Đọc Thầm

Chương 116

“Sếp, không thì… không thì chúng ta thôi đi vậy?” Lang Kiều bỗng nhiên lên tiếng, mấy người kia cùng quay đầu lại nhìn cô. Lang Kiều lúc đóng hoa khôi cảnh sát dịu dàng luôn diễn hơi lố, trợn mắt dọa nạt ngược lại rất lành nghề, đánh nhau chưa bao giờ biết sợ, giống như trừ đói khát với rau ngò ra thì chẳng hề sợ hãi bất cứ chuyện gì. Từ “thôi đi vậy” này tựa hồ chưa từng ghi vào từ điển của cô. “Vương Tiêu không muốn lộ diện, vậy thì kệ cô bé đi,” Lang Kiều dừng một chút, lại tiếp, “Trọng điểm của chúng ta hiện tại không phải tập trung vào vụ án Phùng Bân à? Đâu phải không còn hướng khác – dù sao Hạ Hiểu Nam khai thiết bị theo dõi trong di động của mình là do Ngụy Văn Xuyên cài, nếu Ngụy Văn Xuyên kia thật sự có liên quan với Lư Quốc Thịnh, việc này cũng không thể do mình nó bày ra. Dẫu tồi tệ hơn thì nó cũng là một học sinh, còn phải đi học, còn phải ở ký túc xá, nó không thể thần thông quảng đại như thế, em thấy không bằng trọng điểm điều tra phụ huynh nó đi?” “Suy nghĩ này của em có lý,” Đào Nhiên nhíu mày, “Nhưng án mạng là án, án khác cũng là án hình sự, chúng ta không thể tra một vụ án cũng chú ý chủ thứ chứ? Anh nhớ trong luật hình sự không có nguyên tắc ‘bắt lớn thả nhỏ’ đâu.” Lang Kiều mở miệng, song lập tức nuốt lại lời muốn nói. Lạc Văn Chu: “Sao vậy?” “Em biết gặp chuyện chúng ta phải điều tra, nhưng…” Lang Kiều hơi do dự, “Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn gặp phải chuyện thế này cũng chưa chắc dám để người ta biết, cô bé đã đủ thảm rồi, em cảm thấy còn đi ép cô bé, hơi… hơi không đành lòng.” Bởi vì nạn nhân giống như vĩnh viễn đều có lỗi, vĩnh viễn đều là “người đáng thương tất có chỗ đáng trách”. Chỉ cần một tên tội phạm hiếp dâm to gan đánh dấu cô bé là “yếu đuối dễ bắt nạt”, ngàn vạn tên tội phạm hiếp dâm lập tức rục rịch noi theo, dù không dám biến thành hành động thực tế, trên tinh thần cũng phải ùa tới cởi hết quần áo người ta, đạp lên một vạn bàn chân. Lạc Văn Chu đang tính nói gì đó, thì bị một giọng nói đều đều phía sau cắt ngang: “Đội trưởng Lạc.” Tiêu Hải Dương cùng tay cùng chân đi tới, tay cầm chặt một cái túi đựng hồ sơ bằng giấy dai, chẳng rằng chẳng nói đưa cho Lạc Văn Chu. Lạc Văn Chu nhìn cậu ta, không giơ tay ra nhận: “Chú làm gì thế?” “Bản kiểm điểm em viết.” Tiêu Hải Dương rầu rĩ nói, “Xin được về đội.” Đào Nhiên không hiểu gì cả: “Tiểu Tiêu tự dưng viết kiểm điểm làm gì?” Tiêu Hải Dương mù mờ nhìn anh, cậu nhóc bốn mắt này về mặt đối nhân xử thế trì trệ như khí trơ vậy, nhất thời chưa hiểu được tại sao Đào Nhiên không biết. Lạc Văn Chu mau chóng mở túi giấy ra, lướt nhanh qua kiệt tác của cậu. Đừng thấy Tiêu Hải Dương bình thường không thích tán dóc mà lầm, ngòi bút của cậu vô cùng tốt, viết dài dằng dặc, bản kiểm điểm ngót một vạn từ toàn là viết tay, nguyên một xấp dày cộp. Lạc Văn Chu chớp nhoáng xem lướt qua một lần, cười gằn một tiếng, vỗ “vạn ngôn thư” về ngực Tiêu Hải Dương: “Ai nói viết kiểm điểm là cho chú về đội? Chú nghĩ đây là trò trẻ con à? Đi chỗ khác hóng mát đi.” Tiêu Hải Dương như một cương thi cận thị chân tay luống cuống, toàn thân căng thẳng đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng, còn là một cương thi mới nấu chín. Phí Độ lắc đầu, vòng qua cậu, đang chuẩn bị vào phòng làm việc rót ly cà phê cho ấm, lúc này chợt có người gọi hắn lại: “Đây không phải là… chủ tịch Phí?” Phí Độ nhíu mày, song chỉ chớp mắt, khi quay đầu lại trên mặt hắn đã đổi thành ngạc nhiên và vui mừng rất thật: “Ồ, chủ tịch Ngụy!” Lạc Văn Chu quay đầu lại nhìn theo hắn, chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên có thể nói là gầy gò, ăn mặc chỉnh tề, hai má hõm vào, đôi mắt nhỏ và dài, mí trên khác hẳn với người ta – giống như dao khắc búa đẽo, hầu như không có độ cong, là một đường ngang sắc bén, khi ông ta cười ngay cả ánh mắt cũng bị mí mắt đặc biệt kia đè nặng trĩu, như sài lang mới uống máu vậy. Đây là Ngụy Triển Hồng trong lời đồn. Ngụy Triển Hồng hơi ngạc nhiên nhìn quét qua Phí Độ, “Mới sáng sớm, sao chủ tịch Phí đã chạy đến Cục công an rồi?” Chuyện Phí Độ kiếm văn bằng trong một ngôi trường khẩu vị rất nặng mặc dù không khoe khoang khắp nơi, nhưng cũng không cố ý che giấu, hơi bỏ công nghe ngóng là ra. Đám ăn chơi trác táng này từ sáng đến tối phung phí thời gian lẫn tiền bạc, trò gì cũng dám chơi, thành thử việc này cũng chẳng lạ gì. Nhưng tìm kiếm cái lạ thì tìm kiếm cái lạ, chuyện hắn tham gia vào vụ án lại không tiện để người ta biết lắm. Trong lòng Phí Độ có chút tiếc nuối – có cha con Ngụy Triển Hồng ở đây, hắn sẽ không thể ở lì Cục công an không đi nữa. “Đưa một người đến đây,” Phí Độ vừa nói vừa kéo lại cổ áo trễ xuống, hạ thấp giọng cho Ngụy Triển Hồng một ánh mắt mờ ám đầy ẩn ý, “Đêm qua chọc người ta mất vui, không phải đang biểu hiện tốt một chút để tạ lỗi sao?” Ngụy Triển Hồng cười gượng một tiếng, đảo mắt qua mấy cảnh sát hình sự cách không xa, cảm giác đám công tử không biết xấu hổ này quả thật là sắc đảm bao thiên, ai cũng dám chọc vào: “Người trẻ tuổi các anh…” “Rất nhiều chỗ tốt.” Phí Độ ghé vào tai ông ta, nhỏ giọng thì thào, “Cảm giác khác hẳn, lại thêm thường xuyên rèn luyện vóc dáng tuyệt vời, quan trọng nhất là… có thể không cẩn thận biết trước không ít chuyện.” Ngụy Triển Hồng hơi thay đổi sắc mặt, nhớ tới sau khi Chu Tuấn Mậu xảy ra chuyện, Phí Thị có phản ứng trước tiên. Phí Độ hơi lui nửa bước, ngón cái lướt qua môi mình, nở nụ cười mỉm ngả ngớn như có như không. Lạc Văn Chu: “…” Anh chỉ lẳng lặng nhìn ai đó đóng kịch. Phí Độ lại ra vẻ rất quan tâm hỏi: “Mà sao cuối tuần ông cũng đến đây?” Ngụy Triển Hồng cười khổ, đẩy một thiếu niên phía sau lên. Thiếu niên ấy chỉ có môi mỏng và cằm nhọn giống hệt Ngụy Triển Hồng, ngoại hình ưa nhìn hơn cha nhiều, giống như phỏng theo chủ tịch hội học sinh trong phim thần tượng, gặp người lạ không hề sợ hãi, chưa nói đã cười trước, lễ phép chào Phí Độ. “Con cái đều là nợ nần,” Ngụy Triển Hồng thở dài, cũng không biết là trả lời Phí Độ, hay nói cho cảnh sát cách đó không xa nghe, cố ý lên giọng, “Đều là thằng ranh kém cỏi này gây chuyện thị phi, còn bắt nạt bạn, khiến người ta chịu không được phải trốn khỏi trường – anh nói xem, nó đã gây ra chuyện gì thế này? Đều là gia đình không giáo dục tốt, tôi rất hổ thẹn, không phải đang dẫn nó đến phối hợp điều tra sao?” Gã thiếu niên Ngụy Văn Xuyên dửng dưng như không, vẻ mặt thản nhiên, chỉ hơi cúi đầu cho hợp với tình hình. Ngụy Triển Hồng lại vỗ mạnh lưng gã: “Ở nhà ba dạy con thế nào? Ruồi bọ không châm trứng lành, bây giờ con gặp rắc rối, cũng là do bản thân có vấn đề, nếu không phải con bắt nạt bạn trước, thì lời đồn ở đâu ra? Làm sao có nhiều phiền toái như thế?” Phí Độ nhích nhích đuôi lông mày, xen vào một câu: “Lời đồn?” “Trường nó có một cô bé,” Ngụy Triển Hồng trưng ra vẻ mặt như “có nỗi niềm khó nói”, cau mày nói với Phí Độ, “Vì việc này, nghe đâu đã truyền ra vài lời đồn không tốt lắm… Chúng tôi thì không có gì, nhưng những việc này truyền ra sẽ gây ảnh hưởng xấu cỡ nào tới cô bé? Ban nãy vào còn gặp phụ huynh cô bé trước cổng Cục công an, người ta nói những lời đồn đó căn bản là chuyện không đâu.” Một ông chủ lớn trăm công nghìn việc như Ngụy Triển Hồng, sao lại biết người dân bình thường như cha mẹ Vương Tiêu? “Bắt nạt bạn”, “phối hợp điều tra”, “lời đồn”… Ngoài mặt là một người cha chỉ hận rèn sắt không thành thép, kỳ thực đang ám chỉ cho cảnh sát hình sự Cục công an, vụ “xâm phạm tập thể” bất kể xảy ra hay không, chỉ có thể là một “lời đồn”, không cần biết sự thật là gì, kết quả chính là thế. Ngụy Văn Xuyên dù gì cũng còn trẻ, lòng dạ không đủ thâm sâu, nghe những lời này trên mặt lập tức có ba phần đắc ý không kiềm chế được. Lang Kiều sầm mặt xuống, bị Lạc Văn Chu giơ tay ngăn lại. “Đào Nhiên, ông dẫn họ vào đi.” Lạc Văn Chu thuận miệng phân phó một tiếng, không thèm nhìn Tiêu Hải Dương, đi thẳng đến trước mặt Phí Độ, móc một thứ trong túi quần đưa cho hắn, “Chìa khóa xe đây, đừng ở chỗ này quấy rầy công vụ nữa, mau cút đi.” Phí Độ vừa nhận chìa khóa liền cười, liếc nhìn Lang Kiều và Tiêu Hải Dương bên cạnh bị Lạc Văn Chu công khai thừa nhận hù đơ ra. Hắn hôn ngón tay mình rồi đặt lên môi Lạc Văn Chu, mau chóng lui lại trước khi anh đập tay mình, thoải mái đi về. Lạc Văn Chu: “Nhìn cái gì, không làm việc à!” Mười phút sau, Tiêu Hải Dương ủ rũ cúi đầu, vừa đi vừa liên tục ngoái lại nhìn đội cảnh sát hình sự bận rộn, người như cây trúc, chẳng khác nào một con chó lang thang gầy gò, trông hơi cô đơn. Một mình đi qua đường cái sáng sớm cuối tuần hơi tiêu điều, cậu có chút mù mờ không nói thành lời, trong lòng biết lần này có lẽ mình sẽ bị khai trừ cách chức, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cứu vãn… Song tựa hồ cậu đã cứu vãn không đúng cách lắm, cậu cảm thấy Lạc Văn Chu sau khi nhìn thấy mình càng tức giận hơn. Nhưng về sau không thể làm cảnh sát nữa thì làm thế nào đây? Tiêu Hải Dương dừng bước trên vạch qua đường cho người đi bộ, nhận thấy mình tựa hồ cũng không hề có cảm giác đau đớn như trời sập khi thất nghiệp – Phí Độ nói đúng, công việc này và Cố Chiêu mấy năm nay đều là gông xiềng nặng trĩu đè trên người, một mai dỡ xuống, còn chưa kịp thất hồn lạc phách thì đã mơ hồ có cảm giác giải thoát trước. “Mình là loại người như vậy sao?” Cậu im lặng nghĩ thầm trong lòng. Lúc này, bên kia đường đột nhiên có một chiếc xe bấm còi, mới đầu Tiêu Hải Dương cho là mình cản đường, vội vàng rảo bước đi qua lối dành cho người đi bộ, sau đó nhìn lại mới chú ý tới hình như là xe của đội trưởng Lạc. Cửa kính xe hạ xuống – nghĩ ai là người đó xuất hiện ngay, Phí Độ khi nãy bị Lạc Văn Chu đuổi đi lộ mặt ra. “Lên xe đi.” Phí Độ nói. “Không cần, nhà tôi không xa,” Tiêu Hải Dương nói, lập tức lại nghĩ tới điều gì, gượng gạo bổ sung một câu, “Cảm ơn.” “Tôi không định đưa anh về đâu,” Phí Độ bật cười, “Tôi chuẩn bị đến nhà cô bé Vương Tiêu kia một chuyến, mà không nhớ địa chỉ đăng ký, anh có nhớ không?” Tiêu Hải Dương ngớ ra, chờ đến khi có phản ứng, cậu đã lơ mơ lên xe Phí Độ mất rồi.