Edit: Tử Lam Beta: Quanh Thời điểm Tần Dục đi vào hoàng cung, nơi này đã rối như tơ vò, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Phu thê Vinh Vương đang bị nhốt, Duệ Vương Tiêu Quý phi và Thanh Vân đạo trưởng bị bắt, những người này đều cần phải xử lý. "Đưa Vinh Vương và Vinh Vương phi về vương phủ, canh giữ chặt chẽ vương phủ. Mặt khác, trong vương phủ chỉ có thể giữ lại mười hạ nhân, giữ lại người nào thì tùy Vinh Vương phi quyết định." "Nhốt Tiêu Quý Phi và Duệ Vương cùng với Thanh Vân kia vào thiên lao." "Người Tiêu gia khi thiên võng Thượng [1], xử trảm." [1] Khi thiên võng Thượng: Dối trời lừa vua. ... Những chuyện này Tần Dục đã từng đã làm qua một lần, bây giờ làm lại đương nhiên rất nhẹ nhàng. Thậm chí ngay cả chứng cứ... Đã từng đi điều tra chứng cứ một lần, hiện tại muốn tra lần nữa, đương nhiên cũng không thành vấn đề. Tần Dục dùng tốc độ cực nhanh hoàn thành xong mọi chuyện, ổn định triều chính. Chỉ là, tốc độ của hắn nhanh nhưng cũng phải mất hết vài ngày. Mấy ngày nay Lục Di Ninh cũng không thế nào gặp được hắn. Vài ngày trước đó ở Vạn Thư Lâu hai người giống như hình với bóng, bây giờ đột nhiên thấy không mặt, Lục Di Ninh đương nhiên rất không vui. May là nàng cũng đã vào cung, ở tại trong cung Triệu Hoàng Hậu, những lúc Tần Dục nhàn rỗi cũng có thể đến gặp nàng. Ở trong hoàng cung có rất nhiều chuyện không thể làm, cả ngày Lục Di Ninh đều ngơ ngác nhìn ra cửa, chờ Tần Dục trở về. Triệu Hoàng Hậu vẫn luôn không thích Lục Di Ninh cho lắm, nhưng những ngày gần đây chung đụng với Lục Di Ninh cũng dần dần thay đổi mà thích nàng hơn. Đương nhiên bà làm như vậy vẫn là vì phát hiện kỳ thật Lục Di Ninh không hề không ngốc. Cũng không biết vì sao Vinh Dương Trưởng Công chúa lại cảm thấy nàng là đứa ngốc. Đứa nhỏ này rõ ràng chỉ là đơn thuần một chút mà thôi. "Hai màu sắc này phối chung với nhau có phải sẽ đẹp lắm không? Có thể dùng chúng nó để thêu đóa hoa này." Triệu Hoàng Hậu nói với Lục Di Ninh. Theo lý lúc này Hoàng Hậu như bà phải là rất bận, nhưng Triệu Hoàng Hậu sớm đã thất vọng với Vĩnh Thành Đế, dứt khoát liền lấy cớ phải cầu phúc vì Vĩnh Thành Đế, một bên cấm túc tất cả mỹ nhân trong hậu cung, một bên thì chính mình cũng không ra khỏi cửa. Nhưng Triệu Hoàng Hậu cũng không thích niệm kinh niệm Phật, nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát chọn thêu thùa. Bắt đầu lại công việc nữ hồng yêu thích nhất của mình lúc chưa xuất giá. Trước kia tài nghệ thêu của Triệu Hoàng Hậu được rất nhiều người khen ngợi. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tay nghề, có thể thêu uyên ương cực kỳ sinh động như thật. Lục Di Ninh vốn là người tĩnh lặng, Triệu Hoàng Hậu thêu thùa, nàng liền im lặng ở bên cạnh nhìn. Triệu Hoàng Hậu thấy bộ dáng này của nàng liền đưa ra ý định muốn dạy nàng thêu thùa, Lục Di Ninh gật đầu. Sau đó... Triệu Hoàng Hậu đột nhiên phát hiện, cô con dâu nghe nói là ngốc tử này, học thêu thùa còn nhanh hơn nữ nhi của bà. Triệu Hoàng Hậu càng dạy càng cao hứng. Hôm nay bắt đầu dạy Lục Di Ninh thêu hoa. Triệu Hoàng Hậu đã thêu qua một lần, Lục Di Ninh bắt chước họa lại, rất nhanh đã thêu ra một nửa đoá hoa, làm Triệu Hoàng Hậu kinh ngạc cảm thán không thôi. Cô con dâu này của bà chỉ mới học được vài ngày nhưng đã có bản lĩnh như vậy, tương lai nói không chừng có thể trở thành tú nương được mọi người kính nể! Bản thân Triệu Hoàng Hậu nghĩ như vậy, chợt thấy Lục Di Ninh buông kim thêu xuống. "Sao vậy?" Triệu Hoàng Hậu tò mò hỏi. "Sắp tối rồi, chắc Tần Dục đã về, con muốn đi đón Tần Dục." Lục Di Ninh nói xong liền chạy nhanh về phía cửa, cứ như vậy biến thành hòn vọng phu. Vừa thêu thùa vừa đợi người không được sao? Tâm Triệu Hoàng Hậu không biết vì sao có chút mất mát, nhưng đồng thời cũng thả lỏng lại. Lục Di Ninh một lòng một dạ với Tần Dục khiến bà thật sự vui vẻ. Nhi tử của bà là một phế nhân, lại nói tiếp, tìm một người như Lục Di Ninh còn tốt hơn tìm người khác. Nghĩ như vậy Triệu Hoàng Hậu liền phân phó đầu bếp, sai cung nhân làm vịt quay cho Lục Di Ninh ăn. Vĩnh Thành Đế sợ là không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó mọi người nhất định phải ăn chay, bây giờ ăn nhiều thịt một chút cho tốt. Triệu Hoàng Hậu cảm thấy Vĩnh Thành Đế sống không được bao lâu nữa, những người khác cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả bản thân Vĩnh Thành Đế cũng đã biết điều này. Thân thể ông vốn không tốt, lại phải chịu kích thích lớn, ban đầu còn có thể chống chọi thêm mấy tháng, hiện tại còn không thể gượng nổi. Đối với kết quả này, Vĩnh Thành Đế cực kì lo lắng, cũng cực kì tức giận. Ông cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, người khác ở độ tuổi này còn có thể sinh vài đứa con, thậm chí đang lúc mạnh khỏe, vậy mà ông lại phải chết! Không! Ông sẽ không chết! Ông nhất định có thể sống sót, ông còn có thể trường sinh bất lão... Hôm nay tinh thần của Vĩnh Thành Đế không tồi, liền suy nghĩ muốn gặp Thanh Vân đạo trưởng. Tuy rằng sự thật đã bày ra trước mắt, Thanh Vân đạo trưởng kia căn bản là tên lừa đảo. Nhưng mắt thấy thân thể của mình càng ngày càng yếu đi, Vĩnh Thành Đế lại không nhịn được mà hy vọng vào Thanh Vân đạo trưởng, hy vọng bản thân mình có thể tốt lên. "Bệ hạ..." Phúc Quý muốn khuyên vài câu, nhưng mà chỉ kêu một tiếng đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Vĩnh Thành Đế. Cho dù bệnh tình của Vĩnh Thành Đế đã nguy kịch, nhưng chỉ cần một câu của ông, bản thân liền chết không có chỗ chôn. Phúc Quý không dám trì hoãn, lập tức sai người dẫn Thanh Vân đạo trưởng kia tới. Thanh Vân đạo trưởng ở trong thiên lao đã rất nhiều ngày, những tên cai ngục kia cũng không tra tấn hắn. Nhưng mỗi ngày đều dẫn hắn đi xem người khác bị tra tấn như thế nào, nhiều ngày liên tiếp như vậy, lá gan của hắn cũng đã bị doạ cho nhỏ lại. Bởi vậy vừa thấy Vĩnh Thành Đế, Thanh Vân đạo trưởng đã quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha mạng. Tiểu nhân không phải cố ý, là Quý Phi nương nương bắt tiểu nhân làm như vậy, tiểu nhân cũng không biết tiên đan có độc..." "Đây... Thật sự là Thanh Vân đạo trưởng sao?" Vĩnh Thành Đế nhìn đạo sĩ nước mắt nước mũi đang thi nhau chảy trước mặt kia, sắc mặt một mảnh trắng bệch: "Người tới, lột quần áo của hắn!" Rất nhanh liền có người đến lột quần áo của Thanh Vân đạo trưởng, Vĩnh Thành Đế cũng thấy được hình xăm ở đầu vai mà Thanh Vân đạo trưởng trước kia đã từng cho hắn xem qua. Người này... Thật sự là Thanh Vân đạo trưởng. Ông thật sự bị người ta lừa, ông thật sự không sống được lâu! "Kéo hắn ra ngoài cho ta, lăng trì!" Vĩnh Thành Đế nói, trong cổ họng lại trào ra máu tươi. Nhưng ông cố kìm chế để không bị ngất xỉu. Sau khi hạ lệnh xử tử Thanh Vân đạo trưởng, Vĩnh Thành Đế lại hạ lệnh, gọi các tôn thất đại thần và Trần Vương Tề Vương tới gặp mình. Vĩnh Thành Đế đã ngồi không nổi, những người này được đưa tới trước giường bệnh của hắn. Tần Dục nhận được tin tức cũng đến đây. Mấy ngày nay, mỗi ngày Tần Dục đều đến thăm Vĩnh Thành Đế, cũng đã thương lượng qua chuyện người được chọn kế vị với Vĩnh Thành Đế. Hắn là một phế nhân, bất luận như thế nào cũng không thể đăng cơ, thời điểm Vĩnh Thành Đế hỏi hắn, hắn liền tỏ vẻ: nếu theo lập trường, hẳn là đến phiên Tứ Hoàng tử Tần Uyên, nếu xem thân phận ai tôn quý, thì là nên đến phiên Ngũ Hoàng tử Tần Tề. Đối với Tần Dục mà nói, trong hai người kia mặc kệ là ai đăng cơ cũng không có gì khác biệt. Đương nhiên hắn nghiêng về người sau. Vĩnh Thành Đế cũng nghiêng về phía người sau, hai người bọn họ đối việc này liền ăn ý. Lần này Vĩnh Thành Đế gọi người tới, chắc hẳn là vì tuyên bố chuyện này... Tần Dục đã sắp đặt nhiều thứ, Thục phi cũng là một nhân vật rất lợi hại, Tần Dục tin tưởng Ngũ Hoàng đệ của hắn nhất định có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế. Đến mức thiên hạ Đại Tần này... Thiên tai nhân hoạ xảy ra rất nhiều là điều không thể tránh khỏi. Nói thật, Đại Tần cho đến hiện giờ, cho dù Đế Vương anh minh thần võ thượng vị ngôi vị Hoàng Đế, cũng khó có thể khôi phục thịnh thế như trước. Cho nên, ngay từ đầu Tần Dục đã định trước không muốn khôi phục. Hắn định phá rồi mới lập. Vĩnh Thành Đế thật sự tuyên bố người được chọn kế vị, mà điều này đối với các đại thần tôn thất ở đây mà nói đều đã dự đoán được. Không nghĩ tới, cuối cùng người tôn quý nhất Đại Tần lại là Ngũ Hoàng tử Tần Tề... Những người này đều có chút cảm khái, càng nghĩ càng thấy cực kì hối hận, hối hận trước kia không nghĩ cách giao hảo với Ngũ Hoàng tử. Hai mắt Vĩnh Thành Đế đã mờ đi một chút, nhưng ông biết những người trước mặt ông. Hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ sẽ quy phục nhi tử của mình, tâm tình tức khắc trở nên cực kỳ không tốt. "Trẫm... Còn có một chuyện muốn nói!" Vĩnh Thành Đế đột nhiên nói. Những người ở đây đồng thời theo tiếng, chờ Vĩnh Thành Đế nói chuyện. "Tất cả hoà thượng và đạo sĩ đó, đều là hạng người yêu ngôn hoặc chúng! Sau này không được giữ một ai!" Vĩnh Thành Đế nói, cũng không biết có phải là vì hận ý quá sâu hay không, câu này nói ra rất trơn tru không hề bị đứt quãng. "Hòa thượng đạo sĩ, toàn bộ đều giết!" Vĩnh Thành Đế lại bổ sung một câu. Hòa thượng chùa Tần An luôn luôn nói ông hồng phúc tề thiên, kết quả thì thế nào? Ông sẽ chết, còn có tên Thanh Vân đạo trưởng kia, càng không phải thứ tốt đẹp gì. Những người này đều bất tài vô dụng, chỉ biết nói láo, ngay cả Thái Bình đạo nhân kia... Thật ra hắn ta có chút bản lĩnh, nhưng hắn ta lại mặc kệ ông. Tiên đoán bí mật kia về ông, lại chỉ viết chuyện thi hội! Hiện tại Vĩnh Thành Đế hận mọi người, trước khi chết hạ một mệnh lệnh cực kì không lý trí. Tần Dục tự nhận đối với Vĩnh Thành Đế đã đủ hiểu biết, nhưng cũng không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy. Không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày. Đại Tần đã tồn tại mấy trăm năm, mấy trăm năm này, người giàu thì càng giàu, người nghèo thì càng nghèo. Vì rất nhiều người giàu có đều rất tin tưởng quỷ thần, hòa thượng đạo sĩ cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ tính ở kinh thành, hòa thượng đạo sĩ tính ra cũng có một hai vạn. Phải biết rằng không nói đến chuyện tất cả chùa miếu ở gần kinh thành đều hương khói cường thịnh, rất nhiều phú quý nhân gia đều có sở thích nuôi dưỡng một ít đạo sĩ ni cô. Muốn giết sạch những người này, Đại Tần nhất định sẽ rung chuyển một phen, huống chi... Những người này vô tội đến nhường nào? "Phụ hoàng, người cần phải suy nghĩ lại." Tần Dục khuyên nhủ. "Không cần suy nghĩ lại!" Vĩnh Thành Đế nói: "Cứ như vậy mà làm!" "Phụ hoàng, thế gian này có những người tài dị sĩ, nếu phụ hoàng chọc giận những người đó..." Tần Dục lại khuyên. Vĩnh Thành Đế hơi hơi ngẩn người, đột nhiên hỏi Tần Dục: "Dục Nhi, con nói có phải có người có thể chữa trị cho ta hay không?" "Nhi thần không biết." Tần Dục nói: "Nhưng mà Thái Bình đạo nhân kia, thực sự có chút bản lĩnh..." "Dục Nhi đi hạ lệnh, ra lệnh Thái Bình đạo nhân đến chẩn trị cho ta, nếu trong vòng 3 ngày hắn không xuất hiện, ta sẽ giết sạch hòa thượng và đạo sĩ ở Đại Tần!" Hai con mắt Vĩnh Thành Đế đột nhiên bừng tỉnh. "Hắn nhất định có thể trị khỏi cho ta!" Vĩnh Thành Đế lại nói, ngay sau đó liền tê tâm phế liệt ho khan, phun ra ngụm máu đỏ sậm.