Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 45 : Xà yêu ngàn năm
Diễm Băng sắm vai: yêu quái
Tiếp nhận khiêu khích của hoàng đế nhân loại cộng thêm ánh mắt thăm hỏi, Diễm Băng không khỏi chuyển cái cổ duyên dáng của nó. (ách, hẳn là thân thể đi.) khinh thường nhìn hắn một cái. Nó là xà yêu ngàn năm nha, tưởng sẽ sợ hoàng đế nhân loại này sao
Ai, vừa nghĩ đến chuyện cũ của nó, Diễm Băng liền hận không thể đem mình chôn sống. Không biết mình vận khí đen đủi thế nào. Sinh vật từng tu luyện ngàn năm, đều có một lần cơ hội biến thành hình người. Nhưng nó tốn hết tâm tư tu luyện ngàn năm, khi thật vất vả sắp phá tan xà hình hóa thành người, cũng là thời điểm nó yếu ớt nhất. Chỉ cần thành công, nó sẽ không phải bò sát, mà có thể biến thành nhân loại, dùng chân đi trên mặt đất. Mà con nhận được pháp lực lớn hơn nữa.
Chính là không nghĩ tới sơn động vắng vẻ như vậy thế nhưng sẽ có người xuất hiện, trên người đang chuẩn bị tróc da mà phát ra hồng quang, dẫn tới người tầm xà*, thật là kẻ chết tiệt vậy mà bắt nó xà tinh ngàn năm này nhốt tại một cái ***g sắt nhỏ. Chính là bị người đánh vỡ tu hình, yếu ớt không có lực công kích. Bằng không, đã sớm một ngụm cắn chết người kia rồi! Phá hỏng tu hành ngàn năm của nó, còn kém chút làm cho nó bị thương nguyên khí mất mạng, cừu này không báo, nó liền làm xích xà hoàng tộc*! *Tầm xà: người bắt rắn.
*Xích xà hoàng tộc: rắn nuôi (ý là bị nhốt lại trong ***g).
Ở trong tiểu ***g sắt ngây người vài ngày, nó yếu ớt cần thức ăn để khôi phục thể lực, hiện tại đã không còn sức lực phá tan cái ***g sắt kia. Thật sự là đáng giận, nó chính là xà tinh đạo hạnh ngàn năm, thế nhưng lại bị bắt nhốt trong ***g nhỏ. Càng đáng giận hơn, nó vậy mà đối với cái ***g sắt kia một chút biện pháp cũng không có, thật uổng công nó tu luyện ngàn năm.
Nó vốn là oán hận, hận chết những loại người này, nó thề nếu thoát ra được, nhất định phải cho bọn họ toàn bộ đều chết không có chỗ chôn. Chính là, ây chính là, nó hiện tại không có khí lực, ***g sắt được mở ra, ngửi được vị đạo nữ nhân, thân thể không thể nhúc nhích cho nên bỏ lỡ thời cơ chạy trốn.
Nó đã không còn pháp lực gì, chỉ có thể dựa vào cơn giận này mà sống. Thẳng đến khi bị bỏ vào gian phòng của sủng nhi, nó vui vẻ cực kỳ, cảm giác sinh ra hy vọng ngay tại trước mắt, còn có năng lượng tản ra bốn phía, trời không cũng bỏ rơi nó. Chỉ cần có ăn, nó mới có khí lực chạy trốn. Chờ nó tu luyện thành công, nhất định phải vì mình báo thù!
Nhìn thấy da thịt tuyết trắng kia, hấp dẫn nó tới nhấm nháp, đang muốn hạ khẩu thì mới phát hiện, nam hài này không phải nhân loại! Trung tâm linh khí kia, ngay trên người y. Trách không được rõ ràng thân thể không thể hoạt động, lại có khí lực bò sát. Sau khi đánh giá cẩn thận, mới kinh hỉ phát hiện, nó gặp gỡ tinh linh hoàng tộc! Bạch sắc quang mang kia nói cho nó biết, pháp lực của nam hài tuyệt đối so với tưởng tượng của nó còn muốn cao hơn.
Nếu có thể mượn pháp lực của y, kia nó hóa thành hình người chỉ là vấn đề thời gian. Vốn tưởng rằng cả đời này, nó cũng chỉ có thể bò trên mặt đất làm bạn cùng hoàng thổ (đất vàng), không nghĩ tới lại có lần kỳ ngộ này! Xem ra ông trời đối với mình vẫn tốt lắm. Khi nó đánh mất đạo hạnh ngàn năm, lại cho nó một cơ hội khác.
Trong lòng hưng phấn, Diễm Băng chịu đựng cám dỗ trước mắt, ước chừng là nhìn sủng nhi cả một đêm. Tình nguyện mình nước bọt tràn lan cũng không muốn cắn y bị thương, để tránh hại chết y trong lúc ngủ mơ. Kia có thể mất nhiều hơn được, nó muốn vạn phần nắm chắc cơ hội này.
Cho nên, nó hiện tại, hảo đói a. Hai tên này có thể hay không đừng ở trước mắt nó ôm đến ôm lui.
Tinh linh hoàng tử dựa vào trong lòng hoàng đế, nhất định là mới vừa vào nhân gian. Dựa vào niên kỉ của y, cũng không phải là thuần khiết không hiểu thế sự, trừ phi người dưỡng dục y, luôn đem y bảo hộ rất khá. Làm cho tâm hồn y vẫn duy trì màu sắc ban đầu, linh hồn xinh đẹp kia, đối với tu hành của nó có bang trợ cực đại.
Đây là trời cao cố ý giúp nó an bài đi, đưa nó vào phòng của tinh linh hoàng tộc, nhưng lại là huyết thống vạn năm khó gặp của tinh linh Hoa quốc! Cảm tạ trời cao a, trong lúc nhất thời Diễm Băng không nói gì chỉ nhìn thương thiên, yên lặng cảm tạ ông trời an bày.
Nhìn thấy sủng nhi, Diễm Băng cảm thấy hy vọng trước mắt, chính mình bất hạnh cùng xui xẻo, thậm chí là đói khát, đều biến mất không còn một mảnh. Tâm tình tốt, nhìn đến hoàng đế ôm sủng nhi, đối với tinh linh hoàng tử hẳn là đã yêu đi, kia nói như vậy, chính là địch nhân lớn nhất của nó.(ở trong lòng Diễm Băng, nhìn thấy sủng nhi một khắc kia, sủng nhi đã là của nó.)
Hắn yêu rõ ràng như vậy, ha hả. Một chuyện hảo ngoạn như thế. Một đế vương nhân loại, ái thượng vương tử tinh linh quốc sẽ có kết cục như thế nào đây Thật làm cho người ta mong chờ a...... Xem ra nó sẽ không nhàm chán, ít nhất trước khi khôi phục lại sức khỏe có một cố sự (câu chuyện) nhìn không lấy tiền. Chờ sau khi nó đạt được thân xử nam của tinh linh, tưởng tượng biểu tình tức giận của hoàng đế này, khiến cho nó nhảy nhót không thôi. Nhân loại để ý nhất không phải là trinh tiết của đối phương sao Khi đó, hai tên này còn có thể giống như vậy thân mật sao
Càng nghĩ càng cao hứng, giống như thần may mắn ở bên người nó, chỉ cần nó nhẹ nhàng chạm một cái, liền rơi đến trên người. Trong đầu ảo tưởng mình tu luyện thành công bộ dáng này càng làm sắc mặt Lôi Duẫn Hạo khó coi. Hồng xà này như thế nào lại hé miệng cười. Hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của mình, cười đến đắc ý cực kỳ.
Lôi Duẫn Hạo nhíu mày, hắn có thể khẳng định, xà này nhất định là hướng sủng nhi mà tới, mà hiện tại, đối với hắn có trăm phần trăm địch ý.
Vừa beta vừa nghe “Dường như anh đã gặp em ở đâu đó” của Hoa Cật Liễu (Hoa Si) tâm trạng rớt xuống vực luôn TTvTT Có ai fan nhà Mãn Hán không uhuhuhu………
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
214 chương
41 chương
34 chương
104 chương
12 chương
55 chương