Editor: huyetsacthiensu Ánh nắng chiếu xuống, hắt lên trên kênh đào một tầng ánh sáng vàng. Thuyền nhổ neo, cánh buồm căng gió, di chuyển hết tốc độ. Đuôi thuyền kéo theo một cái dây thừng thật dài, dây thừng đoạn đuôi nơi sóng bạc rõ ràng mãnh liệt hơn so với những nơi khác. Nếu tập trung nhìn kỹ là có thể thấy một công tử cẩm y ngọc diện bên trong bọt nước. Chỉ là giờ phuát này cẩm y đã ướt dẫm, ngọc diện cũng nản lòng nôn nóng, mất đi hứng thú tao nhã. “Người nào lén lút ám toán gia? Có gan thì ra đây đấu trực tiếp với ta, giấu đầu lời đuôi thì là hảo hán cái gì chứ? Hắt xì –“ Ninh Hạo hổn hển hét to. Dây thừng trói chặt hai cổ tay hắn, thắt theo kiểu hành quân, nhiều lần giãy dụa cũng không thể thoát ra được, hắn có ý đồ mượn lực vịn dây thừng để đến gần mép thuyền, nhưng mà thuyền kia giống như có mắt vậy, mỗi lần hắn mới chỉ có động tác đứng dậy đã tăng tốc độ, làm hịa hắn ngã chật vật trong nước, còn uống vào bụng vài hớp nước. “Chỉ dựa vào mấy đồng tiền bẩn của ngươi mà cũng xứng xưng là hảo hán sao?” Lâm Tu đứng ở sàn thuyền, quần áo màu xanh bay bay theo gió, ác danh của Ninh Họa đã lan xa, chỉ cần là nam tử chính trực đều không nhìn được, nay phụng mệnh đùa giỡn người, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, không còn biết trời đất gì nữa, càng tùy ý phô trương “Vài ngày trước gia có nhặt được một cây chủy thủ, nghe nói là bảo vậy chém sắt như chém bùn, nhưng vẫn chưa có cơ hội để thử, hôm nay may mắn là gặp được ngươi, đúng lúc làm đồ tế đầu tiên của gia.” Vừa nói vừa nắm chuôi chủy thủ làm bộ như muốn tiến lên cắt đứt dây thừng. “Đại gia… Hảo hán… anh hùng… Đại vương tha mạng!” Ninh Hạo thất kinh cầu xin tha thứ, ngay cả Đại vương cũng gọi ra khỏi miệng. Bây giờ cũng không phải là lúc để cứng rắn, hai tay bị trói, nếu như dây thừng bị cắt đứt cho dù hắn có bơi giỏi đến như thế nào cũng không thể phát huy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nước sông lạnh như băng cắn nuốt. Lâm Tu nhân thể thu tay lại, cười nhạo nói “Đại vương ta hôm nay tâm tình tốt, tạm thời tha cho mạng nhỏ của ngươi.” Vốn cũng không định giết chết Ninh Hạo hôm nay, trên kênh đào thuyền đến thuyền đi, đùa cợt, xỉ nhục người khác căn bản sẽ không có sai để ý, nhưng nếu giết người gây ra án mạng lại là một chuyện khác. Huống chi người này còn là cháu ngoại trai ruột của Ninh Hoàng Hậu. Vương gia đã nói qua, bây giờ chỉ dùng sức chơi đùa hắn, ngoài ra những cái khác đợi ra khỏi U châu mới ra tay. Thuyền chạy một mạch đến ngoại ô Thiên Tân, trời lúc này đã tối, Lâm Tu phân phó thủy thủ lái thuyền đến gần bờ sông, lại kéo Ninh Hạo về lại trên thuyền, lột sạch sành sanh ném lên trên bờ. Ban đêm, gió Tây Bắc nổi lên, trên người Ninh Hạo có dính nước bị gió thổi rét run cả người. hắn run rẩy một tay che bên trên một tay che bên dưới, tìm kiếm xung quanh vật có thể che thân thể. Vùng hoang vu, trong vòng một trăm tám mươi dặm chưa chắc có một hộ gia đình nào, hoa cỏ cây cối bên đường còn đang ngủ đông, chưa bị cảnh xuân đánh thức. Ninh Hạo chạy chân trần đi một đoạn đường xa, mới miễn cưỡng bẽ được chút cỏ lau làm thành một cái yếm che chỗ quan trọng lại. trên đường ngẫu nhiên có xe ngựa đi qua, mỗi khi nghe thấy tiếng liefn chạy ra giữa đường giang rộng hai tay đón xe. Trong xe ngựa có nhiều nữ quyến, dựa vào bộ dạng lúc này của Ninh Hạo người ta tránh đi còn khôngkịp làm sao có thể dừng xe lại được chứ, ra lệnh cho người đánh xe chạy tránh đi. Còn nếu gặp nam nhân cưỡi ngựa, vốn cũng không mềm lòng thiện lương như nữ tử, thấy bộ dáng của hắn không những không ra tay cứu giúp mà còn không quên cười nhạo hắn. Mãi đến tận lúc bầu trời hiện ra chút ánh sáng mặt trời mờ ảo, gặp được một ông bán than đã hơn năm mươi, mắt mờ chân chậm không nhìn rõ khuôn mặt đã bị thương của Ninh Hạo mới cho phép hắn ngồi lên trên xe bò bên cạnh đống than. Ninh Hạo chưa từng phải chịu sự nhục nhã như này bao giờ, tức hận đan xen, lại bị gió thổi lạnh, sau khi trở về phòng trọ thì bị bệnh nặng một trận, sốt cao mấy ngày không khỏi, tất nhiên không thể lại gây náo loạn ở U châu được, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không thể tham gia. * Ngày diễn ra hôn lễ, Cố Tùng đã dậy chuẩn bị từ sớm, đội ngũ rước dâu do Cố Phong, Cố Dung dẫn đầu đi đến Phùng phủ. Đề hình án sát sử mới của U châu là Phùng Thanh Sơn, tháng tám năm trước hắn đến nhậm chứ, đúng lúc bây giờ có thể đưa con gái xuất giá. Phùng Thanh Loan bái biệt các trưởng bối nhà mẹ đẻ, nằm trên lưng đường huynh Phùng Kỳ cõng ra kiệu hoa. Cố phủ chẳng qua chỉ cách Phùng phủ mấy con phố nhưng tập tục đón dâu là kiệu hoa của tân nương phải đi một vòng quanh thành. Bố Chính sứ đại nhân kết thông gia với Án sát đại nhân cũng coi như là một trong những chuyện quan trọng nhất trong thành. Đám dân chúng bỏ hết mọi chuyện trong tay đi ra ngoài vây xem. Tân nương đội khăn voan ngồi trên kiệu hoa không thể nhìn rõ mặt nên mọi người chỉ có thể tập trung sự chú ý vào chú rể, Cố Tùng một thân áo cưới đỏ thẫm, cưỡi bạch mã, vốn là một vị công tử nhã nhặn anh tuấn nay vì việc vui của bản thân mà thần thái càng thêm vài phần, không ít cô nương đứng nhìn mà xuân tâm nhộn nhạo. Giang Liên Nam chen trong đám người, trong tay cầm cây quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt lạnh lùng không có ý cười. Bây giờ nàng đã là bách hoa nổi tiếng kiếm được rất nhiều tiền, không chỉ được mặc quần áo tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, còn có nha hoàn lanh lợi đi theo sau. “cô nương, bộ dáng của công tử của nhà Bố chính sử đại nhân tuấn tú như vậy, nếu tương lai ta có thể gặp được người chỉ cần bằng một nửa của hắn thôi ta sẽ bất chấp mọi giá tự chuộc bản thân ra ngoài để gả cho hắn” Tiểu nha hoàn mới mười một tuổi, từ nhỏ được nuôi ở thanh lâu, tương lai cũng muốn vào thanh lâu phục vụ. Giang Liên Nam không muốn nói chuyện, chỉ giả vờ như không nghe thấy, trong lòng vô cùng khinh miệt. Hại chết mẫu thân ta, lại làm hại ta đến bộ dạng thảm như bây giờ, người nhà họ Cố có đường làm quan luôn luôn rộng mở nhưng đến một ngày nhất định sẽ gặp báo ứng. * Hôm nay nhất định Hàn Thác sẽ làm khách ở Cố phủ, ngồi ở hỉ đường đông đúc bạn bè và khách khứa khác, trong không khí vui mừng này nghĩ đến hôn lễ của mình vào thời gian này năm sau. Mặc dù là Hoàng tử được phân phiên nhưng lễ thành hôn cũng vẫn phải cử hành ở kinh thành. Xem ra, Tĩnh vương phủ lâu không có người ở phải sửa chữa lại một lần nữa. Nhất là nhà chính của Vương phủ, đó là phòng tân hôn mình muốn động phòng hoa chúc cùng Cố Thiền, không thể qua loa chút nào. Trong phòng cưới, nến đỏ chiếu sáng, Cố Tùng cầm hỉ xứng* trong tay vén khăn voan trùm đầu tân nương lên, lộ ra khuôn mặt xấu hổ của Phùng Thanh Loan. *Hỉ xứng: dùng cho Tân Lang lấy hỉ khăn trên đầu Tân Nương xuống. nói chung là lúc làm tân nương ai cũng xinh đẹp động lòng người, tuy nói trong phòng đều là nữ quyến của hai nhà, dù không phải là nhìn Phùng Thanh Loan từ nhỏ đến lớn lên thì cũng đã làm bạn với nàng thuở nhỏ, giờ phút này cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Cố Tùng lại nhìn đến ngây người, đến tận lúc người bên cạnh cầm lấy chén rượu đưa cho hai người chuẩn bị uống rượu giao bôi mới hồi phục tinh thần. Đại cô nương, cô dâu nhỏ trong cả phòng đều cười nghiêng ngả, ngay cả mấy vị phụ nhân trung niên cũng buồn cười. Tức cảnh sinh tình, Cố Thiền không tránh khỏi nhớ lại ký ức động phòng hoa chúc của kiếp trước. Tân Hoàng đăng cơ, sắc lập tân Hậu, khắp nơi ăn mừng Đại hỉ sự. Cố Thiền không có chút cảm giác vui mừng nào, phụ mẫu không ở bên cạnh, đệ đệ không rõ sống chết, người mình mới gả cho lại là kẻ thù, trong lòng trừ đau thương oán giận thì không còn gì khác, thậm chí đã muốn lấy cái chết để tỏ rõ lòng mình. Có lẽ hành động tìm chết của Cố Thiền nhắc nhở Hàn Thác, sau đó, thỉnh thoảng hắn mời Đại bá mẫu Tề thị cùng đường tẩu Lô Tương vào cung làm bạn với nàng. Hai người họ khuyên nàng nên khoan dung chút, không cần rối rắm chuyện của đời trước, Tề thị từng nói “hắn đã cho ngươi Hậu vị, có Phượng ấn trong tay, ngươi có thể yên tâm làm Hoàng hậu của ngươi, kị nhất việc nhớ mãi không quên chuyện trước đây, sinh ra hiềm khích với hắn.” Mọi người có lập trường của mọi người. Cố Thiền cũng biết, nếu nói chuyện hoặc làm việc theo lời của Đại bá mẫu nhất định là con đường thoải mái dễ dàng nhất đối với mình. Nhưng mà, làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy. Dì vẫn bị nhốt ở trong cung, mỗi đêm Cố Thiền đều nằm mơ thấy giây phút Hàn Khải ngã xuống máu tươi đầm đìa… Nàng lắc lắc đầu, đẩy những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, chỉ chờ mong kiếp này mình sẽ có thể có một đêm tân hôn ấm áp vui vẻ, đã sống lại một lần, đương nhiên mọi chuyện đều phải tốt đẹp hơn so với kiếp trước. Cố Tùng đi ở phía trước chúc rượu, nhóm nữ quyến cũng tự đi ra bàn tiệc, Cố Thiền thân là em gáichồng, tất nhiên cần ở lại nói chuyện giải buồn với Phùng Thanh Loan. Khoảng hai khắc sau, Cố Tùng gọi Cố Dung và Cố Phong dìu hai bên trái phải trở về, nhìn bộ dáng như là đã có chút say, nhưng mà phía sau vẫn đi theo mấy người bạn học cùng, đương nhiên cũng khôngthiếu Hàn Thác, bọn họ đến đây để náo động phòng. Lúc này Cố Thiền cũng không tiện ở lại, nàng đứng dậy đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Hàn Thác rồi nghĩ lại tâm nguyện vừa rồi của mình, hai gò má hơi đỏ lên. Còn Hàn Thác, náo động phòng chẳng qua chỉ là để ngụy trang, hắn chỉ là muốn xem xem có thể gặp mặt Cố Thiền một lần hay không, nhưng mà bây giờ nhiều người chuyện gì cũng không thể nói, chuyện gì cũng không thể làm được, chỉ có thể nhân lúc Cố Thiền đi qua bên người nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của nàng. Mặt Cố Thiền càng đỏ hơn, xấ hổ đến mức cúi đầu chạy chậm ra ngoài. * Đêm đó Cố Dung khởi hành trở về kinh thành. Hai cha con Ninh Lễ cùng Ninh Hạo ở lại mấy ngày cho đến khi Ninh Hạo khỏi bệnh mới khởi hành. Nam nhân không giống nữ nhân được chiều chuộng, cưỡi ngựa một ngày cũng có thể đi được hơn hai trăm dặm. Đêm hôm đó, nghỉ lại ở một dịch quán ở Giang Tô. Lúc Ninh Hạo bị bệnh ngủ rất nhiều, tuy rằng bôn ba cả ngày thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn mười phần rất khó đi vài giấc ngủ. đang lăn qua lộn lại trên giường như bánh nướng áo chảo, chợt nghe tiếng sáo trúc ngoài cửa sổ truyền vào. hắn đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện trước bàn đá, một cô nương mặc váy màu xanh nhạt đangngồi, má đào mắt hạnh, dáng vẻ yêu kiều, hai bàn tay trắng mịn thon dài đang đánh đàn. Từ sau khi Ninh Hạo bị ốm đã qua mười ngày, đây cũng không phải là tác phong bình thường của hắn, thân thể đã sớm kêu gào. Ầm ĩ muốn tìm kiếm việc làm để phát tiết, lúc này làm sao có thể kiềm chế được nữa, cũng không thèm khoác thêm áo mà đã phi người ra khỏi phòng. Tiểu nương tử chợt thấy có một nam tử xuất hiện, dưới tay giật mình một chút, dây đàn bị đứt, ngón tay xinh đẹp bị cứa dứt máu chảy như suối. Nhìn kỹ lại một lần nữa, quần áo của nam nhân kia còn không chỉnh tề, tiểu nương tử cũng không quan tâm miệng vết thương như thế nào nữa ôm theo cây đàn định bỏ đi. Đương nhiên Ninh Hạo không định thả nàng đi, đưa tay ra vuốt ve mặt nàng, trong miệng tuôn ra những lời nói dâm ô. nói liên tiếp không ngừng. Tiểu nương tử cũng không phải là người có tiết hạnh, rất nhanh đã bị khiêu khích yếu đuối ở trong lòng Ninh Hạo, để mặc hắn ôm vào trong phòng. * Sáng sớm hôn sau, Ninh Lễ ngồi ở phòng ăn đợi mãi không thấy con trai đi ra dùng bữa, ra lệnh cho người hầu đi thúc giục. không bao lâu sau, chỉ thấy người hầu tay chân luống cuống chạy về đây, trên trán toàn là mồ hôi, hai chân run rẩy nói “Thế tử, thiếu gia… vết thương của thiếu gia…” Đinh Lễ chỉ có một đứa con độc đinh này, vừa nghe thấy con bị thương thì sốt ruột, cũng không kịp hỏi kỹ lại, lập tức đứng dậy đi xem. Trong phòng, quần áo vứt khắp nơi, Ninh Lễ không chớp mắt đi đến trước giường, mới giơ tay vén màn lên, hai mắt đã kinh hãi mở to, một hơi khí không thở ra được, mắt trợn trắng lên, bất tỉnh. Người hầu đi theo ở phía sau, bước lên phía trước đỡ lấy, tay chân vẫn run rẩy. Ninh Hạo lõa thể, nằm ở trên giường, miệng bị nhét tiết khố, hai mắt nhằm nghiền như đang bất tỉnh nhân sự, hai tay hai chân dang ra bị trói vào cột giường. Thân dưới là một mảnh máu thịt lẫn lộn. Người hầu kia không muốn nhìn thêm, nhưng mà không nhịn nổi đỡ Ninh Lễ lại gần giường, ánh mắt nâng lên nhìn thấy thân dưới của thiếu gia hình như thiếu mất cái gì đó… Nhưng mà, cũng không tìm hiểu kỹ hơn, hai vị chủ nhân, một người bị thương, một người bị ngất, phải nhanh chóng tìm đại phu đến mới đúng. Lúc đại phu đến Ninh Lễ đã từ từ tỉnh lại, trong tai nghe được một câu “… Gốc rễ không còn, cũng không có chỗ để nối lại…” Lúc này trong lòng đau xót lạii ngất đi. Phụ tử hai người ucnxg không phải là người dễ đối phó, phái người hầu điều ra ỏe trạm dịch, cũng không gặp được tiểu nương tử mặc quần áo xanh nhạt, đi hỏi từng người một, cũn không có ai nhìn thấy, càng không có ai từng nghe qua cái gọi là tiếng đàn. Ngọc cầm trong viện này là chiếc đàn bị chủ nhân vứt bỏ đêm qua, vết máu trên bàn đá cũng thấy bóng dáng đâu nữa. Thân thể Ninh Lễ trống rỗng, nghe thấy như vậy lại ngất đi lần thứ ba, thật là gặp quỷ mà, cũng khôngthể nào là con trai mình nằm mơ rồi tự cắt của mình được! Việc này báo lên quan viên ở địa phương, sư gia vẽ lại chân dung của tiểu nương tử theo sự kể lại của Ninh Hạo, dán bố cáo tại cửa thành truy nã. Hai phụ tử Ninh gia ở lại trạm dịch hơn một tháng, đợi đến lúc miệng vết thương của Ninh Hạo đã kết bảy cũng không bắt được thủ phạm. Hai người cho dù không nuốt trôi được cốt tức này thì như thế nào chứ, chỉ có thể mặt xám mày tro đivề kinh thành. Tin tức như thế này cho dù bọn họ có giấu cũng không được, tất nhiên vẫn sẽ truyền vào tai đám người Cố Thiền. Chuyện lớn mới nhất trong thành U châu là Thát Đát xâm phạm biên giới, Tĩnh vương sắp lãnh binh xuất chinh. Chuyện chiến tranh luôn tới bất ngờ, chạng vạng nhận được tin tình báo, hôm sau đại quân đã phải ra khỏi thành. Dưới trướng Tĩnh vương đều là tinh binh, ngày thường luôn nghiêm chỉnh huấn luyện, trên chiến trường dũng mãnh dị thường, bây giờ cần phải dùng đến, ai cũng như cá gặp nước, ngay cả dân chúng cũng sục sôi theo. U châu vệ cũng dưới trướng của Tĩnh vương, Cố Phong tất nhiên cũng không tránh được phải xuất chinh cùng. Từ lần đầu Cố Phong biểu đạt ý muốn nhập ngũ với Hàn Thác, Hàn Thác đã nói rõ, nếu Cố Phong có năng lực, hắn tất nhiên sẽ hết sức đề bạt cậu em vợ này, nhưng rèn luyện cũng không thể thiếu, thậm chí càng phải rèn luyện nhiều hơn so với người ngoài. Bởi vì tương lại mong đợi vào hắn, nếu sau này thật sự trở thành chủ soái trong quân, chỉ một câu cũng có thể ảnh hưởng đến sống chết của ngàn vạn binh sĩ, không thể qua loa.