Editor: huyetsacthiensu không khí trong phòng vốn đang vui vẻ ấm áp đúng lúc này đột nhiên im bặt, như cây đàn đang lên đến đoạn cao trào đột nhiên bị đứt dây không hề báo trước, tất cả những âm tuyệt diệu bị dừng lại trên cao; theo sau đó là sự hoảng sợ vô cùng tận, phảng phất như hãm sâu vào một đầm lầy không thể tự kiềm chế. Sân viện của Tiêu gia có bảy phòng, phòng tân hôn được xây ở phòng thứ sáu. Chương Tĩnh Cầm bị mọi người quây ở bên trong, một đường chậm rãi đi vào, hành lang dài ngoằng giống như vĩnh viễn khôngthể nhìn thấy điểm cuối. Tiêu Giác vẫn nắm tay nàng, tay của người đàn ông dày rộng hơn nữa còn ấm áp, trong vô hình đã trao cho nàng thêm một nguồn sức mạnh giảm bớt sự run rẩy của nàng. Chương Tĩnh Cầm không khống chế được quay sang nhìn về phía hắn, Tiêu Giác cũng nhìn lại nàng, nhẹgiọng nói một câu "Đừng sợ, có ta ở đây." Đây là câu nói đầu tiên giữa hai người họ trong lúc đó. Đến tiền viện của nhà chính, mọi người của Tiêu gia đã đợi ở đấy, trên người mọi người màu sắc sặc sỡ không phù hợp với tình hình lúc này. Chương Tĩnh Cầm và Tiêu Giác cũng vậy, đều mặc hỷ phục, chạy thoát thân mới là việc cần làm, chỉ chậm một bước thôi là bước vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, ai còn có thể lo lắng đến việc thay quần áo nữa chứ. Lễ đương nhiên cũng chưa làm xong, xe ngựa vẫn đang dừng ở tiền viện, vốn lúc làm lễ cũng khôngmời khách, chỉ có người trong nhà nên cũng không hỗn loạn. Hai chiếc xe ngựa, Tiêu lão phu nhân cùng ba cháu dâu ngồi trên một chiếc, phía sau là những nha hoàn ma ma thân cận, nam nhân thì cưỡi ngựa. Tiêu lão gia cùng phu nhân đã mất từ sớm, Tiêu đại lão gia không cưới vợ, Tiêu nhị lão gia ở trong quân, chỉ có Tiêu Giác cùng Tam ca của hắn là Tiêu giới sống cùng các nữ quyến. Gia đinh, gã sai vặt tổng cộng có hơn mười người cũng đều cưỡi ngựa. Dòng người xe lao nhanh trên đường. Đám người Ngõa Lạt tràn vào từ phía Bắc cho nên mọi người di chuyển về phía Nam. Bách tính làm sao nhanh hơn được binh lính, mắt thấy cửa thành Nam đã ở trước mắt, đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí, thân xe nghiêng sang một bên. Chương Tĩnh Cầm chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người đều chao đảo. Cũng may nàng còn trẻ, rất nhanh đã ổn định lại thân người, hai chị dâu dùng cả chân tay bò ra phía cửa xe, Tiêu lão phu nhân ở bên kia nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến dạo người. "Tổ mẫu…" Chương Tĩnh Cầm lắc lắc thân thể người, không có phản ứng. Tam tẩu quay người lại, nói với Chương Tĩnh Cầm "đi nhanh lên, chúng ta không lo cho người khác được nữa đâu." nói xong người đã chui ra đến bên ngoài xe. Chương Tĩnh Cầm không tàn nhẫn được, nhưng lão phu nhân vóc dáng cao hơn nàng, cũng to hơn nàng, chỉ một mình nàng làm sao có thể dìu người đang hôn mê bất tỉnh đi. Nàng lại gọi mấy câu, Tiêu lão phu nhân vẫn không lên tiếng, một cảm giác không nói lên lời hiện lên trong lòng nàng. Nàng vươn ngón tay, đưa xuống dưới mũi lão phu nhân, cả người nàng cũng run rẩy, làm cho ngón tay nàng nhiều lần trượt sang một bên. Cuối cùng nàng phải lấy một tay đỡ một tay mới miễn cưỡng để đúng chỗ. Trong mũi không có khí phun ra, Tiêu lão phu nhân vậy mà lại đã tắt thở. Chương Tĩnh Cầm không dám dừng lại nữa, nhanh nhẹn leo ra khỏi xe ngựa. Khung cảnh bên ngoài như địa ngục, xác người khắp nơi, máu chảy thành sông, những ngôi nhà gần xa đều bị cháy rụi. Nàng bước đi vài bước, nhìn thấy Tam tẩu ngã xuống đất, một mũi tên dài xuyên qua đầu, trên mũi tên còn dính thứ gì đó màu trắng trộn lẫn màu đỏ. Chương Tĩnh Cầm nôn khan vài tiếng, nàng không kiềm chế được phản ứng của thân thể, dưới chân lại bước qua một cái xác, Chương Tĩnh Cầm không dám nhìn kỹ, nàng sợ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc nào đó. Nàng thà rằng người chồng mới cưới của mình biến mất không thấy tăm hơi là bởi vì bỏ lại nàng mà trốn thoát một mình cũng không hy vọng một người trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, bàn tay ấm áp như thế mất mạng. đi không xa là ra đến cửa thành. Chương Tĩnh Cầm mù mịt đi về phía trước, dưới chân không dám dừng lại. Hay là đi tìm gia đình cậu? Nàng không biết bọn họ ở đâu, đã ra khỏi thành, hay là… Nàng quyết không thể trở về, bao nhiêu người chưa đợi được đến lúc ra khỏi thành đã mất mạng, nàng may mắn trốn thoát được, nhất định không thể trở về chịu chết. Có thể đi về phía trước cũng chưa chắc an toàn, người Ngõa Lạt nếu đã chiếm được Đại Đồng, lại tiến về phía Nam cũng không phải chuyện khó khăn gì. Hơn nữa, cho dù không có địch, mười cô nương mười sáu tuổi, một thân một mình, trời đất bao la, nàng có thể đi đâu chứ? Phía sau vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, bốn phía trống trải, ngay cả một cái cây to cũng không có, Chương Tĩnh Cầm không có chỗ trốn, chỉ có thể nắm chặt tay trong tay áo. Lúc trên xe ngựa Tiêu lão phu nhân đã cho ba người cháu dâu các nàng mỗi người một viên thuốc. "Trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn mạng, nếu như trên đường gặp chuyện gì bất trắc, nuốt viên thuốc này vào, chết ngay lập tức, không cần chịu nhục." Lúc đấy Chương Tĩnh Cầm cũng không cảm thấy có gì, lời này từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ đương nhiên là sẽ nghe theo. Nhưng, hiện tại rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, sâu trong nội tâm nàng lại phát ra lời nói phản kháng. Người nhà nàng đều chết hết, chỉ còn mình nàng sống sót, lúc đó ông trời đã không lấy mạng của nàng, chẳng lẽ lại để cho nàng tự kết liễu đời mình như này sao? Chương Tĩnh Cầm không sợ chết, nhưng nàng không muốn chết, cho dù phải chịu đựng chuyện gì nàng cũng muốn tiếp tục sống. Tiếng vó ngựa ngày càng gần. Tay nàng nắm chặt viên thuốc, vừa buông ra… *** Mỗi ngày Cố Thiền đều nhận được thư của Hàn Thác, cho nên nàng biết rõ tình hình chiến sự bên ngoài, Đại Đồng thất thủ, giành lại lần nữa, Ngõa Lạt phản công tập kích, chiến sự căng thẳng… Hai tháng nhanh chóng trôi qua, chuyện Cố Thiền lo lắng vẫn không xảy ra, dây đàn căng quá sẽ đứt nhưng con người lại có khả năng tự điều tiết, nàng dần dần thư giãn an tâm. Từ sau khi Hàn Thác rời đi, nàng càng qua lại nhiều với Phó Y Lan Đối với Cố Thiền mà nói, những ngày tháng ngồi ở trong phòng lo lắng đề phòng chờ tin tức thật sự quá khó khăn, cho nên cần một số việc làm để thời gian trôi qua mau. Nàng không chỉ dốc lòng dạy Phó Y Lan thêu, mà còn chăm chỉ học cưỡi ngựa. Tuy rằng Hàn Thác không ở đây, một mình nàng không thể đi điền trang, nhưng cũng may Tĩnh vương phủ rộn lớn, đủ cho các nàng làm trò. Qua mấy ngày rèn luyện, Cố Thiền đã có thể cưỡi ngựa chầm chậm. "Phi ngựa là bước đầu tiên, vì để tập cho ngươi can đảm. Tiếp xúc dần với ngựa của ngươi, dần dần khống chế được nó. Lúc trước không phải ngươi nói cảm thấy xóc nảy, bây giờ thử cưỡi con ngựa cuả ngươi nhún nhảy thân thể, xem xem có phải là cảm thấy tốt hơn rồi không…." Phó Y Lan dạy rất chuyên tâm, Cố Thiền học càng chăm chỉ. "Lúc trước ta còn cảm thấy ngươi yểu điệu, nhất định là không học được cưỡi ngựa, không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy." Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống núi, lúc hai người dắt ngựa quay về, Phó Y Lan thật lòng khích lệ nói. Cố Thiền ghé vào bên tai nàng nói nhỏ "Ta không biết đây có phải là yểu điệu không, nhưng mà đùi ta có những mảng xanh tím, đau không chịu được, mỗi ngày đều phải dùng nước ấm cùng với bôi thuốc mới thấy đỡ hơn, nhưng mà cưỡi ngựa là như vậy. Ngươi cũng bị như vậy sao? Là tư thế cưỡi ngựa của ta không đúng hay là còn có nguyên nhân khác? Phó Y Lan hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời rất thuận lợi "Chuyện này là bình thường, lúc cưỡi ngựa, hai bên đùi dùng sức, da thịt ngươi mềm mại, ma sát với yên ngựa không tránh được bị thương, chờ ngươi cưỡi thành thục sẽ tốt hơn một chút." Bởi vì đợi đến lúc cưỡi thành thục, da dẻ cũng dày lên, tất nhiên sẽ chẳng dễ bị sưng đỏ đau đớn nữa. Cố Thiền trở về phòng, tắm rửa cả người đầy mồ hôi, nghiêng ngả nằm xuống giường, Bích Linh Bích Lạc lập tức đi đến bôi thuốc cho nàng. "Hôm nay có nhận được thư không?" Nàng đang hỏi thì Bạch Hoa đã bước vào, trên tay còn cầm một cái ống đựng. Cố Thiền nhận lấy, mở nắp, rút giấy viết thư, đọc một lượt sắc mặt chợt biến. Trong thư Hàn Thác nhắc đến việc chữa bệnh trong quân, Cố Thiền mới biết, từ khi khai chiến Tiêu Hạc Niên đã rời khỏi kinh thành đi đến chiến trường. Trong lòng nàng lại nổi lên sự sợ hãi, Tiêu Hạc Niên ở trong quân, vậy thì Nguyên Hòa đế ở trong cung phải làm sao?