Độc Sủng Nam Hậu

Chương 27 : Ta bị lãnh nhược tư thôi !

Lãnh Nhược Tư ôm ta đi vào khách điếm. Dọc theo đường đi, ta căn bản là không dám động vì sợ hắn phát hiện ta căn bản ngất là giả bộ. Thật vất vả mới đến khách điếm, hắn đem ta đặt lên giường rồi thay ta đắp một cái chăn sau đó vuốt ve mặt của ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lan, đi chuẩn bị một chút thức ăn lót dạ, Triệt Nhi quá gầy.” Không phải chứ? Lại là thuốc bổ? Ta thấy ta tương lai sẽ không phải vì gầy yếu mà chết, mà là chống đỡ đến chết nga? Mỗi ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya không nói, còn mỗi ngày nhất tiểu bổ, tam thiên nhất đại bổ ? Nói đến cũng lạ, ta ăn nhiều như vậy nhưng như thế nào một chút thịt cũng không có chứ? Thức ăn rốt cuộc tiêu hóa đến nơi nào cơ chứ? “Dạ, Hoàng Thượng, ta lập tức đi chuẩn bị”. Tiểu Lan vội vàng ra ngoài. Không cần đi ! Ta hảo muốn kêu để giữ Tiểu Lan lại nhưng điều kiện không cho phép ta lên tiếng. Ô…… Sớm biết sẽ không giả bộ bất tỉnh, đúng là trật một con tán mà bán một con trâu mà. “Triệt Nhi ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư khẩn trương nhìn ta. Ta làm sao mà không sao chứ? Xong rồi, bởi vì quá kích động nên ta không chú ý tới tay của ta đang bị Lãnh Nhược Tư nắm, vừa rồi vì kích động nên ta nắm chặt hai tay của chính mình, lực đạo kia đủ để cho Lãnh Nhược Tư cảm giác được thậm chí còn có chút đau. Ai…… Không có cách nào khác nên đành diễn cho trọn tuồng vậy. Ta dùng tay kia thì hướng cái lưng chính mình mà dùng sức nhéo một cái, đau làm nước mắt đầy trên gương mặt ta, giả bộ sợ hãi kêu: “Không cần, không cần”. Tay còn phối hợp giơ lên không trung mà quơ lộn xộn. Ha ha…… Sao khi ở thế kỷ21 ta không hướng màn ảnh phát triển chứ? Thật sự là lãng phí tài năng của ta, còn đối với giới điện ảnh đúng là một tổn thất lớn a. “Triệt Nhi, Triệt Nhi.” Lãnh Nhược Tư cẩn thận bắt lấy đôi tay đang quơ quơ của ta. “Hoàng Thượng, ta nghĩ Vương gia gặp ác mộng”. Tiểu Hương giải thích. “Ác mộng? Làm sao bây giờ? Không thể cứ để cho Triệt Nhi như vậy được”. Cứ như vậy làm hắn thật đau lòng. “Hoàng Thượng, ngài chỉ cần ôm Vương gia rồi dỗ hắn thì được rồi. Trước kia khi Vương gia gặp ác mộng, Mộ Dung Vân Hoàng Thượng cũng làm như vậy”. Vương gia đã lớn như vậy còn cùng tiểu hài tử giống nhau, nhưng thật làm người yêu. Lãnh Nhược Tư chiếu theo lời Tiểu Hương nói mà làm y như vậy, ôm lấy ta hôn hôn ta ôn nhu dỗ ta: “Triệt Nhi ngoan, đừng sợ, có trẫm ở đây rồi”. Ta từ từ đem tiếng khóc hạ thấp, cuối cùng biến mất – như vậy mới sẽ không làm cho người ta hoài nghi. Hoàn hảo trước kia Mộ Dung Triệt có tật xấu này, “Tiểu Hương ngươi nói trước kia Mộ Dung Vân thường hay làm như vậy với Triệt nhi ?” “Đúng vậy ! Hoàng Thượng rất thương Vương gia”. Hắn có tiếng luyến đệ thành si, Tiểu Hương hoàn toàn không phát hiện Lãnh Nhược Tư khác thường. Ở trong lòng Lãnh Nhược Tư ta cảm giác được rõ ràng hắn đang ghen tuông, hắn dùng lực ôm chặt ta làm cho ta có chút đau. Tiểu Hương a! Ngươi muốn hại chết chủ tử ngươi sao? Rõ ràng biết Lãnh Nhược Tư là cái bình dấm chua, ngươi còn…… “Tốt lắm, các ngươi ra ngoài đi !” Lãnh Nhược Tư bất duyệt nói. Hắn một chút cũng không thả lỏng lực đạo, ta có chút đau chịu không nổi, ở trong lòng hắn giật giật hy vọng hắn có thể thả lỏng, “Triệt Nhi thực xin lỗi, làm đau ngươi sao? Ngươi thật sự là quá chói mắt, quá hấp dẫn người, trẫm thật muốn đem ngươi giấu thật kỹ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nhìn trộm ngươi”. Hắn hôn hôn ta. Nghe xong lời hắn nói ta thực vui vẻ. Bởi vì hắn ôm ấp quá thư thái, ta cứ vậy mà ngủ, chờ ta tỉnh lại thì trời đã muốn đen, “Triệt Nhi ngươi tỉnh, nhanh đứng lên ăn một chút gì đi không thì dạ dày không chịu nổi”. Ta còn chưa hoàn toàn tỉnh hắn liền ôm lấy ta, uy ta ăn cơm chiều, ta nhắm mắt lại lười mở, “Triệt Nhi ngươi không trực tiếp nuốt ăn sao ngon”. Ai…… Triệt Nhi luôn không chú ý như vậy. Ta bất đắc dĩ nghe lời hắn nói. Chờ chúng ta ăn xong, “Triệt Nhi ngươi vừa rồi gặp ác mộng gì mà khóc thảm như vậy?” Hắn đau lòng nhìn ta. “Ta mộng ngươi không cần ta”. Ta bịa chuyện . “Đứa ngốc, vĩnh viễn cũng không có chuyện đó”. Triệt Nhi là bảo bối của hắn cơ mà ! “Đây chính là ngươi nói, không cho phép gạt ta”. Nhưng ta không hề biết sự thật không phải là như thế. “Đương nhiên. Bất quá trẫm ghen tị, Mộ Dung Vân kia đúng là đáng giận”. Ngẫm lại hắn liền sinh khí. “Không cho phép mắng ca ca ta”. Hắn đối ta thật sự tốt lắm. Lãnh Nhược Tư không thích nghe thấy ta quan tâm Mộ Dung Vân nên hung hăng hôn lên ta, một hồi lâu sau mới buông “Trẫm muốn trên người ngươi toàn thân cao thấp đều lưu lại ấn ký của trẫm”. Cái gì? Không cần vậy chứ? Sẽ mệt chết. Không đợi ta nói hắn liền “Thúc đẩy” tiếp đó là một màn xuân ý đầy phòng xuân ý……. Thái dương đã dần lên, trong phòng tiếng rên rỉ không ngừng “Nhược Tư đủ đủ, ngô…… Đủ ô……” Hắn thật quá đáng! Cả đêm lôi kéo ta làm lần thứ n, mỗi lần chỉ cho ta nghỉ ngơi một chút, hiện tại trời đã sáng còn không chịu buông tha ta. “Không đủ, Triệt Nhi ngươi thật đẹp”. Ý loạn tình mê. Triệt Nhi thật sự là đẹp làm hắn không thể tự kềm chế. “Ô…… Đáng ghét, buông ra ! Chậm một chút, ta mệt mỏi quá, cho ta nghỉ ngơi đi a……” Ta hiện tại cả khí lực nhấc tay cũng không có. Lãnh Nhược Tư không nói chuyện, tiếp tục ở ta trên người làm bừa “Từ bỏ! Ô…… Thật sự từ bỏ, ta sẽ chết”. Thân mình của ta mảnh mai như vậy mà hắn không thông cảm là sao? Hắn cái gì cũng không nói chỉ lo hôn ta. Ta rốt cục không chịu được mà thiếp đi. Đến khi Lãnh Nhược Tư thỏa mãn xong thì liền nói lời xin lỗi: “Triệt Nhi thực xin lỗi, trẫm làm ngươi mệt, hảo hảo nghỉ ngơi đi !” Tại thời điểm ta nằm mê man nghe thấy có người bước vào, ta tưởng Lãnh Nhược Tư cho nên không quản, nhưng trên thực tế không phải. Ta lại ngủ thẳng tới buổi tối mới tỉnh, hai chân rã rượi xuống giường uống chén trà, chưa kịp uống đã nghe âm thanh sốt ruột của Lãnh Nhược Tư: “Triệt Nhi, ngươi sao lại xuống giường mà đi đến đây? Không cần uống trà nữa, đem canh gà mà uống” Ta uống canh gà Lãnh Nhược Tư đem tới. Còn hắn đoạt chén trà trong tay ta rồi uống, ta uống được một nửa thì thấy Lãnh Nhược Tư nghiêng đầu về bên trái, miệng phun ra mọt ngụm máu tươi, ta bị dọa kêu to: “Nhược Tư”. Tiếng kêu của ta truyền tới bọn Đường Huy Hoàng, ta khóc “Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?” Hạo Nhiên lo lắng hỏi. “Trẫm không có việc gì. Triệt Nhi ngoan đừng khóc. Trẫm không có việc gì”. Lãnh Nhược Tư miễn cưỡng nói xong rồi ngất đi. Thấy sắc mặt trắng bệch hôn mê của Lãnh Nhược Tư ta cũng bị dọa mà hôn mê bất tỉnh “Vương gia”. Tiểu Hương vội vàng ôm lấy ta. Vài cái canh giờ sau Lãnh Nhược Tư tỉnh lại “Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?” Hạo Nhiên lo lắng hỏi. “Trẫm không nhớ rõ chuyện gì, trẫm làm sao vậy? Triệt Nhi đâu? Sao không thấy hắn.” “Tiểu Triệt Triệt bị ngươi dọa tới ngất đi rồi. Bây giờ còn chưa tỉnh lại !” Duẫn Tuyết giải thích. Cái gì? Xem ra đã dọa hắn rồi. Cũng tốt, ai kêu Triệt Nhi mỗi lần đều dọa hắn chứ? Cũng nên để hắn nếm thử chút tư vị bị dọa ra sao “Hoàng Thượng, ngài trúng độc”. “Trúng độc?” “Đúng”. Hạo Nhiên gật gật đầu. Lúc này ta cùng Tiểu Lan, Tiểu Hương cùng nhau tiến vào. Ta sốt ruột chạy đến bên cạnh Lãnh nhược tư hỏi: “Nhược Tư ngươi không sao chứ?” “Đừng lo lắng, trẫm không có việc gì”. Sắc mặt Triệt Nhi không được tốt lắm “Cái gì kêu ta đừng lo lắng? Ngươi vừa rồi làm ta sợ muốn chết”. Ngẫm lại ta vẫn thấy sợ. “Triệt Nhi đừng sợ, trẫm không có việc gì .” “Hoàng Thượng, thần cho rằng là có người cố ý hạ độc”. Hạo Nhiên gắt gao nhìn ta chằm chằm. “Trúng độc?” Ta kinh ngạc không thôi. “Hạo Nhiên, ngươi nhìn chằm chằm Tiểu Triệt Triệt là có ý gì chứ? Ngươi sẽ không phải nghĩ hắn hại Hoàng Thượng chứ?” Duẫn Tuyết hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Ta không có làm, ta sẽ không hại Lãnh Nhược Tư. Ta lắc đầu, không thể để Lãnh Nhược Tư dao động “Ta không có làm.” “Trừ Hoàng hậu ra thì còn ai? Hoàng Thượng trúng là Ba ngày mị.” Hạo Nhiên căn bản là không tin ta. “Ba ngày mị.” Tiểu Lan nháy mắt sắc mặt lập tức trắng bệt “Đúng, bất quá đã không có việc gì. Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này cùng hoàng hậu không quan hệ gì đâu ạ”. Huy Hoàng biện hộ cho ta. Phản ứng dị thường của Tiểu Lan đều bị Lãnh Nhược Tư thu hết vào đáy mắt “Thần không ủng hộ lời nói của ca ca” “Ta không có làm. Lúc giữa trưa ngươi tiến vào hẳn là biết ta còn đang ngủ a !” “Vương gia, Hoàng Thượng giữa trưa và ta ở cùng một chỗ a !” Tiểu Hương khó hiểu nói. ? “Như thế nào khả năng? Ta rõ ràng nghe thấy có người tiến vào a ! không phải Nhược Tư sao?” Vậy đó là ai chứ? “Hoàng Thượng thần cho rằng sự tình thật khả nghi”. Hạo Nhiên lại nhằm vào ta. Lãnh Nhược Tư hoàn toàn dao động, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thật sâu vào ta làm tâm của ta đau đớn “Trước đem Triệt Nhi đuổi về hoàng cung, viết phong thư giao cho Mộ Dung Vân.” “Cái gì ngươi muốn đuổi Tiểu Triệt Triệt đi? Ta nói cho ngươi biết ngươi đuổi hắn đi, ta cũng đi.” Duẫn Tuyết sinh khí không thôi. “Ngươi đi luôn thì càng tốt”. Lãnh Nhược Tư không bận tâm nhún nhún vai. Bộ dáng vô tình của hắn làm cho ta đau thấu tâm can, rõ ràng mới đáp ứng ta sẽ không bao giờ không cần ta, cư nhiên nhanh như vậy liền quên? Cả cơ hội để ta giải thích cũng chưa cho liền nhận định là ta làm? Ta khổ sở rống to: “Lãnh Nhược Tư ngươi đi chết đi !” Nói xong ta chạy ra ngoài. Duẫn Tuyết, Tiểu Hương theo ta chạy ra ngoài “Tiểu Lan ngươi lưu lại. Huy Hoàng, ngươi đem Triệt Nhi bình an đuổi về hoàng cung”. Lãnh Nhược Tư dặn dò Huy Hoàng. “Dạ. Hoàng Thượng, thần lập tức đuổi theo”. Ta tới chuồng lấy ra một con ngựa, lên ngựa chạy, Duẫn Tuyết một tay ôm hài tử một tay nắm dây cương, Tiểu Hương cũng theo tới. Mà Huy Hoàng do chậm vài bước, hơn nữa ta cưỡi ngựa với tốc độ rất nhanh nên hắn căn bản là đuổi không kịp. Ta thương tâm thẳng hướng hoàng cung mà đi……