Đọc Thầm

Chương 56

Trong căn phòng mờ mờ tối, những chỗ đã phun thuốc thử Luminol le lói ánh huỳnh quang, sàn nhà, nóc nhà, kẽ cửa… từng mảng lớn nối liền nhau, không đâu không có, tưởng như là một lớp giấy dán tường khiến người ta hoa mắt nhức đầu. Trong khe hở sofa bị dời ra có vết máu lâu ngày không lau sạch, nằm trên sàn nhà màu nhạt không dính một hạt bụi trông đặc biệt ghê người, không biết đã trầm oan bao nhiêu năm, rốt cuộc lại được thấy ánh mặt trời. Trên tường dán kín vật liệu cách âm, chính giữa phòng khách treo một bức tường ảnh, ruộng vườn tươi đẹp và phong cảnh tự nhiên đan xen trưng bày ở đó, ngập tràn không khí văn nghệ lịch sự tao nhã – nếu không phải trên đó cũng phủ “màng huỳnh quang”. Trong phòng ngủ thì treo một bức “tranh chăn dê”, khung ảnh lớn cao hơn một mét. Một nhân viên kỹ thuật hiện trường chăm chú nhìn nó một lúc, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, gỡ xuống kiểm tra phát hiện bên trong lắp máy ảnh chụp trộm, ống kính vừa vặn nhìn trộm ra ngoài qua đôi mắt cô gái chăn dê, khiến nụ cười điềm đạm trên mặt thiếu nữ tự dưng có vài phần quỷ bí. Trong phòng chứa đồ khóa kín cạnh phòng ngủ giấu các loại dao kéo và dây thừng cần pháp y kiểm tra… Song các thứ trên đều chưa gây sởn gai ốc bằng tấm ảnh phóng to trên cửa sổ hướng nam. “Đội phó Đào anh xem, cửa sổ này là loại kiểu cũ, chia hai tầng trong ngoài, ở giữa căng một lớp màn không lọt sáng khách sạn thường dùng, lại dán ảnh ở ngoài lớp thủy tinh bên trong,” Nhân viên kỹ thuật kiểm tra hiện trường nói với Đào Nhiên, “Cứ như thế, cho dù bên ngoài mặt trời bùng nổ bức xạ, cũng có thể bị lớp màn phòng tia tử ngoại này chặn lại, ánh sáng mạnh không xuyên qua ảnh… Chậc, có điều tấm ảnh này hắn dán thật có trình độ!” Ảnh bị phóng thành tỉ lệ chính xác, trong hoàn cảnh tăm tối nhìn rất thật, người đứng trong nhà này thật sự là không rõ sáng tối, khó phân ngày đêm, mới nhìn có thể còn tưởng bên ngoài cửa sổ thủy tinh chính là cảnh đêm như vậy – Đường phố nhỏ và hẹp, các ngôi nhà lầu cũ thưa thớt đứng thành mấy hàng, đèn đường cách xa cả trăm mét, bồn hoa mọc tự do, hoa và cỏ dại sống chung, không biết làm sao mà héo rũ một khoảng nhỏ. Nhìn từ trên cao xuống, vừa vặn có thể trông thấy giữa cành khô có một cụm sáng mỏng manh, không rõ nguồn sáng ở đâu phản xạ tới tầng hầm như ẩn như hiện phía trong bồn hoa, trên cửa sổ nhỏ lộ ra một góc tầng hầm, có một khuôn mặt thiếu nữ lờ mờ. Đây là vật chứng quan trọng, hai nhân viên kỹ thuật hiện trường cẩn thận đi tới tháo cả ảnh lẫn tấm kính thủy tinh. Đào Nhiên kéo bức màn che sáng, mở cửa sổ ra, giờ phút này, đồng tử anh hơi co lại, mồ hôi nhễ nhại do vất vả dưới nắng gắt tức khắc rút đi như thủy triều- Đào Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy, thước và đá thay cho nhà Ngô Quảng Xuyên ở bên ngoài, vừa khớp với vị trí đối ứng trên tấm ảnh sau cánh cửa sổ đóng kín, không lệch một chút nào. “Đội phó Đào! Đội phó Đào!” Một cảnh sát tập sự được mọi người để lại thẩm vấn bên quản lý nhà rảo bước chạy tới, từ hành lang đã bắt đầu la lên, “Quản lý thừa nhận rồi! Nói căn phòng này quả thật là cho thuê chung, nhưng người thuê hình như đều không thường ở, có thể là thành phần tri thức làm việc gần đây đến ngủ trưa. Bên quản lý nhà nói họ không hay nấu nướng, điện nước dùng cũng không nhanh, chắc không tồn tại mối nguy hiểm, cho nên… A đệch!” “Cẩn thận một chút, đây là hiện trường đấy!” “Đừng lóng ngóng chân tay xông vào trong, tránh xa ra!” Cậu thanh niên chạy đến cửa nhìn thấy căn phòng “tráng lệ” này trố mắt ra, bị đồng nghiệp mắng cho một trận. “Không tồn tại mối nguy hiểm,” Đào Nhiên chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, “Có thể thử liên lạc với chủ nhà không?” “Chủ, chủ nhà ở nước ngoài, mới gọi điện thoại, là số ảo, còn phải nghĩ cách khác,” Nói đến đây cậu cảnh sát tập sự sực nhớ ra, “A, đúng rồi, đội phó Đào, vị trí xe của phòng số 201 bị chiếm rồi, có một chiếc SUV!” Tổ giao thông nhanh chóng mở thông tin về chủ chiếc xe kia – không phải chủ phòng 201 cũng không phải bất cứ ai liên quan đến vụ án, chủ xe đăng ký là một ông cụ đại bác bắn chẳng tới, ngoại trừ hộ khẩu còn ở Yến Thành, đã dọn đi xứ khác rất nhiều năm, nhận được điện thoại của cảnh sát, mới đầu ông chưa hiểu gì hết, cho đến khi nghe cảnh sát hỏi biển số xe, bấy giờ mới hơi hoảng. Hỏi tiếp mới biết, mặc dù biển số là của ông nhưng xe thì không phải. Ông cụ sau khi về hưu chuyển sang vùng khác sống với con, biển số xe bên này không dùng, bèn nhân mấy năm nay không dễ quay được biển số mà lén cho thuê, mỗi năm thu ít tiền, cũng không phiền phức, chỉ cần thời điểm kiểm tra hàng năm lộ mặt cái là được, người thuê ngay cả tiền đi lại cũng thanh toán cho ông. “Việc này… có cần phạt tiền không? Hay là giữ bằng lái của tôi?” Chủ biển số không ngừng giải thích, “Đồng chí cảnh sát à, tôi thực sự không lấy bao nhiêu tiền, một năm chỉ hơn hai ngàn, không tin tôi cho đồng chí xem hợp đồng…” “Các ông cho thuê biển số xe cá nhân trái pháp luật mà còn ký hợp đồng?” Đào Nhiên không nói gì nổi, “Thế người ký hợp đồng với ông là ai?” “A… là một cô gái, tên Tô… Tô gì nhỉ? A đúng, Tô Tiểu Lam!” Đào Nhiên cúp điện thoại, lập tức quay người lại: “Tra hành trình của chiếc xe này từ ngày Khúc Đồng mất tích đến bây giờ!” “Đội phó Đào, xe này không lắp GPS và thiết bị ghi lại hành trình, chỉ có thể xem camera trên đường – Một ngày trước khi nhà Khúc Đồng nhận được đoạn ghi âm, chiếc xe này từ cao tốc sân bay phía nam ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào cao tốc cảng Yến Thành, hai tiếng sau xuống cao tốc lên quốc lộ, thêm nửa tiếng nữa, lái khỏi quốc lộ, rẽ ra ngoài phạm vi giám sát, ngày hôm sau về theo đường cũ, toàn bộ hành trình không hề vào trạm xăng dầu.” Nói cách khác, sau khi rời khỏi quốc lộ, chiếc xe này không hề đi quá xa. “Khi hắn rời khỏi quốc lộ, quanh đó có những gì?” “Một số thôn… viện an dưỡng ven biển, thôn du lịch, làng tranh sơn dầu.” Tân Hải? Đào Nhiên ghé sát vào bức tường ảnh của phòng khách, một tấm ảnh trong đó vừa vặn chụp sóng gột đá ngầm dưới tà dương. “Xác định vị trí tất cả các địa điểm chụp ảnh trên bức tường này, chúng ta đi!” Nhóm Đào Nhiên ra khỏi thành phố, Lạc Văn Chu và Phí Độ vào thành phố. Tà dương lại bắt đầu lặn xuống, hơi nóng vẫn khiến người ta không mở nổi mắt, Cục công an Yến Thành cuối cùng đã hơi yên tĩnh. Lúc Lạc Văn Chu trở về, công việc đăng ký thông tin cơ bản đã hoàn thành, đã cho người nhà về chờ tin tức, số ít hoặc ở xa không về được, hoặc đơn thuần là không cam lòng, vẫn loanh quanh trong cục, nhân viên trực ban và đội trinh sát hình sự đành phải sắp xếp cho họ xuống căng tin ăn cơm trước. Lạc Văn Chu vặn nắp một chai nước suối, lại lượm hai gói cà phê hòa tan trên bàn làm việc của Lang Kiều, rót nước vào chai, lắc mạnh vài cái, cà phê hòa tan không cam tâm không tình nguyện nửa tan nửa không trong nước lạnh, ra một thứ màu mới lạ và hương vị càng mới lạ hơn, sau đó trước ánh mắt kinh hãi của Phí Độ, anh uống một hơi hết non nửa chai: “Nhìn cái gì, tôi có uống nước tiểu đâu.” Phí Độ cảm thấy dạ dày của võng mạc cũng đau quặn, giống như hai mắt mình uống một ngụm to dầu vừng lạnh ngắt. Hắn mau chóng dời tầm nhìn, chăm chú xem số ảnh lục trong hũ tro cốt. “Hơn hai mươi năm, trên trăm bé gái mất tích, tuy tiêu chuẩn gia nhập ‘hội viên’ của họ có thể tương đối hà khắc, nhưng số lượng năm người bị tình nghi phải chăng hơi ít?” Phí Độ búng nhẹ ảnh trong tay, “Hơn nữa số ảnh này nhìn đều rất mới, chắc chỉ là vài năm gần đây…” Nói đến đây, hắn đột nhiên im lặng. Lạc Văn Chu hơi nghi ngờ nhìn hắn một cái, Phí Độ cách miếng vải lau kính, cẩn thận cầm lên một tấm ảnh – đó là một người đàn ông đang ngửa đầu, nhìn khá lịch sự, tuổi ngoài bốn mươi, trông cũng đàng hoàng. Mỗi một người bị chụp ảnh lại có mấy tấm từ nhiều góc độ, hẳn là chụp trộm, sau đó để lại các tấm tương đối dễ nhận ra. Người đàn ông ấy mấy tấm ảnh khác hoặc vẻ mặt say mê ghê tởm, hoặc vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, chỉ có tấm này hơi ít biểu cảm, ít nhiều có thể nhìn ra là con người. “Người này hình như hơi quen mắt.” Phí Độ cọ cọ cằm, “Quen mắt nhưng không nhớ ra, thì nhất định không phải là quen biết trên công việc, tại vì lúc nhận danh thiếp tôi sẽ cố gắng lưu ý đặc trưng khuôn mặt đối phương, sau đó ghi vào đằng sau tấm danh thiếp đối ứng, tránh để thời gian dài không nhớ ra xấu hổ; cũng nhất định không phải bạn chơi chung, bình thường chơi chung chỉ có vài người như vậy, cho dù dẫn người đến cũng sẽ không dẫn loại… ông già chẳng có gì đặc biệt này. Độ nhạy của tôi với mặt người rất bình thường, người gặp mặt một lần thường qua một tháng là sẽ quên, hẳn là mới gặp trong vòng ba mươi ngày gần đây thôi.” Lạc Văn Chu với cà phê hòa tan như nước tiểu, cực kỳ mới mẻ nghe Phí Độ tách ký ức của bản thân – hắn hiểu mình như trạch nam hiểu máy tính, thuộc nằm lòng, chính xác và khách quan, mặc dù chưa chắc nhớ hết mọi việc, song tất cả mô hình hành vi đều có dấu vết để lần theo. Hắn giống như thường xuyên bới đại não mình, bẻ vụn mỗi một suy nghĩ ra nghiên cứu tỉ mỉ mới được. Chỉ giây lát này, Phí Độ đã mau chóng nhớ lại một lần lịch trình của mình trong một tháng qua – một người đàn ông trung niên, đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tầm tầm, có thực lực kinh tế nhất định, theo lý thuyết sẽ không hay xuất hiện ở nơi đám thanh niên phú nhị đại đàn đúm… Lúc này, Lang Kiều vẻ mặt như chó chết chui vào: “Sếp ơi, anh đã về rồi, em không bao giờ muốn làm công việc thu xếp cho người nhà nạn nhân nữa! Em…” Lạc Văn Chu giơ một ngón tay lên. “Nhạc công,” Phí Độ đột nhiên nói, “Trên bức tường trong câu lạc bộ đua xe Tây Lĩnh có ảnh hắn, ngày Khúc Đồng xảy ra chuyện hắn vừa vặn vắng mặt, nên ông chủ mời một dàn nhạc quê trợ hứng… Đúng, dù là đụng chuyện vô tình gặp bắt cóc hiếm thấy này, người không quen thuộc địa hình phản ứng đầu tiên cũng là lui lại trước, tránh vụ việc, thay vì ‘tiện tay dắt dê’.” “Chẳng trách hôm đó các camera ở ngã tư đều không quay được hắn. Đã là chế độ ‘hội viên’, thì giữa những người này nhất định sẽ có quan hệ giới thiệu lẫn nhau, bốn người khác cũng có thể tìm từ hắn, chủ mưu không chịu khai, đám tiểu quỷ này còn không thẩm vấn được sao?” Lạc Văn Chu quay sang Lang Kiều, “Thu xếp cho người nhà em không thích, thế đi bắt người có được không?” Lang Kiều nghe hai chữ “bắt người”, lập tức được truyền máu gà, sự uể oải tan biến hết, không ý kiến ý cò gì, cầm ảnh chạy luôn. Lạc Văn Chu kẹp túi hồ sơ, đá tỉnh một đồng nghiệp rúc trong văn phòng ngủ gật: “Dậy, đi, theo anh đi thẩm vấn lại Hứa Văn Siêu.” Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Phí Độ đứng dậy vươn vai một cái cực kỳ kiềm chế, lảng vảng quanh hắn đều là mùi khói thuốc và dầu vừng, hắn cảm thấy nơi đây rất không nên ở lâu, đang định đi, đúng lúc này Lạc Văn Chu quay lại. “Tôi có mấy câu muốn nói với cậu,” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng phải làm việc công trước, cậu khoan đi, có thể chờ trong văn phòng tôi.” Nói xong, anh lại vội vã đi mất. Phí Độ ngẩn người, chân bước ra nửa chừng trù trừ tại chỗ giây lát, rốt cuộc lấy về. Hứa Văn Siêu dù sao cũng không thể vô tâm vô tư như Tô Lạc Trản, đêm hôm trước hiển nhiên không ngủ được. Hốc mắt hắn hõm vào, hắn vốn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cảnh sát sẽ luân phiên đến thẩm vấn – không sao cả, hai lần xảy ra vụ án bắt cóc hắn đều có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng. Cũng chính bởi vậy Tô Lạc Trản mới dám khai ra hắn. Cục công an Yến Thành không phải là đồn công an thị trấn xa xôi, mỗi tiếng nói cử động đều có người dõi theo, họ tuyệt đối không dám dùng thủ đoạn tra tấn ép cung với một bé gái vị thành niên chưa tròn mười bốn tuổi. Còn đối với hắn, không có chứng cứ thực tế, vừa hết thời gian tạm giam, họ sẽ không thể không thả người. Nhưng ai biết đợi suốt một ngày một đêm mà chẳng ai thèm ngó đến hắn. Cảnh sát của Cục công an thành phố tựa hồ đã quên còn có một người là hắn. Hứa Văn Siêu ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, theo thời gian quá lê thê trôi qua lại dần mất đi sự chắc chắn ban đầu, lòng hơi thấp thỏm – chẳng lẽ họ nghe bằng chứng ngoại phạm của hắn xong liền hoàn toàn tin? Thôi điều tra hắn? Mặc dù như thế là tốt nhất… Nhưng nếu hắn đã xóa sạch hiềm nghi, tại sao họ còn chưa thả hắn? Hứa Văn Siêu đang bồn chồn lo lắng thì Lạc Văn Chu dẫn người đi vào. “Trên người hơi nặng mùi thuốc lá,” Lạc Văn Chu kéo ghế ngồi đối diện hắn, “Ngại quá, chủ yếu là vì tóm cái đuôi hồ ly của anh, tôi đã phải bận rộn suốt một đêm.” Hứa Văn Siêu nghe vậy giật mình, hơi điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt không chút rung rinh nhìn Lạc Văn Chu: “Đối với chuyện này, tôi thật sự không còn gì để nói.” Lạc Văn Chu cười, thái độ như hết sức tùy ý: “Anh với Tô Lạc Trản có quan hệ thế nào?” “Tôi là vị hôn phu của mẹ con bé.” Hứa Văn Siêu kiên nhẫn trả lời, “Anh cảnh sát, vấn đề này tôi đã trả lời rồi.” “Tôi biết anh là vị hôn phu của Tô Tiểu Lam,” Lạc Văn Chu nhướng mày, đột nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hắn, “Tôi chỉ muốn biết, anh định cưới Tô Tiểu Lam, rốt cuộc là dư tình với tàn hoa bại liễu ấy chưa hết, hay để ý con gái cô ta?” Hứa Văn Siêu thoạt đầu sửng sốt, sau đó trợn mắt, khó nén phẫn nộ nói: “Anh cảnh sát, anh nói chuyện có chịu trách nhiệm không!” Lạc Văn Chu mặt không đổi sắc: “Tô Tiểu Lam mẹ góa con côi, không bằng cấp, không thế lực, không công việc đứng đắn, nguồn tiền sinh hoạt không biết, lời đồn khó nghe cỡ nào cũng có, Hứa tiên sinh thì, sự nghiệp thành công, nhà xe có đủ, ngoại hình cũng không tệ, nên là một đối tượng lý tưởng, tôi vẫn lấy làm lạ, nếu những gì anh nói là thật, tại sao cô ta không muốn gả cho anh?” “Hôn nhân và tình yêu không thể lấy điều kiện vật chất ra tính toán,” Hứa Văn Siêu cười xì một tiếng, miễn cưỡng dằn lửa giận, giữ phong độ, “Vả lại đây là việc riêng giữa chúng tôi, tôi nghĩ-“ Lạc Văn Chu cắt ngang hắn: “Cô ta không chịu gả cho anh, rốt cuộc là đặc biệt coi tiền tài như rác rưởi, hay anh cũng không muốn cưới cô ta?” Hứa Văn Siêu lạnh lùng nói: “Việc này liên quan gì đến vụ án? Anh có thể thẩm vấn hết thảy liên quan đến vụ án, cho dù tôi là người vô tội, anh không thể hạ nhục…” Lạc Văn Chu lại lần nữa cắt ngang hắn: “Hạ nhục thứ… tình yêu anh dán trên cửa sổ phòng ngủ hướng nam, số 201 đơn nguyên 3 tòa nhà số 8 tiểu khu Hướng Dương?” Hứa Văn Siêu cứng đờ người, máu trên mặt rút đi như thủy triều. Phòng thẩm vấn nhất thời không một tiếng động. Viên cảnh sát hình sự đi theo ghi chép bận rộn suốt đêm, mới chợp mắt một giấc trong phòng trực ban, còn chưa đuổi kịp tiến độ mới nhất của đồng nghiệp, đang không nhịn được nhờ động tác lật giấy che muốn ngáp, nghe vậy nửa cái ngáp cứ thế mắc trong cổ, ngây ra như phỗng nhìn Lạc Văn Chu rồi lại ngó Hứa Văn Siêu. Bên tai Hứa Văn Siêu nổ uỳnh một phát, chút bực dọc trong lòng vừa bị những lời của đối phương kích ra như một kíp nổ, một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống, châm kíp nổ ấy bùng lên ngọn lửa lan khắp nơi, hắn khó khăn gượng ra một câu chống chế: “Anh đang nói… cái gì?” “Tiểu khu Hướng Dương, tòa nhà số 8, tác phẩm nhiếp ảnh thời thiếu niên của anh còn dán trên cửa sổ,” Lạc Văn Chu nhấn từng chữ, “Hiện trường có vết máu, nghĩa là ADN vẫn có thể truy lại, trong chiếc SUV trên vị trí để xe của căn nhà ấy có tóc của anh, còn có số ảnh chụp được từ đôi mắt rình mò sau khung ảnh, khi nãy Tô Tiểu Lam đã tự tay giao cho tôi.” Anh mỉm cười gõ bàn: “Hứa tiên sinh, bây giờ hai ta có thể trò chuyện được chưa?”