"Không hối hận?" Khuôn mặt Tô Kính Tùng hồ nghi, còn có chút không tin. "Không hối hận." Thanh Nguyệt dùng sức gật đầu một cái, nói ba chữ đó có lực sát thương rất lớn. Tô Kính Tùng há hốc mồm cứng lưỡi nháy mắt mấy cái, đã bao nhiêu năm, mặc cho hắn khuyên như thế nào, nha đầu này đã nhận định rồi cho dùng chết cũng không quay đầu, hiện tại lại quay đầu thật là có gì đó không đúng. Một hồi lâu, hắn thấy Thanh Nguyệt cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, ánh mắt kiên định như cũ, tuyệt không giống bộ dạng nhất thời xúc động, lúc này mới chợt tỉnh ngộ nha đầu này nói là sự thật, lập tức mạnh mẽ vỗ đùi, Thanh Nguyệt cả kinh vội vàng lùi lại một bước, gương mặt lộ vẻ đề phòng. Lão đầu tử này không phải là muốn đánh nàng một trận chứ? Nếu là đánh thật, nàng có nên đánh trả lại hay không? Nếu như nàng đánh trả, cũng không phải là đối thủ của ông ấy! "Tốt, ha ha ha......." Thời điểm Thanh Nguyệt rối rắm có nên đánh trả hay không, đột nhiên Tô Kính Tùng cười lớn, tiếng cười kia cao ngất rung động lỗ tai nàng kêu ong ong: "Nói thật hay, đây mới là nữ nhi ngoan của ta, lão tử đã sớm nhìn tiểu tử kia không vừa mắt. Nếu không phải vì con gái của ta thích hắn, hắn cũng chỉ là cọng lông thôi. Con mẹ nó, lão tử đã sớm chịu đủ đồ ruồi nhộng này rồi. Bạch gia bọn họ nhìn con gái của ta không vừa mắt, ta đã chướng mắt hắn từ lâu rồi. Từ nay về sau ta có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người, sảng khoái, sảng khoái a, ha ha ha......" Tô Kính Tùng cười đến ngửa tới ngửa lui, Thanh Nguyệt thấy một màn này rợn cả tóc gáy, nghĩ thầm, người này không phải là bị nàng chọc giận đến điên rồi chứ? "Nữ nhi, hôm nay con có thể nói ra những lời này, cha rất vui mừng, rất vui mừng, con cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, hiện tại cha liền đem cái tin tức tốt này nói cho mẹ con biết." Vẻ mặt Tô Kính Tùng cảm khái vỗ vỗ đầu vai Thanh Nguyệt, nhanh chóng chạy ra đại sảnh, đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn. Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng đang cười lớn rời đi kia, cảm thấy người này có chút không bình thường? Mang theo đầy bụng nghi ngờ đi ra đại sảnh, bỗng nhiên lại nhớ tới lời nói Diệp Lạc, tiện tay gọi gã sai vặt bên cạnh, hỏi: "Mấy vị thiếu gia trở về chưa?" "Bẩm tiểu thư, chưa có về." Gã sai vặt nghe nàng hỏi thăm, vội vàng đứng ngay ngắn cung kính trả lời. "Vậy ngươi đi nói cho quản gia, kêu hắn phái mấy người đi ra ngoài tìm mấy vị thiếu gia, nói ta trở lại, không cần đi tìm nữa." "Dạ" Gã sai vặt đáp một tiếng quay đầu lại đi tìm quản gia, mà Thanh Nguyệt cũng quay đầu thẳng đi về viện tử của mình. "Tiểu tổ tông a, ngươi liền ăn đi, ngươi không ăn, tiểu thư nhất định sẽ giáo huấn ta." Mới vừa vào viện, thấy Diệp Lạc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng van xin với người nào đó, thân thể ngồi chồm hổm kia muốn đi đến phía trước như lại không dám, chần chừ nửa ngày cũng không di chuyển nửa bước, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Nha đầu đó đang làm gì vậy? Thanh Nguyệt nghi ngờ chậm rãi đến gần, lúc này mới phát hiện ra, ở trên mặt đất cách Diệp Lạc khoảng hai thước có hai con hổ con nhắm chặc hai mắt nhẹ giọng nức nở nghẹn ngào, phía trước hai con hổ con có mấy khối điểm tâm nhỏ rơi vãi đầy đất. Nhìn đến đây, Thanh Nguyệt lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ mà lắc đầu trực tiếp lướt qua nàng, ôm hai con hổ con trên mặt đất lên, phân phó nói: "Ngươi đi lấy một ít cháo, lấy nhiều một chút, ta tới cho nó ăn." Nàng vẫn cho là lá gan của nha đầu này thật lớn, không ngờ, thậm chí ngay cả vật nhỏ mới ra đời còn chưa mở mắt cũng sợ, Thấy nàng đến, Diệp Lạc vốn là có chút chột dạ co quắp, chỉ sợ tiểu thư ghét bỏ nàng ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, lúc này nghe nàng phân phó thật vui mừng, đồng ý một tiếng liền chạy như bay đi ra ngoài. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần không để nàng ở trong này đối phó hai tiểu tổ tông này là được. Thanh Nguyệt quan sát hai con hổ con nàng ôm trong ngực, lúc này mới phát hiện, dáng dấp của hai hổ con này cùng con hổ mẹ kia không giống lắm, một con hổ con lông trên người đều là màu trắng, trắng như tuyết không có một chút tạp mao, dáng vẻ nho nhỏ, nếu không phải nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra nó là hổ con. Mà hổ con còn lại lông trên mình có đường vân trắng đen xen kẻ nhau, bộ dáng điển hình của con hổ. Rất nhanh, Diệp Lạc liền bưng chén cháo tới. Thanh Nguyệt bảo nàng đặt chén xuống, lại kêu nàng đi chuẩn bị nước tắm cùng y phục tắm rửa, mà mình thì thận trọng đút hai con hổ con ăn, chờ đút nó ăn no, lại vì hổ con dọn dẹp một chỗ cho nó nằm, lúc này mới xoay người trở về phòng rửa mặt. "Diệp Lạc, tiểu thư nhà ngươi, ta...... Trước kia là hạng người gì?" Sau khi tắm rửa xong, lúc ăn cơm, Thanh Nguyệt không nhịn được hỏi. Trước kia, nàng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng hôm nay lần đầu tiên ra đường liền không giải thích được bị nam nhân đó đuổi theo, lại thêm vào thái độ của Bạch Dật Hiên cùng lời nói của Tô Kính Tùng ở trong đại sảnh, làm cho nàng chợt ý thức được, nhân duyên của Tô Thanh Nguyệt hình như không tốt lắm. "Trước kia? Tiểu thư chính là người rất nổi danh, người rất lợi hại nha." Diệp Lạc gãi gãi đầu, đối với vấn đề này không hiểu lắm. "Lợi hại? Lợi hại như thế nào?" Thanh Nguyệt cau mày, đây là một cái đáp án sao? "Chính là......, chính là người của toàn kinh thành không có người nào không biết tên của tiểu thư, trong kinh thành không có ai là không bị tiểu thư chỉnh." "Ách......" Xấu như vậy? Toàn bộ kinh thành không có ai không bị nàng chỉnh, uy phong này như thế nào a? Nhưng nếu như thật lợi hại như vậy, vậy hôm nay trên đường cái người áo xanh kêu tên của nàng, đuổi theo nàng là chuyện gì xảy ra? "Vậy...... Ta có kẻ thù không?" Suy nghĩ một hồi lâu, Thanh Nguyệt hỏi lần nữa. "Kẻ thù? Vậy cũng có nhiều lắm." Diệp Lạc nói rất là một dứt khoát, bô bô liền bắt đầu kể ra: "Muội đếm một chút, có đương kim Ngũ hoàng tử điện hạ, Tam tiểu thư phủ Hữu tướng, Lưu Quốc cữu, tiểu công tử phủ Thượng Thư, tiểu gia Thanh Vân sơn trang, Ngô Phách Thiên của Long Phượng tiêu cục, lại đến......" Danh sách kẻ thù trong miệng Diệp Lạc hình như còn chưa nói hết, Thanh Nguyệt nghe mà đầu đầy hắc tuyến, cuối cùng buồn bực cúi đầu, không nói tiếng nào bắt đầu vùi đầu ăn cơm, không bao giờ hỏi tên kẻ thù nữa. Nghe Diệp Lạc nói, kẻ thù của Tô đại tiểu thư là từ thiên tử môn đình cho tới lê dân bách tính, không có người nào không phải là kẻ thù của nàng. Cái này mà nói rất nổi danh, rất lợi hại à? Rõ ràng chính là tiếng xấu lan xa, tiếng xấu rõ ràng. Nếu như không khách khí mà nói một câu, đó chính là ngang ngược càn rỡ, một mối họa lớn của kinh thành. Đêm, yên tĩnh. Thanh Nguyệt lười biếng ngồi ở trước bàn gần cửa sổ, ngón tay vô thức gõ nhẹ mặt bàn, tóc dài nghiêng vén hết về phía sau, mặc một bộ áo trắng đơn bạc, một trận gió lớn thổi qua, mê người không nói nên lời. "Ai......" Đôi mày thanh tú khóa chặt, Thanh Nguyệt thở dài một tiếng, trong lòng ưu sầu. Vốn còn tưởng rằng mình nhập vào trên người của thiên chi kiêu nữ, ai ngờ lại là một mầm họa. Nhiều kẻ thù như vậy, sao này làm sao nàng dám ra khỏi cửa? Không được, nàng không thể trông cậy vào việc khôi phục công lực được, nói gì cũng phải nhanh chóng tìm đường thoát thân mới được, nếu không có năng lực tự vệ, nói không chứng ngày nào đó sẽ bị hảm hại, đến lúc đó nàng hướng ai kêu oan đây?