Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 32 : Sáng sớm, cái gì?
Vốn cho rằng có con sói Lý Mặc Nhiên này nằm bên người, nàng sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu, tuy còn có chút kháng cự người bên cạnh, nhưng nàng lại ngủ một mạch đến hừng đông.
Sáng sớm, khi mở to mắt Bạch Tiểu Mễ nhìn sang bên cạnh là khuôn mặt
“gấu” quen thuộc kia, ngủ cùng nhau thời gian dài như vậy đối với nàng cũng đã thành thói quen, thực tự nhiên nhìn nam nhân trước mắt, da thịt nam nhân này thật tốt.
Mọi người xung quanh nhất định sẽ hỏi, với vẻ mặt đầy râu đó của hắn, Bạch Tiểu Mễ làm sao mà thấy được?
Hiện tại Lý Mặc Nhiên không mặc quần áo, hơn nữa Bạch Tiểu Mễ lại đang nằm trong lòng người ta, đương nhiên sẽ tiếp xúc với da thịt đối phương, chỉ cần ánh mắt theo trên mặt nhìn chếch xuống dưới là có thể nhìn thấy rõ ràng, huống chi lúc này trời đã sáng hẳn, cửa sổ thẳng hướng mặt trời, chiếu ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, nhìn càng rõ ràng hơn.
“Nương tử, nàng đã tỉnh!” Bạch Tiểu Mễ vốn nghĩ sẽ lặng lẽ từ trong lòng hắn bò ra ngoài, nhưng chưa kịp hành động, phía trước liền truyền đến một thanh âm khàn khàn, nghe có chút gợi cảm mê người.
“Ừ!” Thấy đối phương đã tỉnh, Bạch Tiểu Mễ lập tức đẩy người ra, ngồi bật dậy.
“Nương tử, nàng tới tìm vi phu, vi phu thật sự rất cảm động!” Người nào đó nhân cơ hội ghé sát vào người tiểu nữ nhân cất giọng trêu chọc.
Bạch Tiểu Mễ khóe miệng giật giật, hiện tại nàng hoàn toàn không thể tin được lời nói của người này. Hơn một tháng đã qua, chắc chắn người này đã biết nàng chạy trốn khỏi Hắc Phong trại, nhưng hắn vẫn mặt dày mà nói mấy lời này, còn nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng, cho dù biết đối phương là cố ý, nhưng Bạch Tiểu Mễ không biết phải nói gì để phản bác.
Ai kêu tình thế đang nghiêng về phía hắn chứ? Tên này chính là một tiểu phúc hắc, lại còn bày ra một bộ dáng thật thà chất phác.
Chỉ có điều đậu hũ của Bạch Tiểu Mễ nàng đâu ăn được dễ dàng như vậy.
“Tướng công, sao chàng vẫn còn ở trong này, chàng không phải là đi đánh cướp sao?” Bạch Tiểu Mễ cười khanh khách đứng lên, tay nhỏ bé dùng sức đẩy mặt người đang cố ý dựa vào nàng, bởi vì mặt đầy râu kia, bàn tay mềm mại của Bạch Tiểu Mễ bị đâm vào có chút ngứa ngáy.
Lý Mặc Nhiên là người cực kì thông mình, thấy có chuyển biến tốt liền thu người lại, hắn thật sự cũng không dám chọc giận nương tử nhà mình, đến lúc đó nương tử lại bỏ chạy tiếp, thì hắn khó có thể tìm được người, hơn nữa hắn không muốn phải chịu đựng nỗi đau nhớ nhung vì chia lìa kia thêm lần nữa.
“A! Lưu manh, tại sao ngươi lại......” Bạch Tiểu Mễ vừa mới đứng lên, nhìn thấy Lý Mặc Nhiên cũng đứng lên theo, nhưng khi nhìn đến thân thể trống trơn của người nào đó, mặt nàng thoắt đỏ rồi lại trắng.
Rõ ràng thời điểm nằm xuống ngủ đêm qua, người kia vẫn còn mặc quần, thế nào mà đến buổi sáng nay liền khỏa thân toàn bộ rồi! Không phải hắn đã làm cái gì với nàng đó chứ?
Bạch Tiểu Mễ lo lắng kiểm tra lại thân thể, khi cảm thấy không có gì không ổn lúc này mới tạm yên lòng.
“Như thế nào, nương tử?” Lý Mặc Nhiên bình tĩnh, cố ý làm bộ như không biết Bạch Tiểu Mễ vì sao kinh ngạc, không chút để ý đến vẻ mặt của Bạch
Tiểu Mễ, chậm rãi cầm lấy quần áo mặc vào người, nhưng động tác kia muốn bao nhiêu chậm thì có bấy nhiêu chậm, nhìn thấy nương tử nhà mình mặt đỏ một mảnh, tâm tình người nào đó nhất thời bay cao.
Bộ dáng nương tử đỏ mặt thật xinh đẹp! Hắn vừa thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng của nương tử nhà mình, vừa chậm rãi mặc quần áo.
Có thể khiến nương tử đỏ mặt, Lý Mặc Nhiên tự nhiên thật cao hứng.
“Đồ lưu manh!” Bạch Tiểu Mễ cảm giác mặt mình giống như đang bị hỏa thiêu, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhưng trong nháy mắt liếc qua, ánh mắt vẫn nhịn không được dừng trên bộ phận nam tính kia, nàng chỉ tò mò thôi mà!
Tuy bộ dáng tiểu gia hỏa kia của Lý Mặc Nhiên không được tốt lắm, nhưng dáng vẻ không xấu, xúc cảm cũng đặc biệt tốt. Bạch Tiểu Mễ nhớ đến hình
ảnh vừa mới nhìn thấy, lập tức mặt càng đỏ hơn, cho dù mới liếc qua nhanh chóng, nàng cũng đã nhìn thấy bộ dáng giương cao của tiểu gia hỏa đó.
Lưu manh, đồ lưu manh, biến thái, đại biến thái, nơi đó lại có phản ứng, nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt, xem ra về sau phải cách xa người này mới được, đặc biệt là vào buổi sáng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Bạch Tiểu Mễ cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng tựa hồ đã tăng cao lên một ít, nóng quá! Không được không thể ở lại chỗ này được.
Bạch Tiểu Mễ muốn lao ra khỏi phòng, nam nhân này thật đáng sợ, càng đáng sợ là hắn mà dùng vũ lực thì nàng đánh không lại hắn! Nếu chờ chút nữa hắn nổi lên thú tính, thì danh tiết của nàng khó mà giữ được, tuy rằng nàng không có quá để ý đến chuyện đó, nhưng cũng muốn trao lần đầu tiên cho người trong lòng mình.
Nhưng Bạch Tiểu Mễ quay người định đi, tay vừa nắm được vào cửa, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm được kéo nhẹ, cả người bị kéo lui lại phía sau, trực tiếp rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
“Ngươi định làm gì?” Bạch Tiểu Mễ cảm thấy cả kinh, người này không phải muốn phát thú tính đấy chứ! Trời! Chờ một chút, nàng muốn liều mạng phản kháng để bảo vệ trinh tiết của mình, hay vẫn là thẳng thắn thuận theo? Dù sao trừ bỏ khuôn mặt đầy râu kia thì dáng người hắn lại vô cùng hấp dẫn, nếu không coi như mình bị chó cắn một miếng cũng được.
Bạch Tiểu Mễ cố gắng duy trì trấn tĩnh, thân thể trở nên cứng ngắc tựa vào trong lòng nam nhân, động cũng không dám động, trong tiểu thuyết không phải đã nói sao? Nếu mình càng phản kháng, nam nhân càng hưng phấn không phải sao? Cho nên tâm lý Bạch Tiểu Mễ đặc biệt khẩn trương, ý tưởng mặc dù có, nhưng thật sự không dám làm gì.
Lý Mặc Nhiên đương nhiên cảm giác được nương tử nhà mình đang khẩn trương, định trêu nàng thêm một chút nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vừa khẩn trương xen lẫn sợ hãi của nàng, hắn lại thấy đau lòng.
“Nương tử, nàng chưa mặc xong quần áo! Cứ như vậy không thể đi ra ngoài được, vi phu cũng không muốn nương tử nhà mình bị người khác nhìn thấy!” Lý Mặc Nhiên đem một bộ quần áo khác trên tay khoác lên người Bạch Tiểu Mễ, sau đó vô cùng thân thiết giúp nàng mặc vào.
Lý Mặc Nhiên cũng biết nương tử đã nhìn thấy phản ứng vừa rồi của hắn, nhưng hắn còn có biện pháp nào khác? Người mình yêu thương ở ngay bên cạnh, chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, nghẹn lâu quá sẽ dẫn đến phản
ứng mãnh liệt hơn một chút.
Chỉ có điều phản ứng của nương tử thật kỳ lạ, rõ ràng có tâm lý sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thế, thật không hổ là nương tử của Lý
Mặc Nhiên hắn.
Khi Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên khoác áo ngoài vào cho nàng, lúc này mới nhớ tới, bản thân mình chỉ mặc mỗi áo lót bên trong, quả thật không thích hợp để đi ra ngoài, chỉ vì nàng bị Lý Mặc Nhiên dọa đến mức suýt nữa quên mất chuyện này.
Kỳ thật theo cách ăn mặc của Bạch Tiểu Mễ lúc này nếu là ở hiện đại, thì được xem như vạn phần bảo thủ, nhưng ở thời đại này, nếu nàng dám mặc như vậy đi ra ngoài sẽ trở thành người làm bại hoại môn phong, bại hoại gia tộc, bị kéo đi dìm lồng heo, bị mọi người vây quanh chửi bới.
Lý Mặc Nhiên động tác nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch, tình ý triền miên, Bạch Tiểu Mễ lại càng không được tự nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
15 chương
117 chương
26 chương
21 chương
75 chương
76 chương