Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 59 : Đau
“Viên Lâm! Lập tức đi thăm dò ở trong hoàng cung chỗ nào cử hành pháp sự!” Không nhìn sủng nhi cùng con rắn kia, Lôi Duẫn Hạo lúc này cảm thấy trong lòng buồn bực, không cẩn thận sẽ đem mình hòa tan.
“Này là, hôm nay vài vị nương nương thỉnh mấy pháp sư ở trong ‘Viên Minh cung’, nói là giúp Nghi phi nương nương chữa bệnh.”
“Hừ! Chúng ta đi nhìn!” Lôi Duẫn Hạo một mình đi ra ngoài, lần đầu tiên, không có như mọi khi lôi kéo tay sủng nhi, một mình đi trước.
Sủng nhi sửng sốt một chút, không biết Duẫn Hạo làm sao, vội vàng theo sau.
“Ta nói tiểu chủ tử a.” Lâm công công sao có thể không biết phương diện này, chính là thấy tiểu chủ tử vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê, thật là vì nhị vị chủ tử sốt ruột. Những phi tử này thật đúng là, không có việc gì để làm hay sao a.
“Lâm công công, làm sao vậy” Góc áo sủng nhi bị kéo lại, quay đầu nhìn thấy Lâm công công, khó hiểu hắn vì cái gì lại kéo áo mình.
“Tiểu chủ tử, Hoàng Thượng sinh khí.”
“Hắn vì cái gì sinh khí a Giận ta sao” Sủng nhi nhìn nhìn nam tử phía trước, sinh khí saoHình như là vậy a, hắn cũng không có kéo tay mình.
“Còn không phải vì tiểu chủ tử không tín nhiệm Hoàng Thượng, trách lầm Hoàng Thượng. Nếu là người khác trách lầm người, tâm tình của người sẽ thế nào đây” Mệnh hắn thật khổ a! Hoàng Thượng nhất định sẽ không giải thích cho tiểu chủ tử, tiểu chủ tử cũng sẽ không hiểu được. Chuyện như vậy, chỉ có hắn làm.
“Ta sẽ rất khó chịu.” Sủng nhi nghĩ nghĩ một chút, người khác hiểu lầm y, sẽ cảm thấy thật ủy khuất.
“Kia nếu Hoàng Thượng hiểu lầm người thì sao” Lâm công công nói như thế nào cũng là người hơn bốn mươi, sao có thể nhìn không thấu tâm tư của sủng nhi.
“Duẫn Hạo hiểu lầm ta.” Sủng nhi nhất thời ngừng cước bộ, cúi đầu trong lam nhãn xuất hiện một tầng hơi nước.
“Tiểu, tiểu chủ tử.... Đừng, đừng khóc a.” Lâm công công vội vã nhìn nam tử đằng trước, quả nhiên, một đôi mắt lạnh đáp lại, thân thể không khỏi run rẩy. Hắn không phải hy vọng Hoàng Thượng vui vẻ sao Hắn cũng không nghĩ tới tiểu chủ tử sẽ khóc, Hoàng Thượng đừng trừng mắt nữa a.
“Ta không khóc.” Sủng nhi ngẩng đầu cười cười, “Ta đã biết, là ta không nên không tin Duẫn Hạo. Chính là......” Sủng nhi ngẩng đầu nhìn, nam tử cao cao kia cũng không có liếc mắt y một cái, cái mũi đau xót, lệ lại muốn tuôn, “Hắn khẳng định chán ghét ta..... ”
“Không thể nào, tiểu chủ tử yên tâm, chỉ cần người ôm hắn một chút, sẽ không có chuyện gì nữa.” Lâm công công vội vàng cười. Hoàng Thượng cũng thật là, rõ ràng chú ý phía sau, lại cố tình không cho tiểu chủ tử phát hiện. Này nếu như khóc, cũng không phải là lỗi của hắn.
“Thật vậy chăng” Sủng nhi nháy mắt to đầy hơi nước nhìn Lâm công công, khiến một người ở trong chảo nhuộm luyện ra ý chí sắt đá cũng nhịn không được đau lòng.
Liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên, Hoàng Thượng yêu tiểu chủ tử nhất, đây là chuyện tất cả mọi người đều nhìn thấy. Tiểu chủ tử ôm hắn một chút, hắn khẳng định sẽ không sinh khí.” Hoàng Thượng này cũng thật là, hảo hảo nói một chút không được sao, y khóc còn không phải hắn đau lòng.
“Ân, cám ơn Lâm công công.” Sủng nhi nín khóc mỉm cười, ánh mắt vừa rồi thương tâm nháy mắt sáng ngời. Trong lòng quyết định chủ ý, nhất định chiếu theo lời Lâm công công làm.
Lâm công công nhìn thấy sủng nhi không khỏi cúi đầu, trong lòng cảm thán: ai, mỹ nhân chính là mỹ nhân a, mỉm cười như thế, khiến thái dương cũng mất đi quang mang chói lọi.
Đi vào Viên Minh cung, không nghĩ tới cung điện giống như lãnh cung này hôm nay thật đúng là náo nhiệt, cái tử xà kiêu ngạo kia vậy mà sợ những thứ này. Nguyên tưởng chỉ là mê tín lừa gạt những bách tính vô tri, không nghĩ tới thật đúng là hữu dụng a. Về sau hắn nhất định thường xuyên thử xem, Lôi Duẫn Hạo lạnh lùng cười, khiến Diễm Băng phía sau trong ***g sắt rùng mình một cái, có phải hay không muốn nó chết, vậy mà cảm giác được địa ngục âm phong.
“Hoàng Thượng giá lâm — ”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế — ” vài vị phi tử luống cuống, cúi đầu lại một trận vui mừng khôn xiết. Như thế nào sẽ kinh động Hoàng Thượng, chẳng lẽ hiệu nghiệm! Chính là ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nam tử yêu mị kia ở phía sau Hoàng Thượng, một chút thương tổn cũng không có. Cái này không khỏi hoang mang, yêu tinh này quá lợi lại, những pháp sư này đấu không lại y Vậy mà lông tóc vô thương, một chút chuyện cũng không có! Y là loài yêu quái gì mà không ai thu phục nổi Là người trước các nàng còn có biện pháp, nếu là người sau sẽ chỉ làm người càng kinh hãi a!
“Các ngươi đang làm cái gì” Ngồi ở cái ghế công công đưa đến, nam nhân tuấn mỹ lãnh tạc ngồi xuống, cũng không thèm nhìn tới các nàng một cái, liền mở miệng nói. Nhìn thấy đất đầy giấy vàng, liễu xanh, hồng huyết, vừa bùa vừa tuyến, đạo sĩ một đống lớn, thật đúng là long trọng a!
“Duẫn Hạo, đối..... ” Sủng nhi tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Lôi Duẫn Hạo, đang nghĩ chiếu theo lời Lâm công công làm. Chính là không có chờ nắm tay y duỗi đến, một cổ sức lực đem y đẩy qua một bên. Sủng nhi lảo đảo, ngay cả đi vài bước mới đứng vững cước bộ.
“Hoàng Thượng thật lâu cũng không có đến xem nô tì!” Thục phi nương nương tuổi trẻ mĩ mạo không đợi Hoàng Thượng kêu, tự mình tiến lên bổ nhào vào trong lòng Lôi Duẫn Hạo, nũng nịu nói, hé ra khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhìn nam nhân mong nhớ ngày đêm.
“Kia Thục phi có nhớ trẫm” Nhìn sủng nhi bị đẩy ra, Lôi Duẫn Hạo cố nén tâm tư, vòng tay ôm lấy cái eo của nữ nhân, ôn nhu nhìn mỹ nhân kia nũng nịu, khóe mắt phiêu nhìn sắc mặt của bảo bối bên cạnh.
“Đương nhiên là có, Hoàng Thượng.” Thục phi vừa nghe lời Hoàng Thượng, trong lòng một hồi vui mừng, nguyên lai Hoàng Thượng vẫn luôn nhớ nàng, Hoàng Thượng là yêu nàng. Thân thể lồi lõm thích thú gắt gao dán lên, hướng về phía các nữ nhân quỳ trên mặt đất đắc ý cười, Hoàng Thượng yêu nhất vẫn là nàng!
Đau!
Nhìn hai người kia ôm chặt nhau, trong lòng sủng nhi một trận đau đớn. Khó chịu như muốn bóp chặt cái cổ y, không thể hít thở. Hai tay bình thường ôm chặt y, hiện tại đang ôm kẻ khác. Dáng tươi cười thường đối với y kia, đang hướng về phía người khác mà cười. Ánh mắt ấm áp nhu tình kia, một chút cũng không có liếc nhìn y một cái. Lòng ngực cường tráng rộng lớn kia, hiện tại bị kẻ khác chiếm cứ.....
Sủng nhi vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng đứng, đau quá, đau quá! Vì cái gì đau như vậy, y hình như khóc, y nghĩ muốn rời khỏi nơi này, không nên nhìn cảnh này, không nên nhìn thấy Duẫn Hạo cùng người khác một chỗ.
Đau quá, y phải rời khỏi!
“Không biết ái phi làm sao ở chỗ này, làm cái gì đây” Lôi Duẫn Hạo phiêu mắt nhìn thân thể nho nhỏ đang cứng còng, ngoan tâm phớt lờ.
Đức phi quỳ bên cạnh nắm thật chặt hai tay, Thục phi này không nên phá hủy chuyện của nàng. Vài vị nương nương khác cũng luống cuống, sợ Thục phi đem chuyện các nàng ngày đó nói ra.
“Hồi Hoàng Thượng, nô tì cũng không biết. Nghe nói nơi này náo nhiệt, Linh nhi rất nhàm chán, cho nên mới đến xem!” Chối từ trách nhiệm, điểm khôn vặt ấy vẫn phải có. Ai chẳng biết Hoàng Thượng ghét nhất là bị nhóm phi tử tranh giành tình cảm.
“Ách! Người nào có thể nói cho trẫm đây là đang làm cái gì ” Không hài lòng đáp án của Thục phi, Lôi Duẫn Hạo lạnh lùng hỏi, Thục phi này càng ngày càng thông minh. Trong hoàng cung thật đúng là hảo địa phương a, làm cho người ta rất nhanh học được cách sinh tồn.
“Hồi Hoàng Thượng, là nô tì thấy Nghi phi nương nương bệnh khi tốt khi xấu, nô tì không đành lòng tỷ muội cứ như vậy. Sợ là có cái gì không sạch sẽ xuất hiện ở hoàng cung, mới thỉnh pháp sư đến vì Nghi phi nương nương khu ma (đuổi ma)!” Đức phi nương nương một bộ lê hoa đái lệ nói, thật là tình thâm ý trọng a!
“A Kia nàng đã khỏe chưa” Nữ nhân giảo hoạt!
“Này, không có.” Đức phi nghĩ nghĩ, lại hồi đáp. Như thế nào có thể tốt được, pháp sự này vốn là không phải để chữa bệnh, nếu nàng nói tốt, Nghi phi lại không tốt, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tha cho nàng.
“Phải nói là những pháp sư này thật vô năng! Các người, đem bọn họ toàn bộ đều dẫn đi!”
“Hoàng Thượng tha mạng.... ”
“Tha mạng a......” Lôi Vương ngoan độc đã nghe nói qua, cũng hiểu được ‘dẫn đi’ này là không có mạng để về! Bọn họ tiến cung chính là vì ban thưởng hậu hĩnh, không nghĩ đến phải đánh mất tánh mạng của mình a.
“Hoàng Thượng anh minh, nếu không phải Hoàng Thượng phát hiện sớm, nô tì chắc chắn bị bọn họ những kẻ lừa đảo này lừa gạt.” Đức phi nương nương bừng tỉnh đại ngộ, hướng Lôi Duẫn Hạo biểu lộ ánh mắt cảm kích lại sùng bái, đảo mắt lại phẫn nộ nhìn pháp sư bị kéo xuống bên cạnh.
“Đều tản đi, thật đáng thất vọng — không nên có lần sau!” Trừng mắt nhìn Đức phi một cái, nữ nhân này không an phận sớm hay muộn nàng cũng sẽ chết ở trong tay mình!
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
214 chương
41 chương
34 chương
104 chương
12 chương
55 chương