Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi
Chương 89 : Ta muốn sự cam tâm tình nguyện của nàng
Edit: Qing Qing
Beta: Ahkung
"Nàng muốn làm gì?" Tần Vị Trạch không tức giận một chút nào, trái lại càng có hứng thú nhìn Thập Hoan trong ánh mắt lại có chút chờ mong.
Thập Hoan nhìn xung quanh, mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó để "dằn vặt" Tần Vị Trạch.
Tuy rằng ngôi nhà này cũ nát, thế nhưng những đồ vật bên trong lại không hề ít như vậy.
Thập Hoan nhìn nghiên mực và bút lông trên bàn, Thập Hoan chợt nảy ra ý hay.
Nghiên mực này đã khô rồi, Thập Hoan đổ một ít nước vào làm ướt, tiếp theo đó dùng bút lông thử một chút.
Nhìn những chữ vừa viết ra một cách hài lòng.
Bút thì đã có rồi, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy giấy. Kết quả, ánh mắt của nàng dừng lại trên ngoại y của Tần Vị Trạch rồi nổi lên sự thù hằn.
Chất liệu thuần trắng kia không phải chính là loại giấy tốt nhất sao?
Ngẫm lại trước đây hắn khiến cho mình ký khế ước bán thân, trong lòng Thập Hoan lại hận đến nghiến răng. Cho đến bây giờ khế ước bán thân của nàng còn đang nằm trong tay hắn. Vì vậy, thừa dịp lúc này, Thập Hoan cần một thứ có thể áp chế hắn.
Tiến lên phía trước, liếc nhìn Tần Vị Trạch với ý cười nhẹ nhàng: "Vương gia, ta mượn dùng y phục của ngài một chút!"
"Muốn cởi y phục của bản vương thì nói sớm, cần gì phải nhiều rắc rối như vậy? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, bản vương lập tức có thể tự mình động thủ, đảm bảo nàng thỏa mãn."
Cái tên háo sắc này, trong đầu chưa một ngày nào nghĩ thứ gì nghiêm túc.
"Cởi y phục chưa đủ kích thích, chi bằng xé đi." Dứt lời, Thập Hoan nắm lấy vạt y phục của hắn, vừa dùng sức một cái, kết quả là ngại, ngùng, rồi!
Chất lượng của y phục này thực sự là quá tốt, nàng dùng sức như vậy mà không vấn đề gì xảy ra cả.
Tần Vị Trạch dù bận nhưng vẫn ung dùng mà nhìn động tác của nàng, lại còn mở miệng chỉ đạo: "Đây là Ngọa Băng Tàm Ti, bên trong bỏ thêm ngân tuyến, dùng tay không xé được, tiểu Thập Hoan, không có vàng để xuyên qua còn dám ôm đồ sứ sống, như vậy thì phải chịu thiệt."
"Ngươi thật nhiều lời!" Thập Hoan lườm hắn một cái, sờ soạng một lát rồi gỡ xuống trâm hoa trên đầu.
Không ngờ rằng chiếc trâm hình hoa sơn chi này lại có đất dụng võ.
Nàng dùng chiếc trâm hoa nhọn khều ra theo đường hoa văn, quả thực phát hiện ra ngân tuyến.
Làm đứt một hàng ngân tuyến, ngay sau đó nàng dùng sức, "Tê" một cái xé rách một mảng lớn.
Cầm miếng vải một cách hài lòng, nàng cười với Tần Vị Trạch, nói: "Thế nào, không có vàng để xuyên qua, ta thế mà vẫn lấy được."
Tần Vị Trạch vẫn chưa nói gì, nhìn nàng vô cùng vui vẻ cầm bút viết cái gì đó lên trên miếng vải.
Trong chốc lát, chỉ thấy nàng cầm miếng vải thổi thổi, đợi chữ viết bên trên khô lại, nàng đi tới trước mặt Tần Vị Trạch: "Dáng vẻ lúc trước của Vương gia khi để ta kí khế ước bán thân vẫn còn rành rành đó, chi bằng hôm nay ta cũng bắt chước theo xem thế nào nhỉ?"
"Nàng cũng muốn để bản vương kí khế ước bán thân?"
"Sai, đây là khế ước bán đất! Kí cái này xong, một nửa đất đai của Ninh Vương phủ đều thuộc sự chi phối của ta."
Thập Hoan đã lên kế hoạch xong xuôi rồi, nếu như nàng nắm được một nửa đất đai của Ninh Vương phủ, chắc chắn sẽ đổi toàn bộ những kì hoa dị thảo kia thành khoai tây và hành tây. Nàng sở dĩ nghĩ ra cách này, toàn bộ đều là bởi vì đã từng có thời gian làm kẻ sai vặt của "Huyết lệ sử"!
-----
Hồi đó, ban đầu khi vừa bước vào vương phủ làm kẻ sai vặt, gần như mỗi ngày đều phải đi chăm sóc vườn hoa. Một hôm, nàng đang làm bên trong vườn hoa, nhưng nào ngờ trong lúc đang làm cỏ nàng bất chợt bị một đồ vật bay tới đập trúng, nàng vung tay quệt một cái cả mặt đen thui. Không biết là nghiên mực do ai ném ra, đáng ghét nhất chính là trên bông hoa mẫu đơn đã bị vấy mực nước.
Chuyện này nếu như bị Hồ tổng quản nhìn thấy, nàng nhất định sẽ xong đời.
Còn chưa kịp mắng chửi cái người không có đạo đức kia, Thập Hoan vội vàng tìm khăn tay sạch lau chùi mực nước dính trên cánh hoa.
"Tên sai vặt nhà ngươi thật là cần cù." Một giọng nói truyền đến, ngay sau đó Thập Hoan đã gặp được người gây ra chuyện này.
Người đàn ông này nghiêng người dựa vào phía trước cửa sổ, nhếch đôi lông mày anh tuấn, nhìn chằm chằm bờ ruộng mà cười trên sự đau khổ của người khác. Dưới sống mũi cao cao là một đôi môi mỏng mím chặt, nhưng khóe môi hơi hơi nhếch lên kia khiến cho Thập Hoan kích động đến muốn đánh hắn.
Cái dáng vẻ yêu nghiệt đáng chết kia, nụ cười gợi đòn, hơn nữa cả người là quần áo hoa lệ đến hù chết người.
Tất nhiên không còn nghi ngờ gì nữa chính là Ninh vương gia.
Lúc đó, Thập Hoan cưỡng chế lửa giận trong lòng, cúi đầu hành lễ: "Tiểu nhân không biết vương gia ở đây, kính xin vương gia tha lỗi."
"Đứng lên đi."
Vốn nghĩ là không sao rồi, nhưng nào ngờ tên yêu nghiệt này lại đột nhiên nói một câu: "Lau sạch sẽ chỗ hoa mẫu đơn này, nếu không lau sạch, ngươi không cần ăn cơm tối nữa."
Thập Hoan chính là phải đội nắng chang chang khổ sở làm cả một buổi trưa, mà quan trọng nhất đó là liên tiếp ba ngày làm như vậy.
Bắt đầu từ sau giây phút lau xong đóa hoa mẫu đơn cuối cùng đó nàng liền quyết định, sẽ có một ngày phải nhổ sạch tất cả hoa ở chỗ này, biến vườn hoa mà hắn yêu quý nhất này biến thành đất trồng rau!
-----
"Không bằng biến một nửa thành toàn bộ thì sao? Toàn bộ Ninh vương phủ đều dưới sự chi phối của nàng!
Đầu óc của người đàn ông này có phải là hỏng rồi không, lại có thể hào phóng như vậy đem toàn bộ Ninh vương phủ tặng cho nàng?
Tần Vị Trạch cười cười nhìn bộ dạng có chút giật mình của nàng: "Làm vương phi của bản vương, tất cả tài sản của Ninh vương phủ đều là của nàng!"
Thập Hoan mới không thèm đếm xỉa đến tới câu nói "đầu độc lòng người" của hắn, trực tiếp cầm lấy ngón tay của hắn, dùng trâm hoa đâm lên sau đó lập tức ấn lên trên tấm vải.
"Nhìn rõ rồi, ngươi đã ấn dấu tay, nếu như ngươi muốn lấy lại những thứ này, phải dùng khế ước bán thân của ta để đổi!"
Vòng tới vòng lui, nàng chính là chỉ đợi mỗi chuyện này.
Đôi môi mỏng của Tần Vị Trạch khẽ mở: "Không thể!"
"Ngài..." Thập Hoan lập tức lên giọng.
"Ngài không sợ ta sẽ biến Ninh vương phủ thành vườn rau sao?"
"Muốn đổi hay muốn giữ nàng thích thì tùy, nhưng nếu nàng muốn lấy lại khế ước bán thân, bản vương khuyên nàng vẫn là từ bỏ đi." Đó là thứ đem nàng trói buộc ở bên hắn, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không đưa cho nàng.
Trừ khi...nàng thật sự đã biến thành người phụ nữ của mình, lúc đấy ngược lại hắn sẽ lại suy xét cho nàng.
"Tại sao?"
"Rõ ràng là có được một mỹ nhân như vậy, bản vương còn chưa hưởng dụng tốt, làm sao có thể để chạy mất đây?"
Hắn cười gian tà, ánh mắt lại đánh giá Thập Hoan từ trên xuống dưới một phen: "Mặc dù có hơi gầy gò, nhưng là vẫn có thể miễn cưỡng hạ thấp khẩu vị."
Cái gì gọi là miễn cưỡng hạ thấp khẩu vị!
Thập Hoan đột nhiên bò lên giường, tiến đến trước mặt Tần Vị Trạch: "Bản cô nương nhìn ngươi còn phát ngán đây! Ngươi đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Dứt lời xong kéo quần áo trước ngực hắn, lộ ra lồng ngực cường tráng bên trong cùng với tám khối cơ bụng!
Không ngờ rằng nàng lại lớn mật như vậy, không chỉ cởi bỏ y phục của hắn, lại còn nhìn chằm chằm.
Có cô nương nhà ai lại như vậy không?
"Tiểu Thập Hoan, nữ tử chỉ có thể nhìn thân thể của một người đàn ông, đó chính là trượng phu của nàng, nàng không thể nào không biết cái này chứ." Tần Vị Trạch có "lòng tốt" nhắc nhở.
Ở thời đại này, đúng là như vậy.
Thế nhưng Thập Hoan lại bĩu môi, nhớ năm đó ở thời hiện đại, cơ bắp của đàn ông mạnh mẽ nàng nhìn nhiều rồi, mặc dù chỉ là ở trong hình.
Thập Hoan cầm lấy bút lông, nở nụ cười gian tà: "Ta cũng không xem vương gia là nam nhân, hiện tại vương gia là vải vẽ tranh của ta." Dứt lời lập tức bắt đầu vẽ tranh trên người hắn.
Tần Vị Trạch chỉ cảm thấy đầu bút lông ở trên da thịt của mình chuyển động, nhưng lại không thể nhìn thấy nàng đang làm gì.
"Tiểu Thập Hoan, bản vương muốn nhắc nhở ngươi một câu, khi nhuyễn cân tán này cuối cùng giải hết, ngươi tốt nhất nghĩ thật kĩ cho mình một đường lui, nếu không bản vương tuyệt đối sẽ lấy gậy ông đập lưng ông! Bản vương rất tình nguyện vẽ tranh ở trên thân thể nhỏ bé "khô quắt" này của ngươi."
"Vương gia yên tâm, những thứ khác thì ta không có, nhuyễn cân tán nhưng muốn bao nhiêu lại có bấy nhiêu." Nàng cười chỉ trỏ cái mũi thẳng tắp của Tần Vị Trạch: "Cái này đều là chuẩn bị vì ngài nha."
Nhìn canh giờ, giờ tý đã qua, Thập Hoan ném bút lông trong tay, hết sức hài lòng mà nhìn "tác phẩm" của mình!
Cấm lấy gương đồng nhỏ bên cạnh, Thập Hoan có lòng tốt cho Tần Vị Trạch xem tác phẩm của mình.
Lấy * làm mắt, rốn làm miệng, mà giữa cơ bụng còn vẽ một cái mũi hình củ tỏi rất buồn cười. Dù che đi cái đầu của Tần Vị Trạch, cũng vô cùng buồn cười.
"Vui lắm sao?" Tần Vị Trạch lạnh giọng hỏi Thập Hoan.
"Cũng không tệ lắm, nếu vương gia cảm thấy không hài lòng, ta có thể vẽ lại một lần nữa." Thập Hoan ngược lại lại đắc ý thưởng thức tác phẩm hội họa trước mắt.
Chỉ tiếc là thời đại này không có camera, nếu không nàng nhất định sẽ chụp lại khoảnh khắc khó quên này.
"Tiểu Thập Hoan, bản vương từng đã nói với nàng bao nhiêu lần là nàng đấu không lại bản vương. Lẽ nào nàng không biết, nhuyễn cân tán này đối với bản vương không có hiệu lực sao? Bởi vì Lã Bất Chu thường lấy thứ này gieo vạ cho bản vương, lâu dần cũng sẽ mất đi tác dụng."
Trong lòng Thập Hoan thầm kêu không ổn, Lã Bất Chu này không có việc gì sao lại dùng nhiều nhuyễn cân tán như vậy làm gì, lần này xong rồi, hắn có đề kháng rồi!
Sớm biết như này nàng sẽ không "làm xằng bậy" như vậy, tối thiểu cũng sẽ chọn một cách uyển chuyển hơn.
Tần Vị Trạch nhếch khóe miệng cười: "Nàng đã vẽ xong, giờ đến lượt bản vương rồi. Tiểu Thập Hoan, tất nhiên bản vương sẽ cẩn thận vẽ cho nàng một bức."
"Vương gia ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, ngài xem dáng dấp ta khô quắt như vậy tất nhiên không đủ cho ngài vẽ, hay là thôi đi."
"Biết sai rồi?"
"Biết rồi." Thập Hoan vô cùng chân thành mà nhìn Tần Vị Trạch, để bày tỏ sự chân thành của mình còn cố ý trừng mắt nhìn.
"Đáng tiếc là đã muộn rồi!" Dứt lời hắn lật người Thập Hoan lại, khiến cho nàng nhoài người về phía trước. Kéo thắt lưng xuống trói gô hai tay nàng, một phát kéo y phục của nàng xuống.
Y phục bị lột xuống, tấm lưng trắng nõn hoàn mỹ lộ ra trước mắt hắn. Hắn nâng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn phía sau lưng nàng, xúc cảm khiến hắn yêu thích đến không nỡ dời tay.
"Tần Vị Trạch, lẽ nào ngươi không biết thân thể của nữ hài tử là không thể để cho người khác nhìn thấy." Thập Hoan tức giận nói, nàng hoàn toàn bị hắn áp chế ở dưới thân, chỉ có thể giống như một con sâu uốn tới ẹo lui.
"Bản vương đương nhiên biết không thể để cho người khác thấy, thế nhưng phu quân thì có thể nha!" Hắn cố ý kéo dài âm cuối.
Thập Hoan đã kêu rên vô số lần trong lòng, tại sao mỗi lần chịu thiệt đều là nàng. Đột nhiên, nàng cảm thấy một thứ gì đó mềm mại hạ xuống lưng mình.
Tần Vị Trạch không dùng bút lông để vẽ, ngược lại bắt đầu dùng "dâu tây". Nhìn tấm lưng trắng nõn ấy lưu lại dấu vết của bản thân mình, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Thế nhưng, Thập Hoan lại không hề may mắn như vậy, mỗi một lần hắn hôn đều dùng sức vừa đủ, làm cho nàng cảm thấy cả người đều tê tê, da gà trên người đều dựng hết lên rồi.
Đang lúc hôn, Tần Vị Trạch đột nhiên dừng lại động tác, nhanh chóng kéo y phục của nàng che phía sau lưng lại, ngay sau đó chỉnh lại y phục của bản thân.
Còn Thập Hoan hướng về phía cửa sổ mà nhìn, phía trước cửa sổ lại có một bóng đen đứng đó.
"Nếu đến rồi, sao không tự đi vào?" Tần Vị Trạch lạnh giọng nói.
Lắc người một cái, bóng đen kia lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, Thập Hoan vừa nhìn lại hóa ra là Giản Hàn Chi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tâm của Giản Hàn Chi chìm xuống đáy vực.
Hai người bọn họ vẫn cấm túc ở chỗ này, căn bản không thể có người khác đi vào. Mà tâm tư của Tần Vị Trạch đối với Thập Hoan hắn đều biết, ngày ngày đối mặt sẽ khó có thể bảo đảm không có chuyện gì xảy ra.
"Ninh vương gia thân ở trong lao tù cũng không gấp không nóng nảy, cũng thật khiến Giản mỗ khâm phục." Tuy rằng Giản Hàn Chi đang nói chuyện với Tần Vị Trạch, nhưng ánh mắt lại nhìn Thập Hoan.
Nàng biết Giản Hàn Chi lo lắng cho mình, nhưng nàng phát hiện bản thân khi ở cùng Tần Vị Trạch lại có một loại cảm giác an tâm không tên, nếu không nàng cũng sẽ không có tâm tình đi đùa dai rồi!
Sự nhận thức này khiến cho Thập Hoan có chút khó mà tin nổi.
Có điều nhìn thấy Giản Hàn Chi nàng vẫn rất vui, nàng biết hắn quan tâm bản thân mình, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.
"Không nhọc Giản đại nhân lo lắng, bản vương đúng là cảm thấy sự cấm túc này không có gì là không tốt." Dứt lời còn cố ý nhìn Thập Hoan một chút.
Thập Hoan nằm nhoài ở đó, hai tay bị trói không thể động đậy. Hơn nữa, tư thế chật vật như vậy, nếu như thật sự bị Giản Hàn Chi phát hiện thì chi bằng nàng tìm một cái lỗ chui xuống.
"Vương gia có thể cùng Thập Hoan cấm túc, tại hạ vô cùng cảm kích, hai ngày này đã làm phiền vương gia chăm sóc Thập Hoan rồi."
Ngữ khí của hắn khiến cho Tần Vị Trạch rất khó chịu, cả trong ngoài lời nói đều nói cho Tần Vị Trạch biết, nàng là người của ta, mà ngươi tối đa chỉ là chăm sóc mà thôi.
"Thập Hoan và bản vương tình cảm sâu đậm, tự nhiên không cần phải nói những lời như vậy. Giản đại nhân nếu hôm nay đến đây là để nói những lời này, như vậy vẫn là trở về đi."
"Ta hôm nay đến đây là có một thứ muốn đưa cho vương gia." Vừa dứt lời, hắn từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Tần Vị Trạch.
Tần Vị Trạch mở ra xem, rõ ràng là nét bút của Thái tử.
Đây là thư gửi cho Tĩnh Nam hầu, phía trên không chỉ viết Ninh vương gia hắn làm thế nào mà hại chết con Lý Văn Hàng của hắn, hơn nữa muốn Tĩnh Nam hầu liên thủ với hắn cướp đoạt binh quyền. Sau khi thành công sẽ phong Tĩnh Nam hầu là nhiếp chính vương, vĩnh bảo vinh hoa.
"Ngươi làm sao có được phong thư này?"
"Đêm qua Tĩnh Nam hầu phủ bị mất trộm, có người nói là làm mất thứ gì đó rất quan trọng. Mà ta đêm qua trên đường hồi phủ, vừa hay đụng phải đám tử sĩ của thái tử truy đuổi một người mặc áo đen. Người áo đen kia người bị thương nặng, thế nhưng trên đường chạy trốn lại giao phong thư này cho ta, vương gia nói đây có phải là trùng hợp hay không?"
"Vậy ngươi vì sao lại cho bản vương xem phong thư này? Nếu là cầm giao cho thái tử, không biết chừng còn tốt hơn so với giao cho bản vương nhiều."
"Vương gia, đi vòng vèo như vậy thì vô vị rồi. Đồ ta đã đưa cho vương gia rồi, có thể lợi dụng được hay không còn phải xem vương gia rồi. Vương gia thích cấm túc cũng không vấn đề gì, ta vẫn hi vọng Thập Hoan có thể sớm ra ngoài một chút. Dù sao một cô nương thân thể yếu đuối như nàng, nếu như ở chỗ này lâu e rằng sẽ sinh bệnh."
Há mồm ngậm miệng đều là thể hiện sự quan tâm đối với Thập Hoan, đến ngay cả giúp hắn đả kích thái tử cũng là vì Thập Hoan. Nữ nhân mình thích bị người như vậy mơ ước, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Thập Hoan lẳng lặng ở một bên nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nàng vẫn nằm ở đó không động đậy, lẽ nào là bị bệnh? Không chút nào che giấu sự âu lo trong lòng, hắn thắm thiết nhìn Thập Hoan một lúc, sau đó quay người rời đi.
Thấy Thập Hoan lại quay lại nhìn hắn, một phát gặm lên bả vai của nàng, nàng đau đến kêu lên một tiếng, Giản Hàn Chi còn chưa đi xa rõ ràng cả người cứng đờ.
"Tần Vị Trạch, ngươi là chó sao?" Vai đau quá, người đàn ông này nổi điên làm gì vậy.
"Không cho phép nàng nhìn hắn!"
"Ngươi ngang ngược không biết lý lẽ!"
"Chính là không cho phép ngươi nhìn hắn!"
Cởi bỏ dây trói hai tay Thập Hoan, Tần Vị Trạch xoay người nàng lại, nhìn vào mắt nàng nói từng câu từng chữ một: "Hàn Thập Hoan, ta mặc kệ tình cảm của nàng đối với Tần Vị Trạch này là gì, nhưng ngươi nghe cho rõ, Tần Vị Trạch ta thích nàng, coi trọng nàng! Vì vậy, nàng chỉ có thể là của ta, không cho phép nàng nhớ hắn, cũng không cho phép nàng nhìn hắn!"
Nghe xong lời nói của hắn, Thập Hoan đột nhiên cười khẽ: "Thích ta? Cho tới bây giờ tất cả những hành động mà ngươi làm đều là những thứ mà thích một người nên có sao? Ngươi thích ta vì vậy ta là của ngươi, ngươi không cảm thấy ngươi đây hoàn toàn là vì tư lợi ư?"
Mỗi một câu nói của nàng, ánh mắt của Tần Vị Trạch lại lạnh đi vài phần. Thập Hoan cũng không sợ ánh mắt lạnh của hắn: "Đến có được một người phụ nữ cũng phải dùng sức mạnh, ngươi không cảm thấy như vậy rất thất bại sao? Mặc dù ngươi có được thì có thể làm gì chứ? Ngươi sẽ vui sao?"
Nhìn nàng lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích bản thân, lửa giận của Tần Vị Trạch dâng lên. Nhưng không phải hắn không thừa nhận, nàng nói rất có lý.
"Thập Hoan, chúng ta lại đánh cược một lần nữa thì thế nào?"
"Ngươi nói đi."
"Trong vòng ba tháng, ta sẽ khiến nàng yêu ta, cam tâm tình nguyên!"
"Nếu như ngươi thua thì sao?"
"Vậy ta sẽ nhượng bộ lui binh, vĩnh viễn không dây dưa với nàng nữa. Nếu như nàng thua, lập tức gả cho ta làm vợ!"
Thập Hoan nhìn ánh mắt của hắn, đang suy nghĩ đến độ tin cậy của những thứ mà hắn nói.
Tần Vị Trạch nhìn vào mắt nàng: "Bản vương uống máu tuyên thề, chắc chắn nói được là làm được. Ngươi thì sao? Đáp ứng không?"
Gả cho hắn làm phi?
Nàng thật sự muốn đánh cược không?
"Tại sao nhất định phải đánh cược như thế? Tại sao không thể đổi thành những thứ khác?" Thập Hoan đưa ra câu hỏi.
"Vì ta muốn nàng cam tâm tình nguyện!" Hắn không thể không nói, lời nói của Thập Hoan đã thức tỉnh hắn.
Nếu như giữ nàng ở bên cạnh một cách mạnh mẽ, nàng sớm muộn cũng sẽ rời đi. Tuy rằng hắn tự tin hắn có thể khống chế nàng, thế nhưng đây không phải là cuộc sống mà hắn muốn.
Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý vì nàng mà thay đổi bản thân mình một chút.
"Được, ta đánh cược với ngươi."
Nàng thoải mái đáp ứng hắn. Bởi vì nàng cảm thấy, nàng và Tần Vị Trạch trong lúc đó nên có một chấm dứt. Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng Tần Vị Trạch đã ở vô hình trung từng bước từng bước tới gần nàng.
Nàng không thể nói rõ chính mình đối với hắn là cảm giác gì.
Có thể có căm ghét, thế nhưng nàng cũng sẽ không quên trong lòng như vậy một chút kì lạ.
Vì vậy, lần này nàng lựa chọn đánh cược với, thắng thua cũng không quan trọng, quan trọng là, nàng thật sự nghĩ thông suốt rốt cuộc cái cảm giác đó của mình đối với hắn là gì.
Trái tim của Tần Vị Trạch thả lỏng, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị trói đến sưng đỏ của nàng.
Đợi đến khi Thập Hoan ngủ thiếp đi, Tần Vị Trạch lặng lẽ đứng dậy, cầm lá thư đó của Giản Hàn Chi lập tức biến mất ở trong màn đêm.
-----
Thập Hoan đêm qua thật giống ngủ được đặc biệt được, sáng sớm mới vừa dậy, liền nghe được phía ngoài tiếng gõ cửa.
Hết sức tò mò vào lúc này ai lại đến đây, mở cửa vừa nhìn, thấy Liên Đình Vân cầm theo hộp cơm đứng ở cửa.
"Hàn cô nương......" Nàng đứng cửa hô một tiếng, nhìn bên trong một chút, do dự không tiến lên.
Thập Hoan đối với Liên Đình Vân là tuyệt đối không có nửa phần hảo cảm, nhìn dáng vẻ trước mặt tất nhiên không thể nghi ngờ gì là tới nhìn Tần Vị Trạch.
Thấy Thập Hoan vẫn cứ nhìn nàng...từ trên xuống dưới..., Liên Đình Vân nở nụ cười: "Hàn cô nương nhưng là còn đang vì là chuyện lúc trước trách ta? Ta tự biết bản thân làm rất nhiều việc ngốc nghếch, thế nhưng ta thật sự hối cải để thay đổi bản thân rồi. Lần này nghe nói hai người các ngươi bị cấm túc, ta cố ý cầu Thái hậu mới có thể tới vấn an các ngươi. Đây là bánh ngọt thái hậu đưa ta mang đến, ngươi xem một chút."
Dứt lời mở cái nắp hộp ra, bên trong bày đặt điểm tâm gạch cua.
Nàng thay đổi cũng quá nhanh, chẳng lẽ đúng là bởi vì chuyện lần trước đã nhận giáo huấn? Nhưng là trên trực giác Thập Hoan vẫn không tin tưởng nàng.
Thập Hoan vẫn chưa nói gì, làm một động tác tay "mời vào."
Liên Đình Vân vừa vào cửa, Tần Vị Trạch đang ngồi ở nơi đó thưởng thức trà, căn bản cũng không có liếc nhìn nàng một cái.
Lấy ra điểm tâm gạch cua đặt ở trước mặt Tần Vị Trạch, nàng nói: "Biểu ca, Thái hậu dặn ngươi nhất định phải ăn."
Nhìn nàng một cái lạnh lùng, Tần Vị Trạch trong mắt rõ ràng thiếu kiên nhẫn. Nhưng nếu là Thái hậu đưa, làm sao cũng phải qua loa một hồi, hắn đưa tay cầm một khối, tùy ý cắn một cái.
Nhưng là vừa nuốt xuống, lập tức cảm thấy cuống họng ngứa lạ khó nhịn, ngai ngái vị dâng lên, trong giây lát một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
735 chương
1108 chương
22 chương
216 chương
141 chương