Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 57 : Nàng cảm thấy chuyện này có chút không đúng

Edit: Mee Beta: Hana Tức thì, mọi người đều nhìn chằm chằm hai người đang ầm ĩ này. Nhìn cơm canh trước mắt, Thập Hoan vươn tay đẩy ngược lại cho Tần Vị Trạch: "Tiết kiệm là đức tính tốt của ngài, nhưng nếu lấy nó để làm khó người khác, đức tính này lại trở thành thiếu đạo đức rồi." "Nếu Bổn vương nhất định bắt ngươi phải ăn thì sao?" Thập Hoan bất động, Tần Vị Trạch cũng không chịu nhượng bộ, hai người bọn họ giằng co trong im lặng. Tần Linh Nhi thấy Tần Vị Trạch ngày càng giận dữ thì không khỏi lo lắng, nàng nhớ rõ mỗi khi ca ca tức giận sẽ thấy máu tươi. "Ca ca, đừng tức giận." Nàng mềm mỏng nói. Nhìn Tần Linh Nhi, lửa giận trong mắt Tần Vị Trạch giảm bớt. Ý định ban đầu là mang nàng đi chơi, không lường trước được rằng khi mình thấy Thập Hoan và Giản Hàn Chi ở bên nhau lại giận dữ đến vậy. Tần Linh Nhi mỉm cười, nói với Thập Hoan: "Ca ca thấy ngươi quá gầy, muốn ngươi ăn nhiều thêm chút nữa thôi. Cách quan tâm của huynh ấy kì quặc vậy đấy, ngươi đừng để trong lòng." Dứt lời nàng lại đẩy đồ ăn về trước mặt Thập Hoan: "Dù ít dù nhiều, ngươi cũng ăn một chút, giúp ta nhé?" Tần Linh Nhi quá hiểu tính cách của ca ca mình, nếu hôm nay gã sai vặt này vẫn không chịu ăn thì không biết cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì nữa. Đối mặt với cô gái thiện lương như vậy, Thập Hoan thật sự không thể tức giận được. Nhìn ánh mắt khẩn cầu kia, nàng do dự một chút rồi cũng gật đầu. Nhìn Thập Hoan yên lặng ăn, lúc này Tần Vị Trạch mới vừa lòng. "Linh Nhi à, ta chỉ dọa hắn một chút thôi." Tần Vị Trạch đổi giọng nhẹ nhàng. "Muội biết. Giản công tử thứ lỗi, ca ca của ta tính tình vốn đã như thế." "Vương gia muốn gì làm nấy, không phải ai cũng cản được ngài." Giản Hàn Chi nói. Nghe xong Tần Vị Trạch cười lạnh: "Mà cũng thật kì lạ, vì sao Giản đại nhân lại có hứng thú với gã sai vặt của bổn vương? Hay Giản đại nhân có yêu thích đặc biệt nào đó?" "Ta cảm thấy gã sai vặt này là một nhân tài, tiền đồ của hắn sau này, chỉ sợ Vương gia cũng không thể lường được đâu." "Bổn Vương không thể lường được, chẳng lẽ ngươi có thể? Đừng quên, hắn là người của Ninh Vương phủ ta." Không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, thâm ý trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Còn Thập Hoan bên này, thong thả ăn xong cũng buông đũa đứng dậy rời đi. Nàng không muốn ở đây nghe bọn họ tranh cãi vô vị như thế. "Ngươi đi đâu thế?" Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi đồng thanh, hiếm khi lại ăn ý như vậy. Lữ Bất Chu ngay lập tức bị chọc cười. "Vương gia, Giản đại nhân, dù giữa hai người có ân oán gì cũng đừng kéo ta vào. Ta không có hứng thú, cũng không có sức lực, hai vị cứ tự nhiên, ta đi trước." Nàng nói cực kì quả quyết. Thực ra trong lòng nàng đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi bị Hàn Thập Tuấn nhận lầm người, Tần Vị Trạch dường như đã nhận ra điều gì đó. Nhưng nàng không rõ rốt cuộc hắn đã biết điều gì. Lâu rồi bên phía phủ Viễn Tướng quân không có động tĩnh gì, nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm truy tìm nàng. Nhìn vào tình hình trước mắt, nàng càng nấn ná ở lại đây thì cuộc sống của nàng càng không yên ổn. Xem ra nàng nên đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng thoát khỏi nơi đầy thị phi này mới tốt.