Editor: Mễ Đồng Cố Thiền đã tỉnh lại, Tiêu Hạc Niên bắt mạch lại một lần nữa để xác nhận tình huống thân thể, lúc trước trong đầu có tụ huyết thì bây giờ cũng chỉ cần bồi bổ cơ thể là đủ. Trong toàn bộ quá trình, Hàn Thác thủy chung chưa từng buông tay, lao thẳng đến ôm Cố Thiền vào trong ngực. Tiêu Hạc Niên gặp phải tình huống như thế, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc phải làm, liền cáo lui rời đi. Lúc này Cố Thiền nghĩ lại một chút, những việc đã phát sinh trôi qua từng chút một trong đầu. Hàn Khải hạ thánh chỉ, nàng đưa ra đồ cưới,nàng cùng Phó Y Lan vụng trộm đi theo đám người Lý Vũ Thành ra đi...... Ấn tượng cuối cùng là ở trên núi cưỡi ngựa đi trước, trên đùi nàng đau đớn đến khó nhịn, nên tốc độ chậm lại, nhưng Phó Y Lan vẫn chưa phát hiện, đi ở phía trước làm gương, càng lúc càng xa, khi nàng định cất tiếng kêu, thì Phó Y Lan đã rẽ qua khe núi nên không thấy bóng người. Nàng chỉ có thể tự kiên trì, giục ngựa đuổi theo, ai ngờ đột nhiên sơn đạo sụp đổ, ngựa không kịp dừng bước, một bước không cẩn thận, cả người lẫn ngựa lăn xuống triền núi. Chuyện sau đó thực tình Cố Thiền không biết nữa. Là ai đã cứu nàng thoát hiểm? Tại sao lại đến chỗ của Hàn Thác? Nàng định mở miệng hỏi, mới nói một câu “Vương gia”, liền cảm thấy yết hầu nóng rát đau đớn, âmthanh khàn khàn không giống với giọng của chính mình. Hàn Thác buông Cố Thiền ra, bước đi nhanh về phía cái bàn bên ngoài bình phong đổ ra một ly trà, giúp đỡ nàng ngồi lên, hắn ngồi ở phía sau nàng, làm cho nàng có thể tựa vào trong ngực hắn, sau đó bưng trà giúp nàng uống nước. Cố Thiền đã suy yếu, uống được nửa chén nước liền mệt mỏi đến không nâng được mý mắt, bất tri bất giác lại dựa vào người Hàn Thác ngủ. Cũng không biết khi nào thì tỉnh lại một lần nữa, Hàn Thác nằm ở bên cạnh nàng, một tay đặt trên lưng nàng, một tay để ở dưới đầu, đem nàng ôm vào trong ngực một cách vững vàng. hắn nhắm mắt lại, cũng không biết là đang ngủ hay tỉnh, trong mắt có quầng thâm rõ ràng, ở cằm và thái dương đều có râu mọc ra. Cố Thiền bỗng thấy sống mũi cay cay, muốn nhấc tay sờ khuôn mặt tiều tụy kia, ai ngờ toàn thân mệt mỏi, việc nâng cánh tay so với việc lên trời còn khó hơn, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thác. Nhìn nhìn, nước mắt đã bắt đầu lăn xuống. Nàng vốn không muốn khóc, nhưng mà hoàn toàn không khống chế được, nàng cũng không rõ rốt cuộc bản thân là vì cái gì mà khóc. Bởi vì tích góp từng tí một tương tư trong suốt mấy tháng, lại vừa thoát ly khỏi hiểm cảnh sợ hãi, trênthân thể có đủ loại thống khổ, cảm thấy áy náy vì mang đến cho Hàn Thác phiền toái...... Hoặc là, chỉ cần nhìn thấy Hàn Thác, tất cả kiên cường đều biến mất, trong lòng tràn đầy yếu đuối và ủy khuất. Tiếng nức nở của tiếng khóc thức tỉnh Hàn Thác,“Đừng khóc, không có việc gì.” nói xong, liền cúi đầu đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt. không nghĩ tới việc cứ như vậy, Cố Thiền lại càng khóc lớn. Hàn Thác cũng không khuyên nhủ nữa, để tùy ý cho nàng khóc, làm cho nàng phát tiết cảm xúc, lấy một tay khẽ vuốt lưng nàng để an ủi. Cố Thiền khóc đến mệt mỏi, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp. Lần này cảm giác giấc ngủ an ổn thoải mái, khi tỉnh lại trong trướng đã thắp lên ánh nến, Hàn Thác đang ngồi ở trước bàn lật xem công văn, nghe được nàng nhỏ giọng gọi người, lập tức đứng dậy, vòng qua bình phong đi vào đứng ở trước giường,“đã tỉnh? Muốn ăn này nọ sao?” Cố Thiền gật đầu, bụng liền phối hợp phát ra tiếng vang. Cảm thấy đói, chứng tỏ đang trong tình trạng khôi phục, là một chuyện tốt. Hàn Thác lập tức truyền lệnh sai người, nhưng mà thứ mang vào là một chén thuốc đen có mùi hắc. Cố Thiền vừa thấy liền muốn khóc, nàng còn nhớ rõ hương vị khổ sở suốt đời khó quên. “Xán Xán nghe lời, uống thuốc trước mới ăn cơm được.” Hàn Thác nói sau một lúc lâu, Cố Thiền mới có thể miễn miễn cường cường đem thuốc uống vào, gương mặt vì khổ sở mà nhăn lại, ngũ quan như muốn dồn đến một chỗ. Uống thuốc xong, hơn hai khắc mới có cơm chiều đưa đến. Nhưng mà, cơm chiều của Cố Thiền cũng chỉ là một chén cháo hoa. Trong miệng nàng mùi vị của chén thuốc cay đắng chưa kịp lui, cháo hoa tuy rằng được nấu mềm mại, nhưng không có hương vị gì, việc ăn cùng uống thuốc không sai biệt lắm, vẫn như cũ chỉ có một chữ “Khổ”. Uống không được hai muỗng, Cố Thiền liền quay đầu đi, né tránh thìa cháo mà Hàn Thác đưa đến bên môi, không chịu tiếp tục ăn. “Tiếp tục ăn một chút, nghe lời.” Hàn Thác ôn tồn khuyên nàng. “Vương gia, ta không muốn uống cháo hoa, có thể đổi thành cái khác hay không.” hắn ôn nhu, nàng liền làm tới. không ngờ Hàn Thác không theo ý của nàng, trực tiếp cự tuyệt:“không được, ngươi nhiều ngày chưa ăn cơm, vừa mới bắt đầu ăn chỉ có thể ăn nhẹ để dễ dàng tiêu hóa, bằng không dạ dày không thể thích ứng, đến lúc đó chính là tự làm khổ mình.” “Rất khổ.” Cố Thiền lắc đầu không nghe lời khuyên bảo. Hàn Thác nghe vậy, liền đem thìa đưa lên môi mình nếm thử, uống một ngụm, liền nhăn mi nói:“Làm sao lại khổ? Mùi vị rất ngon, Xán Xán nghe lời, cố chịu một chút, ăn no nhanh lên.” Cơ bản Cố Thiền không thèm nghe, lúc này khí lực của nàng cũng khôi phục một chút, đá chân nói:“Ta muốn ăn món gì có hương vị một chút, thịt bò thịt dê gì đó.” Nàng có thể ngửi được bên ngoài lều trại có nướng thịt dê, nước miếng đã nhanh chảy ra, sao có thể bình tĩnh ăn cháo hoa. Xem ra thật sự giống như lời nói của Tiêu Hạc Niên, tỉnh lại thì sẽ không còn trở ngại gì, nếu không làm sao có tinh thần kén chọn phát sinh thói hư tật xấu. Trong lòng Hàn Thác thoải mái không ít, nhưng cũng nhớ đến lời Tiêu Hạc Niên đã dặn, không chịu cho Cố Thiền tùy hứng kiêng ăn như thế, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tức giận của nàng và chén cháo, trong đầu liền có chủ ý. Cố Thiền không biết Hàn Thác giờ phút này đang đăm chiêu suy nghĩ, chỉ nhìn hắn cười đem thìa bỏ vào trong bát, ngửa đầu lên uống hết chén cháo, nàng còn tưởng rằng hắn đã đồng ý với nàng. không nghĩ tới, ngay sau đó, Hàn Thác liền cúi người lại đây, môi chặn đôi môi của nàng, đem hết cháo hoa đưa vào trong miệng nàng. Cái này chưa tính, hắn còn linh hoạt dây dưa cái lưỡi đinh hương của nàng, bắt buộc nàng uống sạch toàn bộ. Cố Thiền trợn to mắt, tức giận đến nổi chuyển động đầu lưỡi để ngăn lại, ai ngờ đổi lấy là việc Hàn Thác càng mãnh liệt tiến công. Đến khi hai người tách ra, Hàn Thác thở hồng hộc, mặt đỏ tai hồng. Cố Thiền đang bị bệnh, bởi vì thân thể suy yếu, vì vậy thở không được, toàn thân phát run, dựa vào người để Hàn Thác vỗ lưng giúp thuận khí, mới chậm rãi bình phục được. Tháng năm, thời tiết không tính là quá nóng, nhưng ở trong lều không có gió, bực mình thật sự, Cố Thiền thực sự rất khó chịu, cả người đều đầy mồ hôi, nhớp nháp khó chịu. “Vương gia, ta muốn tắm rửa.” Nàng nhỏ giọng đưa ra yêu cầu. Hàn Thác vẫn chưa nói là không đi được, Cố Thiền nhấc tay vén cái chăn trên người. Nàng nửa ngồi trên giường, liếc mắt nhìn xuống phía dưới mình, cái gì cũng chưa mặc. “A......” vừa mới la một tiếng, vẫn chưa kịp xuông hơi, đã bị Cố Thiền nuốt đi xuống. Bởi vì Hàn Thác đã tách hai chân nàng ra, cúi người xuống giữa hai chân cẩn thận xem xét. Trong đùi của Cố Thiền có vết thương tuy nhiên lúc đầu thực sự rất đáng sợ, nhưng mà đều thuộc loại bị thương ngoài da, Tiêu Hạc Niên đã đưa đến thuốc trị thương tốt nhất, Hàn Thác lại chăm sóc cẩn thận, rửa miệng vết thương, đổi thuốc, đến tận bây giờ đều tự mình làm, cũng không mượn tay của người khác, cho nên khôi phục rất tốt, vảy kết đã bắt đầu dần dần bóc ra. “Dính nước chắc là không thành vấn đề, nhưng mà cũng thể tắm được.” Hàn Thác từ giữa hai chân Cố Thiền ngẩng đầu lên, đáp lại. “không liên quan...... Ta chỉ gội đầu thôi......” Cố Thiền mặt đỏ như quả lựu, đầu óc ngưng trệ, miệng nói ra lời nói mà chính mình cũng không biết là gì. Hàn Thác cười ôn nhu trên đỉnh đầu nàng, đứng dậy đi gọi người chuẩn bị. không bao lâu sau, thị vệ liền nâng vào hai bồn nước ấm, hai thùng nước lạnh đến, còn có một cái bồn tắm có đường kính ba thước. Cố Thiền không biết cái bồn dự bị kia dùng để làm cái gì, bởi vì nàng nhìn thấy ở cái bình phong đằng sau kia có một cái bồn tắm to rồi. Nhưng mà, này cũng không quan trọng, nàng thực sự không nghĩ muốn có tình cảnh giống như lúc nãy, vì thế, lúc Hàn Thác ôm nàng, nàng liền giành trước nói:“Tự ta tắm.” “Ân, trước tiên để ta giúp nàng gội đầu.” Hàn Thác ôn nhu nói xong, còn chỉ chỉ thái dương,“trên đầu ngươi có thương tích hở, sợ ngươi không nhìn thấy.” một bên nói một bên sửa lại tư thế, đặt Cố Thiền nằm ở trên giường, đầu nhẹ nhàng đặt ở mép giường bên ngoài. Hàn Thác làm ướt tóc của nàng, sau đó bắt đầu xoa nắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng hầu hạ người khác việc này, khó tránh khỏi có chút khó khăn. Cố Thiền có một mái tóc dài được chăm sóc vô cùng tốt, đen bóng mượt mà, so với vải thượng đẳng còn mượt mà hơn vài lần, mặc dù bởi vì cơ thể nhiều ngày chưa từng tắm rửa, có một chút xúc động, mấy lần nghịch ngợm chuồn ra khỏi tay của Hàn Thác. Kể từ đó, càng làm cho Hàn Thác luống cuống tay chân, vốn là một việc vô cùng đơn giản, lại biến thành việc khiến hắn có một đầu hắc tuyến. Mặc dù được hầu hạ nhưng thật lòng nàng không thể thoải mái được, sau khi Hàn Thác dùng khăn vải bông lau khô tóc cho Cố Thiền, nàng đã ngủ gật một bên. Nhưng nàng ngủ không sâu, khi Hàn Thác ôm thì nàng lập tức tỉnh lại. “Vương gia, tựta tắm.” Mặc dù nàng ngủ mơ mơ màng màng, nhưng chuyện như vậy cũng không quên được. Hàn Thác nghe lời nàng, đem nàng đặt ở trên giường. Cố Thiền ngồi dựa vào đầu giường, nghĩ bản thân đã khôi phục nhiều khí lực, ai ngờ chỉ là đánh giá cao thể lực của mình, Hàn Thác mới buông lỏng tay,cả người nàng liền mềm nhũn ngã vào ngực hắn, sau đó liền trượt xuống dọc theo thân thể của hắn. sự việc phát sinh làm người ta trở tay không kịp, Cố Thiền cả người vô lực, cơ bản không kịp ôm lấy người duy nhất có thể dựa vào kia, Hàn Thác lại chậm một bước nên không thể giữ chặt nàng. Kết quả thực sự cực kỳ thảm thiết, Cố Thiền chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trượt một đường xuống phía dưới. không ngờ lại té xuống ngay thắt lưng của hắn, nhìn lại xuống phía dưới, chóp mũi, môi tất cả đều vô ý mà cũng tiểu vương gia tiếp xúc một cách thân mật. Y phục vốn rất đơn giản, Hàn Thác ở nơi doanh trại chỉ mặc một bộ đồ trong cùng y phục ở bên ngoài. Cố Thiền có thể xuyên qua bộ y phục kia để miêu tả ra hình dạng của tiểu vương gia, nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi hai người vẫn chưa làm ra chuyện gì xấu hổ, cho nên tiểu vương gia lúc này mười phần nhu thuận mềm mại, không đến mức làm người ta phải xấu hổ. Ai ngờ ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, liền nhìn thấy từ chỗ vải kia dần dần hình thành một cái lều nhỏ.