Đọc tâm
Chương 49 : Áo mưa
Từ trong nhà Lương Sở Thương đi ra đã là 9h tối.
Gió lạnh thổi mạnh, Tô Yểu khẩn trương hỏi Lương Sở Uyên: "Anh cùng đại ca đi thư phòng nói chuyện gì vậy? Nói lâu như vậy."
Khi cô ra khỏi phòng để quần áo, Lương Mặc liền ở cửa chờ cô, nói là muốn mang cô đi tham quan toàn bộ căn nhà, cô đương nhiên là không cự tuyệt. Phòng ở rất lớn, chờ hai người xem xong một lượt trở lại nhà ăn, hai người đàn ông đã sớm không thấy bóng dáng.
"Hẳn là đi thư phòng nói chuyện rồi." Lương Mặc nói.
Tô Yểu không nghi ngờ gì, cùng Lương Mặc thu thập chén đũa, nói nói cười cười, chờ một lúc sau Lương Sở Thương cùng Lương Sở Uyên mới xuất hiện.
"Nói xong rồi?" Lương Mặc hỏi.
"Ừ." Đáp lời chính là Lương Mặc, tầm mắt Lương Sở Thương lại nhìn về phía Tô Yểu, anh ta muốn nói lại thôi, đáy mắt ấp ủ cảm xúc ý vị không rõ, tựa như kinh ngạc, lại tựa như hoài nghi.
Lương Mặc liền nhớ đến câu hỏi cô ấy nghe được lúc nãy.
Chẳng lẽ Tô yểu thực sự không biết ngôn ngữ của người câm điếc?
Tô Yểu đồng thời bị ba người nhìn chằm chằm, không khỏi sợ hãi mà sờ sờ mặt, "Trên mặt em có cái gì sao?"
[không có. Chờ lúc về anh sẽ nói với em.]
Lương Sở Uyên truyền lại một ánh mắt như vậy, Tô Yểu liền yên tâm, thẳng đến khi rời khỏi mới mở miệng hỏi anh chuyện là như thế nào.
[anh ấy biết chuyện của chúng ta.]
Tâm Tô Yểu căng thẳng, "Biết cái gì? Đọc tâm?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
"Vậy anh ấy sẽ không xem em là kẻ lừa đảo chứ!" Tô Yểu sợ nhất là cái này.
[sao có thể như vậy? Em có thể lừa gạt anh nhất thời, còn có thể lừa gạt anh một đời sao? Anh ấy lúc nghe được đúng là im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời dị nghị gì, chỉ nói anh...] Lương Sở Uyên dời mắt.
Tô Yểu nóng nảy, vội vàng bẻ cằm anh qua, nhìn vào mắt anh nói: "Nói anh làm cái gì? Mau nói cho em biết!"
Lương Sở Uyên cười, [nói anh đối tốt với em.]
Tô Yểu như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, đẩy đẩy bả vai anh: "Anh thật đáng ghét, còn cố ý trêu em."
[vui không?]
Tô Yểu giơ ngón tay, ý cười cũng không giấu được, "Một chút."
[chỉ là một chút sao?] Lương Sở Uyên cúi đầu, càng dán càng gần, hai người đang ở trên đường nhỏ, bóng dáng dưới đèn đường sắp hòa thành một thể.
"...Anh đừng nháo em nữa." Tô Yểu né mắt ra, không có mặt mũi tú ân ái ở nơi công cộng. . Truyện Trinh Thám
Lương Sở Uyên đúng lúc thu hồi thân mình, bắt lấy tay cô xoa xoa, [làm trao đổi, anh ấy cũng thẳng thắn với anh một việc.]
Đem việc của Lương Sở Thương cùng Lương Mặc nói cho Tô Yểu, vốn dĩ Lương Sở Uyên cũng có suy nghĩ như vậy, anh nghĩ sau khi Tô Yểu biết được sẽ bị dọa đến.
Nhưng Tô Yểu lại đoán ra trước, "Là...Việc của anh ấy cùng Lương Mặc tỷ?"
[em biết?] Lương Sở Uyên có chút kinh ngạc, [Lương Mặc tỷ nói cho em?]
Tô Yểu lắc đầu, "Em đoán." Lại nói: "Nhà mới của anh ấy còn có phòng để quần áo của Lương Mặc tỷ. Nói như thế nào cũng là người có sự nghiệp lại có bất động sản, anh em họ mà thôi, nếu không phải người yêu hẳn là sẽ không đến mức ở chung một chỗ đi?"
[thật thông minh.] Lương Sở Uyên hôn cái trán của cô khích lệ, [vậy có bị dọa hay không?]
Tô Yểu nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn có một chút, rốt cuộc anh nói với em, Lương Mặc tỷ là con nuôi của bác hai anh."
Anh từng nói với cô, cô đều nhớ rõ ràng.
Lương Sở Uyên càng cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối, anh thở ra một hơi lạnh, nhìn qua ánh trắng, lại hạ mắt nhìn Tô Yểu, [Yểu Yểu, anh sẽ làm người nhà em vừa lòng anh."
Tô Yểu nhìn đến hốc mắt nóng lên, dừng bước ôm chầm lấy anh, "Anh có em mà, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Ngay từ đầu cô chỉ nghĩ trước mắt, không nghĩ tương lai, thích Lương Sở Uyên cũng chưa tới mức khắc sâu, càng miễn bàn đến việc vì tình yêu mà đấu tranh với gia đình. Hiện tại tuy rằng còn chưa tới một bước kia, nhưng Lương Sở Uyên đối tốt với cô, cô đều xem ở trong mắt, tim người cũng không phải sắt đá, cô sớm đã tước vũ khí đầu hàng rồi. Nếu đến cuối cùng thật sự muốn cô phải lựa chọn, cô nghĩ cô nhất định sẽ đứng về phía Lương Sở Uyên.
Tình yêu dịu dàng sắp tràn ra ngoài, Lương Sở Uyên dùng áo khoác đem Tô Yểu bọc tiến vào trong lồng ngực, hai người bước nhanh đi, gấp không chờ nổi, hận không thể ngay lập tức về đến nhà.
Kết quả đứng trước cửa nhà, Tô Yểu đột nhiên đưa ra một vấn đề mang tính mấu chốt.
"Trong nhà có phải hết áo mưa rồi hay không?" Mỗi lần đều bắn bên ngoài cơ thể cũng không đáng tin cậy, cô có ăn qua thuốc tránh thai, kinh nguyệt cũng đều chậm lại.
Lương Sở Uyên: [...]
...
Mua xong đồ vật trở về, Lương Sở Uyên theo chỉ thị đi đến phòng giữ quần áo, Tô Yểu đang ở bên trong soạn lại quần áo.
Chỉ là đồ cô mang đến cũng không nhiều lắm, lấy ra toàn bộ khó khăn lắm mới treo hết một nửa, dư lại một nửa để trống, cô quay đầu lại, "Anh để cho em quá nhiều chỗ."
[không sao, ngày mai anh kêu người mang đồ đến sẽ đầy thôi.]
Tô Yểu lập tức thanh minh: "Anh đừng có mua linh tinh!"
Lương Sở Uyên đối với đề tài này cũng không để bụng, anh cởi áo khoác lông dê, tùy tay ném ở trên tủ, cởi nút áo sơ mi, thong thả ung dung, xương ngón tay thon dài, giống như tác phẩm nghệ thuật.
Tô Yểu nhìn đến tim đập gia tốc, cô lui hai bước, vướng đến tấm ngăn, không cẩn thận liền ngồi vào tủ quần áo.
Cô tự nhiên lại nói lắp: "Ta chúng ta về phòng đi."
[ở đây có phòng trống, đúng lúc thử xem.]
Lương Sở Uyên cúi xuống hôn tới, cái đầu vừa lúc cọ qua đỉnh tủ, anh mang đến bóng tối bao toàn bộ người Tô Yểu lại, thậm chí cô chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt kia của anh sẽ mê hoặc nhân tâm.
Ánh sáng duy nhất.
[em nói đi?]
Môi Tô Yểu bị ngậm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quá mức mềm mại ấm áp, cô như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
"...Được."
————
Tác giả: Mỗi lần tiêu đề đều có hai chữ, thật sự quá khó xử ta.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
315 chương
70 chương
88 chương
10 chương