Độc Sủng Manh Phi
Chương 108 : Vương gia ghen tị 1
Edit: tart_trung
“Phụ thân, người xác định là con cởi quần áo người sao? không phải chính người tự cởi sao?” Phụ thân lừa đảo, hôm qua hắn còn nóng như cầm thú, hôm nay lật mặt thật nhanh, lại còn giống nam nhân ở khuê phòng thủ thân như ngọc, giữ gìn hoa cúc, đúng không?
Bây giơ còn dám vu cho nàng? Nàng thật muốn nói: Phụ thân, phiền người đem tiết tháo rớt trên mặt đất nhặt lên.
“nói bậy, chẳng lẽ bổn vương lại chủ động cởi xiêm y ngủ với con? Con thật là, nghĩ thật hay”. Đêm qua tuy rằng hắn uống nhiều rượu, nhưng hắn không có làm chuyện gì khác người, thân thể hắn sao có thể để nàng dễ dàng nhìn ngắm như vậy.
Lần nào mà chẳng phải nàng cười mị mị nghĩ háo sắc,bổn vương đều kháng cự không thuận theo, không nghĩ tới, đêm qua nhất thời sơ sẩy lại để nàng chiếm được tiện nghi lớn.
Miệng Tử Lạc Vũ mở thành hình chữ O, nàng còn chưa thấy nam nhân nào chống chế như vậy, hơn nữa, hắn còn nói, nàng nghĩ bậy, ha ha, thật sự là buồn cười chết nàng.
Nàng thật muốn hỏi hắn, ngày hôm qua người tự mình cởi hết rồi la hét muốn tắm với nàng là ai hả? Đừng nói với nàng, người đàn ông kia không phải hắn, không phải Tiêu Diệc Nhiên.
“Phụ thân, người còn nhớ rõ sao, hôm qua người nói với Vũ nhi thế nào?” nàng cũng không ngại nhắc nhở hắn một chút.
Tiêu Diệc Nhiên cũng suy nghĩ xem hôm qua mình đã nói gì, nhưng nghĩ sao cũng không ra, tất cả đều là một khoảng mơ hồ.
“Có cần Vũ Nhi nói cho phụ thân nghe một chút không?” Tử Lạc Vũ ngồi trên đùi hắn, tay nhỏ vòng qua cổ hắn.
Tiêu Diệc Nhiên cau mày, đêm qua bổn vương có nói gì sao?
“nói đi! Bổn vương cũng muốn nghe một chút”. Vị vương gia nào đó nói vô cùng bình tĩnh, lại ở trong lòng thầm cảm khái, bản thân hẳn là không nói gì bất thường chứ.
Khóe môi Tử Lạc Vũ gợi lên nụ cười lạnh, nàng học bộ dáng hôm qua của Tiêu Diệc Nhiên: “Bổn vương giúp Vũ Nhi cởi đồ được không?”
“Khụ khụ”. Tay Tiêu Diệc Nhiên nắm lại thành nắm, che miệng lại, ho khan một tiếng, vẻ mặt vốn bình tĩnh bắt đầu không bình tĩnh nỗi rồi.
“Hôm qua Vũ nhi nói không muốn tắm, muốn đi ngủ, phụ thân, người đoán xem, người đã nói gì?” mộtngười nào đó làm như không thấy biểu tình mất tự nhiên của Tiêu Diệc Nhiên, tiếp tục nói.
“Ta có thể nói gì? Nhất định là kêu con đi ngủ, bổn vương cũng không thể thuận theo ý con?” hắn tuyệt đối không tin mình còn nói ra những lời khác thế này.
Tử Lạc Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên một cái, tiếp tục học theo ngữ điệu của hắn, nói: “Cái này không được, giường của bổn vương, không tắm sạch sẽ, không cho ngủ”.
Tiêu Diệc Nhiên ngốc lăng, hắn nói những lời đó? Trong tiềm thức hắn lắc lắc đầu, không thể nào, cho dù say rượu, hắn cũng không thể nói ra những lời đó với Vũ nhi được.
Tử Lạc Vũ nhìn biểu tình của Tiêu Diệc Nhiên cũng biết hắn nhất định không tiếp nhận được chuyện đêm qua, cho nên đánh chết hắn cũng sẽ phủ nhận, uống say đúng là lý do hoàn mỹ mà.
“Phụ thân, ngài còn muốn biết, đêm qua người và Vũ nhi làm gì sao?” Nàng nghiêng đầu, cười hì hì nói.
“Đừng nói bậy, bổn vương có thể làm gì con chứ?” hắn tin vào định lực của mình, còn vô cùng tin nữa, sao lại có thể làm gì với tiểu nha đầu này được?
Tử Lạc Vũ chép chép miệng, giống như mình bị bắt nạt, nói: “Đêm qua phụ thân sờ sờ con, nếu khôngphải con còn tỉnh, nói không chừng đã bị phụ thân…” Câu nói kế tiếp, không cần nói nữa, ý này rõ rồi chứ?
Tiêu Diệc Nhiên kinh ngạc đứng lên, đồng thời cũng đẩy nàng ra, nổi giận nói: “Nhất định là hồ ngôn loạn ngữ, bổn vương sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Tử Lạc Vũ thấy hắn thẹn quá hóa giận, còn đẩy nàng ra, nàng liền phát tiết lửa giận vốn đang tích tụ trong lòng: “Phụ thân, ngài định đánh chết cũng không nhận, đúng không?”
“Bịa đặt” hắn lạnh giọng nói xong liền đi ra khỏi thư phòng.
Nam nhân say rượu rồi không nhớ mình làm gì, Tử Lạc Vũ phát hiện vậy mà nàng còn dông dài với hắn, Tiêu Diệc Nhiên căn bản tự cho mình là xử nam trong sạch rồi.
Trừ khi nàng lấy ra chứng cứ cho hắn thấy,phá đi tự huyễn của hắn với nàng, mới có thể để hắn thừa nhận bản thân đã làm ra mấy chuyện kia.
Có điều cũng không sao, thời gian còn nhiều, một ngày nào đó nàng sẽ khiến hắn phải thừa nhận.
***********
Hoàng cung.
Hiên Viên Lưu Trần đứng trước cửa sổ, trong tay còn cầm một cuộn tranh, trong bức họa, một tiểu cônương với má lúm đồng tiền nho nhỏ cười với hắn, còn cả cái răng khểnh đáng yêu kia nữa.
Văn Nhân Khanh rót một ly trà rồi uống cạn, cuối cùng, để chén trà xuống, đứng dậy nói: “Lưu Trần, chúng ta mãi luôn ở trong hoàng cung cũng không phải cách hay, không bằng ta đem đứa nhỏ Vũ Nhi ra ngoài, ngươi thấy thế nào?”
“không được, lần trước người đưa Vũ nhi đi thanh lâu, lần này còn muốn mang nàng đi chỗ nào?” CUộn tròn bức họa lại, Hiên Viên Lưu Trần có chút tức giận.
“Ta đều giải thích với ngươi cả chục lần rồi, thật sự không phải ta mang Tiêu Vũ Nhi đi thanh lâu, là đứa nhỏ cưỡng ép kéo ta đi, nếu không phải nàng nói nàng mời khách, ta mới không đi chỗ đó đốt tiền”. thật sự là oan thấu trời xanh mà, một lần như thế, hắn sao lại bị đứa nhỏ kia ám trở thành ma quỷ chứ?
“Thần y, ta kính trọng y thuật siêu phàm của người, lại là thúc thúc của Vũ Nhi, nhưng nếu sau này ngày còn nói sai về Vũ Nhi, đừng trách Lưu Trần mời người ra ngoài”. Nghe thấy Văn Nhân Khanh nóixấu Vũ nhi của hắn, Hiên Viên Lưu Trần không chút khách khí nói.
Vũ nhi của hắn mới năm tuổi, sao có thể biết được thanh lâu là gì chứ? Đây rõ ràng là thần y già mồm át lẽ phải.
“…” Văn Nhân Khanh đứng im lặng rất lâu.
Hồi lâu sau.
“Ngày mai bản thần y bản thần y đi Tiêu Vương Phủ, ngươi tự suy nghĩ một chút xem nên làm gì đi!” hắn đã tìm rất lâu rồi cũng không tìm được tiểu hồ ly, lấy chút máu của nó để trang điểm cho gương mặt dệ nhất mỹ nam tương lai của thiên hạ này, chuyện của Hiên Viên Lưu Trần và Vũ Nhi, cũng chỉ có thể để tự Lưu Trần đi giải quyết, cho dù hắn muốn giúp cũng không biết nên giúp thế nào.
“Được, Lưu Trần biết nên làm gì”. Gương mặt như tranh vẽ của Hiên Viên Lưu Trần lúc này đang thong dong lạnh nhạt, có lẽ hắn nên mang một thân phận khác, sẽ tiếp cận Vũ nhi tốt hơn.
****************
Tiêu Vương Phủ. một con chim bồ câu từ trên không bay hạ xuống, khôn khéo dừng trên bàn tay Tiêu Diệc Nhiên đangđưa ra.
Tiêu Diệc Nhiên lấy tờ giấy trên đùi chim ra, lại vung tay lên, ném chim bồ câu lên không trung. hắn xem xong nội dung trên tờ giấy, lòng bàn tay xoa xoa, biến tờ giấy thành những vụn nhỏ, rơi xuống đất hòa lẫn với cát bụi. hắn đứng im một chỗ hồi lâu, hàng mi nhíu lại mãi vẫn không giản da, linh đồng Phật Linh Tự quả nhiên bất phàm, lại có thể tính ra được hắn muốn băng thanh tuyết liên, xem ra, hắn cần phải tự mình đi Phật Linh Tự một chuyến.
Vào bữa trưa,
Tử Lạc Vũ và Ngọc Lưu Ly sớm đã ngồi trên ghế dựa, chờ nha hoàn mang đồ ăn lên, Nguyệt Sắc bị khổ ép vạn phần đứng ở cửa làm hộ vệ.
Thức ăn mỹ vị từng món từng món được bưng lên bàn, mãi tới khi đồ ăn được dọn hết lên rồi, Tiêu Diệc Nhiên mới chậm rãi đi tới.
Mỗi lần Ngọc Lưu Ly nhìn thấy vương gia đều có chút sợ, bởi vì Vương gia chỉ hòa nhã với mình tiểu chủ nhân, những người khác đều phải đối diện với biểu tình lạnh băng của hắn. Chỉ cần Tiêu Diệc Nhiên liếc nhìn nàng một cái, Ngọc Lưu Ly cảm thấy cả người như đang trong hồ băng, sợ tới mức muốn tự giấu mình vào một góc không để ai thấy được.
May là có tiểu chủ nhân ở đây, bình thường lúc có tiểu chủ nhân, vẻ mặt Vương gia đều rất ôn hòa, ngay cả nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tử Lạc Vũ nhìn Tiêu Diệc Nhiên, bĩu môi một cái, làm như không thấy hắn, hừ, dám nói nàng hồ ngôn loạn ngữ, bịa đặt nữa chứ? Bây giờ nàng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiêu Diệc Nhiên ngồi bên cạnh Tử Lạc Vũ, thấy nàng không ngọt ngào gọi “Phụ thân” như bình thường, hắn cũng đoán được tiểu nha đầu này đang giận dỗi với hắn.
Tiêu Diệc Nhiên gắp chút thức ăn bình thường nàng thích ăn dể vào chén nàng, cung không lên tiếng bắt đầu dùng bữa.
“Nhiên ca ca, Lam Nghiên có thể dùng bữa với mọi người không?” Lam Nghiên vịn tay vào khung cửa, bộ dáng liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió rất dễ khiến nam nhân muốn bảo hộ.
“Bổn vương nhớ đã kêu hạ nhân đưa bữa trưa vào phòng ngươi?” Tiêu Diệc Nhiên dừng đũa ngọc trong tay lại.
“Lam Nghiên một mình trong phòng không muốn ăn”. Nàng ta cúi đầu, giọng nói yếu ớt, bộ dáng mỹ nhân bệnh tật khổ sở thật động lòng người.
Tử Lạc Vũ ở bên cạnh vừa cho đồ ăn vào miệng, vừa khó chịu nhìn Lam Nghiên công chúa.
“Nhiên ca ca, sau giữa trưa Lam Nghiên phải về cung, sau này chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, Lam Nghiên không có thỉnh cầu nào khác, chỉ muốn cùng ca ca dùng một bữa cơm thôi”. Nàng ta chỉ muốn lúc gần đi có thêm nhiều thời gian ở chung với hắn, cũng để cho khi nàng vào cung rồi hắn cũng sẽ có chút hoài niệm.
Trái một câu Nhiên ca ca, phải một câu Nhiên ca ca, Tử Lạc Vũ nghe tới mức muốn nổi da già.
Ăn cơm được một nửa, nàng bỏ đũa lên bàn, đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
Tiêu Diệc Nhiên nắm tay nàng lại, lạnh mặt nói: “Cơm còn chưa ăn xong, con muốn đi chỗ nào?”
“Con ra ngoài hít thở không khí, được không?” Nàng không muốn ở trong này nghe mấy tiếng Nhiên ca ca ghê tởm đó đâu.
“Ăn xong cơm đã”. Tiêu Diệc Nhiên cũng không chịu thả người.
Trong lòng Tử Lạc Vũ tức giận gần chết, hắn dựa vào cái gì nói chuyện lạnh lùng với nàng như vậy? Dựa vào cái gì bắt nàng phải ăn cho xong cơm? Dựa vào cái gì để nữ nhân khác gọi hắn là Nhiên ca ca?
Càng nghĩ, Tử Lạc Vũ càng nhận ra mình có chút ghen tuông, nàng vì quái gì mà phải ghen chứ? Cái này không khoa học…
“Phụ thân, con muốn người đút cơm cho con”. Được rồi! Người ta bảo ăn, không cho ra ngoài thì ta ra đề khó vậy, xem thế nào?
“Phốc”. một đứa nhỏ năm tuổi nào đó phun ra miếng cơm mình đang ngậm.
Thứ cho Ngọc Lưu Ly không thể khống chế miệng mình, tiểu chủ nhân nói lời này trông có vẻ như còn nhỏ hơn đứa nhỏ mới năm tuổi là nàng, lại còn muốn đút cơm, hì hì…
Đầu Tiêu Diệc Nhiên đầy hắc tuyến, nàng bao lớn rồi hả? Lại còn muốn hắn đút cơm?
Đặc biệt là câu: Đút con ăn cơm, nghe sao lại có cảm giác tê dại như vậy? Đúng là chuyện quái dị mà.
“Con mặc kệ! PHụ thân không đút, con không ăn cơm”. Tử Lạc Vũ bắt đầu giở trò xấu, vừa nói vừa giùng giằng muốn đi.
Tiêu Diệc Nhiên kéo nàng vào trong lòng, vẻ mặt đen thui nói: “Ngồi im”. một màn thật khiến người ta khó tin đã xuất hiện, Nhiếp chính Vương lại cầm chén của Tử Lạc Vũ, dùng đũa ngọc của hắn gắp đồ ăn trong chén nàng đưa tới bên miệng nàng.
Tử Lạc Vũ ăn một miếng, sau đó lại chỉ vào thức ăn trên bàn, nói: “Phụ thân, con muốn ăn món kia kìa”.
Tiêu Diệc Nhiên chỉ có thể giơ đũa ra, gắp lấy món nàng muốn ăn, lại đút cho nàng.
Tử Lạc Vũ vui vẻ hưởng thụ mỹ nam Vương gia đút ăn, còn dùng cái miệng bón nhẫy mỡ của nàng hôn một cái lên mặt mỹ nam Vương gia: “Phụ thân, người đúng là thương con, con thương phụ thân nhất, phụ thân có phải cũng thương Vũ nhi nhất đúng không?”
Khóe miệng Tiêu Diệc Nhiên run rẩy, đưa tay muốn lau đi vết dầu mỡ dính trên mặt, lại bị người nào đó ngăn lại.
“Phụ thân mà lau đi, chứng tỏ người không thích Vũ nhi”. Nàng bĩu môi nói.
Chữ “hôn” thật là một chữ đủ cho người ta khiếp đảm, cho dù lãnh khốc như Tiêu Diệc Nhiên, ở trước mặt người trong lòng, cũng không thể khống chế được tâm tình rung động của mình.
Ngọc Lưu Ly trộm nhìn ám muộ giữa tiểu chủ nhân và Vương gia, len lén nở nụ cười, còn liếc mắt nhìn Lam Nghiên công chúa đang đứng ngoài cửa với sắc mặt không tốt lắm. Ngọc Lưu Ly đắc ý, đáng đời cô! Lại còn muốn giành Vương gia với tiểu chủ nhân sao? cô nằm mơ đi!
Mặc dù trong lòng Lam Nghiên không thoải mái, nhưng cũng không rời đi, chẳng qua chỉ là trò chơi của một đứa nhỏ thôi, bản công chúa cũng không thèm ghen với nó. không chỉ không rời đi, nàng ta còn chậm rãi đi tới, yên tĩnh ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn Tử Lạc Vũ, nàng ta ngược lại muốn nhìn xem thiếu nữ này có thể làm nũng tới thế nào?
Tử Lạc Vũ thật sự chưa từng thấy qua nữ nhân nào không thức thời như vậy, mỹ nam Vương gia cũng không để ý tới nàng ta, nàng ta lại còn tự mình đi tới, ngồi vào bàn cớm? Đúng là, người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ rồi! Nữ nhân này tuyệt không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
“Phụ thân, người còn chưa trả lời Vũ nhi”. Tay nhỏ của nàng ôm lấy cổ mỹ nam Vương gia, giọng nóimềm mại.
“Ừ, phụ thân thích Vũ nhi”. Cho tới bây giờ hắn chưa từng che dấu sự yêu thích của mình với nàng, cho dù đang ở trước mặt người khác, chỉ cần nàng muốn nghe, hắn đều sẽ thuận theo, bởi vì, sự yêu thích này, trong tương lai không xa, hắn sẽ công bố cho thiên hạ biết.
Trong lòng Lam Nghiên giống như bị sét đánh, nổ mạnh cháy cả một vùng, Nhiên ca ca bình thường đều ít nói, nàng ta nghĩ rằng cả đời này hắn cũng sẽ không nói ra chữ “thích”, lại chưa từng nghĩ qua, bây giờ, hắn không chỉ vô cùng cưng chiều đứa nhỏ này, còn không chút e dè nói ra chữ đó. một nỗi nghi ngờ xoay vòng trong đầu Lam Nghiên, thiếu nữ này thật sự là nữ nhi của Nhiên ca ca? Trông không giống, thiếu nữ này cũng khoảng mười tuổi, khi đó Nhiên ca ca căn bản không có khả năng có quan hệ với bất kỳ nữ tử nào.
Hơn nữa, nàng ta còn nhỡ rõ, Nhiên ca ca vẫn luôn tránh xa nữ nhân, chưa bao giờ gần gũi quá mức với ai, ngay cả phụ hoàng đưa thị thiếp vào phủ hắn, hắn cũng không chạm qua, Nhiên ca ca như vậy, sao có thể sinh con với nữ nhân khác?
Nghĩ thông suốt điểm này, lúc Lam Nghiên nhìn Tử Lạc Vũ trở nên thâm ý hơn nhiều, cùng lắm chỉ mới mười tuổi đã muốn chiếm lấy Nhiên ca ca, muốn độc chiếm huynh ấy sao? Từ xưa tới nay đâu có nam nhân nào không ba vợ bốn nàng hầu, cho dù Nhiên ca ca thích ngươi, bản công chúa cũng không tặng hắn cho mình ngươi, nàng ta cũng muốn có chỗ của bản thân ở Tiêu Vương Phủ này.
Lam Nghiên chủ động cầm lấy ấm trà, rót một ly đầy đưa tới trước mặt Tử Lạc Vũ, cười khéo nói: “Vũ nhi muội muội, dùng chút nước trà đi”.
Tử Lạc Vũ quả thật có thói quen ăn cơm xong sẽ uống trà, nhưng thấy người đưa tới là Lam Nghiên công chúa, trong lòng nàng có cảm giác quái dị nói không ra lời. Đôi mắt sáng của nàng nhìn thẳng vào mắt Lam Nghiên, đó là một đôi mắt sâu không thấy đáy, tâm tư người này rất sau, cũng biết ẩn nhẫn hơn so với người khác.
Tử Lạc Vũ không nhận nước trà trong tay nàng ta, nghiêng đầu dựa vào trên người Tiêu Diệc Nhiên, thưởng thức ngón tay hắn, nói: “VŨ nhi muốn Phụ thân tự rót nước”.
Nếu mỹ nam Vương gia cho nàng phần sủng ái này, nàng cũng không cần đáp lại sự nịnh hót của Lam Nghiên, bây giờ nàng có thể tùy tâm sở dục, lại tự tại, là nhờ đặc quyền mỹ nam Vương gia cho nàng.
Tiêu Diệc Nhiên – vị vú em siêu cấp này khi nghe Tử Lạc Vũ nói vậy liền cầm lấy bình gốm sứ trên bàn, rót một ly trà đầy đưa tới, bỏ vào tay Tử Lạc Vũ, nàng uống hết sạch, cũng thấy no rồi, rúc trong lòng mỹ nam Vương gia bắt đầu ngủ trưa.
Lam Nghiên vẫn đang bưng chén trà thấy xấu hổ, chén trà trong tay nàng ta khẽ run lên, sắc mặt vốn trắng liền tỏ ra vẻ vô cùng nhu nhược nói: “Nhiên ca ca, Vũ nhi muội muội ghét Lam Nghiên rót trà cho nàng sao?”
“Đừng nói chuyện vớ vẩn, ta chỉ có một em gái là Ngọc nhi, ở đâu ra có một tỷ tỷ nữa? Còn nữa, phụ thân là của ta, tâm tư của ngươi cũng thu lại đi!” Tử Lạc Vũ đang nhắm mắt liền chậm rãi nói, nói xong, nàng quay đầu nhìn mỹ nam Vương gia, vỗ vỗ một cái, tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.
Rầm! Cái ly trong tay Lam Nghiên rơi xuống mặt đất, nàng ta hoảng hốt nói: “thật xin lỗi, Nhiên ca ca, muội không cố ý”. Vừa nói, nàng ta liền hoảng hốt ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ nhỏ trên đất, mộtmiếng sứ vỡ xẹt qua tay nàng ta, máu theo vết thương tràn ra, từng giọt đỏ tươi đập vào mắt người khác.
Tử ngọc trong tay áo nàng ta cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy khối tử ngọc kia, trong lòng đột nhiên run lên, có chút thất thần nhìn Lam Nghiên, hỏi: “Khối tử ngọc này sao lại trong tay ngươi?”
Lam Nghiên đang ngồi chồm hổm dưới đất liền ngẩng gương mặt nhỏ tái nhợt lên, lúm đồng tiền nho nhỏ như hiện ra, thân thể nàng ta lung lay một chút rồi ngã trên mặt đất.
Tử Lạc Vũ đang ngủ tỏng lòng Tiêu Diệc Nhiên cũng mở mắt, nàng vừa suy nghĩ vừa nhìn thoáng qua khối tử ngọc và Lam Nghiên trên mặt đất, trong lòng khẽ cười lạnh, thật sự là khoa trương lại giả tạo.
Xem ra, nữ nhân này có chuẩn bị mới tới.
Muốn cướp cha nàng sao? Hừ! Vậy cũng phải xem cô ta có bản lĩnh đó không.
Tiêu Diệc Nhiên kêu Nguyệt Sắc đưa Lam Nghiên về phòng, cũng dặn người giúp nàng ta băng bó viết thương rồi đi thỉnh đại phu tốt nhất Thịnh Kinh Thành về.
Tử Lạc Vũ rúc trong ngực hắn như trước, híp mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên vẫn đang nhìn tử ngọc kia, giống như khối ngọc này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với mỹ nam Vương gia.
Mặc dù nàng hiếu kỳ, nhưng cũng sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu hắnkhông muốn nói bí mật này ra, cho dù nàng hỏi, cho dù hỏ được, cũng có ý nghĩa gì chứ?
Nhắm mắt lại, Tử Lạc Vũ nằm trong lòng Tiêu Diệc Nhiên dần ngủ say, khi tỉnh lại, nàng đã nằm ở trêngiường, nàng bò xuống giường, nhíu nhíu mày, mỹ nam Vương gia chưa từng có chuyện giữa trưa quăng nàng lại một mình ở trên giường, lần này lại… không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán được lý do là gì, một khi đã như vậy, nàng ngược lại muốn nhìn xem Lam Nghiên công chúa kia có thể làm ra được chuyện gì?
Xuống giường, mở cửa phòng, Tử Lạc Vũ đi lòng vòng trong phủ, bất tri bất giác lại đi tới chỗ ở của Lam Nghiên công chúa, nàng mơ hồ nghe được giọng của mỹ nam Vương gia, quả nhiên, nàng đoán đúng rồi.
Chấn chỉnh lại cảm xúc khó chịu trong lòn, Tử Lạc Vũ về phòng mình, thay một bộ đồ giả dạng làm nam nhi, trèo tường ra khỏi phủ, xem ra nàng phải đi ra ngoài giải sầu một chút mới tốt được.
Tử Lạc Vũ cầm ngọc phiến trong tay, quạt quạt một cách phong lưu phóng khoáng, lại thầm cảm thán, khó trách thần y thích cầm quạt tỏ vẻ phong nhã, thì ra đạo cụ này có thể đề cao khí chất của người ta nha.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
116 chương
230 chương
18 chương