Độc Sủng Nam Hậu
Chương 57 : Lời nói dối thiện ý
Năm ngày sau ta tỉnh lại, “Triệt Nhi ngươi tỉnh ! Thật tốt quá !” Lãnh Nhược Tư vui vẻ ôm lấy ta.
Ta suy yếu gật gật đầu, yết hầu đau giống như xé rách rất khó chịu, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống làm quần áo Lãnh Nhược Tư ươn ướt, “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì mà khóc?” Lãnh Nhược Tư đau lòng nhìn ta.
Ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng ta căn bản phát không ra tiếng. Ta dùng hai tay che yết hầu, đau đến nước mắt tuôn không ngừng “Triệt nhi, yết hầu của ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột đặt ta nằm xuống rồi đi lấy giấy bút.
Ta ở trân giấy viết nói: “Yết hầu ta đau quá, đau quá……”
“Duẫn Dung mau vào” Lãnh Nhược Tư hô to.
Mọi người vội vàng chạy vào “Làm sao vậy?”
“Duẫn Dung tới xem Triệt Nhi mau. Yết hầu hắn đau đến không thể phát ra tiếng” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta.
Duẫn Dung vội vàng giúp ta khám bệnh, “Hoàng Thượng phiền người đỡ hoàng hậu đứng lên, hoàng hậu thỉnh há mồm”
Ta mới mở ra một chút liền đau đến không thể tiếp tục. Duẫn Dung càng xem mày nhăn càng chặt “Lão công, rốt cuộc thế nào rồi? Nói chuyện a !” Duẫn Tuyết lo lắng không thôi.
“Yết hầu Hoàng hậu thũng rất lợi hại còn có tổn thương, thần cũng không hiểu được có chuyện gì xảy ra” Duẫn Dung khó hiểu cực.
“Cái gì ? Ngươi cũng không biết? Vậy làm sao bây giờ?” Mộ Dung Vân bị dọa tới sắc mặt tái nhợt.
“Đành phải thỉnh Hứa Dương đến xem” Hắn là một chút biện pháp cũng không có !
Lãnh Nhược Tư lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Hứa Dương, ta thất vọng cúi đầu, “Mấy ngày nay để cho hoàng hậu ăn thức ăn lỏng”
“Hảo, trẫm đã biết. Các ngươi ra ngoài trước đi !”
Bọn họ lo lắng ly khai, “Triệt Nhi không có việc gì đâu. Không cần lo lắng !” Lãnh Nhược Tư gắt gao ôm ta.
Ta gật gật đầu, được hắn ôm làm cho ta an tâm. Đến giờ cơm, “Triệt nhi đem canh gà này uống đi”
Lãnh Nhược Tư thổi cho nguội rồi mới uy ta, ta uống một ngụm nhỏ nhưng vừa mới nuốt đến yết hầu thì “Nôn —-” Ta phun ra toàn bộ.
“Triệt Nhi, ngươi không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn ta.
“Không có việc gì mới là lạ ! Đau quá, nuốt không được, ta không cần ăn” Ta hai mắt rưng rưng viết lên giấy.
“Nhưng không ăn sao được chứ? Ngươi đã một ngày không ăn không uống rồi” Lãnh Nhược Tư vừa nóng vội vừa đau lòng khổ sở khóc.
“Ta không cần ăn. Đau quá, đau chết !”
“Hảo, hảo, hảo, đừng khóc. Hảo hảo nghỉ ngơi đi !” Làm sao bây giờ? Thân thể Triệt Nhi càng ngày càng hư nhược rồi.
Lãnh Nhược Tư đi ra ngoài “Duẫn Dung mau nghĩ biện pháp gì đi. Triệt Nhi một ngày cũng chưa ăn uống , còn như vậy nữa hắn sẽ chống đỡ không nổi”
“Hoàng Thượng, nếu có biện pháp thần đã sớm làm. Hứa Dương hồi âm nói hai ngày hắn nhất định sẽ tới” Duẫn Dung bất đắc dĩ trả lời.
“Nhưng Triệt chống đỡ nổi hai ngày sao?” Vũ Liệt nghi hoặc nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người liền hung ác nhìn hắn, “Cái kia…… coi như ta chưa nói”.
Sau lại hai ngày không dụng tới một giọt nước, thân thể vốn đã rất không tốt, hiện tại họa vô đơn chí khiến ta duy trì không nổi nên hôn mê bất tỉnh, Lãnh Nhược Tư rống to: “Duẫn Dung, ngươi nói nên làm sao bây giờ?” Thân thể Triệt Nhi đã muốn nhanh đến cực hạn !
Duẫn Dung khám bệnh cho ta xong, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hoàng Thượng, thần thật sự là không có biện pháp. Thần không biết yết hầu hoàng hậu vì cái gì lại như vậy, không biết là bệnh gì nên không thể hốt thuốc a ! E hoàng hậu chống đỡ cùng lắm đến hết đêm nay !”
Cái gì? Triệt Nhi chống đỡ bất quá hết đêm nay ? Tại sao có thể như vậy? Mọi người đắm chìm trong bi thương. Từng giây đi qua, nó vô tình mang đi từng giọt từng giọt sinh mệnh của ta. Qua vài canh giờ nữa thì sinh mệnh của ta nguy trong sớm tối. “Làm sao bây giờ? Triệt Nhi sắp chống đỡ không nổi nữa !” Lãnh Nhược Tư gấp đến điên rồi !
“Sẽ không, Triệt là bảo bối đệ đệ duy nhất của ta. Hắn sẽ không có việc gì, sẽ không” Mộ Dung Vân khóc nắm chặt tay của ta.
Lúc mọi người đau xót thì Hứa Dương đến, mọi người mừng rỡ “Thật tốt quá! Ngươi rốt cục cũng đến ! Nhanh cứu Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư vui vẻ bắt lấy hắn.
Hứa Dương một lời chưa nói liền bắt mạch cho ta, một lát sau rống giận: “Ai kêu các ngươi vận công bức độc cho Triệt Nhi?”
“Là ta ! Có cái gì không đúng sao?” Duẫn Dung không rõ nhìn hắn.
“Có cái gì không đúng? Ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy sẽ hại chết Triệt Nhi ? Ngươi biết hắn trúng độc gì sao?” Hứa Dương chất vấn Duẫn Dung.
“Biết, hoàng hậu trúng ‘Bán canh sinh’, độc này ta giải không được mới mời ngươi đến nhưng thời gian gấp rút cho nên mới bị bắt phải bức độc”. Duẫn dung giải thích.
“Ngươi cứu cũng như không cứu. Ngươi chẳng lẽ không biết nói này độc không thể vận công bức độc sao? Cho dù muốn làm như vậy, thì trước đó phải ghim kim trên người Triệt Nhi mới được”. Hứa Dương tức giận nói.
“Vì cái gì?” Băng hỏi ra nghi hoặc của mọi người.
“Bởi vì ‘Bán canh sinh’ không giống với các loại độc khác. Nó chứa độc huyết rất mạnh nên người chỉ cần dính phải tất có tổn thương, cho nên độc huyết tuyệt không có thể từ trong miệng đi ra. Mà muốn thông qua phương pháp này, hiện tại yết hầu Triệt Nhi bị độc huyết tổn thương hơn nữa vô cùng nghiêm trọng”. Hứa Dương giải thích.
“Vậy có biện pháp nào cứu Vương gia không?” Tiểu Lan chờ mong nhìn chăm chú vào hắn.
“Có” Nói xong Hứa Dương lấy ra một bình nhỏ, đem chất lỏng trong đó đổ vào miệng, lấy phương pháp miệng đối miệng uy ta uống.
“Ngươi làm cái gì?” Lãnh Nhược Tư rống to.
“Ngươi câm miệng cho ta, đã như vậy ngươi còn ghen cái gì ? Mạng Triệt trọng yếu hơn” Mộ Dung Vân bất mãn răn dạy Lãnh Nhược Tư.
Đúng vậy ! Hiện tại Triệt là trọng yếu ! Hứa Dương đồng ý gật gật đầu, đỡ ta đứng lên “Ngươi còn đứng đó làm cái gì? Mau đem nội lực của ngươi chuyển vào cơ thể Triệt Nhi” Hứa Dương tức giận nhìn Lãnh Nhược Tư.
Lãnh Nhược Tư vội vàng nghe theo. Cùng lúc, Hứa Dương phối hợp dùng kim châm lên người ta. Chỉ chốc lát những chổ ghim kim đều xuất hiện màu đỏ sậm, máu theo châm đi ra. Vài canh giờ sau, “Được rồi, yết hầu Triệt Nhi vài ngày sau sẽ bớt sưng. Bất quá……”
“Bất quá cái gì?” Mọi người khẩn trương hỏi.
“Yết hầu Triệt Nhi vì độc tố mà tổn thương. Trước mắt ta còn chưa biết tình huống thế nào, nghiêm trọng nhất có lẽ Triệt Nhi vĩnh viễn không có khả năng mở miệng nói chuyện”
“Cái gì?” Mọi người nghe xong đều choáng váng !
“Đây chỉ là phỏng đoán. Hết thảy còn đợi kiểm tra mới biết được”. Nếu thật sự như vậy, Triệt Nhi có thể chấp nhận sao?
Chỉ chốc lát ta tỉnh “Triệt Nhi, ngươi rốt cục cũng tỉnh. Hù chết trẫm !” Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta.
Hả? Hứa Dương như thế nào lại ở đây? “Triệt Nhi hé miệng để ta xem” Hứa Dương cười cười dụ hống ta.
Ta hé miệng. Di, không còn đau! “Triệt Nhi ngươi thử xem mở miệng nói chuyện.”
Ta thử mấy lần nhưng không được bèn lắc đầu “Được rồi, không có việc gì nữa. Yết hầu ngươi bị thương, ngoan ngoãn uống dược vài ngày sẽ tốt hơn”
“Thật vậy chăng?” Ta nghi hoặc viết trên giấy.
Hứa Dương gật gật đầu, ta cười cười với hắn. Một lát sau, bọn họ đều đi ra ngoài, “Hứa Dương nói với trẫm, yết hầu Triệt Nhi thế nào ?”
“Yết hầu Triệt Nhi bị thương có vẻ nghiêm trọng, nhưng có thể chữa. Chỉ là trước mắt ta không nghĩ được phương pháp trị liệu thật tốt. Các ngươi đúng giờ cho hắn uống thuốc, ta đi về trước nghiên cứu. Đúng rồi, chuyện này trước đừng nói cho Triệt Nhi, đừng làm cho hắn lo lắng” Nói xong hắn đi ngay.
Lãnh Nhược Tư sửa sang lại dung nhan rồi đi vào “Triệt Nhi muốn ăn gì không?”
“Ân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”
“Hỏi cái gì?”
“Hứa Dương đi theo các ngươi để nói gì?” Ta nghiêm túc hỏi.
Không thể nói cho hắn chân tướng, không thì Triệt Nhi nhất định không thể tiếp thu, “Không có việc gì a ! Hắn nói hắn còn có chuyện trọng yếu nên đi trước”
“Thật vậy chăng? Ngươi không gạt ta chứ?” Ta không tin nhìn hắn.
“Thật sự, không tin ngươi có thể đi hỏi ca ca ngươi a !” Lãnh Nhược Tư kiên định nói.
Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng yết hầu của ta bị thương rất nghiêm trọng chứ! “Nhược Tư, có gì ăn không?” Đói chết ta !
“Trẫm đi lấy !” Nhìn Triệt Nhi vui vẻ như vậy hắn cũng an tâm, chuyện tương lai tương lai rồi nói !
Sau đó Lãnh Nhược Tư cầm đồ ăn vào “Triệt Nhi cẩn thận một chút, có đau không?” Hắn đau lòng nhìn chăm chú vào ta.
Ta lắc đầu. Hứa Dương thật đúng là lợi hại, yết hầu của ta chẳng còn đau nữa. Ăn xong, ta mệt nên lại tiếp tục ngủ. Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lời Lãnh Nhược Tư nói với ta chỉ là lời nói dối thiện ý……
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
100 chương
66 chương
4 chương