Edit: Thỏ        Beta: Nhược Vy “Minh Châu…” Tần Nhạc cau mày nhìn biểu hiện kỳ lạ trên mặt Tô Minh Châu, nụ cười của nàng khiến hắn cảm thấy sợ hãi. “Vương gia, bệ hạ có việc tìm người, người nên nhanh chóng vào cung mới phải.” Tô Minh Châu nở nụ cười châm biếm nhìn Tần Nhạc. “Nàng thấy vui?” Tần Nhạc cảm thấy có gì đó không thích hợp. “Đúng vậy.” Tô Minh Châu càng lộ vẻ vui mừng phấn khởi: “Ta đoán hôm nay sẽ có chuyện tốt.” Nàng biết Tần Nhạc sẽ gặp xui xẻo nên lúc này không kiềm chế được mà bật cười. Rõ ràng Kim Kỳ tới đây tức là có chuyện không lành, vậy sao coi là chuyện tốt được? Sắc mặt Tần Nhạc trở nên cực kỳ khó coi, hắn đột nhiên nhận thấy người trước mắt đã không còn là vị Vương phi lúc nào cũng nghe lời hắn như trước. Đè thấp thanh âm, Tần Nhạc cắn răng nói: “Tô Minh Châu, ngươi vui mừng cái gì? Đừng quên ta với ngươi là một thể!” “Dù sao ta cũng không gặp phải chuyện gì.” Tô Minh Châu lại cười. Quách Phức cũng hận Tần Diệu nhưng nàng ta sẽ không xuống tay với Tần Diệu, thậm chí còn che giấu giúp hắn, đó là vì nàng ta vẫn an ổn ở vị trí Vương phi, tương lai hài tử của nàng còn phải dựa vào hắn. Tuy Tần Diệu là người trầm mê nữ sắc không biết liêm sỉ nhưng dù không yêu thích Quách Phức, hắn cũng chưa bao giờ hạ độc thủ với nàng ta… Thậm chí thời gian trước Quách Phức còn truyền tin vui nói rằng mang thai đứa thứ hai. Nếu nàng cũng có hài tử, hài tử của nàng và Tần Nhạc, dù lo cho con thì nàng vẫn sẽ không gây chuyện với Tần Nhạc, nhưng nàng… Chẳng phải nàng không thể mang thai sao? Nàng với Tần Nhạc sao có thể xem là một thể? Mặc dù Tần Nhạc làm chuyện trái phép nhưng dù sao cũng là nhi tử của Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế sẽ không giết hắn, nhiều nhất là giam cầm hắn cả đời mà thôi, còn Vương phi như nàng cùng lắm thì sau này sẽ bị giam chung một chỗ với Tần Nhạc. Nếu không có chuyện thì bản thân nàng sẽ không có cơ hội rời khỏi nơi này, không phải sao? Nàng không còn nhiều thời gian tốt đẹp nữa. “Tô Minh Châu!” Hai mắt Tần Nhạc gắt gao hiểm độc nhìn chằm chằm Tô Minh Châu, đúng lúc này Kim Kỳ đột nhiên vươn tay chế trụ hắn: “Vương gia, bệ hạ lệnh cho ngài nhanh chóng tiến cung.” Tần Nhạc không thể thoát khỏi sự khống chế nên đành phải theo Kim Kỳ vào cung. Tô Minh Châu nhìn theo bóng dáng hắn, sau đó nhìn sang quản gia đang vô cùng hoảng loạn: “Quản gia, ta đói bụng.” Phòng bếp mang lên thức ăn cho cả nàng và Tần Nhạc, Tô Minh Châu chậm rãi thưởng thức từng món một. Mà bên kia khi Tần Nhạc nhìn thấy những chứng cứ bị Vĩnh Thành Đế ném ra thì cả khuôn mặt trở nên trắng bệch. Những việc hắn làm đều hết sức bí mật, tại sao người khác biết được? “Tần Nhạc, ta làm việc gì cũng suy nghĩ cho ngươi, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói muốn hại ta!” Tần Diệu xông lên đá Tần Nhạc, sau đó tiến về phía Vĩnh Thành Đế quỳ xuống: “Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần!” Tần Nhạc thấy những chứng cứ trước mặt thì biết mình đã không còn khả năng thoát tội. Hắn không biết tại sao ẩn nhẫn lâu như vậy mà bây giờ lại thất bại trong gang tấc, nhưng hắn phải cố gắng tìm một đường sống. Tần Nhạc nhanh chóng quyết định, sau đó nhìn về phía Vĩnh Thành Đế: “Phụ hoàng, oan uổng cho nhi thần, là vì Tam hoàng đệ khinh người quá đáng nên nhi thần mới bị kích động làm ra chuyện như vậy.” “Nói hươu nói vượn!” Tần Diệu định xông lên đánh Tần Nhạc, trong mắt hắn bỗng hiện lên ánh nhìn hoảng loạn sợ hãi. Hắn đã làm một chuyện trái lương tâm, hắn khinh bạc Vương phi của Tần Nhạc. “Phụ hoàng, Tam hoàng đệ đã vũ nhục Vương phi của nhi thần! Nếu không phải vậy thì nhi thần sẽ không bao giờ làm ra những chuyện đó! Nhi thần sai người đi ám sát Đại hoàng huynh quả thật là có lỗi với Đại hoàng huynh, nhưng mục đích của nhi thần không phải là đả thương huynh ấy, chỉ là muốn giá họa cho Tam hoàng đệ, mượn Đại hoàng huynh để ra tay báo thù mà thôi.” Tần Nhạc nói hiên ngang lẫm liệt rồi bật khóc: “Phụ hoàng, lúc trước Vương phi của nhi thần có thai, nó không phải của nhi thần…” Việc Vĩnh Thành Đế triệu kiến Tần Nhạc có không ít người biết, tuy các đại thần không ở đây nhưng có rất nhiều cung nữ, thái giám, thị vệ, khi nghe thấy những lời Tần Nhạc nói ra thì trong lòng ai nấy đều sợ hãi. Chuyện bí mật này… Sau khi bọn họ biết có lẽ sẽ khó giữ được tính mạng? Trên thực tế thì khi Vĩnh Thành Đế nghe thấy những lời này cũng bị dọa sợ. Trước nay ông luôn yêu thích nữ sắc nhưng chưa bao giờ phạm phải sai lầm, ít nhất ông biết người nào có thể chạm vào người nào không thể, ai ngờ Tần Diệu lại dám làm chuyện hèn hạ với cả tẩu tử… Đoán chừng việc này không che giấu được, một khi chuyện xấu truyền ra ngoài thì Tần Diệu sao có thể thuận lợi đăng cơ? Trong cung đang diễn ra một vở kịch còn bên phía Tần Dục cũng sôi trào ý chí chiến đấu. Tần Diệu có thể tra ra nhiều chứng cứ phạm tội của Tần Nhạc đều là do Tần Dục hỗ trợ, mà người gặp chuyện tiếp theo sau Tần Nhạc chính là Tần Diệu. Sau khi sống lại, Tần Dục chưa bao giờ có ý định buông tha hai người này, trước đó chưa ra tay vì đang đợi cơ hội, còn bây giờ cơ hội đã tới. Thậm chí cơ hội này còn tới nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều. Tần Diệu và Tần Nhạc hăng say bới móc nhau trước mặt Vĩnh Thành Đế, gần đây thân thể Vĩnh Thành Đế không khoẻ, nhìn thấy cảnh như vậy thì không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng, Tần Nhạc và Tần Diệu đều bị Vĩnh Thành Đế giam lỏng trong hoàng cung. Tuy trong cung có người của Tần Nhạc nhưng không nhiều, chỉ là một vài tiểu cung nữ cùng với tiểu thái giám, Tần Diệu thì không giống như vậy, chuyện của hắn đã có Tiêu Quý Phi quan tâm. Sau khi có sự tác động của Tiêu Quý Phi, mặc dù bị giam lỏng nhưng Tần Diệu vẫn được thu xếp hầu hạ cẩn thận nên trải qua rất tốt, Tần Nhạc thì khác hẳn, hắn bị giam ở đó, ngay cả người đưa cơm cũng không thấy tới. Cùng lúc này, Tiêu Quý Phi phái người đi tìm Tô Minh Châu. Tần Nhạc có thể đem chuyện của nàng với Tần Diệu ra để biện minh, việc này Tô Minh Châu đoán được từ trước. Chỉ cần nàng liều chết không thừa nhận lời của Tần Nhạc thì có thể rửa sạch tội danh giữa mình với Tần Diệu, nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Nàng hận Tần Nhạc, cũng hận cả Tần Diệu và Tiêu Quý Phi. Vốn là sau khi từ hôn với Tần Dục, phụ thân nàng đã tìm được mấy nam nhân tài tuấn để gả nàng đi, sau đó trải qua cuộc sống êm ấm tốt đẹp, nếu không vì Tần Diệu và Tiêu Quý Phi gây chuyện thì sao nàng lại gả cho Tần Nhạc? Còn lần đó… Tuy có sự dung túng của Tần Nhạc nhưng quả thật Tần Diệu đã hại nàng. “Ta muốn gặp Tần Nhạc.” Tô Minh Châu nói. “Vinh Vương phi, nương nương của chúng ta nói tốt nhất người nên suy nghĩ cho kỹ, Vinh Vương vốn không để người ở trong lòng, người cân nhắc xem hắn so với một nhà Tô thủ phụ thì bên nào nặng bên nào nhẹ.” Cung nữ bày ra vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Tô Minh Châu. “Ta muốn gặp Tần Nhạc.” Tô Minh Châu nói tiếp. Cung nữ kia nhíu mày, không ngờ đến việc bọn họ đã lấy cả nhà Tô thủ phụ ra để uy hiếp nhưng Tô Minh Châu vẫn không bị dao động. “Ngươi về nói cho nương nương các ngươi biết, Tần Nhạc ép ta phá thai, hại ta không thể mang thai được nữa, ta hận hắn nên sẽ không bao giờ giúp hắn, bây giờ ta chỉ muốn xem hắn thê thảm tới mức nào.” Tô Minh Châu nói xong liền nở nụ cười. Tần Nhạc bị bắt nhưng Tô Minh Châu không có vẻ gì là thương tâm khổ sở… Cung nữ kia liếc mắt nhìn Tô Minh Châu rồi lập tức quay về truyền lời. Sau đó không biết Tiêu Quý Phi làm thế nào nhưng Tô Minh Châu có thể vào cung gặp Tần Nhạc. Kể từ khi bị nhốt, Tần Nhạc không gặp được bất cứ ai nên trong lòng tràn đầy nôn nóng sốt ruột, lúc Tô Minh Châu tới, con ngươi lập tức co rút lại. “Ngươi tới đây làm gì?” Tần Nhạc hỏi, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Minh Châu: “Là ngươi làm đúng không? Khiến ta ra nông nỗi này đều là ngươi?” “Đúng vậy.” Tô Minh Châu cười nói: “Ngươi hại ta, đương nhiên ta cũng phải hại ngươi, nếu không có ta thì bọn họ không thể điều tra ra chuyện ngươi làm dễ dàng như vậy, có qua có lại cả thôi.” Tần Nhạc trông thấy Tô Minh Châu thế này, nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp, trước kia hắn giận dữ điều gì sẽ la hét quát tháo, những lúc như vậy Tô Minh Châu luôn yên lặng nghe lời, không ngờ nữ nhân này chính là người đẩy hắn tới thảm cảnh. “Các ngươi có thể trói hắn lại không? Ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.” Tô Minh Châu đột nhiên nhìn về phía mấy người đi cùng của Tiêu Quý Phi. Những người đó chần chờ một lúc rồi trói Tần Nhạc, sau đó rời khỏi chỗ này, khi bọn họ vừa đi thì bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tần Nhạc. Bọn họ vẫn để ý tình huống trong phòng, lúc này nhìn từ cửa sổ vào thì thấy Tô Minh Châu dùng trâm đâm Tần Nhạc, đồng thời cười tủm tỉm nói chuyện gì đó. Đột nhiên những người này cảm thấy sợ hãi Vinh Vương phi trước nay vốn mềm mại yếu đuối, bọn họ không cần xem nhiều, cũng không cần biết Tô Minh Châu nói chuyện gì, tất cả đều nhìn ra nàng muốn lấy mạng Tần Nhạc* (chỗ này tác giả để là Tần Diệu nhưng mình nghĩ phải là Tần Nhạc mới đúng). “Vương gia, Thanh Vân đạo trưởng là người của Tần Diệu, ngươi biết không?” “Mỗi ngày phụ hoàng đều dùng tiên đan, nhưng thật ra thứ đó là kịch độc, chắc ngươi không biết đâu nhỉ?” “Phụ hoàng còn muốn thành tiên nhưng lại không biết chỉ một thời gian nữa, thiên hạ sẽ về tay Tần Diệu.” …… “Sao ngươi biết?” Tần Nhạc khiếp sợ nhìn Tô Minh Châu, đột nhiên nghĩ tới một người: “Là Tần Dục!” Trước đây hắn luôn cảm thấy Tần Dục quá vô dụng, chỉ dám trốn ra ngoại thành mà không dám cùng Tần Diệu tranh đấu, nhưng hiện tại xem ra chính Tần Dục mới là người thật sự lợi hại. Vương phi của hắn… Sợ là từ lâu đã cấu kết với Tần Dục nên mới biết nhiều như vậy. “Đúng vậy, hắn lợi hại hơn ngươi nhiều, mấy thủ đoạn vặt vãnh của ngươi hắn đều biết rõ.” Tô Minh Châu nói: “Ta đem chuyện Tần Diệu nói cho ngươi cũng là chủ ý của hắn… Bây giờ ngươi đã biết, đương nhiên có thể đi bám víu nhờ vả hắn, cứ việc thử đi, ta rất muốn biết cuối cùng ngươi sẽ có kết cục gì.” Sắc mặt Tần Nhạc trở nên khó coi. Hắn có thể nói tất cả mọi việc đều do Tần Dục sắp đặt nhưng hắn không có chứng cứ, hơn nữa hắn cũng sợ sau này bị Tần Dục tính sổ. Cho dù hắn nói hay không thì cũng sẽ có người nói cho Vĩnh Thành Đế những việc mà Tần Diệu đã làm, chờ Tần Diệu sụp đổ, sợ là Tần Dục sẽ một tay che trời. Tô Minh Châu vừa rời đi đã nói: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng, những lời lúc trước của Tần Nhạc đều là lời nói dối, hắn muốn phá hỏng thanh danh của ta! Từ trước tới nay Tô Minh Châu ta vẫn luôn trong sạch!” Thuộc hạ của Tiêu Quý phi tận mắt thấy cảnh Tô Minh Châu xuống tay tàn nhẫn với Tần Nhạc, Tiêu Quý Phi cũng biết chuyện, nghe nàng nói vậy thì vui vẻ, sau đó lập tức đem việc này báo lên trên. Vĩnh Thành Đế gặp Thanh Vân đạo trưởng, sau khi uống tiên đan cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều, biết được Tô Minh Châu muốn gặp mình, còn nói muốn giải oan, ông lập tức cho gọi Tô Minh Châu tới để tận mắt thấy nàng. Cho dù Tần Diệu làm chuyện vô liêm sỉ nhưng Vĩnh Thành Đế vẫn có ý định đem Đại Tần giao cho hắn, nếu đã là vậy thì phải giũ sạch mọi tội danh cho Tần Diệu.