Độc Sủng
Chương 9 : Virus Marbug – Cuộc gặp chết người (1)
Phía trên đầu cô, chỉ có khuôn mặt của Bùi Bạch Mặc
Nhiệt độ của tay anh rất lạnh, hơi thở anh phẳng phất trước chóp mũi cô, giọng nói dịu dàng, dường như sợ sẽ đánh thức điều gì đó: “Còn đau không?”
Cảm giác đau đớn vừa mới hạ xuống sau giấc ngủ lại trỗi dậy, cô muốn nhếch khóe môi lên để cười, nhưng không biết vì sao vừa động môi, đã cảm giác được vị mặn chát của nước mắt.
Cô cố gắng thể hiện dáng vẻ thoải mái, tự nhiên, nhưng lại luôn để anh thấy dáng vẻ yếu ớt khó chịu nhất của mình.
“Sư thúc, anh cứ chê cười em đi, có phải em rất vô dụng không?” Ngữ khí Dạ Sắc khàn khàn, khô khốc, lời vừa nói ra, chính bản thân cô cũng thấy thật khó nghe.
Cô đưa tay che khuôn mặt đầy nước mắt của mình, giọng bất lực: “Giờ anh chê cười em, em nhất định sẽ không trả thù lại đâu.”
Chờ mãi không thấy có tiếng đáp lại, Dạ Sắc nhìn trộm qua kẽ tay.
Không thấy Bùi Bạch Mặc đâu.
Có một cô gái khóc trước mặt mình, chẳng lẽ anh lại không thể ở lại nghĩ cách để an ủi sao?
Khổ nhục kế không có người xem, phần tiếp theo nên làm thế nào?
Dạ Sắc ngồi trên giường, nhìn phòng bệnh vắng tanh, cảm thấy rất chán nản.
Ngồi một mình buồn chán trên giường bệnh một lúc, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Dạ Sắc nằm nghiêng người về phía cửa sổ, không quay đầu lại.
Người mới tới bước đến rất nhẹ, đi vài bước, sau đó là không có tiếng động gì.
Không có tiếng tự giới thiệu, Dạ Sắc tò mò quay người lại.
Vừa quay lại, liền thấy Bùi Bạch Mặc cầm một chiếc thìa, đứng cạnh chiếc bàn con trong phòng bệnh.
“Khóc đủ rồi chứ.” Âm điệu của anh rất bình thản. Nhưng mà… “Ăn một chút đi.”
Ánh mắt Dạ Sắc dõi theo từng cử động của Bùi Bạch Mặc, anh nhanh nhẹn xách bình giữ ấm đến bên cạnh chiếc tủ gỗ gần giường bệnh của Dạ Sắc, sau đó kéo ngăn kéo đầu tiên ra, lấy một chiếc bát sứ, rót cháo loãng ra bát.
Làm xong một loạt động tác ấy, anh đặt chiếc thìa vẫn cầm trong tay xuống bàn, nói với Dạ Sắc: “Em nhìn chằm chằm thêm lúc nữa nữa thì cũng không xóa nổi đoạn kí ức vừa nãy em khóc cực kì xấu trong đầu tôi đâu. Mà mắt thẩm mỹ của tôi cũng rất bình thường, em có khóc thêm lần nữa, thì tôi cũng chỉ thấy em khóc rất xấu tận hai lần trước mặt tôi mà thôi.”
Anh vừa dứt lời, cầm chiếc thìa lên, nhẹ nhàng xúc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Dạ Sắc, nói một từ đơn giản: “Ăn!”
Dạ Sắc nhìn chiếc thìa bên môi mình…. Lúc này cô đâu có chút tâm trạng nào để hưởng thụ thức ăn ngon.
Dạ Sắc chậm chạp không chịu động đậy, Bùi Bạch Mặc đưa qua đưa lại thìa cháo trước mặt Dạ Sắc “Em định nhìn cháo cho đỡ đói?”
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của Bùi Bạch Mặc, khó khăn nuốt cháo xuống.
Lúc này anh mới nở nụ cười, thay đổi biểu cảm nghiêm túc của mình: “Chưa từng ăn đồ ngon thế này bao giờ đúng không?”
Dạ Sắc không đáp.
Bùi Bạch Mặc cầm tay phải cô, đặt lên chiếc bàn gấp trên giường, nhét thìa vào lòng bàn tay trái: “Đồ ăn ngon như vậy, hẳn là em rất muốn ăn. Tự ăn sẽ nhanh hơn đấy.”
Nói xong, anh cuộn người trên ghế sô pha trong phòng bệnh: “Tôi ngủ ở đây với em một lúc. Em cứ từ từ mà ăn, tôi tỉnh ngủ chắc sẽ vẫn còn sớm.”
*****************
Giấc ngủ này của Bùi Bạch Mặc rất sâu, mãi anh vẫn chưa tỉnh.
Dạ Sắc ngồi trên giường, ngắm dáng ngủ ôn hòa của anh.
Đáng lẽ là anh phải thức để nhìn cô ngủ trên giường bệnh chứ nhỉ?
Tại sao cô là người bị thương phải ngồi trên giường bệnh đếm sao, mà anh là người thăm bệnh lại ngủ như chết thế kia?
*****************
Lần này Dạ Sắc bị thương, không dám quấy rầy đến Khương Bắc Vi.
Nhưng Tiêu Tử Quy lại thần thông quảng đại, trước khi bay đi Johannesburg, anh vẫn dành thời gian đến thăm cô.
Lâu không gặp mặt, lại thêm chuyện mấy hôm trước bị khí tràng của Phó Vân Thâm dọa sợ, lần này Dạ Sắc nhìn Tiêu Tử Quy, thế nào cũng thấy như một con tốt thí mạng.
“Anh có gặp Tống Tống không?” Cô không có ý định chọn chủ đề gay gắt quá, nhưng lại không kìm chế được mà hỏi.
Tiêu Tử Quy nghe vậy, đến gần, dáng vẻ như muốn vén chăn của Dạ Sắc lên: “Hay em ra bảo Tống Tống bay lên giữa trời đi, như vậy thì lúc nào anh cũng sẽ thấy cô ấy.”
Dạ Sắc nhíu mày, cô nghe được trong giọng anh có chút ảm đạm, cảm xúc cũng bất giác theo đó mà hạ xuống: “Trên đời này, chuyện em muốn thấy nhất, chính là anh và Tống Tống ở bên nhau.”
Tiêu Tử Quy sờ sờ đầu Dạ Sắc: “Con nhóc này, lo tốt cho thân mình đi. Anh và Tống Tống của em không như em nghĩ đâu.”
Dạ Sắc còn chưa kịp hình dung ra cảnh anh và cô ấy mỹ mãn ở bên nhau, liền nghe được câu phá cảnh này của Tiêu Tử Quy.
Cô theo bản năng phản bác lại: ” Thật sao? Em nghĩ thế nào? Nâng khay ngang mày (1), hay tình cảm bạn bè trong sáng rồi dần trở thành người một nhà thì đúng hơn?
(1) Nâng khay ngang mà ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Tiểu Tử Quy lại mỉm cười, sờ sờ đầu Dạ Sắc, vò rối tung mái tóc dài của cô lên: “Bên trong đầu em còn chưa gì khác ngoài chuyện nam nữ không?”
Dạ Sắc thành thật lắc đầu.
Bàn tay Tiêu Tử Quy trượt khỏi đầu cô, túm lấy vành tai: “Anh biết Tống Tống còn lâu hơn em rất nhiều. Anh để ý cô ấy, nên càng không thể ở cùng một chỗ với cô ấy được. Điều tốt nhất anh có thể làm cho cô ấy, chính là từ chối. Em cũng biết, cô ấy thích anh bao nhiêu thì anh lại thích chị Vân Tây của em bấy nhiêu. Anh biết cảm giác được một người không yêu mình nhưng vẫn chấp nhận mình là như thế nào. Nên khi bản thân mình còn không yêu cô ấy, anh sẽ không để cô ấy có bất kì niềm hi vọng nào.”
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay che miệng Dạ Sắc, chặn câu cô định nói ra: “Có thời gian để dạy đời anh, chẳng bằng giờ nghĩ xem vì sao anh tốt như vậy, nhưng Vân Tây lại không chấp nhận anh?”
Dạ Sắc không nể nang gì cắn anh một cái: “Tống Tống tốt như thế, người đàn ông suốt ngày nghĩ đến người phụ nữ khác không xứng với cô ấy. Biến đi, sau này đừng bảo em giúp theo đuổi cô ấy đấy!”
Tiêu Tử Quy bước lên, ôm cô một cái, đè cánh tay đang múa may của cô xuống: “Được rồi, anh biến, em chẳng đáng yêu chút nào cả. Anh không muốn nói thẳng nhưng anh ghét em từ lâu lắm rồi đấy.”
****************
Sau khi Tiêu Tử Quy rời đi, Dạ Sắc nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, về nhà trọ.
Thu dọn đồ xong, vừa ngồi ở phòng khách, chuông cửa liền vang lên.
Dạ Sắc thong thả bước ra mở cửa, sau khi mở ra liền thấy khuôn mặt như tượng tạc của Linser.
“Hi, Katze.”
Gặp Linser, vẻ mặt Dạ Sắc hơi ngạc nhiên.
Ngược lại, Linser cũng không vội bước vào, mà nghiêng người sang một bên, để lộ ra dáng người nho nhã của Bùi Bạch Mặc ở phía sau.
Tay Bùi Bạch Mặc còn nắm một đầu sợi dây thừng. Dạ Sắc nhìn theo dây thừng, đầu dây còn lại được buộc vào một chú chó Samoyed (2)con.
Lúc này Linser mới bước vào cửa, nói nhỏ bên tai Dạ Sắc: “Đây là lễ vật của J cho cô đấy. Cậu ta xấu hổ nên cứ chối quanh là chú chó này quá xấu, nên chướng mắt không muốn nuôi, muốn mang củ khoai lang nóng này ném lại cho cô. Thông cảm cho cậu ấy nhé.”
Quả nhiên, Bùi Bạch Mặc đi theo Linser vào nhà, kéo kéo chú chó. Vừa bước chân vào, anh liền lên tiếng nói rõ với Dạ Sắc về lai lịch của chú chó: “Đây là chú chó con Linser nhặt được trên đường.”
Thấy ánh mắt Dạ Sắc đang đảo qua đảo lại, anh lại nói thêm: “Cậu ta nói chú chó này rất đẹp trai, hãy thông cảm với mắt thẩm mỹ của cậu ta nhé. Mà ở với cậu ta bốn ngày, con chó này càng lớn càng có vẻ giống cậu ta, xấu dần đi.”
“Nếu em để ý, tôi không ngại tống nó ra ngoài cửa đâu.”
Dạ Sắc nhìn trộm Linser, phát hiện ra vẻ mặt anh có vẻ rất bất đắc dĩ, đành phải cười cười để cho Bùi Bạch Mắc dẫn chó vào nhà.
Linser đứng bên cạnh thầm nhỏ máu, vì sao tên Bùi Bạch Mặc kia muốn dỗ con gái nhà người ta, còn phải đả kích lòng tự trọng của Samoyed và gen tuyệt thế mỹ nam với mắt thẩm mỹ của anh nữa chứ.
Thế giới rộng lớn, sao ánh mắt anh lại kém đến thế, lại đi làm bạn với tên quái thú này chứ.
************************************
Dạ Sắc mang một chén nước ấm, đặt ở cạnh Samoyed, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra hai người đàn ông ngồi trong phòng khách đều rất nghiêm túc, giống như chuẩn bị đánh giặc đến nơi.
Dạ Sắc có chút khó hiểu, theo lý thuyết, hai người không nên nghiêm túc như vậy mới đúng.
Cô nhìn theo ánh mắt hai người, nhìn lên chiếc TV treo tường trong phòng khách, đang chiếu bản tin về một ca bệnh hiếm thấy.
Những thuật ngữ được nhắc đến, có chỗ cô nghe hiểu, cũng có chỗ cô không hiểu lắm.
Đó là phát hiện loại virus Marbug của thế kỷ 20.
Linser nhíu mày: “J, chuyện này không đúng.”
Dạ Sắc biết, chuyên ngành của Linser là vi trùng học, có hiểu biết nhất định về virus, thấy nét mặt của anh nghiêm trọng như vậy, lòng cô liền có chút bất an.
“Khả năng nhiễm bệnh cao, tỉ lệ tử vong ở những khu không phát triển lên đến 100%”, anh ta quay người nói với Bùi Bạch Mặc. “Cậu từng nhìn thấy nó rồi, đây là loại virus độc mà cậu từng bảo nó xấu ấy.”
“Dịch bệnh bùng nổ tại Châu Phi, khỉ có lẽ là nguyên nhân chính gây truyền nhiễm.”
Linser lắc đầu: “Nó không nên có ở đây.”
Bùi Bạch Mặc ngẩng đầu nhìn Dạ Sắc một cái, chuyển chủ đề: “Đặt tên cho Samoyed đi.”
Dạ Sắc bất giác nói ra hai chữ “Sảo Sảo.”
Bùi Bạch Mặc gật đầu: “Để Sảo Sảo ở nhà em đi, kì nghỉ của em có vẻ cũng hết rồi đấy.”
*************************
Đúng như lời Bùi Bạch Mặc, ngày nghỉ của Dạ Sắc hết thật.
Trên đường đến đón cô, Lâm Khẩn nói đại khái mọi chuyện: “Người đầu tiên nhiễm virus Marbug đã tử vong. Tên người đó là Diệp Trường An – nhà sinh vật học nổi tiếng của tỉnh ta, mới được phỏng vấn về bài phát biểu thành quả nghiên cứu quan trọng của mình trên báo. Gia quyến của nạn nhân đã cung cấp cho phía cảnh sát một bức thư đe dọa, nói là nhận được trước khi tham gia hội thảo ở tỉnh R.
Nội dung rất đơn giản: Chỉ có sáu chữ: Thượng đế đang triệu hồi ngươi.
Không có dấu của bưu điện, hẳn là có người đã đến cho vào hòm thư nhà Diệp Trường An. Phong bì, giấy viết và mực cũng là loại phổ thông, không có gì đặc biệt
Tại phòng thí nghiệm của Diệp Trường An, trên những xác chết và các tiêu bản động vật không thấy có dấu hiệu của virus.
Loại vi khuẩn này có khả năng gây tử vong rất cao, một khi đã lan tràn, chính là một loại đại dịch.
Trước giờ Diệp Trường An luôn sống khiêm tốn, cũng rất hòa thuận với những người trong sở nghiên cứu cũng như các vị khoa học gia khác trong ngành.
Gần đây mới cưới vợ, hai người còn chưa kịp hưởng tuần trăng mật.”
Dạ Sắc gật đầu: “Đã điều tra nhà bạn bè, người thân và những nơi nạn nhân hay lui tới chưa?”
“Đội cảnh sát hình sự đã điều tra qua xe, nơi làm việc, phòng thí nghiệm, văn phòng cũng như khách sạn và hội trường hội thảo nạn nhân từng đến rồi. Trước mắt chưa có phát hiện gì mới.”
Dạ Sắc và Lâm Khẩn vừa trở lại sở cảnh sát, Hứa Nam Khang liền vội vàng mang vẻ mặt nghiêm trọng đẩy cửa ra. “Phát hiện ca nhiễm bệnh thứ hai, tại tỉnh R.”
Đoàn người lập tức xuất phát, đi đến tỉnh R.
“Người bệnh tên Ninh Hán, là một bác sĩ, mới từ tỉnh R trở về tỉnh N vào đầu tuần này. Kiểm tra lí lịch thì không thấy có bất kì mối liên hệ nào với Diệp Trường An.” Hứa Nam Khang vừa lái xe, vừa nói tình hình mới nhất với mọi người.
Dạ Sắc nhíu mày: “Nếu như vô tình bị nhiễm bệnh, hẳn là có thể tìm được nguồn bệnh, nhưng chuyện thư đe dọa thì nên giải thích thế nào đây?”
“Nếu bức thư đe dọa mà gia quyến cung cấp là giả thì sao?” Lâm Khẩn hỏi.
Nếu như do người cố ý gây nên, khả năng lây nhiễm của virus Marbug cao như vậy, những ca bệnh mới phát hiện cứ thế gia tăng, đây không phải là hành vi trả thù xã hội, mà là do người bình thường không có khả năng kìm chế sự lây nhiễm của loại virus này gây nên. Chỉ có thể nói kẻ này đã có ý định mưu sát.
“Còn nếu không phải do người nào cố ý, thì nguyên nhân truyền nhiễm sẽ sớm xuất hiện. Bức thư đe dọa kia, cứ tạm để đó đi.”
****************
Đoàn người vừa đặt chân xuống tỉnh R, liền nhận được thông tin tỉnh N xuất hiện ca nhiễm bệnh thứ ba.
“Người nhiễm bệnh là tiếp viên hàng không cao cấp của công ty Hoàn Vũ, tên là Kiều Kiều.”
Nghe đến đó, lòng Dạ Sắc như rơi xuống: “Tên gì cơ?”
“Kiều Kiều.” Hứa Nam Khang đầu dây bên kia nhắc lại.
Tiếp viên hàng không….
Diệp Trường An bay từ tỉnh N đến tỉnh R.
Ninh Hán bay từ tỉnh R về tỉnh N.
“Tổ trưởng Hứa, chuyến bay gần đây của tiếp viên hàng không Kiều Kiều có phải là chuyến bay từ tỉnh N đến tỉnh R hay không?”
Hứa Nam Khang ngắt máy, gọi lại cho đội cảnh sát hình sự để biết thêm chi tiết.
Rất nhanh đã có kết quả, Hứa Nam Khang là người từng trải, đương nhiên cũng đã nhìn ra mối liên hệ trong chuyện này: “Có. Còn trùng hợp đều là những chuyến bay có cả Diệp Trường An và Ninh Hán.”
***************************
Vụ án có chuyển biến mới, nhưng đáy lòng Dạ Sắc lại càng nặng nề hơn.
Kiều Kiều là đồng nghiệp của Tiêu Tử Quy, thường xuyên đi chung xe với Tiêu Tử Quy đến công ty.
Tiêu Tử Quy thường xuyên tiếp xúc với cô ấy.
Dạ Sắc lập tức gọi điện cho Tiêu Tử Quy, vài tiếng chuông vang lên đầu bên kia mới nghe máy.
Trong loa, Tiêu Tử Quy nói giọng mũi, triệu chứng điển hình của bệnh cảm.
Giọng Dạ Sắc khẽ run. “Sốt cao?”
“Có đau đầu không?”
“Có nôn mửa không?”
“Có đau bụng không?”
Cô hỏi liên tục, câu sau còn nhanh hơn câu trước.
Tiêu Tử Quy chưa từng thấy cô hốt hoảng như vậy, xoa bóp cánh tay đau nhức của mình, hỏi: “Sắc Sắc, em sao thế? Gần đây anh mệt lắm, để anh tỉnh ngủ đã rồi nói chuyện sau đi.”
Anh vừa định cúp điện thoại, lại nghe thấy đầu bên kia Dạ Sắc gào lên: “Không được ngủ! Đeo khẩu trang lên! Đến bệnh viện, không được tiếp xúc thân mật với bất kì người nào.”
Dạ Sắc gào xong, liền tắt tiếng.
“Sao thế?” Tiêu Tử Quy bị cô gào tỉnh.
Dạ Sắc lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Kiều Kiều bị nhiễm virus Marbug nguy hiểm đến tính mạng. Những người từng tiếp xúc thân mật với cô ấy ở công ty đều không an toàn. Sẽ chết….. sẽ chết.”
Tiêu Tử Quy ở đầu kia cười lớn: “Sợ anh chết vậy sao, yên tâm đi, chờ em đi lấy chồng xong anh mới chết.”
“Cút!” Dạ Sắc nói xong liền cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Tiêu Tử Quy đột nhiên cảm giác một trận buồn nôn ập đến, liền lảo đảo đi vào nhà tắm.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
213 chương
16 chương
26 chương
16 chương
15 chương
17 chương