Lòng Ngải Thiển tràn đầy mong chờ, nhìn chằm chằm vào cái hộp trên tay Tô Ly, không biết có thể nhìn nó thàng bảo bối vô giá không. Tô Ly cười nhã nhặn, ngón tay từ từ mở cái hộp ra. Ngải Thiển chỉ cảm thấy mắt mình bị một luồng ánh sáng chiếu rọi, vừa nhìn thấy, rồi nhìn lại, thật khiến nàng sợ hết hồn. Trời ạ, nàng không nhìn lầm chứ? Trong hộp là mấy viên bảo thạch đỏ bằng trứng chim đang nằm lẳng lặng trên lớp vải nhung màu xanh. Có tám viên tất cả, thật sự là bảo bối vô giá. "Đây là để cho ta à?" Ngải Thiển hếch mắt, chỉ vào cái hộp hỏi, trong đó chứa mong đợi không nói nên lời. Tô Ly cười, nhìn Ngải Thiển, đồng tử như nước lại nhìn về phía Nguyệt Ca lập tức: "Đây là dành cho hai vị." Ừm, vậy chẳng khác nào cho một mình nàng. Ngải Thiển thầm nói. "Cô nương khách khí rồi." Nguyệt Ca cười nho nhã nhưng không từ chối bởi vì Ngải Thiển muốn. Hai gò má Tô Ly bỗng có hai rặng mây đỏ, cười nói: "Bảo thạch này là bà nội truyền cho ta, để đó cũng vô dụng. Ta không biết báo đáp hai vị thế nào, đành đưa một chút để bày  tỏ tâm ý." Ngải Thiển vừa thấy Tô Ly cười như hoa đào nở, tế bào toàn thân cũng lập tức cảnh giác. Không tốt, hình như Tô Lyd☢đ☢l☢q☢đnày đã động xuân tâm. Nàng thầm giật mình, vội vàng cười nói: "Được rồi, ta nhận." Dứt lời liền lấy cái hộp trên tay Tô Ly. Nàng ôm chặt nó rồi mới nói tiếp: "Chuyện của cô nương đã xong, cũng không nợ chúng ta ân tình gì. Vì vậy từ biệt ở đây thôi." Ngải Thiển nghiêng người, định đi tới đẩy xe lăn cho Nguyệt Ca. "Nếu hai vị ân công không ngại thì vào nhà nghỉ ngơi một chút được không?" Tô Ly nhìn thấy mà sốt ruột, vội vươn tay ra ngăn cản. Nguyệt Ca cúi đầu, không động đậy. Vẫn cười ôn hòa như cũ, nói: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không ở lại đây được. Nếu có duyên sẽ gặp lại, cô nương chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, về nhà đi." Tô Ly còn muốn nói gì đó nữa, nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt đầy ming đợi nhưng lại không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào, đành nói: "Nếu hai vị ân công có chuyện quan trọng phải làm thì ta cũng không giữ nữa." Dứt lời, Tô Ly hơi nhún người với Nguyệt Ca. Ngải Thiển phất tay, xoay người đẩy xe lăn rời đi ngay lập tức. Ra khỏi Tô phủ, Ngải Thiển lập tức bảo Nguyệt Ca giữ giùm cái hộp bảo thạch. Trong lòng nàng, thứ này như củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu nàng cầm thì sẽ rất phiền phức, quá thu hút sự chú ý của mọi người. Nguyệt Ca cười, nhận lấy cái hộp. Sao hắn không biết chút tâm tư nhỏ của nàng chứ. Hắn suy nghĩ một chút bỗng lấy ra một thứ gì đó nhìn giống dây chuyền đưa cho Ngải Thiển, nói: "Con đeo nó đi." "Đây là?" Ngải Thiển cầm thật cẩn thận, vòng đá màu trắng ngà, sờ lên thấy bóng loáng nhìn nhìnd♯đ♯l♯q♯đkhông ra là làm bằng gì, ở giữa có khảm một bông hoa có hình ngôi sao, kiểu dáng nhìn rất đơn giản nhưng không xác định được giá trị của nó. Nguyệt Ca cười khẽ, nói: "Sao? Không thích?" "Không phải." Ngải Thiển vội vàng nắm chặt dây chuyền, "Thích lắm." Tỏ rõ thái độ xong thì nàng lại hỏi: "Cái này dùng thế nào?" "Không phải là con muốn có một chỗ giấu bảo bối sao?" Nguyệt Ca thản nhiên hỏi. "Đúng rồi." Ngải Thiển nghiêng đầu trả lời. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới sợi dây chuyền này? "Thứ này tên là Tinh Không, có không gian bô tận, con đọc một câu khẩu quyết thì bảo bối sẽ được thu vào đó, đọc tiếp một câu thì có thể nhắm mắt lại cũng lấy ra được. Con có thể nhìn thấy cảnh tượng trong không gian." Nguyệt Ca cười, giải thích cho Ngải Thiển. "Khẩu quyết là gì?" Ngải Thiển ngạc nhiên lật qua lật lại dây chuyền. Thứ này thần kỳ như vậy thật à? Nguyệt Ca cười nhạt: "Lại đây ta nói cho con biết." Ngải Thiển vội vàng cúi người xuống, đưa lỗ tai tới gần Nguyệt Ca. Hắn nói nhỏ mấy câu vào tai nàng. Ngay sau đó Ngải Thiển cười hi hi, hưng phấn đeo dây chuyền vào cổ. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến sợi dây chuyền khúc xạ ra vầng sáng màu ngà. Nàng xúc động, đứng đó cúi đầu nhắm mắt, cầm chặt Tinh Không đọc khẩu quyết. Không tới hai giây, nàng có thể thấy được cục đá ven đường bay lên, sau đó biến mất. Ngải Thiển mở mắt ra ngay lập tức, ánh sáng sâu trong mắt rực rỡ, tụ lại thành một vòng tròn. Nguyệt Ca thấy vậy thì rất tự giác lấy từng bảo bối Ngải Thiển nhờ hắn giữ, đưa từng cái cho nàng cất vào Tinh Không. Ngải Thiển nhắm hai mắt nhìn những bảo bối được cất trong Tinh Không, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn. Bảo bối làn này thực có ích, nàng có thể tùy tâm sở dục mà vơ vét của cải bất cứ lúc nào, có thể để mọi người thưởng thức bảo bối của nàng ở bất cứ đâu. "Xong chưa?" Đợi đến khi lấy hết thứ trong người ra, Nguyệt Ca cười nhạt hỏi. "Xong rồi." Ngải Thiển mở mắt ra, ngàn vạn ánh sáng rực rỡ lưu chuyển nơi đáy mắt khiến người ta nhất thời không mở nổi mắt. Nguyệt Ca cười khẽ, nghĩ rằng thì ra bảo vật này có có sức hấp dẫn lớn như thế. Toàn thân nha đầud♋đ♋l♋q♋đtản ra sức quyến rũ khiến hắn thất thần. Hắn rất tò mò rằng nguyên nhân nào khiến nha đầu yêu quý tiền tài như vậy, tuy không phải người keo kiệt gì. Chẳng qua là nàng hưởng thụ quá trình vơ vét tiền của mà thôi. Lặng lẽ ngẩng đầu, một vầng mây đen lớn ào tới từ phương xa, sắc trời nháy mắt trở nên âm u, có cây hoa lá đồng loạt run lên trong gió. Tay áo hai người cũng tung bay không ngừng. Mắt thấy không tránh được một trận mưa lớn rồi. Ngải Thiển vội vàng nói: "Chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi đi. Con cũng không muốn bị ướt như chuột lột." Khách điếm Huệ Phong nằm ở khu khố náo nhiệt phồn hoa nhất, có ba tầng lầu, sau có viện nhỏ, bố trí đẹp đẽ, nên được coi là khách điếm cấp năm sao. Hai người Ngải Thiển đặt hai căn phòng hảo hạng để ở, tiểu nhị niềm nở dẫn đường. Nhưng tuy Nguyệt Ca đã biến ảo khuôn mặt nhưng tư thế ngồi một mình trên xe lăn vẫn quá mức khác biệt, quá mức khiến người ta chú ý. Ánh mắt từ tiểu nhị tới những người khác đều dán chặt vào hắn. Vào phòng của mình, Ngải Thiển dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài viện. Hoa cỏ lay động, trong lòng hơi không yên ổn. Có phải bọn họ luôn ở trong tầm mắt của Tàn Diên kia, khiến hắn luôn tìm được họ dễ dàng không? Hơn nữa nàng cảm thấy Tàn Diên không tính là gì mà hình như còn có địch thủ lợi hại hơn hắn. Là ai đang đứng trong tối thao túng tất cả chuyện này? Chân của Nguyệt Nguyệt vẫn là một dấu hỏi lớn trong lòng nàng. Là vì sao mà trở nên như thế? Chắc chắn không phải nàng tình cờ xuyên không, gặp Nguyệt Nguyệt cũng không phải là tình cờ. Trực giác trong lòng nói cho nàng biết như vậy.