Editor: huyetsacthiensu
Mưu tính của Hàn Thác Cố Thiền đương nhiên hoàn toàn không biết.
Đối với nàng mà nói Hàn Khải là người đã chết rồi.
Vào lúc không hề phòng bị lại đối mặt với người chết thì dù là ai cũng bị sợ đến sững sờ trong chốc lát.
Dần nhi cũng nhìn thấy Hàn Khải, bây giờ nhũ mẫu cùng thị vệ cũng nhìn thấy, nó cũng cho rằng người trước mắt là tiểu tăng đi tìm nó, mặc dù nó còn nhỏ nhưng lại rất có tinh thần chơi trò chơi, cho dù là thua cũng không khóc nháo, chỉ cười híp mắt nhìn Hàn Khải đi đến.
Đối với một người mẫu thân thì bảo vệ con mình là một hành động bản năng.
Lúc Cố Thiền nhìn thấy Dần nhi loạng choạng đôi chân ngắn ngủn đi đến chỗ Hàn Khải bỗng nhiên ý thức được người trước mặt này cho dù là người sống hay chết, là người hay quỷ thì bây giờ hai người ở hai chiến tuyến khác nhau; hắn đột nhiên xuất hiện như vậy tuyết đối không thể là vì nói chuyện với annfg và Dần nhi.
Cố Thiền gần như là bất chấp tất cả mà chạy đến, muốn ôm lấy Dần nhi chạy đi.
Cũng trong lúc đó thị vệ đang tập trung vào Hàn Khải cũng phát hiện phía sau cây Thái tử điện hạ đột nhiên đi ra, mà Hàn Khải đã rút một cây đoản đao giấu trong tay áo ra…
Dần nhi ngừng bước, nó vẫn không hiểu rõ, cũng không biết chút gì về nguy hiểm xung quanh mình.
Lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, phát ra ánh sáng trắng sáng, Dần nhi tưởng đó là một loại đồ chơi mới, nó muốn…
Dần nhi cười càng vui vẻ…
Khi nó duỗi bàn tay ra muốn nắm tay cây đao thì Cố Thiền đột nhiên ôm lấy nó, kéo về bên cạnh…
Trong chớp mắt bàn tay cầm đao của Hàn Khải hạ xuống, đâm vào mu bàn tay của Cố Thiền, cũng theo động tác của nàng mà rạch ra một vết thương dữ tợn…
Thị vệ không kịp chạy đến, bắn tên từ xa, lúc Hàn Khải ngã xuống vẫn chưa nhắm mắt, hai mắt trợn tròn, trên lưng cắm tám mũi tên dài, trong tay vẫn nắm chặt đoản đao không chịu thả lỏng.
Thị vệ, nhũ mẫu, cung nhân, nội thị, tranh nhau chen lấn chạy đến.
Nhũ mẫu ôm lấy thái tử, thị vệ kiểm tra thi thể, cung nhân nâng Hoàng hậu.
“Nương Nương, tay người…” Bích Linh kinh ngạc nói.
Tâm Cố Thiền hoàn toàn đặt trên người con trai bị kinh sợ, vẫn chưa chú ý đến vết thương của mình; lúc này nghe thấy Bích Linh nói mới cúi người nhìn vết thương trên tay.
Vừa nhìn vào thì thực sự hãi hùng khiếp vía, vết thương nông sâu không nói, mấu chốt là máu chảy ra lại là… màu đen…
Đao có tẩm độc sao?
Cố Thiền thật sự sợ hãi, vì con trai bị thương một chút nàng không sợ, bị một đao thì cùng lắm là bị mộtvết sẹo nhưng nàng không muốn chết…
Bây giờ có thể nói là thời điểm tốt nhất trong cả hai đời nàng, không nói về thân phận của nnfg, chỉ nhìn bên cạnh nàng thì phụ mẫu ở bên, huynh đệ tiền đồ vô lượng, phu quân yêu thương, đầy đủ cả trai cả gái.
Đây không phải là kịch bản hí khúc, không dừng lại ở những phần tốt đẹp nhất.
Cuộc sống chính là kéo dài những phần tốt đẹp của từng ngày cho đến khi già, chết đi… Mặc dù là cuối cùng vẫn sẽ chết đi thì cũng nên là mấy chục năm sau, khi đó tóc nàng đã bạc chứ không phải là giờ phút nào, trước ngày nàng tròn mười chín tuổi một ngày, lúc con cái nàng còn chưa tròn một tuổi.
Chỉ kịp nghĩ lung tung một đoạn như vậy Cố Thiền đã bắt đầu cảm thấy đầu choáng voáng, chân mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, ngã về sau.
Bích Linh Bích Lạc vội vàng đỡ lấy nàng nhưng đều là nữ nhân không đủ sức, nàng lại ngã xuống đột ngột nên không đỡ được nàng.
Cố Thiền cảm thấy mình tiến vào một giấc mộng dài nhưng mang theo một vòng ôm lạnh lẽo. Chóp mũi ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nàng biết đó là Hàn Thác, có hắn ở đây nàng sẽ không sợ cái gì nữa liền an tâm nhắm mắt.
***
Trong đội ngũ xuất hành có ba ngự ý, bây giờ đều bị gọi vào gian phòng ở của Đế Hậu.
Đối mặt với Hoàng đế đang mang khuôn mặt âm trầm như đáy nồi, ba người căng thẳng, không khí này thật sự là mỗi bước đi đều sợ nói sai, huống hồ còn phải cứu Hoàng hậu đã ngất đi vì trúng độc.
Mọi người đều nói ngự tiền là luôn giắt cái đầu của bọn họ ở lưng quần, lúc này sợ là lưng quần cũng khó giữ được cái đầu của bọn họ, đã bị Hoàng đế đưa đến đoạn đầu đài, nếu Hoàng hậu Nương Nương có chuyện gì vậy thì phải cho mấy tên tòng phạm của thích khách chôn cùng…
Phì, Ngọc Hoàng đại đế, Quan âm đại sĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Cửu Thiên huyền nữ, Như Lai phật tổ xin các ngài phù hộ cho Hoàng hậu Nương Nương cát nhân thiên tướng, sống lâu trăm tuổi.
Ba người bắt mạch, thử chất độc, trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, lại thống nhất kết quả với nhau thìtảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống đất, nỗi lo lắng trở lại trong bụng, đầu cũng trở lại trong lưng quần.
Độc này là loại vô cùng thông thường, phần lớn là những người không thuộc môn phái nào nhưng biết chút ít về dược lý điều phối thành, độc tính cũng không mạnh, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Vốn việc giải độc phải cực kỳ thận trọng. Người điều chế thuốc giải phải dựa theo lượng độc để điều chế nhưng loại độc này cũng không cần thuốc giải khó điều chế gì, chỉ cần uống canh Thanh Tâm giải độc trong cung là được.
Chỉ là trong đó xen lẫn thuốc mê chỉ có thể đợi Hoàng hậu ngủ đủ tự tỉnh là được.
Sợ chuyện không đâu một hồi.
Hàn Thác tự mình bón thuốc cho Cố Thiền, nhìn vết thương của nàng dần dần chảy ra màu máu bình thường mới yên lòng.
Sau đó chính là băng bó vết thương và bôi thuốc.
Các ngự y quanh năm giao thiệp cùng các Nương Nương trong cung, những bản lĩnh khác có thể khônggiỏi nhưng bản lĩnh dưỡng nhan sắc chính là hạng nhất, tùy tiện tìm trong hòm thuốc cũng có thể tìm được đủ các loại thuốc làm mờ sẹo, trong uống ngoài thoa, đầy đủ mọi thứ.
Hàn Thác nhận lấy đặt ở đầu giường, lại ra lệnh cho Lý Vũ Thành cố gắng càng nhanh càng tốt kéo Tiêu Hạc Niên về đây. nói chung là không riêng giải độc cứu người mà còn muốn không lưu lại chút dấu vết nào trên người Cố Thiền. trên người nàng chỉ có thể có dấu vết do hắn để lại, những nam nhân khác cho dù là xuất phát từ mục đích gì cũng đừng hòng thực hiện được.
Bận rộn một hồi đã làm trễ nải không ít thời gian, mắt thấy mặt trời đã dần ngả về Tây, hoàng hôn đãbuông xuống, Hoàng hậu bị thương trúng độc, người còn chưa tỉnh, hôm nay tất nhiên không thể trở về cung, không thể làm gì khác hơn là ngủ lại ở Báo Ân tự.
Chùa Hoàng gia chiếm diện tích cực lớn, có đủ phòng khách, cũng đã quen đón tiếp hoàng thân quốc thích, gia đình huân quý; mặc dù chuyện xảy ra quá đột ngột nhưng vẫn ngay ngắn có thứ tự, khôngloạn chút nào.
Cố Thiền ngủ vô cùng an ủi, hô hấp có quy luật, mặt cười ửng đỏ, cực kỳ đáng yêu.
Hàn Thác ngồi bên giường nhìn nàng một hồi cũng vén chăn lên nằm xuống bên cạnh nàng. Cố Thiền lại như con mèo nhỏ ngửi được mùi cá mà tiến vào trong ngực hắn, tìm được tư thế thích hợp thì tiếp tục ngủ say như chết.
Hàn Thác khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên thái dương nàng, đặt cánh tay bị thương của nàng lên ep mình để tránh nàng không cẩn thận động vào, cũng ôm chặt nàng vào lòng mình sau đó nhắm mắt lại không lâu sau đã đi gặp Chu công với nàng.
***
Cố Thiền mơ một giấc mơ không vui vẻ.
Trong mơ, kiếp này chẳng qua chỉ là một cảnh trong mơ huyền ảo. Tỉnh giấc thì tất cả đều trở về kiếp trước, trải qua mọi chuyện lại một lần nữa.
Nàng không phân biệt được đến cùng đâu là thật đâu là giả, càng không phân biệt rõ được bản thân trong mơ, chỉ cảm thấy tất cả đều hỗn loạn, trong lòng tích tụ khó chịu, đại khái là trải qua hạnh phúc hai bên tình nguyện, mỗi khi muốn mở miệng kể chuyện kiếp này với Hàn Thác cũng không có cách nào mở miệng…
Cố Thiền cũng không biết, Hàn Thác cũng đang nằm mơ.
Hàn Thác mơ mơ màng màng nghe một đoạn tiếng nhạc tiếng Phạn, hắn mở mắt a, phát hiện mình đang đứng một chỗ trong linh đường, cả sảnh đường khách mời mơ hồ như ảo ảnh, chỉ có tiểu cônương mặc đồ trắng ngồi trước quan tài là rõ ràng. hắn liếc mắt đã nhận ra đó là Cố Thiền, nàng còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, có lẽ là bằng tuổi lúc hắn nhặt được nàng từ trong tuyết.
Hàn Thác nghi ngờ, hắn không nhớ rõ năm ấy Cố gia có người chết. hắn đi lên phía trước, quay về quan tài làm lễ nhưng mà cho dù là Cố Thiền hay những cái bóng mơ hồ phía sau nàng cũng không có người đáp lễ lại hắn.
Cho dù là những người khách cũng không có thái độ gì với hắn.
Theo lý thuyết, Cố gia dựng linh đường, những người đến đây không phú cũng quý tất nhiên phải có nhiều người quen biết Hàn Thác. Lại bỏ qua cái này, cho dù không nhận ra hắn nhưng hắn làm lễ chủ nhà sao lại có thể không đáp lễ.
Trừ khi bọn họ không biến hắn làm lễ?
Hàn Thác hơi suy tư, muốn biết được mấu chốt, để chứng minh hắn đưa tay quơ quơ mấy cái trước mặt Cố Thiền.
Nàng vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ cúi đầu rơi lệ.
Quả nhiên là không nhìn thấy hắn.
Kiểm chứng được điều ấy Hàn Thác liền không sợ gì nữa, vô cùng không tuân theo quy củ gì cả ngó đầu vào nhìn người đang nằm trong quan tài, là nhạc mẫu của hắn – Ninh thị.
Sau đó cảnh tượng nhanh chóng chuyển đổi, hắn hoa mắt chóng mặt, phát hiện mình đã về đến Hoàng cung, may là vẫn có Cố Thiền bên cạnh.
Tiểu cô nương vẫn rầu rĩ không vui, mỗi ngày Hàn Khải đều đến tìm nàng, tặng quà, kể chuyện cười nhưng đều không có tác dụng.
Thời tiết dần nóng lên, Hàn KHải thỉnh thoảng dẫn Cố Thiền đi chơi trong vườn hoa, nhưng mà hắn lắm thủ đoạn lại khó có thể gây được sự chú ý của Cố Thiền.
Hàn Thác thầm nghĩ, đó là nữ nhân của ta đương nhiên không thích bộ dáng của người, chỉ có ta mới có thể dỗ dành nàng.
Nhưng mà đắc ý xong mới nhớ đến bây giờ Cố Thiền vốn không nhìn thấy hắn lại khó tránh khỏi phiền muộn. hắn đã phát hiện mọi chuyện có chút kỳ quái, không chỉ không ai nhìn thấy hắn mà hắn đều đi theo chuyển động của Cố Thiền, giống như lấy Cố Thiền là trung tâm của vở kịch, chỉ có thể nhìn không thể tham gia vào trong đó tiếp xúc với nàng.
Thời gian xoay chuyển rất nhanh, Hàn Thác nhìn Cố Thiền dần dần trưởng thành, Nguyên Hòa đế tứ hôn nàng cho Hàn Khải, hắn hận đến mức hàm răng cũng sắp bị nghiến vỡ, nhưng không có cách nào thay đổi chuyện này. không bao lâu sau Cố Thiền mắc bệnh lạ, trị mãi không khỏi, Hàn Khải đăng cơ, nạp thêm phi tần, Hậu vị vẫn để trống.
Hàn Thác vẫn đi theo nàng, nghe qua bi kịch của Tấn Vương, Sở Vương, nghe được lời nói bất kính của Tiết thị, cuối cùng còn nghe được Bích Linh Bích Lạc nghị luận với Cố Thiền Tĩnh vương lấy tên Cần Vương khởi sự.
Lại như chạm vào cơ quan khởi động, một câu nói như vậy liền đưa hắn ra xa, về trong thân thể của hắn.
Nhưng mà Hàn Thác cũng không thể dùng lý trí để chống chế thân thể này, hắn chỉ có thể ẩn trong thân thể của hắn để xem xét mọi chuyện nhưng cũng không thể cảm nhận được hắn đăm chiêu suy nghĩ. hắn trơ mắt nhìn Cố Phong xuất quân bị U châu vệ đánh bại, nhìn trên tường thành treo cờ đầu hàng, nhìn Cố Thiền mở cửa thành đi ra, trên mặt trầm trọng mà bi thương, hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà hắn biết. hắn không thể khống chế Tĩnh vương nói ra lời nói luyến tiếc nhân tài.
Cố Phong lấy mũ giáp xuống, quỳ rạp xuống trước vó ngựa, toàn thân khôi giáp đập xuống nền gạch một tiếng vang lanh lảnh.
“Đồng Lâm có việc muốn nhờ Điện hạ.”
“Chuẩn tấu.”
“Bách tính vô tội, hy vọng Điện hạ sau khi vào thành có thể duy trì trật tự, không nên tổn hại đến người vô tội, bây giờ đã không có người có thể ngăn trở Điện hạ, đại nghiệp hôm nay đã thành, bạo lực có thể chiếm được thiên hạ nhưng nhân đức mới có thể thắng được lòng người. Điện hạ tài trí mưu lược kiệt xuất, tất nhiên là có thể hiểu được đạo lý này, không cần Đồng Lâm nói nhiều.”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Tỷ tỷ của ta, mặc dù đã được định là Hoàng hậu tương lai nhưng vì triền miên trên giường bệnh nhiều năm nên vẫn chưa thành hôn. Bây giờ mắt thấy nàng cũng không còn sống bao lâu nữa, mong rằng Điện hạ có thể cho nàng một con đường sống, giữ lại mạng nàng, để cho nàng có thể bình an vượt qua tháng ngày còn lại.”
Tĩnh vương nghe vậy cười nói “Sao ngươi biết ta nhất định sẽ đồng ý?”
“Ta không biết.” Cố Phong thành thật trả lời “Được Điện hạ coi trọng Đồng Lâm vô cùng cảm kích, từ trước đến nay Đồng Lâm cũng kính phục tài năng của Điện hạ nhưng từ nhỏ Đồng Lâm đã được dạy một người một đời chỉ trung với một vua, kiếp này Đồng Lâm không thể báo đáp Điện hạ, chỉ có thể lấy mạng của mình đổi lấy bình an của tỷ tỷ.” hắn rút bảo kiếm ra, đâm vào lồng ngực chính mình. không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Phong chết. trên Phụng Thiên Điện, lần thứ hai Hàn Thác nhìn thấy Cố Thiền, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sựrung động của một ‘bản thân’ khác, mặc dù tự trấn áp, trên mặt không lộ vẻ gì, thậm chí còn cố ý làm ra thái độ lạnh lẽo nhưng hành vi đã bán đứng hắn… không để ý cái nhìn của người bên ngoài, mạnh mẽ lập Cố Thiền làm Hậu. một Hàn Thác khác cố gắng đối tốt với nàng nhưng nàng vẫn không vui, thân thể ngày càng yếu ớt, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Ngự y nội thị quỳ một chỗ, Hàn Thác ôm Cố Thiền vẫn còn hơi ấm không chịu thả.
Lúc này hắn giống như cùng ‘bản thân’ khác hợp thành một thể, thật sự chạm đến tư tưởng của hắn. hắn đang hối hận, tại sao không tìm được nàng sớm hơn một chút?
Mặc dù không coi lời hứa hẹn thời niên thiếu là thật nhưng nàng là một trong không nhiều những ký ức ấm áp trong thời niên thiếu của hắn.
Nếu gặp mặt nàng sớm hơn một chút có phải là có thể bảo vệ được nàng? Phòng ngừa nàng bị hạ độc? Phòng ngừa nàng hương tiêu ngọc vẫn sớm như vậy?
Hối hận liên tiếp cùng bi thống làm Hàn Thác rời bỏ thân thể này.
Đợi hắn tỉnh lại từ cơn choáng váng thình lình phát hiện mình trở lại thời niên thiếu, đang trên xe ngựa đi từ Kinh thành về U châu mà trong lòng đang ôm Cố Thiền mới năm tuổi ngủ say sưa.
***
Lúc ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu vào bên trong thì Cố Thiền tỉnh lại, nàng vừa nằm mơ một giấc mơ dài, phức tạp làm cho nàng có chút không phân rõ được bây giờ bản thân đang sống ở thời đại nào, ở đâu.
Nàng hơi động Hàn Thác đã tỉnh, mở mắt đối diện với nàng.
Hai người đều có tâm sự.
“Hoàng thượng, lúc đầu thần thiếp gặp ác mộng sau đó lại là một giấc mộng đẹp.”
Cố Thiền mở miệng trước.
“nói cho ta nghe xem.”
Hàn Thác giật giật người để Cố Thiền nằm trong lòng hắn thoải mái hơn.
“Ác mộng thì vẫn giống như giấc mộng trước đây đã nói cho chàng, mẫu thân trúng độc, không thể cứu sống, bản thân thần thiếp cũng chết.” Nàng qua loa “Sau đó, thần thiếp trở về khi còn bé lúc năm tuổi, hoàng thượng đã cứu thiếp, lại không đuổi thiếp về nhà.”
“A? Vậy ta làm thế nào với nàng?” thật ra trong lòng Hàn Thác đã có đáp án, nhưng hai người đều mơ một giấc mơ thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi mới thử tìm chứng cứ một lần.
“Hoàng thượng mang thiếp đến Vương phủ ở U châu… Nuôi dưỡng thiếp trong phủ, còn cưng chiều thiếp đến vô pháp vô thiên, đến lúc phụ thân thiếp đến U châu nhậm chức mới giả vờ trùng hợp để thiếp nhận người nhà, a, Hoàng thượng để thiếp về nhà còn đưa đầu bếp của Vương phủ cho nhà thiếp, cũng không có chuyện của mẹ con Trịnh thị…”
Cố Thiền nói từng chuyện từng chuyện “Sau đó nữa, Hoàng thượng lại giống như trong thực tế, buộc thiếp gả cho người.”
“thật không? Sao ta lại cảm thấy nàng không phải ta không lấy nhỉ?” Hàn Thác tiếp lời nói.
Cố Thiền đỏ mặt, vừa rồi là nàng nói ngược lòng mình, trong mơ nàng không có ký ức kiếp trước kiếp này, từ lúc năm tuổi được hắn nuôi đến lúc mười hai tuổi, đối với một nam tử bề ngoài cực kỳ tuấn tú thì khó tránh khỏi sinh ra tâm tư nữ nhi.
Mà Hàn Thác ý đồ xấu xa còn dùng mọi cách dụ dỗ nàng, những chuyện hắn làm còn quá đáng hơn so với kiếp này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng đỏ mặt, làm sao có thể nói ra được…
A, dù sao đó là giấc mơ của nàng hắn cũng không thể biết được, nàng tùy tiện nói thế nào chả được, nàng kiên trì nói “Chính là Hoàng thượng ép thiếp gả cho người.”
Trong lòng Hàn Thác buồn cười nhưng cũng không tranh cãi với nàng, chỉ hỏi “Sau khi gả nàng cảm tháy thế nào? Có hài lòng không?”
“Ừ.” Cố Thiền cười khúc khích gật đầu “Tốt như hiện tại vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của nàng gật gật trước ngực Hàn Thác, không ngoài ý muốn thu được một thanh ‘vũ khí’ nóng hừng hực chỗ đùi…
*** trên đường trở về Hàn Thác còn đang truy hỏi tình cảnh trong mộng của Cố Thiền. hắn tất nhiên biết bản thân làm cái gì nhưng mỗi một lần hắn hỏi thì Cố Thiền lại một lần đỏ mặt. hắnthấy nàng như vậy thì trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải là e ngại cùng xe với bọn nhỏ thì hắn nhất định sẽ ôm lấy nàng mà thân thiết một phen.
Cuối cùng, Cố Thiền bị hỏi thì tức giận, cố ý thể hiện ra mặt, ngồi cách Hàn Thác rất xa.
Hàn Thác cũng không dỗ nàng, chỉ ôm lấy Bảo Bảo đang bò tới bò lui trên đệm lông cáo trên xe, vừa hôn vừa trêu. không lâu sau quả nhiên Cố Thiền quệt miệng quay đầu trở lại trừng mắt lên án hắn, ý tứ rõ ràng là: chàng chỉ quan tâm con gái mà bỏ mặc thiếp?
Mục đích đã đạt được Hàn Thác liền thả Bảo Bảo lại trên đệm lông cáo, hai cánh tay giang ra hướng về Cố Thiền “Đến đây.”
Cố Thiền ngoan ngoãn ngồi trở lại trong lòng Hàn Thác.
Bảo Bảo đương nhiên không hiểu được sự phức tạp của phụ mẫu. Người chơi đùa nhưng nó nhìn ra rõràng một chuyện đó chính là Phụ hoàng thả mình xuống rồi ôm lấy Mẫu hậu.
Vậy cũng không được, nó chính là Bảo Châu công chúa mọi người đều yêu mến.
Bảo Bảo lập tức đứng lên, loạng choạng đi đến chỗ phụ mẫu, bỗng nhiên xe ngựa xóc lên, dưới chân nó vốn không vững thuận thế ngã sấp về phía trước, ôm lấy đùi Phụ hoàng.
Hàn Thác đưa tay đỡ lấy Bảo Bảo ngồi xuống một cái chân khác của hắn.
Dần nhi đâu?
Vốn đang a a a không biết đang nói cái gì thấy tình cảnh này cũng học muội muội ôm ấy đùi Phụ hoàng…
Cố Thiền nhìn thấy bức tranh gia đình hạnh phúc như này, dưới đáy lòng tự bật cười.
Hàn Thác vừa hỏi nàng một câu: cảm thấy trong mơ tốt hơn hay hiện tại tốt hơn?
Lúc đó Cố Thiền giận hờn không chịu trả lời, lúc này ghé vào bên tai Hàn Thác, nhẹ giọng nói “Hoàng thượng, chỉ cần có người và bọn trẻ ở bên, cho dù là trong mơ hay hiện tại đối với thiếp mà nói đều rất tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
62 chương
10 chương
61 chương
76 chương
18 chương
95 chương