Độc Sủng Ngốc Hậu
Chương 6
Edit: Quải
Beta: A Cảnh
"Đói lâu như vậy, hắn vô cùng muốn có một bữa cơm no."
Phía đông cung Càn Thanh là cung Cảnh Nhân, cung gần cung Càn Thanh nhất, nơi ở của Triệu hoàng hậu. Triệu hoàng hậu vừa mới trở về đã ở trong cung Cảnh Nhân đập vỡ một bình hoa.
Tần Dục ngồi trên xe lăn, được Thọ Hỉ đẩy vào sau Hoàng hậu, vừa tiến vào mảnh sứ mang theo lửa giận của Triệu hoàng hậu đã bắn tới trước mặt hắn.
- Dục Nhi, con có sao không?
Triệu Hoàng hậu đập vỡ bình hoa xong mới phát hiện con trai đang theo phía sau, lập tức lo lắng nhìn về nhi tử.
Triệu Hoàng hậu trông rất cẩn thận, cận thận có chút quá mức. Thái độ của bà như vậy Tần Dục không thích, tuy rằng không nói gì, nhưng dần dần không muốn vào cung nữa.
Nhưng Tần Dục đã chết một lần, được nhìn thấy mẫu thân một lần nữa, cảm giác áy náy dâng lên từ đáy lòng.
Mẫu hậu hắn luôn cố gắng để các con được sống tốt, đáng tiếc không được như mong muốn.
Hắn thành một kẻ tàn phế, vô cùng đả kích người, sau này Chiêu Dương qua đời, mẫu hậu càng già đi rất nhiều.
Vì báo thù, bà vẫn chống đỡ, nhưng đến khi Tiêu quý phi và Tần Diệu bị hắn tống vào ngục, Tần Diễn đăng cơ, cuối cùng bà cũng không chịu được nữa.
Sau khi Tần Diễn đăng cơ, bà triền miên trên giường bệnh, chưa đầy hai năm sau, bà qua đời. Vì chuyện này, Tần Dục rất đau khổ, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy có chút may mắn.
Lúc ấy mẫu hậu ra đi sớm cũng không phải chuyện xấu, không phải chứng kiến Tần Diễn ra tay với hắn, cũng không phải chứng kiến cảnh kinh thành bị tàn phá.
Nhưng, có thêm một cơ hội, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không để mẫu thân rơi vào hoàn cảnh đó một lần nữa, càng không thể khiến bản thân và Chiêu Dương phải chịu bất hạnh.
Tần Dục khẽ cười, nói:
- Mẫu hậu, con không sao.
Từ khi Tần Dục trở thành kẻ tàn phế, dường như hắn chưa từng cười, cho nên khi Triệu hoàng hậu nhìn thấy con trai mình cười, ngơ ngác.
- Mẫu hậu, người đừng tức giận, chuyện hôm nay nói không chừng không phải chuyện bất lợi.
Tần Dục an ủi mẫu thân:
- Nếu phụ hoàng ép con cưới biểu muội, văn võ toàn triều sẽ cảm thấy phụ hoàng ghét con, sẽ không coi con ra gì, nhưng hiện tại con chủ động đồng ý cưới biểu muội, có thể đạt được danh tiếng tốt, nếu chuyện hôm nay truyền ra, bất luận ra ai, cũng đều khen con một tiếng.
- Khen con thì sao? Dù những người đó trước mắt khen con, nhưng sau lưng sẽ không giễu cợt? - Triệu hoàng hậu cả giận nói, vừa nói vừa nghẹn ngào.
Vài năm nay, trước mặt mọi người đều nịnh bợ Tần Dục, nói hắn tàn thân nhưng chí kiên cường, mà sau lưng... những người giễu cợt hắn, chỉ sợ đếm cũng không hết.
- Vậy thì sao? Con đâu để ý? - Tần Dục nói.
Kiếp trước hắn không chịu được những việc này, ngay cả ánh mắt thương cảm của người khác hắn cũng ghét. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện tệ hại, hắn cảm thấy tình cảnh trước mắt cũng coi là tốt.
- Mẫu hậu, con đã thông suốt.
Gương mặt Tần Dục mang theo nụ cười, nụ cười từ lâu đã không xuất hiện, Triệu hoàng hậu ngơ ngác một lúc, rồi không nín được mà rơi nước mắt.
Bình thường muốn nói gì với con, bà phải nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần mới dám mở miệng chính vì con vẫn chưa thông suốt? Nhưng bây giờ, con của bà đã nghĩ thoáng rồi.
Tần Dục an ủi Triệu hoàng hậu một lúc, chờ bà đi nghỉ ngơi mới rời khỏi cung Cảnh Nhân, trở về Đoan Vương phủ.
Tần Dục vừa được thị vệ đẩy khỏi cửa cung đã gặp được một trong những người kiếp trước hắn nhìn thấy trước khi chết —— Tần Diễn.
- Đại ca!
Thiếu niên vỡ giọng, tiếng nói hơi khàn khàn, y vừa thấy Tần Dục đã cung kính hành lễ, gương mặt quấn quít như trẻ nhỏ thấy mẹ cha.
Tên hoàng đế sau này nghi kỵ chèn ép Tần Dục hiện tại vẫn còn niên thiếu. Y do một cung nữ xuất thân nhà nông sinh ra, được nuôi dưới danh nghĩa của Triệu hoàng hậu, rất cung kính Tần Dục.
Cũng vì vậy mà sau khi Tần Dục xác định mình vô duyên với ngôi vị hoàng đế liền đưa y lên, kết quả... Tần Diễn quá mức ngu xuẩn, còn không tự biết lấy.
Hắn là một kẻ tàn phế, dù quyền khuynh thiên hạ thì sao? Không thể nào uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Tần Diễn, dựa theo tình huống lúc đó, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không muốn hắn đoạt cái ghế đó.
Tần Diễn muốn giành lại quyền lực từ tay hắn, điều này hắn có thể hiểu, nhưng y thật sự chẳng có bản lĩnh còn muốn tranh quyền... Cuối cùng chẳng phải tự ném cái ghế kia đi sao?
Nếu khi đó Tần Diễn có thể nhẫn nại, chờ đại ca tàn phế của y quét sạch triều đình, bình định phản loạn rồi phế hắn đi, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy? Đáng tiếc, Tần Diễn ngu xuẩn đến mức phái giám quân đi gây phiền toái cho tướng lĩnh đang dẹp loạn của Tần Dục, khiến phản quân Giang Nam càng kiêu ngạo, tạo cơ hội cho Tần Nhạc khởi binh.
Tần Dục vừa mới sống lại, thật sự không muốn gặp tên đệ đệ kiếp trước khiến mình gần chết đói. Thọ Hỉ dừng bước, nếu là trước đây, có dù tâm trạng Tần Dục có tệ, nhìn thấy Tần Diễn cũng sẽ ôn hòa hỏi y vài câu.
Tần Dục khẽ nhíu mày, phất tay, ý bảo Thọ Hỉ tiếp tục đi về phía trước.
Tuy Thọ Hỉ khó hiểu nhưng vẫn vâng lệnh Tần Dục, tiếp tục đẩy xe lăn, mặc Tần Diễn ở phía sau.
Đây là lần đầu tiên Tần Diễn thi lễ nhưng bị coi thường, y ngẩn ra, gương mặt trở nên vặn vẹo, bất thiện nhìn theo bóng dáng của Tần Dục.
Đúng lúc này, Tần Dục đột nhiên quay đầu lại.
Tần Diễn không kịp thay đổi biểu cảm trên mặt, cứ như vậy đối diện với ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Tần Diễn, nháy mắt bị dọa sợ hãi, cơ thể đổ mồ hôi, nhưng khi nhìn lại, Tần Dục đã quay đầu đi. Y thấy phiền muộn, muốn đuổi theo xin lỗi, nhưng rất nhanh lại làm như vậy là thừa, không chừng khiến Tần Dục để ý, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của Tần Dục.
Sự bất an trong Tần Diễn không thể biến mất. Lúc này Tần Dục cũng đã nhắm đôi mắt lại, sau đó suy nghĩ về những hành động kế tiếp của mình trong tiếng xe lăn bánh trong hành cung.
Hắn chưa từng để Tần Diễn trong lòng. Kẻ này nếu có chút thông minh, nói không chừng hắn sẽ dạy dỗ y, nhưng y lại vô cùng vụng về... Vậy hắn sẽ chờ xem, không có sự bảo vệ của hắn, kết cục của Tần Diễn ra sao.
Tần Dục xoa huyệt thái dương, hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua.
Sau trung thu năm nay một tháng, Đại Tần không xảy ra chuyện gì lớn, muội muội hắn đã xuất ra, tuy vì quá béo mà phò mã không thích nàng, nhưng phò mã cũng không dám làm gì nàng...
Nếu không có chuyện gì, không bằng sớm xử lý hôn sự.
Vào Đoan vương phủ, Tần Dục lập tức tìm thống lĩnh thị vệ vương phủ - Triệu Nam.
Triệu Nam là một thành viên trong dòng họ nhà mẹ đẻ của Triệu hoàng hậu, cha mẹ y chết sớm, gia cảnh nghèo khó, y tìm phụ thân Triệu hoàng hậu để tìm một công việc, lúc ấy Tần Dục vừa xảy ra chuyện, muốn chọn vài hộ vệ trung thành, y liền được Triệu gia đưa tới bên cạnh Tần Dục, sau này trở thành người thống lĩnh thị vệ.
- Vương gia tìm thuộc hạ có chuyện gì? - Triệu Nam đến trước mặt Tần Dục, hành lễ.
- Triệu thống lĩnh, ta có việc muốn giao cho ngươi.
Tần Dục nói:
- Ngươi cho người đi tra xét phủ Trưởng công chúa Vinh Dương, nhất là chuyện về nữ nhi Lục Di Ninh của trưởng công chúa càng phải tra kỹ, một chuyện cũng không bỏ qua.
Chuyện trong cung còn chưa truyền ra, Tần Dục bây giờ phân phó có chút đột ngột, nhưng Triệu Nam không hề nghi vấn, vâng lệnh đi điều tra.
Y không đặc biệt thông minh, nhưng rất nghe lời, Tần Dục luôn thích những người như vậy.
Triệu Nam rời khỏi rất nhanh, sau khi y đi, Tần Dục lập tức phân phó Thọ Hỉ:
- Thọ Hỉ, để người chuẩn bị thức ăn đưa tới.
- Dạ.
Thọ Hỉ "dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
- Chờ chút.
Tần Dục gọi Thọ Hỉ lại:
- Chuẩn bị vài món thịt.
Hắn vẫn luôn thích đồ thanh đạm, nếu không phân phó, sợ Thọ Hỉ sẽ chuẩn bị một bàn toàn rau xanh.
Bây giờ hắn muốn ăn thịt.
Đương nhiên, hắn cũng không chê những thứ khác... Đói lâu như vậy, hắn vô cùng muốn có một bữa cơm no.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
11 chương
26 chương
10 chương
2 chương
76 chương