Editor: huyetsacthiensu
Bóng đêm mênh mông, vầng trăng ẩn vào trong mây.
Đường núi gồ ghề nhiều khúc uốn quanh, nhờ có Cố Phong lúc rời donah trại cầm theo một ngọn đuốc mới có thể nhìn rõ đường đi.
Hai người đi đường không ngừng nghỉ, đợi đến lúc đến được đường lớn, đi đến dưới chân núi trời đã hơi sáng.
"Tôn đại nhân, ta chỉ có thể đưa ông đến đây."
Cố Phong ghìm ngựa lại, tỉ mỉ chỉ đường cho Tôn Nhuận Xương "đi theo con đường này, về phía trước không xa có thể nhìn thấy dịch quán, ông có thể nghỉ chân ở đó. Có điều, để tránh bị truy binh đuổi theo, ta khuyên ông nên đi xa một chút nữa hay nghỉ ngơi. Còn nữa, tuyệt đối không nên về Đại Đồng, cả phủ thành Sơn Tây cũng không nên đi, những chỗ đó đều có binh lính đóng quân, ngộ nhỡ bị phát hiện báo lại với tỷ phu chỉ sợ Tôn đại nhân sẽ bị nguy hiểm."
Nhắc nhở xong, Cố Phong lại lấy từ trong túi nhỏ treo bên yên ngựa một bọc nhỏcùng một túi nước, đặt vào tay Tôn Nhuận Xương "Đây là một chút lương khô, còn có chút thịt khô và nước, đủ cho ông dùng ba ngày. Sau đó hay tìm một nhà trọ ven đường mà nghỉ ngơi. Đúng rồi, trên người ông có ngân phiếu không? Nếu không có thì cầm trước ít này đi."
Cố Phong nói xong lấy từ trong ngực ra một túi tiền căng phồng.
Chú ý nhiều thứ nha vậy, suy nghĩ mọi chuyện cho ông ta, tất cả những nghi ngờ của Tôn Nhuận Xương đều tan thành mây khói.
"Có, ta có." Tôn Nhuận Xương tất nhiên là không nhận lấy, đẩy túi tiền ngược lại, cũng cảm kích Cố Phong, có đi có lại hỏi lại hắn "Cố đại nhân, vậy còn ngài? Ngài vẫn muốn trở lại sao?"
"Đúng vậy." Cố Phong đáp "không quay về thì ta còn có thể đi đâu?"
Tôn Nhuận Xương khoát tay nói "một mình ngài thả ta ra, nếu quay về chẳng phải sẽbị trừng phạt sao?"
Cố Phong nói "Nếu không quay về, cứ đi như vậy chẳng phải sẽ trở thành đào binh, sẽ bị xử theo quân pháp cũng không tốt hơn là bao."
"Ngài ở lại nếu bị điều tra ra tất nhiên sẽ không có quả ngon ăn."
Tôn Nhuận Xương bị những chuyện gặp phải hôm nay gọt giũa, còn nhiều hơn so với mấy năm nay, tất nhiên là vô cùng xúc động, đã nhịn một bụng những lời muốn nói, chỉ là không có người thích hợp để nói.
Lúc này chỉ có chút cảnh giác với Cố Phong, cũng không nhịn được bắt đầu oán giận.
"Hôm nay ta đã được lĩnh giáo, Tĩnh vương quỷ kế đa đoan, binh lính dưới trướng hắnlại dã man…" nói được một nửa thì vội vã câm miệng, giải thích "A, ta không nóingươi."
Cố Phong cười lắc đầu, "không có chuyện gì, chuyện hôm nay ta cũng thấy không hợp mắt, Tôn đại nhân ông phụng chỉ làm việc, tỷ phu lại vô lễ như vậy, làm khó cho ông không nói, còn kháng chỉ không tuân…"
Lúc trước tay hắn nắm chặt dây cương, bây giờ càng nói càng cảm thấy tức giận, cần động tay mới có thể phát tiết một chút, sau đó lại buông tay ra "Năm đó ta đi lính là vì đền đáp quốc gia, không phải là làm bạn với người ngang ngược như vậy."
Suy nghĩ thêm, tức giận nói thêm một câu "Lúc đó ta còn cảm thấy tỷ phu là mộtngười anh hùng hào kiệt, không nghĩ đến… Nghĩ lại thật sự là tuổi trẻ không biết gì."
"Khó thấy được người hiểu chuyện như Cố đại nhân, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên."
Tôn Nhuận Xương nghe thấy Cố Phong có cái nhìn giống mình thì sinh ra mấy phần thiện cảm, giơ tay đập bả vai hắn tán thưởng.
Cũng không biết sức lực không đúng ở đâu, con ngựa Cố Phong cưỡi bỗng giơ chân sau lên đá một cái.
Cố Phong thân thủ nhanh nhẹn, tài cưỡi ngựa cũng xuất chúng, tóm lấy dây cương, hai ba cái đã chế ngự được con ngựa, không tổn hại chút nào, có điều bị kinh sợ mộtchút.
Đúng là dọa cho Tôn Nhuận Xương sợ một hồi, kéo dây cương giục ngựa, tránh xa con ngựa của Cố Phong vài bước, tự cảm thấy đi đến vị trí an toàn mới dừng lại.
Xong xuôi mọi chuyện mới có tâm tình cảm thán "Bây giờ Cố Phong vì ta mà rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Tôn mỗ thật sự là cảm thấy hổ thẹn trong lòng."
Cố Phong vô cùng hào phóng giơ tay lên "Chuyện này không đáng gì. Nếu nói thật ra, hai nhà chúng ta mà không phải thông gia, ta còn có thể cùng Khải biểu ca…" hắn đột nhiên im miệng, ho nhẹ một tiếng lại nói tiếp "thật xin lỗi, là thói quen từ trước, nhất thời chưa đổi được. Ta nói ta còn có thể theo Hoàng thượng gọi ngài là tiểu thúc phụ nữ. Cho nên, tiểu thúc phụ cũng đừng khách khí, cũng đừng gọi ta là đại nhân gì đó, gọi ta là Đồng Lâm là được."
Quan hệ thân thích, ân cứu mạng, cùng chung mối thù, tùy tiện một cái cũng có thể làm cho hai người đàn ông trở thành tri kỷ, huống chi trong tình huống này còn có cả ba.
Cho nên, Cố Phong thành khẩn nói, Tôn Nhuận Xương cũng thoải mái.
"Tốt tốt tốt!" hắn luôn mồm nói tốt.
Nếu đã là người mình, đương nhiên là phải bày mưu tính kế vì đứa cháu mới nhận thức này "không bằng Đồng Lâm theo ta về kinh thành đi, đến lúc đó sẽ có Hoàng thượng làm chủ cho ngươi, không cần lo lắng hình phạt khi làm đào binh nữa." không cần Cố Phong nhắc lại Tôn Nhuận Xương cũng nhớ đến hắn từng là thư đồng của Hàn Khải, quan hệ biểu huynh đệ, tuổi gần gũi, từ nhỏ lại từng đọc sách lớn lên cùng nhau, Tôn Nhuận Xương đương nhiên cho rắng Hàn Khải sẽ đồng ý giúp đỡ Cố Phong.
"Ta cũng muốn vậy."
Cố Phong chỉ nói mấy chữ, trên mặt mang theo chút do dự, rất khác với ấn tượng nhanh nhẹn sảng khoái hắn để lại cho người ta thường ngày.
Tôn Nhuận Xương cũng đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tất nhiên là chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý vẫn có, liền hỏi "Ngươi còn lo lắng chuyện gì? Có gì thìngươi cứ nói thẳng, để xem ta có thể giúp ngươi giải quyết hay không."
Cố Phong nhảy xuống đất, dắt ngựa đi đến bóng cây ven đường, khoanh hai chân ngồi trên mặt đất, bày ra tư thế chuẩn bị thành thật, đàm đạo một phen.
Tôn Nhuận Xương tất nhiên cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sau đó nghe được Cố Phong thở dài một hơi "Tiếu thúc phụ, không dối ngài, nếu là lúc trước ta đương nhiên sẽ không do dự mà nhờ vả Hoàng thường. Nhưng mà bây giờ… Ta cũng không biết trong lòng Hoàng thượng suy nghĩ gì. Trước đó phụ thân ta đã bị Hoàng thượng giáng chức điều đi Phúc Kiến… Ta luôn ở tiền tuyến, không tiện liên lạc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiếu thúc phụ, người luôn ở kinh thành, có biết nguyên nhân bên trong việc phụ thân ta bị giáng chức không?"
"Ngươi đã hỏi đúng người rồi đó "Tôn Nhuận Xương vỗ đùi, từ từ nói "nói đơn giản là Hoàng thượng muốn giảm quân nhu, Cố thượng thư phản đối, hai người xảy ra tranh chấp, sau đó… thật ra mà nói, Hoàng thượng là đau lòng, cảm giác trái tim của dượng ruột mình lệch về một phía, tất cả mọi chuyện đều hướng về Tĩnh vương."
"Chuyện này nhất định là do Hoàng thượng hiểu lầm." Cố Phong vội vã giải thích "Từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ Đồng Lâm, người nhà họ Cố không lập bang kết phái, chỉ trung thành với Thiên tử, chỉ đứng về phía Thiên tử, chỉ là người của Thiên tử. Đây là tôn chỉ một nhà Vĩnh Chiêu Hầu phủ hơn trăm năm nay, phụ thân sao có thể vì tỷ phu mà đối nghịch với Hoàng thượng được." hắn lo lắng, nói liên miên cằn nhằn một tràng, chỉ lo nói không đầy đủ hoặc là khôngthành khẩn sẽ không rõ ràng bị tội danh này hạ xuống đầu.
Tôn Nhuận Xương lần thứ hai đập vai hắn, chỉ là lần này đổi thành an ủi "Đồng Lâm không nên lo lắng, nhìn biểu hiện hôm nay của ngươi, chờ quay lại kinh thành, đợi ta gặp Hoàng thượng bẩm báo tình hình cụ thể tỉ mỉ, Hoàng thượng nhất định sẽ biết được lòng ngươi."
"Đồng Lâm vô cùng cảm kích." Cố Phong chắp tay cảm tạ.
"Như ngươi vừa nói, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ." Tôn Nhuận Xương nói.
Dứt lời mới nhớ đến đã biết sợ có hiềm nghi kết bè kết đẩng, lo lắng Cố Phong trung thành với Thiên tử không vừa mắt, vội vã bồi thêm một câu "Huống chi đây là ta nóitình hình thực tế, đúng không."
Chuyện này cứ như vậy được bỏ qua.
Hai người chia nhau lương khô và nước, chấp nhận ăn một bữa điểm tâm.
"Đồng Lâm còn một chuyện chưa hiểu, mong tiểu thúc phụ chỉ giáo."
Cố Phong ăn uống no đủ, chợt nhớ đến một chuyện, ghé sát người vào Tôn Nhuận Xương, vô cùng thần bí hỏi "Vì sao trong thánh chỉ Hoàng thượng lại nói tỷ phu có qua lại với quân địch? Có phải đã điểu tra được chuyện gì không?"
"Cái này…" Tôn Nhuận Xương chần chừ, chỉ nói hai từ liền ngậm miệng, hỏi ngược lại Cố Phong "Ngươi không biết sao?"
Cố Phong lắc đầu.
Tôn Nhuận Xương lại hỏi "Ngươi thật sự không phát hiện ra sao?"
Cố Phong lại lắc đầu.
Tôn Nhuận Xương vốn muốn gạt hắn, dù sao Cố Phong luôn ở trong quân doanh, chẳng may Tĩnh vương thật sự có hành động gì không đúng, Cố Phong lại là em vợ hắn, có biết chút gì đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng thấy Cố Phong lắc đầu đến là thành khẩn, trong đôi mắt to đều là sự hiếu kỳ, chỉ còn thiếu mỗi nước hiệnchữ "Chờ ngươi nói cho ta nghe bí mật" nữa thôi.
Có thể thấy được là hắn thật sự không biết gì cả.
Tôn Nhuận Xương thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu khoe khoang với Cố Phong, "Hoàng thượng muốn thu hồi binh quyền, để Tĩnh vương về kinh dù sao cũng cần một lý do thích hợp. Cũng không thể nói, gần đây ngươi đã đánh thắng mấy trận, biểu hiện quá tốt, cho nên xin ngươi về kinh nghỉ ngơi được."
Nhìn đi, nhìn đi, chính là lấy cớ có hiềm nghi đợi điều tra để đoạt lại binh quyền của Tĩnh vương mà hắn còn không tuân chỉ, nếu dùng cách khác đương nhiên càng khôngthể thành công rồi.
Lúc Tôn Nhuận Xương rời kinh thành còn có chút cảm giác Hoàng thượng làm như vậy có chút không thích hợp; nhưng sau khi gặp được chuyện vừa rồi, lại suy nghĩ thêm, năm đó hắn giải cứu kinh thành khỏi bị bao vây, binh lính dũng mãnh, Tôn Nhuận Xương đã cảm thấy nên kịp thời thu phục Tĩnh vương. Nếu không chờ hắn đại thắng về triều, chưa biết chừng sẽ làm ra gây ra chuyện, khi đó sẽ thật sự không ai trị được quân đội của Tĩnh vương.
Nghĩ đến đây, Hoàng thượng tuy còn nhỏ tuổi, làm việc chẳng những thỏa đáng còn mưu tính sâu xa, sớm đã dự liệu được, nói tóm lại, Hoàng thượng đúng là Hoàng thượng, anh minh!
Cố Phong nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ đùi nói "Hoá ra là như vậy! Ta còn tưởng Hoàng thượng sắp xếp cơ sở ngầm bên trong quân doanh, tra xét chuyện gì quan trọng nữa cơ."
Chuyện mật thám bên cạnh Tĩnh vương có hay không Tôn Nhuận Xương lại khôngbiết chút nào. Có điều, hắn cũng sẽ không ở trước mặt Cố Phong thừa nhận rằng bản thân không đủ tư cách biết chuyện cơ mật này, cho nên mở miệng nói qua loa "Chuyện này, theo ta được biết là không có."
"Vậy theo tiểu thúc phụ thấy, Hoàng thượng có cần người như vậy không?"
Cố Phong nghiêm túc hỏi, Tôn Nhuận Xương cũng không trả lời được. hắn suy tư một lát mới nói "Theo ta thấy, nghĩ cách thu hồi binh quyền mới là chuyện chính." nói xong Tôn Nhuận Xương cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay cho mình.
Vốn là, chuyện cài mật thám trong quân doanh chẳng qua chỉ là để điều tra, tình báo có nhiều hơn tỉ mỉ hơn nữa cũng không thể thay đổi chuyện gì.
Mà hành động của Hoàng thượng sau khi đăng cơ ai cũng thấy được, đó là sắp khôngtha cho Tĩnh vương rồi.
Nhưng mà, ý nghĩ của Cố Phong rõ ràng không giống với Tôn Nhuận Xương, hắn tràn đầy phấn khởi nói "Tiểu thúc phụ, Hoàng thượng sắp xếp mật thám trong quân doanh cũng là chuyện quan trọng, dù sao biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hoàng thượng càng hiểu rõ chuyện trong quân doanh càng dễ dàng lựa chọn được thời cơ thích hợp, thành công thu lại binh quyền."
Nghe đúng là rất có lý, Tôn Nhuận Xương thuận miệng hỏi "Nhưng người như vậy phải đi đâu để tìm đây? Nếu tùy tiện tìm một binh lính sợ là sẽ bị lộ sơ hở, đi vào trong quân doanh cũng sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó bị đề phòng còn không kịp nói gì đến thăm dò chuyện cơ mật."
Mặc dù hắn là tay mơ nhưng câu hỏi đặt ra lại vô cùng chính xác. nói như vậy, mật thám được sắp xếp ít nhất phải trải qua vài năm sắp xếp và hành động mới có thể dần dần có hiệu quả, cần rất nhiều tính nhẫn nại, càng phải cẩn thận.
Muốn trước khi chiến sự với Ngõa Lạt xong xuôi lập tức sắp xếp mật thám vào doanh trại hơn nữa còn thành công lấy được thông tin cơ mật, thời gian quá gấp gáp, căn bản là không có khả năng thành công. không nghĩ đến Cố Phong đột nhiên Cố Phong đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, dõng dạc nói "Có ta ở đây! Tiểu thúc phụ, ta đồng ý vì Hoàng thượng làm chuyện này."
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
62 chương
10 chương
61 chương
76 chương
18 chương
95 chương