Editor; Mễ Đồng
“Sao vậy? không biết ta là phu quân của nàng sao?”
Hàn Thác cười hỏi, thấy Cố Thiền ngẩng đầu đánh giá hắn, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vì thế chủ động vươn hai tay, ý bảo nàng đến ôm hắn.
Nhưng mà, Cố Thiền vẫn như trước, đứng ở tại chỗ bất động.
“Vương gia......” Nàng lúng ta lúng túng hỏi,“Thiếp là đang nằm mơ sao?”
Hàn Thác tiến đến, ở má Cố Thiền nhéo một cái,“Đau không?”
“A......” Cố Thiền nhíu mi, oai oái hô đau.
“Nếu đau, vậy không phải là mộng.” Hàn Thác buồn cười kéo nàng lại
Nếu không phải mộng, thì là Quỷ Hồn hiển linh......
Cố Thiền thật cẩn thận vươn tay, sờ cằm Hàn Thác.
Quả nhiên là lạnh lẽo......
Ánh mắt bỗng nhiên ướt át, ngay sau đó liền bị sương mù che phủ, cảnh vật liền nhòe đi
“Đừng khóc.” Hàn Thác dịu dàng ôm nàng vào trong ngực,“Nhìn thấy ta còn khóc?”
Quả nhiên toàn thân đều lạnh như băng......
Cố Thiền tuyệt đối không sợ, đây là Hàn Thác, cho dù biến thành cái gì thì cũng là Vương gia của nàng.
Nàng khóc lớn hơn, ở trước ngực hắn cọ tới cọ lui nức nở.
Hàn Thác thở dài, hắn cũng biết được toàn thân của nàng đều lạnh như băng......
Vì thế, hắn giang tay bế nàng lên, nhấc nàng đứng thẳng.
Chiếc khăn bông kia kỳ thật rất lớn, nhưng quấn trên người lại nhỏ, chỉ miền cưỡng che khuất hạ thân của nàng.
Trải qua lần nhấc người vừa rồi, chiếc khăn trượt xuống, cặp tuyết trắng tròn tròn liền lộ ra, cảm giác trắng mịn mềm mại......
Hàn Thác cảm thán một tiếng, không phải là bất đắc dĩ, mà là cảm thấy áp lực. đi đến giá áo, thả nàng xuống,để có thể trống hai tay cởi bỏ cái khăn ướt nhẹp, Cố Thiền lập tức lộ ra sự xinh đẹp không hề che đậy.
Làn da nàng giống như thứ bạch ngọc cao nhất vậy, non mềm trắng trẻo, không hề có tỳ vết nào, chỉ có hai điểm phấn hồng, như đóa hoa đào đẹp đẽ nhất của tháng ba, nho nhỏ một điểm, yêu kiều mê người.
Vốn dĩ là một cô nương hay xấu hổ, lúc này lại không hề biết né tránh, mặt ngơ ngác đứng ở đó, chỉ ngẩng cổ nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình ảnh hưởng bao nhiêu đến nam nhân kia.
Hàn Thác gian nan quay đầu đi, lau sạch người cho nàng, sau đó giúp nàng mặc y phục
Xưa nay, Hàn Thác cởi áo nhiều lần, thực sự là hết sức thuần thục, nay trái lại là mặc vào, thế nhưng hoàn toàn không giống tưởng tượng -- khó, thật sự là khó. không cẩn thận cuốn lấy tóc Cố Thiền, làm nàng kêu lên đau đớn. một chốc mới buông tay ra, cố gắng lắm mới có thể mặc lại áo lót trước ngực cho nàng.
Sau đó lấy tiết khố đến, nửa ngồi xuống, nói một tiếng:“Nhấc chân, đem quần mặc vào.”
Cố Thiền ngoan ngoãn nâng chân, một chân trước một chân sau lần lượt tiến vào hai ống quần.
Hàn Thác túm lưng quần kéo về phía trước sau đó cột khăn lại.
Lại đến tẩm y.
Vừa rồi đã có kinh nghiệm, Tĩnh vương cũng coi như đã học qua nghề hầu hạ người khác, thuận thuận giúp Cố Thiền mặc tẩm y.
Cuối cùng lấy một chiếc khăn bông khác lau nước trên tóc cho nàng, sau đó ôm nàng đi ra khỏi tịnh thất, bên ngoài có một cái tháp, hắn xoay lưng Cố Thiền để nàng đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho nàng.
Cố Thiền không ngừng xoay người lại nhìn hắn, ngoài miệng dịu dàng cầu xin:“Thiếp không muốn không được nhìn thấy người.” hắn là Quỷ Hồn, lúc mặt trời mọc thì phải rời khỏi.
Nàng quý trọng mỗi một khắc được gặp nhau, một chút thời gian cũng không nguyện ý bỏ qua.
Tuy rằng mặt đối mặt, ngẩng đầu lên có thể thấy nhau, nhưng Hàn Thác không lay chuyển được Cố Thiền, vì thế, trở thành một loại tư thế rất kỳ quái --
Cố Thiền ngồi ở trên đùi Hàn Thác, hắn cố gắng lau tóc phía sau, mà nàng thì, mười ngón tay vẫn giữ trên mặt hắn, miêu tả mặt mày của hắn, còn thường đưa tay lên miệng hắn vuốt nhẹ.
Dần dần, Cố Thiền cảm giác được hình như có chút không đúng, phía dưới có cái gì nhô lên...... thì ra Quỷ Hồn cũng có thể có chỗ nóng như vậy......
Cuối cùng không thoải mái, Cố Thiền thật cẩn thận chống đỡ tay vịn, xê về phía sau. không nghĩ tới việc thân thể hai người tiếp xúc sẽ càng trở nên xấu hổ.
Hàn Thác ngừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn nàng.
Cố Thiền đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích:“Thiếp không phải cố ý, thiếp chỉ muốn né tránh......”
Hàn Thác cố nín cười, sờ tóc nàng, so với trước đây không hề thay đổi.
“Tại sao lại muốn trốn? hả? Nàng không nghĩ đến nó sao?”
Loại vấn đề này muốn nàng đáp như thế nào? thì ra có một loại quỷ, có thể giống như khi còn là người háo sắc như vậy, quả nhiên là sắc quỷ!
Cố Thiền xấu hổ trốn không được, liền muốn đi xuống, lẫn trốn rất xa.
Nhưng mà có người nhanh hơn, ôm chặt lấy nàng.
Bố khăn rơi xuống mặt đất.
Vừa mới mặc quần áo, bây giờ lại tự tay cởi bỏ từng món một......
Cố Thiền sau khi trải qua kích tình đã tỉnh táo lại, toàn thân đã sớm bủn rủn vô lực, chỉ có thể mềm nhũn ôm lấy cổ Hàn Thác, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào đầu vai hắn từ từ bình phục.
Bàn gỗ lim sáng bóng,phản quang lay động, chiếu hình ảnh hai người ôm nhau thân mật chiếu lên trêntường.
Cố Thiền mệt mỏi nhắm mắt lại, buồn ngủ.
Nhưng mà, một lát sau nàng đột nhiên mở mắt.
Bóng dáng?
Quỷ Hồn tại sao có bóng dáng?
Nhưng mà rõ ràng bóng dáng của Hàn Thác chiếu trên tường......
Cố Thiền ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn hắn, do dự hỏi:“Vương gia, chàng là người thật sao?
Mặc dù mây mưa xong xuôi, hai tay Hàn Thác vẫn không nghỉ ngơi, tiếp tục giao du ở trên cơ thể mềm mại.
Lúc này hăn nghe vậy, nhịn cười nói:“Hả, bằng không thì sao? Nàng nghĩ rằng ta và nàng không phải người sao?”
“Đồng Lâm không phải nói là chàng trọng thương......” nói đến một nửa, Cố Thiền đột nhiên hiểu ra.
Bọn họ hợp nhau lừa gạt nàng!
Tức giận biến thành núi lửa lập tức phun trào.
Khoảng thời gian qua nàng đã chịu bao nhiêu thương tâm, hiện tại thì có bấy nhiêu phẫn nộ.
Cố Thiền bướng bỉnh đẩy Hàn Thác ra, từ trên đùi hắn nhảy xuống dưới.
“Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!”
Nàng tránh xa Hàn Thác cách cánh tay hắn thật xa, nhặt lấy quần áo vung vãi trên tháp che đậy thân thể.
Chịu thua thì đã không phải là Hàn Thác,“Xán Xán,” hắn ôn nhu kêu tên của nàng, muốn ôm lấy nàng.
Cố Thiền không ngừng giãy dụa, trong miệng quát to,“Đừng đụng ta, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Cái gì mà thụ thụ bất thân, bọn họ thậm chí đã làm ra chuyện không thể nào thân thiết hơn.
Hàn Thác cười nói:“Nàng là Vương phi của ta......”
“hiện tại thì đã không phải!” Cố Thiền đánh gãy lời hắn, hét lên một câu đầy phẫn nộ, sau đó liền nói ra ủy khuất trong lòng,“Chàng đã không cần ta rồi......”
Chuyện này nàng nói không rõ ràng lắm, Hàn Thác đơn giản ép buộc nàng để hắn ôm ngồi trên đùi, vẫn là cái tư thế khóa người kia, ở thắt lưng dùng sức ôm chặt......
“Như vậy là không cần nàng sao?”
“không cần, hiện tại thì là ta không cần ngươi......”
Cố Thiền khóc lóc giãy dụa, nhưng mà nàng sao lại là đối thủ của Hàn Thác, cuối cùng chỉ có thể đi theo hắn.....
Hàn Thác ôm Cố Thiền đặt ở trên tháp, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương trên trán và môi nàng.
Cố Thiền mệt đến nổi không mở mắt ra được, còn không quên hơn dỗi quay đầu đi.
“Ta không cần ngươi......”
Nàng yếu ớt nhắc lại, thanh âm nhỏ đến mức giống như nghe không thấy.
Nhưng hai người dựa vào gần quá, Hàn Thác vẫn nghe rõ ràng,“không cần ta? Vậy nàng chạy đến đây để làm cái gì? Nàng vì ai thủ tiết?”
“Đó là vì ta nghĩ chàng đã chết...... Nếu sớm biết chàng gạt ta......”
Cố Thiền lại nức nở, đứt quãng nói xong, lại nghĩ không ra được lý do nhẫn tâm nào để che đậy, hắncòn sống, hắn không có việc gì, nàng vui vẻ còn không kịp, sao lại còn có thể thật sự rời khỏi hắn.
“Nhưng tại sao chàng muốn gạt ta?” Cố Thiền hỏi,“Thiếp nghĩ đến...... thiếp thiếu chút nữa...... Cũng đãchết.”
Hàn Thác tất nhiên là biết. hắn với Cố Phong có bí mật liên lạc với nhau, nhưng vì để bảo đảm an toàn, sẽ không dễ dàng sử dụng. không ngờ tới bằng cách như vậy, hắn đã có được tin tức đầu tiên, mà tin tức đó lại là tin về Cố Thiền.
“Xán Xán, là do ta lo lắng không chu toàn” Hàn Thác nhẹ giọng nói, trong giọng nói có hối hận cũng có áy náy,“Ta không nên để cho nàng phải thương tâm khổ sở, cũng không nên gạt nàng. Xán Xán, nàng nghe lời, ta sẽ nghĩ cách cho nàng rời khỏi Từ Ân tự, sau đó nàng ngoan ngoãn đi đến Phúc Kiến được không?”
“Tại sao nhất định phải đi đến Phúc Kiến?” Cố Thiền không thể không có nghi vấn
“Nhạc phụ nhạc mẫu, còn có vợ chồng Hướng Lâm đều ở đó, một khi có việc, mọi người có thể lập tức lên thuyền đi xa.”
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hàn Thác đã suy tính như vậy.
Đầu tiên, làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu ở bên kia lơi lỏng cảnh giác.
Quân đội giao cho Cố Phong, so với việc để cho Hàn Thác tự mình khống chế cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà, làm ra được quyết định này, cũng không phải bởi vì Cố Phong là người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm, mà hắn là người có thể dễ dàng làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu tin tưởng nhất.
Việc này tất cả đều giấu Cố Thiền, muốn thỉnh cầu họ cho Cố Thiền xóa tên khỏi danh sách con cháu hoàng gia, đưa nàng đến Phúc Kiến,tất cả đều là vì hy vọng sẽ không liên lụy đến nàng, cũng khôngmuốn liên lụy đến Cố gia.
Nếu chuyện không thành, bọn họ với Hàn Thác không còn quan hệ, tất nhiên sẽ không bị nguy hiểm, Cố Phong cũng không sao, hắn cũng có phương pháp để thoát thân.
Nếu chuyện thành công, tất nhiên phải đón Cố Thiền trở lại.
Nhưng mà, Hàn Thác thiên toán vạn toán, lại không tính ra được một chuyện là Cố Thiền đối với hắn đãcó tình cảm quá sâu, cho nên hoàn toàn không thể nghe theo sự an bài của hắn.
Nhưng, càng là như vậy, hắn càng sợ hãi nàng sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Xán Xán, được không?” Hàn Thác lại hỏi một lần nữa.
“sẽ có chuyện gì? Tại sao nhất định phải giả chết?” Cố Thiền cảnh giác hỏi ngược lại, trong lòng nàng đãcó một phỏng đoán loáng thoáng, sự kiện mà nàng vô cùng không muốn cuối cùng cũng đã xảy ra, ở thời điểm mà nàng không biết xảy ra tình huống gì, đã lặng yên mà mở màn.
Lúc này đây, Hàn Thác không giấu diếm nữa, từ việc Tôn Nhuận Xương đến đoạt binh quyền, đến việc Cố Phong ở kinh thành giả vờ đầu hàng Hàn Khải, cùng với tất cả những việc xảy ra sau đó, tất cả đều nói ra.
Cố Thiền nghe xong, thật lâu không có lên tiếng.
Nàng không biết phải đáp lại hắn như thế nào.
Tuy rằng mọi chuyện so với kiếp trước vô cùng giống nhau, nàng biết rõ đến cuối cùng hắn nhất định sẽthành công.
Nhưng mà, không biết đến khi đó hắn sẽ xử trí Hàn Khải và Ninh thái hậu như thế nào?
Nàng cắn môi, đem điểm nghi vấn đó nuốt xuống.
“Thiếp không đi Phúc Kiến, có được không?” Cố Thiền hỏi, đây mới là nhu cầu cấp bách cần giải quyết ở hiện tại.
Nàng nói xong rồi, Hàn Thác thật lâu không có trả lời.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết kêu gào ngoài cửa sổ
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
62 chương
10 chương
61 chương
76 chương
18 chương
95 chương