Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi
Chương 45 : Ngươi có mang độc dược không?
Edit: Tử Lam.
Beta: Quanh.
Bọn họ đi theo Ngụy Đạt tới hậu viện, nơi này hoàn toàn tương phản với ánh đèn dầu sáng huy hoàng ở phía trước. Từ trước mặt cửa chính ra tới cửa sau, một đường trực tiếp thông tới hậu viện. Trong sân có mấy hòn núi giả, một đường hành lang kéo dài cùng các dãy phòng nối tiếp nhau.
Trừ bỏ mấy đốm sáng bên ngoài của ánh nến điểm vào trong phòng, bốn phía đều tối đen như mực, không hề có ánh sáng.
Ngụy Đạt chỉ chỉ căn phòng cách ngọn núi giả to nhất cạnh nơi đó không xa: "Chỉ có phòng này xuất hiện hương khí."
Trong phòng không thắp đèn đuốc, hơn nữa cũng không có một tia động tĩnh.
"Đã điều tra ra chỗ đó là của người nào ở chưa?" Thập Hoan hỏi.
"Ta đã lẻn vào xem, là phòng của một tên sai vặt. Hơn nữa ở dưới giường của hắn, ta còn tìm được một bộ quần áo của nha hoàn."
Không hổ là thị vệ của Ninh Vương, hiệu suất làm việc thật cao.
Phát hiện nơi này quả thực là trong dự đoán của Thập Hoan, nha hoàn kia chính là cải trang, mục đích là tạo nên sự gây nhầm lẫn.
Lữ Bất Chu khẽ nhìn bốn phía xung quanh: "Này có chút không hợp lý, một gã sai vặt sao có thể có nhiều bạc như vậy để mua ngọc bội quý giá như thế? Trừ phi..."
"Trừ phi là có người sai khiến!" Hàn Thập Hoan tiếp lời của hắn.
Lữ Bất Chu gật đầu, Thập Hoan định tiếp tục phân tích, hắn đột nhiên dựng ngón tay trỏ lên, ý bảo Thập Hoan và Ngụy Đạt im lặng.
Chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân truyền tới, có một người mở cửa ra sau đó đi vào phòng.
Tối đen như mực,Thập Hoan nhìn không rõ mặt người kia, nhưng dáng người lại tương tự với nha hoàn lúc ban ngày.
Thấy đứng ở chỗ này chờ cũng không phải cách hay, Thập Hoan nghĩ một hồi, quay đầu hỏi Lữ Bất Chu: "Trên người của ngươi có mang theo dộc dược không?"
Lữ Bất Chu cười đến đắc ý: "Cái khác không có, chứ độc dược thì có thừa!"
Biết trên người thằng nhãi này trừ bỏ độc dược ra sẽ không mang thứ tốt. Nàng lén lút nói kế hoạch của chính mình với hai người bọn họ, liền đứng dậy đi gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng đập cửa vang lên, người bên trong hiển nhiên không kiên nhẫn: "Ai vậy? Đã tối rồi mà còn gõ cửa làm gì?"
Vừa mở cửa ra, cổ người nọ đã bị Ngụy Đạt bóp chặt, Lữ Bất Chu liền điểm huyệt đạo người nọ, tay phải xoay một cái liền nhét độc dược vào trong miệng của hắn.
Động tác dứt khoát, liền mạch lưu loát.
Người nọ muốn kêu, nhưng căn bản không thể phát ra tiếng.
Bọn họ kéo hắn vào nhà, đóng cửa lại, thắp nến lên. Thập Hoan nhận ra hắn, chính là người mua ngọc bội hôm đó.
"Ta hỏi ngươi vài chuyện, ngươi không được kêu, nếu không ta lập tức giết ngươi diệt khẩu. Đồng ý thì ngươi hãy chớp mắt." Thập Hoan nửa thật nửa giả mà uy hiếp.
Người nọ bị dọa đến choáng váng, liên tục chớp mắt.
Thập Hoan gật đầu, Ngụy Đạt liền giải á huyệt[1] cho hắn.
[1] Á huyệt: Huyệt nói.
"Tại sao ngươi lại đi Phẩm Bảo các mua ngọc bội? Ai sai ngươi đi?"
"Ta không biết ngươi đang nói gì, ta không có mua, không có mua." Người nọ hoảng loạn mà trả lời.
Hàn Thập Hoan cũng không nóng vội, nàng lập tức lôi bộ y phục của nha hoàn dưới giường ra ném trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Ngươi không thừa nhận cũng không sao, vừa rồi thứ mà ta cho ngươi uống chính là đoạn trường tán, một canh giờ sau độc sẽ phát tác, ngươi sẽ tràng xuyên bụng lạn[2] mà chết. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ."
[2] Tràng xuyên bụng lạn: Lòng tan ruột nát.
Lữ Bất Chu bĩu môi, tự nhiên lại đặt một cái tên khó nghe như vậy cho dược của hắn. Đoạn trường tán, không phải là nói đan đoạt mệnh sao?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
5 chương
33 chương
210 chương
216 chương
215 chương
66 chương