Đọc Thầm

Chương 108

Phí Độ khẽ buông tay nắm cửa, im lặng đứng sau cánh cửa mỏng, nghe hai chữ “Cố Chiêu” vừa nói ra, trong hành lang liền tĩnh mịch, cơ hồ khiến người ta hoài nghi người bên ngoài đã đi rồi. Không biết bao lâu sau, vở kịch câm này mới bị người ta lên tiếng cắt ngang, Tiêu Hải Dương nhấn từng chữ lặp lại bằng giọng lạnh tanh: “Vậy, thì, thế, nào?” Cách cánh cửa cũng nghe thấy tiếng cậu nghiến răng. Không đợi Lạc Văn Chu mở miệng, Tiêu Hải Dương lại hùng hổ nã một tràng pháo liên châu nhằm vào anh: “Thì ra thẩm tra chính trị của đội hình sự Cục công an không chỉ đối với bản thân và họ hàng gần, cả hàng xóm láng giềng cũng nhất tịnh quật ba thước đất? Đội trưởng Lạc, lúc còn nước Đại Thanh, Hoàng thượng liên lụy cửu tộc cũng chẳng đến mức này đâu?” Lạc Văn Chu nghe thế cũng không nổi nóng, ngữ khí nghe bình tĩnh, Phí Độ đoán vẻ mặt anh chắc cũng chẳng hề rung rinh. “Tiêu Hải Dương,” Anh ngân dài giọng, “Anh đã trêu chú ghẹo chú, hai ta việc nào ra việc nấy, nói chút tiếng người được không?” Phí Độ tự dưng hơi buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lại nghe Lạc Văn Chu nói: “Anh không để ý lắm tính cách người xung quanh thế nào, cũng không yêu cầu mọi người mỗi ngày biểu diễn ‘người một nhà vui vui vẻ vẻ’. Chú có thể hòa đồng, cũng có thể lầm lì ‘đặc biệt’, chú muốn hòa mình với mọi người là tốt nhất, không muốn thân thiết với người quen sơ cũng tùy. Đừng nói chú, ngài Phí nhà chúng ta còn lắm thói xấu hơn chú, mà anh cũng chưa từng nói gì.” Phí Độ: “…” Nghe thấy những lời này liền biết mình nghe lén đã bị phát hiện, Phí Độ cũng chẳng thèm che giấu nữa, đẩy cửa đi ra luôn. Tiêu Hải Dương lòng dạ không thâm sâu, lúc này chợt nhìn thấy hắn hiện hình, không giấu được vẻ kinh hãi, lập tức lui một bước. Thần sắc Lạc Văn Chu nhìn Tiêu Hải Dương lại nghiêm túc hơn: “Nhưng anh cần chú nhớ đây là nơi nào, Tiêu Hải Dương, anh cần các chú toàn tâm toàn ý, chí ít trong lúc làm việc có thể lấy đại cục làm trọng, có trách nhiệm với vụ án trên tay, bớt tư tâm – anh không cần biết chú có lý do gì, cũng không cần biết chú có nỗi khổ tâm gì, vụ án được đưa lên đây đều liên quan đến mạng người, phía sau đều có máu và nước mắt. Chẳng lẽ chỉ có nỗi khổ tâm của chú đáng giá, còn oan khuất và đau khổ của người khác đều có thể nhẹ nhàng bỏ qua?” Lạc Văn Chu nói chuyện quá sắc sảo, Tiêu Hải Dương á khẩu không trả lời nổi, vẻ mặt thay đổi liên tục. “Chính ủy Lạc, tôi phải cắt ngang công tác tư tưởng của anh một chút,” Phí Độ dựa tường mở miệng, “Cảnh sát Tiêu, ban nãy anh đem tin ‘hung thủ là Lư Quốc Thịnh’ tiết lộ cho ai?” Lạc Văn Chu không nghe thấy cú điện thoại của Tiêu Hải Dương trong toilet, nghe câu này liền biến sắc: “Tiêu Hải Dương!” Bắt đầu từ lúc Lạc Văn Chu nói ra cái tên “Cố Chiêu”, Tiêu Hải Dương như một sợi dây đàn, bị từng câu của anh không ngừng siết chặt, cho đến khi Phí Độ nói toạc ra trò lén lút của cậu, sợi dây này rốt cuộc đứt lìa. Cậu chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt ban nãy vì dăm ba câu của Lạc Văn Chu mà dao động ngoài mạnh trong yếu trở nên lạnh lẽo và cứng rắn. “Não chú úng nước à?” Lạc Văn Chu xông đến nắm cổ áo cậu ta, “Phần tử phạm tội toàn thế giới đều cố gắng chen vào, muốn nghe ngóng tiến độ điều tra của cảnh sát, để biết người biết ta, chú là nội gian chúng phái tới sao? Chú có biết khi vụ án chưa rõ ràng tùy tiện đưa tin lung tung sẽ khiến người dân nghe sai đồn sai, thậm chí tạo thành khủng hoảng hay không? Lỡ đâu trong công tác điều tra kế tiếp có tình huống mới xuất hiện thì làm thế nào, cải chính à? Bây giờ ngay cả dự báo thời tiết cũng không dám nói lung tung tự vả, chú để sự công tín của Cục công an ở đâu?” Tiêu Hải Dương giãy mạnh, song trình độ kém cỏi, không thể thoát khỏi tay Lạc Văn Chu, đành phải bắn pháo miệng: “Cảnh sát các anh còn sự công tín gì!” “‘Cảnh sát bọn tôi’? Mẹ kiếp tiền lương của chú là gió thổi tới chắc?” Lạc Văn Chu lục lấy di động trên người cậu ta, giơ màn hình khóa lên trước mặt Tiêu Hải Dương, “Chú muốn tự mình mở, hay muốn đeo còng, để tôi tìm kỹ thuật viên mở ra?” Tiêu Hải Dương như một con chuột tội nghiệp, cơ hồ bị Lạc Văn Chu xách cả người lên bằng một tay, trông càng có vẻ đầu to cổ bé, áo sơ mi đồng phục cứng ngắc cấn ở cổ, thở hơi khó, mà cậu vẫn không bỏ cuộc, nói năng lỗ mãng: “Có… khụ… có thể, anh muốn tìm ai thì tìm, chỉ cần anh… kịp…” Cậu ta chưa dứt lời, Phí Độ đã giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay nổi gân xanh của Lạc Văn Chu, đọc một dãy số: “Mật khẩu là số này – chậc, đội trưởng Lạc à, sao cách anh giải quyết vấn đề luôn dã man thế?” Tiêu Hải Dương thoắt cái tái mặt, cậu giơ tay muốn giật lại di động, Lạc Văn Chu ném cho Phí Độ, không nói năng gì trấn áp sự phản kháng. Phí Độ như dùng di động của chính mình, nhanh nhẹn mở khóa điện thoại Tiêu Hải Dương, trực tiếp mở lịch sử cuộc gọi. “Mở lịch sử cuộc gọi,” Lạc Văn Chu lạnh lùng nói, “Xem hắn ta liên lạc với ai, bảo đám Lang Kiều tra theo số điện thoại, nếu là cánh truyền thông, thì kêu người trực tiếp tìm lãnh đạo đến nói…” Anh còn chưa dứt lời, đã thấy Phí Độ không nghe phân phó, gọi thẳng lại số khi nãy: “A lô, xin chào, chủ biên Vương à… Tôi không phải Hải Dương, anh ta bây giờ đang không tiện nói chuyện lắm, xin hỏi anh ở công ty nào… A, ‘truyền thông Yến Đô’ à, khéo quá… Không, không còn vấn đề gì khác, cảm ơn anh.” Dứt lời Phí Độ cúp máy, lấy di động của mình ra gửi tin nhắn thoại cho trợ lý Miêu: “Miêu Miêu, gọi cho bên truyền thông Yến Đô, bảo họ đừng đăng tin lung tung, anh nói vụ học sinh trung học bị giết ấy, mau chóng xử lý đi.” Lạc Văn Chu: “…” Tiêu Hải Dương: “…” Trợ lý Miêu phản ứng mau lẹ, lập tức trả lời “Đã nhận được”. Phí Độ lịch sự trả điện thoại cho Tiêu Hải Dương: “Vừa thu một phần cổ quyền của công ty truyền thông mới, còn chưa kịp cải tổ, sản nghiệp mới quản lý đều tương đối lộn xộn, để các anh chê cười rồi.” Tiêu Hải Dương cả ngày sống trong thế giới của riêng mình, bình thường không trao đổi gì với Phí Độ, chỉ cho hắn là một phú nhị đại chơi bời lêu lổng, ngớ ra một lúc mới hiểu. Cậu lập tức phẫn nộ trước thế giới giao dịch quyền tiền này, không biết sức lực từ đâu đến, đẩy Lạc Văn Chu ra: “Các anh nắm giữ quyền nói chuyện, các anh lợi hại, được chưa? Năm đó là như thế, bây giờ vẫn là như thế, chỉ cần có quyền lực, có thủ đoạn, oan án tày trời cũng ém được, không ai có thể nghị luận phải không!” Một đồng nghiệp đội hình sự không biết có việc gì vừa vặn chạy lên lầu, nghe thấy tiếng hét như vậy, lập tức đứng đơ tại chỗ không hiểu gì hết, tới không được, không tới cũng không được. Lạc Văn Chu từ xa khoát tay với người kia, mặt trầm như nước quay sang Tiêu Hải Dương: “Đổi chỗ khác nói chuyện, chú đừng ồn ào giữa nơi đông người.” Tiêu Hải Dương vốn tưởng mình sẽ bị đưa đến phòng thẩm vấn, ban nãy cậu gọi cú điện thoại đó, kỳ thực chỉ là nhất thời kích động – còn là do câu nhắc nhở “quản chặt miệng mình” của Lạc Văn Chu trước khi tan họp cho cậu linh cảm. Sáng sớm hôm Phùng Bân bị giết, trên đường đi làm Tiêu Hải Dương đột nhiên nhận được điện thoại của Đào Nhiên, cậu không cách nào tả nổi tâm trạng của mình khi nghe miêu tả xác chết bị phân thây móc mắt – là kẻ đó, kẻ cậu tâm tâm niệm niệm mười mấy năm, mai danh ẩn tích mười mấy năm. Tiêu Hải Dương quả thật không khống chế được bản thân, khi cả đại đội hình sự đi quanh một đám nhãi con, cậu chỉ hận không thể lao ra lục soát toàn thành phố, tóm Lư Quốc Thịnh về, đào lên một vò trầm oan lâu năm- “Nói đi, ai oan uổng chú?” Lúc này, Lạc Văn Chu quay người lại hỏi, “Oan án của ai bị ém đi?” Tiêu Hải Dương bấy giờ mới định thần lại, phát hiện Lạc Văn Chu dẫn mình đến một cầu thang kín đáo, camera vẹo cổ nằm trong một góc, như đang quay mặt vào tường tự kiểm điểm vậy, tạo hình rất buồn cười. “Mặc kệ nó đi,” Lạc Văn Chu thấy cậu nhìn camera cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Cái camera này hai năm trước khi trong cục thi hành cấm hút thuốc bọn anh đã cùng nhau phá hỏng, đến giờ chưa ai sửa, có chuyện gì chú có thể nói tùy ý, sẽ không bị ghi lại đâu.” “Sau khi bị truy nã một năm, kỳ thực Lư Quốc Thịnh từng xuất hiện, trong một vụ án đánh nhau dẫn đến chết người, pháp y bất ngờ phát hiện một dấu vân tay của hắn, ngay tại Yến Thành.” Tiêu Hải Dương lặng im một lúc lâu, vừa mở miệng đã nói ra một câu long trời lở đất như vậy. “Không thể nào,” Lạc Văn Chu nhíu mày, “Camera ở hiện trường vụ án lần này quay được Lư Quốc Thịnh, chúng ta đã mở tất cả tư liệu liên quan đến hắn, manh mối rõ ràng như vậy không thể để sót được!” Tiêu Hải Dương cười khẩy: “Đó là vì đây là một vụ bê bối!” Lạc Văn Chu nhớ tới quyết định xử phạt Cố Chiêu trên mạng nội bộ, hơi ngớ ra. “Manh mối này nhanh chóng được báo lên cảnh sát hình sự từng xử lý vụ án năm ấy, vụ án 327 có hai người phụ trách chủ yếu, một hình như họ Dương, lúc đó vừa vặn nghỉ phép, một người khác… chính là chú ấy, Cố Chiêu.” Lạc Văn Chu nhìn nỗi đau đớn khó có thể che giấu trên mặt cậu, ngữ khí hơi dịu đi: “Cố Chiêu rốt cuộc là gì của chú?” Câu này như một cây gai nhọn, linh hoạt chui qua da, đâm thẳng vào tim Tiêu Hải Dương, cậu hít vào một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn trần nhà bị các loại khói thuốc gián tiếp hun vàng và camera quay mặt vào tường trong gian cầu thang, ký ức đọng lại từ từ trôi tiếp, ngàn vạn ngôn ngữ lên đến môi, buột miệng ra lại vẫn khô khốc: “Cha mẹ tôi hồi đó toàn bất hòa, suốt ngày cãi nhau, từ khi tôi có trí nhớ, cha tôi chẳng mấy khi về nhà, ở bên ngoài cũng có người khác… Người đầu tiên cho tôi cảm giác của cha, chính là chú Cố.” Mẹ cậu làm y tá ở bệnh viện lớn mà cả thế giới hận không thể chen vào tranh số của chuyên gia, quanh năm kín người hết chỗ, Tiêu Hải Dương nhớ vẻ mặt bà luôn có sự mệt mỏi sau ca đêm, những lúc đi vắng mẹ sẽ để sẵn thức ăn rồi khóa trái con trong nhà. Có một lần bà đi vội quá quên múc sẵn thức ăn vào bát, bé trai năm tuổi đành phải kéo ghế đến, vung vẩy cái muôi tự múc cho mình. Có thể cậu bé trời sinh tiểu não phát triển không kiện toàn lắm, không cẩn thận ngã cả người lẫn nồi, ngồi dưới đất gào khóc. Thời bấy giờ cửa và tường các ngôi nhà cũ đều mỏng, hàng xóm đi làm về nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan bên trong, gõ cửa cũng không trả lời, còn tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức cạy cửa xông vào. Trong mắt Tiêu Hải Dương, Cố Chiêu mang nắng chiều đi vào kiểm tra giống như một anh hùng tới cứu cậu vậy. “Chú Cố trông nom tôi bốn năm, từ mẫu giáo đến lớp 3. Học sinh lớp nhỏ làm văn đề tài thiếu thốn, toàn bảo viết về ‘ba mẹ em’, ’em có một nguyện vọng’ nọ kia, ba mà tôi viết đều là chú Cố, nguyện vọng tôi viết đều là lớn lên làm cảnh sát.” Cảnh sát Cố tuổi trẻ đầy triển vọng, vừa thăng nhiệm phó thủ của đội trưởng đội hình sự, khi bận khi rỗi, cũng hay phải trực. Chẳng biết có phải do độc thân lâu rồi hay không mà chú rất thích chơi với trẻ con, khi mẹ vắng nhà Tiêu Hải Dương sẽ đeo cặp sách nhỏ sang nhà chú Cố, nghe chú kể chuyện bắt kẻ xấu. Lên tiểu học, đám bạn trong lớp ghen tị khi cậu luôn đứng đầu kỳ thi, không biết từ đâu nghe được chuyện cha mẹ cậu ly hôn, thế là tụm năm tụm ba học trên ti vi mấy từ chửi rủa dơ bẩn không hiểu, bịa đặt mắng cậu là đứa trẻ có mẹ không cha, do “đĩ điếm” đẻ ra. Tiêu Hải Dương từ nhỏ đã ăn nói vụng về, không biết cãi, đành phải đánh nhau… Tiếc rằng đánh nhau cũng chẳng có thiên phú, thường là cậu ra tay trước, cuối cùng bị một đám nhãi đè dưới đất tẩn cho. Một ngày nọ trên đường tan trường, lũ trẻ hư đè đầu cậu xuống đất, cười nhạo không ai cần hai mẹ con, Cố Chiêu vừa vặn đạp xe ngang qua. Chú vóc người cao to bước xuống xe đạp, mặc đồng phục cảnh sát uy phong, bắt bọn nhóc ăn hiếp Tiêu Hải Dương xếp thành một hàng, dạy dỗ mười phút, cảnh cáo chúng rằng “Còn bắt nạt con chú là chú sẽ bắt cả lũ vào Cục công an”. “Tôi luôn ảo tưởng chú có thể cưới mẹ, còn từng thử tác hợp họ, khiến hai người lớn đều rất xấu hổ. Sau đó chú bảo tôi rằng, trên thế giới này có đủ mọi loại người, và chú chính là loại người sẽ không kết hôn, cho nên cũng sẽ không có con, tôi chính là con trai chú, thế nên phải nỗ lực học tập gấp đôi, để lớn lên kiếm thật nhiều tiền, nuôi thêm một người cha.” Tiêu Hải Dương nói đến đây, chú ý tới khuôn mặt Lạc Văn Chu hơi mờ, vô thức giơ tay sờ, phát hiện mình bất tri bất giác đã đẫm nước mắt rồi. Cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ, cúi đầu tháo kính, chùi mạnh lên tay áo. “Thời điểm vụ án quốc lộ 327 xảy ra, tôi đã lên lớp 2, mỗi ngày cầm chìa khóa nhà chú, sang tưới hoa, lấy báo chú đặt để đọc. Đoạn thời gian ấy chú bận rộn hiếm thấy, suốt hơn mười ngày không về nhà, sau đó tôi nhìn thấy tin vụ án 327 trên báo, còn tò mò gặng hỏi rất lâu.” Tiêu Hải Dương dừng lại, “Chú xảy ra chuyện là khoảng một năm sau, hôm ấy tôi ngủ lại nhà chú, nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện đèn phòng khách còn sáng, đang tính dậy tìm nước uống, thì nghe thấy chú hạ giọng gọi điện cho ai đó, nói ‘Tôi biết chuyện này không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở nơi đó không chỉ có Lư Quốc Thịnh’.” Lạc Văn Chu nhớ tới bức di thư của Lão Dương, tim đập nặng nề: “Ý của câu này là gì?” Bé trai tám chín tuổi, đang trong thời điểm tràn đầy lòng hiếu kỳ, óc tưởng tượng phong phú, người lớn lại thường xem nhẹ mắt và tai chúng. Tiêu Hải Dương đang nghỉ hè, chẳng có việc gì làm, bài tập lại ít, cũng bắt đầu âm thầm làm cuộc điều tra nhỏ của mình. “Khoảng thời gian đó chú có vẻ vừa mệt mỏi vừa nôn nóng. Khi ấy cảnh sát đều mang sổ tay tùy thân, có một lần chú Cố đang ngủ thì sổ tay trong túi quần đồng phục vừa vặn lòi ra một góc, tôi không nhịn được tò mò, lén lấy ra xem, nhìn thấy chú viết một ngày của mấy tháng trước là ‘Sảnh ca múa nọ trong khu Hoa Thị xảy ra vụ say rượu dùng vũ khí đánh nhau quy mô lớn, nghi là khách làng chơi ghen tuông, dẫn đến một người cấp cứu không được tử vong. Để giám định người chịu trách nhiệm chủ yếu, pháp y đã thu thập tất cả vân tay của những người liên quan và vũ khí sử dụng, bất ngờ phát hiện một dấu vân tay trên một chai bia, thuộc về tên tội phạm truy nã Lư Quốc Thịnh’.” Lạc Văn Chu: “Chuyện xa xưa thế mà chú vẫn nhớ?” “Tôi đã xem qua là sẽ không quên,” Tiêu Hải Dương mặt không biểu cảm nói, “Huống chi chuyện này trăn trở trong lòng tôi rất nhiều năm, ngày nào tôi cũng ôn lại.” Phí Độ vẫn im lặng đứng bên đột nhiên xen vào hỏi: “‘Nơi đó’ mà Cố Chiêu nói, là chỉ nơi nào?” Tiêu Hải Dương: “Một câu lạc bộ cao cấp tên ‘Bờ Phải Sông Seine’, còn gọi là ‘Cung La Phù’.” “Cung La Phù từng là điểm ăn chơi xa hoa nhất thành phố, nhưng năm ấy cháy lớn một trận,” Phí Độ nói, “Nghe nói là do vấn đề phòng cháy chữa cháy, sau đó bị phạt tiền, bị bắt đóng cửa, rồi cũng mai danh ẩn tích.” Lạc Văn Chu nhìn đây lại nhìn kia, cảm thấy hai người này đều không giống thanh niên ngoài hai mươi – nói đến chuyện mười mấy năm trước đều nắm rõ như lòng bàn tay.