Edit: Hanglulu Beta: Vĩnh An Mùa xuân ở Tây Bắc đến rất muộn, Tần Dục đã bắt đầu cho nạn dân cùng với phụ binh ngừng việc khai phá vào mùa đông. Mùa xuân đến nên nhiều khu đất ở Tây Bắc đều được khai phá để trồng lương thực. Ruộng đất mới khai phá cũng không quá phì nhiêu màu mỡ, chỉ sợ sản lượng lương thực trong tương lai sẽ không cao, nhưng vẫn là niềm hi vọng cho nạn dân. Lúc này vẫn còn nạn dân từ Trung Nguyên kéo đến Tây Bắc. Tần Dục thu nhận hết tất cả, đồng thời cũng cảm thấy áp lực cực lớn. May mắn là hắn đã chuẩn bị rất nhiều để có thể hỗ trợ những nạn nhân này. Tần Dục chưa bao giờ bận đến thế, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải xử lý, mà mỗi ngày Tây Bắc đều phát sinh những biến đổi lớn. Tây Bắc vốn từng là nơi không có người ở, nay càng trở nên đông đúc, quân đội cũng được mở rộng hơn. Đương nhiên, điều ngạc nhiên nhất đối với Tần Dục là cuối cùng hắn đã có thể đứng dậy. Tần Dục dựa vào quải trượng để đứng vững rồi sau đó di chuyển từ từ về phía trước. Tuy vẫn không thể so sánh được với những người bình thường, nhưng tất cả điều này đã làm hắn vô cùng vui mừng. Mà tối nay còn xảy ra một việc làm Tần Dục hết sức kinh ngạc. Hắn giật mình tỉnh dậy nửa đêm vì quần ướt. Dĩ nhiên không phải là do hắn tiểu tiện, mà hắn lại một lần nữa "trưởng thành". Trước kia, khi lần đầu gặp chuyện này, hắn còn có chút không hiểu rõ, nhìn người hầu hạ xung quanh còn có biểu tình chế nhạo của mẫu hậu, hắn càng không biết rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Tần Dục cực kỳ vui mừng, Lục Di Ninh nhích lại gần, cái mũi động đậy: "Mùi này là gì?" "Mùi hương thật kì quái." Lục Di Ninh lại nói tiếp. Tần Dục gần như bật dậy từ trên giường, hô to: "Thọ An!" Hôm nay Thọ An canh giữ ở bên ngoài, nghe được Tần Dục kêu to, hắn vội vàng tiến vào, lập tức ngửi thấy mùi hương kì lạ, Tần Dục còn sai hắn đi lấy quần. Thọ An cùng Thọ Hỉ đều lớn tuổi hơn Tần Dục, có thể nói là nhìn Tần Dục lớn lên, tự nhiên liền biết hiện tại Tần Dục đã khôi phục, tâm trạng vô cùng xúc động. Bọn họ làm thái giám chính là gửi gắm cả cuộc đời ở trên người chủ tử, Tần Dục có tiền đồ, tương lai bọn họ có thể phong quang vô hạn, ngược lại, nếu Tần Dục không có tiền đồ, thậm chí làm trái chức vụ, khẳng định cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không quá tốt. Tuy Tần Dục xảy ra chuyện nhưng bản lĩnh không nhỏ, Thọ An cũng không vì vậy mà tuyệt vọng, chỉ là Tần Dục không có con nối dõi, hắn vẫn có chút lo lắng cho tương lai. Hiện tại hắn không cần phải lo nữa! Mỗi ngày Vương gia cùng Vương phi đều ngủ chung, nói không chừng bọn họ sẽ sớm có tiểu chủ tử! Vương phi lợi hại như vậy, biết đâu có thể một lần sinh được vài đứa! Thọ An rạo rực mà nhìn Tần Dục thay quần, lại chuyển qua nhìn bụng Lục Di Ninh. Lục Di Ninh trầm mặc không nói chuyện, thẳng đến khi Thọ An đi rồi, mới nhìn về phía Tần Dục: "Chàng đái dầm sao?" Tần Dục: "..." - -- Trong vô thức, Tần Dục đã ở Tây Bắc được một năm. Đất hoang cũ giờ đã trở thành cánh đồng trồng đủ loại cây trồng, nhìn cây cối xanh tươi, các bá tánh Tây Bắc cuối cùng cũng công nhận Tần Dục. "Trước đây lão phu còn lo lắng vị Vương gia này sẽ gây khó dễ cho chúng ta, vậy mà Đoan Vương lại đối xử với chúng ta rất tốt." "Thật ra ta không lo lắng về Vương gia, trước đây ta lo lắng về những nạn dân đó... Kết quả là khi những nạn dân tới đây lại giúp đỡ chúng ta làm rất nhiều việc." "Đúng vậy, những giếng nước đó, những con đường đó, tất cả đều được người Trung Nguyên sửa chữa, may mà có bọn họ." ...... Bá tánh Tây Bắc bàn luận sôi nổi, nói xong lại đi xem ruộng đất nhà mình. Chỉ cần nghĩ đến năm nay vẫn không phải nộp thuế, bọn họ liền hưng phấn, đối với chuyện tương lai cũng tràn ngập hi vọng. Đương nhiên, đối với tương lai tràn ngập hy vọng không chỉ có bọn họ mà còn có quân Tây Bắc cùng những nạn dân đến từ Trung Nguyên. Đặc biệt là những nạn dân, khi bị đưa tới Tây Bắc, thật ra bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần ra chiến trường, chỉ mong Đoan Vương có thể cho bọn họ một bữa ăn no rồi bọn họ đi chiến đấu cũng được, kết quả... Vậy mà Đoan Vương không làm hại họ, còn cho bọn họ đồ ăn thức uống và một cuộc sống tốt. Tuy rằng muốn ăn cơm là phải làm việc, nhưng đây không phải là điều phải làm hay sao? Những nạn dân này đều đã chịu qua cảnh đói khổ, được ăn no lại càng dốc sức làm việc, đối với vị Vương gia Tần Dục này lại càng hết sức kính trọng. Tuy nhiên Tần Dục không phải được hoan nghênh nhất trong lòng các nạn dân. Bọn họ càng thích quốc sư hơn. Tuy rằng quốc sư rất ít khi xuất hiện, nhưng người có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, là tín ngưỡng của bọn họ, nhóm nạn dân vô cùng kính trọng đối với vị quốc sư này. Nghe nói lúc trước Đoan Vương thu nhận và giúp đỡ bọn họ là do quốc sư chỉ điểm! Đối với nhóm nạn dân mà nói, quốc sư quả thật chính là nhân vật sánh ngang hàng với thần tiên. Bởi vậy, lúc Lục Di Ninh mặc trang phục quốc sư xuất hiện ở nơi ở tập trung của các nạn dân, những người này lập tức quỳ xuống. Ở nơi này đều là nữ nhân cùng hài tử. Các nàng không cần phải làm những việc quá nặng nhọc, nhưng cũng đảm nhiệm làm quần áo giày dép, lại phải giúp đỡ làm một ít đồ vật khác nên rất bận. Chẳng qua không một ai ở đây oán giận. Trước kia họ làm rất nhiều công việc để sống, cũng không chắc chắn sẽ có cơm ăn, hiện tại họ rất vừa lòng, từ đáy lòng càng thêm kính trọng đối với quốc sư. Lục Di Ninh đã quen khi bị người khác quỳ lạy, nhìn những người này quỳ xuống, nàng vô cùng bình tĩnh. Lần này nàng và Tần Dục cùng nhau đến đây là vì Tần Dục muốn tìm một vài đứa trẻ để học y, về sau cũng có thể trở thành quân y trong quân đội. Tần Dục đang cùng người khác thương lượng việc này, nàng cảm thấy chán, liền đi ra ngoài một chút. "Quốc sư!" Một thanh âm vang lên, Lục Di Ninh quay đầu liền thấy Chiêu Dương. Chiêu Dương cùng Tần Dục tới Tây Bắc, sau khi tới Tây Bắc, vì Tần Dục quá bận nên không thể lo lắng cho nàng, nhưng nàng cũng không mấy để tâm, thật ra nàng đã tìm được chuyện mà bản thân có thể làm rồi. Một năm này, Chiêu Dương vẫn luôn ở bên chăm sóc cho những đứa nhỏ. Ngay từ đầu nàng chăm lo những đứa trẻ huyện Vạn Sơn, dạy bọn nhỏ đọc sách nhận biết chữ, sau lại bắt đầu chăm lo những đứa trẻ nạn dân, cũng như vậy dạy bọn nhỏ đọc sách nhận biết chữ. Mỗi ngày nàng đều rất bận, cũng không còn béo nữa, thân thể cùng tinh thần càng ngày càng tốt. Lục Di Ninh liếc mắt nhìn Chiêu Dương một cái, gật đầu với nàng: "Công chúa." Lúc nàng là Vương phi quan hệ với Chiêu Dương không tồi, Chiêu Dương còn luôn tặng đồ ăn cho nàng, nhưng hiện tại nàng là quốc sư, Chiêu Dương còn không biết quốc sư chính là nàng... Việc Lục Di Ninh chính là quốc sư chỉ có những người hầu hạ bên cạnh Tần Dục biết, cũng chỉ dừng lại tại đó. Chiêu Dương vẫn luôn sùng bái quốc sư, thấy quốc sư nói chuyện với mình liền không khỏi vui mừng, thậm chí cảm thấy tay chân có chút thừa thải. Chiêu Dương không nói tiếp, Lục Di Ninh quay đầu đi cũng không để ý tới nàng nữa. Thấy vậy Chiêu Dương không khỏi có chút mất mát, chẳng qua là nàng xốc lại tinh thần thật nhanh để đi theo. Lục Di Ninh chậm rãi đi dạo trong doanh trại ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ chỗ nào đó. "Có người sắp sinh!" "Nhanh đi chuẩn bị!" "Nàng ta sắp sinh rồi!" ...... Ở chỗ này có rất nhiều nữ nhân đều đã có trượng phu, chỉ là trượng phu của bọn họ muốn đi theo quân lính ra ngoài làm công, các nàng lại ở bên này làm việc nên thời gian ở cùng trượng phu cũng không nhiều lắm. Nhưng ngay cả như thế cũng vẫn có thể ở chung, mà sau khi ở chung... không thể không thiếu người mang thai. Lúc này lại có một thai phụ sắp sinh. Đây là lần sinh nở thứ hai của thai phụ này, các nữ nhân ở đây đối việc sinh sản đã thấy nhiều nên cũng không chê trách. Chẳng qua sản phụ này vẫn có chút không giống người thường, nàng sinh đặc biệt nhanh, trong chốc lát liền mở cửa huyệt, đã có thể thấy đầu đứa bé. Ngay cả người bình thường cũng sợ lần sinh thứ hai, phải đau một lúc lâu qua một hai canh giờ mới có thể sinh, nhưng khi nàng ấy hô đau lập tức liền sinh, không chờ được người khác dìu nàng trở về phòng. "Vận khí nàng ấy thật tốt, nhanh như vậy đã sinh." "Đúng vậy, như thế này cũng quá nhanh đi, đây là muốn sinh ở trên đường." "May mắn cho nàng là có chúng ta đây, nếu là ở những nơi trước sau hoang vắng thì phải chịu khổ." ...... Các nữ nhân vừa nói vừa gọi người đến hỗ trợ, kết quả một nữ nhân trong đó xoay người lại, thấy được một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này. "Quốc sư?!" Nữ nhân kia sợ hãi kêu lên. Một người khác nghe được lời này vội vàng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy quốc sư một thân áo đen đang đứng cách đó không xa nhìn về phía bên này. Trong lúc nhất thời những người này không quan tâm đến sản phụ mà lần lượt quỳ xuống, sau đó kích động nhìn Lục Di Ninh, hướng về phía Lục Di Ninh mà dập đầu. "A!" Đúng lúc này, sản phụ kia kêu lên một tiếng sợ hãi, hài tử đã được sinh ra. Thấy một màn như vậy, trong lòng nữ nhân này vô cùng lo lắng! Nữ tử sinh sản vẫn luôn bị cho dơ bẩn, này... Bọn họ làm ô uế đôi mắt của quốc sư, quốc sư có thể tức giận hay không? Những người này đều lo lắng quốc sư sẽ tức giận vì cho rằng hắn là một nam tử, nhưng quốc sư thấy thai phụ sinh sản thì hoàn toàn không thèm để ý. Quốc sư cũng không phải là người thường, không thể đem hắn trở thành nam nhân bình thường. Lục Di Ninh không tức giận mà lại rất ngạc nhiên. Thì ra hài tử được sinh ra như vậy? Lục Di Ninh tò mò liếc nhìn nữ nhân đang nằm ở kia, nhìn thấy nàng ra rất nhiều máu, có vẻ rất khó chịu, lập tức nói: "Các ngươi chăm sóc tốt cho nàng." Nói xong, nàng còn đi đến bên cạch nữ nhân kia, sau đó đem tay đặt ở trên đầu nàng ấy. Khuôn mặt nữ nhân kia trong nháy mắt sáng lên, thấy một màn như vậy, nữ nhân xung quanh lại muốn quỳ xuống. Chỉ là bọn họ vừa định quỳ xuống, liền phát hiện quốc sư đã không thấy đâu. Cũng không phải không thấy, mà là đã đi quá xa. Quốc sư đi rồi, bọn họ cũng không cần quỳ nữa, các nữ nhân đối mặt nhìn nhau, sau đó liền chăm sóc cho đứa bé kia. "Đây là đứa trẻ sinh ra trước mắt quốc sư, tương lai chắc chắn có được nhiều phước lành!" Những người xung quanh nghe vậy thấy có lý liền sôi nổi gật đầu. Bọn họ đều cảm thấy quốc sư đến xem là vì đứa nhỏ này không bình thường, lại không biết lúc này Lục Di Ninh đã bị dọa sợ. Thì ra sinh hài tử là như thế này. Rốt cuộc hài tử bị bỏ vào trong bụng bằng cách nào? Lục Di Ninh cùng Hồ phu nhân học y rất lâu, y thuật đã tốt lên rất nhiều, nhưng Hồ phu nhân cũng không nói cho nàng biết sinh hài tử là như thế nào, nàng dốt đặc cán mai về phương diện này. Lúc Lục Di Ninh trở lại bên người Tần Dục có chút hoảng hốt. Nếu nàng không mang áo choàng, chắc chắn Tần Dục sẽ nhìn ra sự bất thường của nàng, nhưng lúc này Lục Di Ninh lại mang theo áo choàng, Tần Dục cũng không nhận ra được gì. Lúc này Tần Dục đang sắp xếp việc của người Nhung. Lúc đầu đến Tây Bắc, Tần Dục đã cho hai người Hà Diệp Đồng cùng Ngô Thiên Dương huấn luyện người do thám tin tức, mà lúc này đã có được một ít hiệu quả, trên tay bọn họ có không ít người do thám. Mà hiện tại, Tần Dục hy vọng có thể phái một ít người đi đến nơi ở của người Nhung. "Bình thường bá tánh Đại Tần đi qua sẽ bị người Nhung giết chết, nhưng nếu giả bộ làm nhà sư, bọn họ sẽ được đối xử cung kính." Hà Diệp Đồng nói: "Nếu nhà sư này biết một chút y thuật thì càng được hoan nghênh, thần tính toán sẽ sắp xếp mấy nhà sư như vậy." "Được." Tần Dục gật đầu đồng ý. Hai bên thảo luận các công việc cụ thể, không bao lâu đã thảo luận xong. "Ta thấy người phía trước đi đến giống như Lý tổng binh, hắn tới đây làm gì?" Tần Dục đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước liền tò mò hỏi. "Lý tổng binh phu nhân đã tới, Lý tổng binh chắc là đi tìm phu nhân của hắn." Hà Diệp Đồng nói. "Bây giờ Lý tổng binh chỉ có một khuê nữ, phu nhân hắn tới nơi này là vì muốn sinh nhi tử." Ngô Thiên Dương tiếp lời. "Không tồi." Tần Dục cười nói. Ngô Thiên Dương cùng Hà Diệp Đồng đồng thời sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp, Tần Dục hỏi bọn hắn chuyện này, thật ra là muốn biết tin tức của bọn họ có đầy đủ hay không. Ngô Thiên Dương cùng Hà Diệp Đồng thật nhanh liền rời đi. Tần Dục cũng không đem chuyện Lý Sùng An phu nhân tới tìm Lý Sùng An sinh nhi tử để ở trong lòng, nhưng Lục Di Ninh không giống vậy, sau khi nàng vô ý nghe được, lại đối với chuyện này có thêm suy nghĩ. Lý Sùng An phu nhân muốn sinh nhi tử? Nàng có nên nhanh chân đến xem hay không? Nàng cũng muốn sinh hài tử, sinh hài tử cho Tần Dục, cũng không biết phải sinh như thế nào... Nữ nhân đó cùng hài tử ở cách Đoan Vương phủ không xa, ở gần đó có rất nhiều phòng, rất nhiều tướng lĩnh của quân Tây Bắc đều đặt nhà của họ ở nơi này, thậm chí rất nhiều người trực tiếp cưới nạn dân làm vợ. Bình thường bọn họ đều ở tại doanh trại quân đội, nếu rảnh sẽ đến nơi này gặp người nhà, hôm nay Lý Sùng An tới đây. Biết Đoan Vương ở bên này, hắn còn đặc biết đến gặp mặt. Thái độ của Tần Dục đối với Lý Sùng An cùng người bình thường giống nhau, nhưng Lục Di Ninh... Lý Sùng An bị Lục Di Ninh nhìn đến không được tự nhiên. Tầm mắt Quốc sư giống như vẫn luôn đặt ở trên người hắn, đây là có chuyện gì? Hay là quốc sư có tiên đoán gì? Lý Sùng An cực kỳ tò mò, nhưng lại không có cơ hội đi hỏi. Sau khi gặp mặt chào hỏi Tần Dục, Lý Sùng An liền về nhà, lại không biết có người đi theo phía sau hắn. Lục Di Ninh nói với Tần Dục mình đi ra ngoài có việc phải làm, sau đó liền đuổi theo Lý Sùng An, tính toán xem Lý Sùng An cùng phu nhân hắn sinh nhi tử như thế nào, nàng cùng Tần Dục cũng cùng nhau sinh một đứa. Nàng muốn có hài tử, tốt nhất lớn lên giống Tần Dục! Chỗ ở của Lý Sùng An cũng không lớn, còn không có hạ nhân, Lục Di Ninh lặng yên không một tiếng động đáp trên nóc nhà... - ---- Editor: Anh thì bắn pháo bông trong quần, chị thì đi rình vợ chồng nhà người ta. Thật chịu không nổi với vợ chồng hai anh chị