biết tin tức trong nước không hề dễ dàng, tôi nhìn thấy bill gửi vận chuyển trên vali của Trịnh Khải Phong, tra được mã thành phố xuất phát là Yến Thành, thế là lén tìm một lưu học sinh Trung Quốc là bạn học tin được, nhờ cô ấy tìm người điều tra tin tức liên quan đến ‘Yến Thành’ ‘họ Đổng’ và ‘ngoài ý muốn thiệt mạng’.” Lạc Văn Chu cúi đầu lật xem bản tin cũ do đồng nghiệp bên ngoài gửi vào di động: “Anh tra được có phải là tin tức một doanh nhân nổi tiếng trong nước gặp tai nạn giao thông thiệt mạng không?” “Phải, ba tháng sau, công ty ông ta một tay sáng lập bị tài chính ngoại cảnh sáp nhập, nguồn gốc khoản tài chính ngoại cảnh này đến từ một vỏ bọc Chu Thị đăng kí ở quần đảo Cayman.” Chu Hoài Cẩn buông tay nói, “Anh xem, một tên hung thủ, khi giết người thứ nhất không bị trừng phạt, lần thứ hai ra tay hắn sẽ càng không kiêng dè gì. Tôi lấy một ví dụ không thích hợp, cũng giống như người chơi game hack đồ, ăn gian là sẽ nghiện. Giết một Chu Nhã Hậu, hai tên lưu manh nhãi nhép lập tức thành doanh nhân nổi tiếng, thành công bước vào xã hội thượng lưu, giết thêm một tảng đá chặn đường, thành công tiếp nhận mạng lưới quan hệ trong nước của ông trùm bản địa này, ít nhất đạt được ưu thế phát triển của mười năm – tuy rằng năm đó nội địa khuyến khích đầu tư bên ngoài đổ vào, nhưng hạng mục tốt thật sự, đầu tư bên ngoài lạ nước lạ cái sẽ không giành được. Chủ tịch Phí, anh ít nhiều đã tiếp xúc với chuyện làm ăn, biết ở một nơi lạ lẫm mở rộng địa bàn, cạnh tranh với nhãn hàng bản địa, cần bao nhiêu phí tổn chứ?” Phí Độ thở dài: “Tôi còn biết mua một tài xế xe tải vừa vặn muốn tìm đến cái chết, nhất định chẳng đắt đỏ gì, ông cụ nhà anh quả thật là một người ‘chơi không lại thì lật bàn cờ’.” “Cô gái kia… cô gái họ Đổng,” Chu Hoài Cẩn giơ tay che mắt, giọng hơi yếu ớt, “Lúc ra tay cô ta đã nói một câu, chỉ có tôi… và Hoài Tín nghe thấy.” “Cô ta nói gì?” “Cô ta nói ‘Một người còn chưa đủ, tại sao ngay cả ba tôi mà các người cũng không chịu buông tha’.” Lạc Văn Chu cau mày: “Ý cô ta là gì?” “Tôi không biết, hình như cô ta cho rằng là tôi thông qua phương pháp gì, lợi dụng tâm lý báo thù của ông tài xế đó… chính là cha cô ta, gây ra vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu.” Chu Hoài Cẩn lắc đầu, “Nhưng tôi thật sự không có năng lực lớn như vậy, nếu cái chết của Chu Tuấn Mậu thật sự do người gây ra, tôi đề nghị các anh hãy đi tìm Trịnh Khải Phong.” Lạc Văn Chu nhíu mày, chợt nhớ tới câu nói của Đổng Hiểu Tình trước khi chết. “Ông ấy cũng là một thành viên trong những người đó”… Nếu mẹ Đổng Hiểu Tình ngoài ý muốn thiệt mạng không phải sự cố, mà là một âm mưu do người bày ra – vậy tình hình tài xế gây tai nạn và mục tiêu đồng thời tử vong tại chỗ, thật sự giống như đúc vụ tai nạn của Chu Tuấn Mậu. Chẳng lẽ “họ” là chỉ một đám “sát thủ đường phố” không tiếc lấy mạng đổi mạng? Dưới ánh mặt trời lanh lảnh của Yến Thành này, có một “đoàn xe tử thần” ư? Lạc Văn Chu đứng bật dậy: “Thẩm vấn Trịnh Khải Phong.” Đào Nhiên đồng thời nghe thấy quá trình thẩm vấn Chu Hoài Cẩn: “Khoan đã, Đổng Hiểu Tình cho rằng Chu Hoài Cẩn là bàn tay đen sau màn? Tôi không hiểu lắm, làm sao cô ta lại nghĩ như vậy?” “Việc này phải xem trong bưu phẩm thần bí cô ta nhận có bao nhiêu tin tức, ví dụ như cô ta có biết vụ án Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc là tự biên tự diễn, Dương Ba không hề là con riêng của Chu Thị, vụ tai nạn giao thông hai mươi năm trước là Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu hợp mưu bày ra hay không.” Phí Độ từ trong phòng thẩm vấn đi ra nói xen vào, “Lúc Chu Hoài Tín chỉ sợ thiên hạ không loạn báo cảnh sát, đã nói rất nhiều lời vớ vẩn, một trong số đó là anh ta cho rằng có người tiết lộ hành tung và kiểu xe Chu Tuấn Mậu đi, khiến Đổng Càn bị cuốn vào lời đồn ‘nhà giàu đấu đá tranh quyền’, Đổng Càn có thể thành công hoàn thành tập kích theo kiểu tự sát, phải có một người trong Chu Thị chắp nối với ông ta, tổng hợp các tin tức trên lại, mọi người cảm thấy người này có khả năng là ai nhất?” Lang Kiều nói: “Còn nữa, cả nhà Chu Hoài Cẩn đều không biết anh ta thực ra là con ruột, liệu có khả năng cũng là kết quả của lừa gạt? Ví dụ như khi Chu Hoài Cẩn còn nhỏ, có thể cha mẹ chỉ là không xác định, luôn có người nói cậu bé này giống ông Vương hàng xóm – Chu Hoài Cẩn quả thật không giống Chu Tuấn Mậu. Rồi một ngày kia một ‘người bạn’ chạy tới nói với Chu Tuấn Mậu, hiện tại có một loại kỹ thuật mới có thể giám định ruột thịt, nhưng một tập đoàn lớn như Chu Thị, chắc chắn không tiện làm chuyện này cho thiên hạ cười chê, nên chỉ có thể bí mật thực hiện, ‘người bạn’ đó lại xung phong hỗ trợ – giống như chiêu Chu Hoài Cẩn hãm hại Dương Ba…” Lúc này, chuông điện thoại reo lên inh ỏi, cắt ngang Lang Kiều, không biết vì sao, chớp mắt nghe máy cô liền có dự cảm xấu: “A lô?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng viên cảnh sát nhận lệnh theo dõi Trịnh Khải Phong: “Kiều Nhi, báo cho sếp biết, Trịnh Khải Phong chạy rồi!”