Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 26 : Khổ tận cam lai
Bạch Tiểu Mễ bị giày vò một lúc lâu, bỗng bên tai nghe được tiếng nước chảy tí tách, rồi sau đó cái cảm giác người như đang ngâm trong nước kia chợt biến mất, thay vào đó là cuồng phong gào thét, thân thể vốn không có cảm giác bây giờ lại thấy đau đớn như cắt da cắt thịt.
Đây là cảm giác gió quất trên da thịt! Bạch Tiểu Mễ rõ ràng như nắm được cảm giác của thiên nhiên, nỗ lực muốn mở mắt, nhưng cố hết sức cũng không sao mở được.
Đau đớn do gió quất qua đi, Bạch Tiểu Mễ lại hứng tiếp cảm giác bị đè nén, lần này không phải do người, mà như là cơ thể mình đang bị chôn vùi, thân thể bị những thứ vô hình hành hạ, cuối cùng cảm giác kia cũng tan biến.
Có lẽ do trong một thời gian dài với ý thức rõ rệt, lúc này một khi trầm tĩnh lại, Bạch Tiểu Mễ liền ngất đi.
Thời điểm Bạch Tiểu Mễ ở trong hang động bị tra tấn không biết đến ngày đêm, thì ở Hắc Phong trại mọi người đang sợ hãi, không vì cái gì khác mà vì phu nhân của bọn họ đã mất tích, truy tìm hơn một tháng nay vẫn chẳng có chút tin tức nào, thậm chí dưới núi cũng chưa từng nhìn thấy người có khuôn mặt giống như phu nhân xuất hiện.
Cũng bởi vì chuyện này mà Đại đương gia mang rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, hơn một tháng vẫn không tìm được, nhưng Đại đương gia quyết không bỏ cuộc, cho dù hiện tại Đại đương gia đã trở về trại, nhưng hắn trở nên thâm trầm không thể thâm trầm hơn, cả người lạnh lẽo không ai dám tới gần.
Vốn một số nữ nhân có ý tứ với Đại đương gia, thấy phu nhân đi rồi, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt cho mình, ai biết được người còn chưa tiếp cận được với Đại đương gia đã bị hắn ném ra ngoài, sau đó, cả trại đều biết
Đại đương gia chỉ một lòng nghĩ tới phu nhân nhà mình mà thôi, thì không ai dám tới gần nữa, lo sợ nếu chính mình không cẩn thận khiến Đại đương gia không vui, thì lúc đó có khi chết lúc nào cũng không biết.
Cả trại đều hiểu, về sau cho dù đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với phu nhân trại chủ, cũng bởi vì chuyện này, địa vị của Bạch Tiểu Mễ ở Hắc Phong trại hoàn toàn không thay đổi.
Trong khi toàn Hắc Phong trại sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng thì Bạch Tiểu Mễ đang ngủ đến khi trời tối mịt.
Bạch Tiểu Mễ cũng không biết mình bị tra tấn bao lâu, càng không biết thời gian mình đã ngủ ngắn hay dài, chỉ biết khi nàng tỉnh, trước mắt là một mảng tối đen, đến một tia sáng cũng không có, vươn tay ra nhìn không thấy được năm đầu ngón tay.
Nàng thử cử động thân thể, phát hiện không có gì trở ngại! Bạch Tiểu Mễ muốn đứng lên, nhưng đúng lúc này nàng lại phát hiện một chuyện đáng sợ, cả người nàng trơn bóng nhẵn nhụi, không có bất kì một mảnh vải che thân nào. Trời ạ! Chuyện gì thế này?
Tuy rằng bây giờ trời tối không nhìn thấy được gì, nhưng tay chạm lên đều bằng phẳng một mảnh, cho dù trong bóng đêm, Bạch Tiểu Mễ vẫn cảm thấy rất kì quái, thân thể trần trụi khiến nàng không được thoải mái, vậy quần áo nàng đã đi đâu hết rồi?
Hồi tưởng lại nguồn lửa nóng kia, có lẽ lửa kia đã đốt cháy hết quần áo của nàng. Nhưng nếu với ngọn lửa lớn như vậy thì chắc chắn quần áo sẽ bị đốt cháy hết, vậy tại sao nàng lại không có việc gì? Chẳng qua khi nghĩ đến sự tình quỷ dị kia, Bạch Tiểu Mễ nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.
Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng đứng lên, do không thấy được cảnh vật xung quanh, cho nên chỉ có thể mò mẫm mà đi, đi một lát phát hiện nền đất dưới chân có độ dốc nghiêng nhẹ, Bạch Tiểu Mễ lần mò đi lên.
Bởi vì không phân rõ phương hướng, nên Bạch Tiểu Mễ chỉ có thể sờ soạng tìm kiếm gói đồ của mình, trong đó còn có hai bộ quần áo dự phòng, cũng không biết có bị “lửa” thiêu hay không? Hi vọng là không, nếu không có quần áo làm sao nàng đi ra ngoài được? Nghĩ đến cảnh tượng trên người mình quấn đầy lá cây chạy loạn trong rừng, nội tâm Bạch Tiểu Mễ khiếp đảm!
Thật sự nàng không muốn biến mình thành người rừng đâu!
Có lẽ ông trời thương xót không nỡ vứt bỏ nữ nhân đáng thương này, cho nên sau khoảng một giờ sờ soạng tìm kiếm, Bạch Tiểu Mễ đã tìm thấy túi đồ của mình.
Dựa vào túi đồ quen thuộc, Bạch Tiểu Mễ tìm thấy quần áo mặc lên người, cũng tìm được hộp quẹt, khi ánh sáng hiện lên trước mặt, Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy xung quanh, chỗ này thực ra là trung tâm bên trong hang núi, cũng chính là nơi nàng bị hút vào đây.
Bạch Tiểu Mễ cầm ngọn đuốc, tìm nơi mình vừa mới đi ra, nhìn một vòng thì thấy giữa sơn động có một chỗ lõm vào đường kính đại khái khoảng ba thước.
Nơi lõm vào tương đối bằng phẳng, cũng là nơi Bạch Tiểu Mễ vừa mới trèo lên.
Nơi trước mặt này chính là đầu sỏ kéo nàng vào đây, nếu chỗ này không sáng lên, nàng cũng sẽ không tò mò tìm đến nơi này, lại càng không có cơ hội nhận đến những tra tấn không thuộc về mình kia.
Chỗ này quá quỷ dị, Bạch Tiểu Mễ đi xung quanh quan sát bề mặt chỗ lõm vào, rồi không dám nán lại nữa, cầm lấy túi đồ của mình ngay lập tức chạy đi.
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, hay vì bị tra tấn chỗ này mà mong muốn hướng nhanh đến tự do, lần này Bạch Tiểu Mễ cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi rất nhiều, động tác đi bộ cũng nhanh hơn, hơn nữa đi một hồi lâu cũng không thấy có cảm giác mệt mỏi.
Chẳng lẽ thật sự là bị tra tấn quá mức nên mới có hiệu quả như thế này.
Nhưng để có được sự ưu đãi này, nếu có thể lựa chọn Bạch Tiểu Mễ thật sự không dám nhận tra tấn như vậy, bởi vì những gì nàng đã trải qua quả thực rất đáng sợ.
Bạch Tiểu Mễ rất nhanh đi đến nơi mình đầu hang, đẩy những tảng đá ngăn ở cửa sơn động ra, lúc này Bạch Tiểu Mễ chợt nhận ra thân thể mình đã có sự thay đổi rất lớn, sức lực của nàng tựa hồ so với trước đây đã tăng lên rất nhiều, lúc trước khi di chuyển tảng đá không có thấy nhẹ nhàng như vậy.
Các tảng đá được rời đi, lá cây mà Bạch Tiểu Mễ dùng để che giấu cửa hang đã khô héo, đem cây khô chuyển ra, Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, trời tối vì thế trong trong sơn động cũng tối đen.
Bạch Tiểu Mễ do dự một chút, vẫn quyết định đợi đến khi trời sáng mới rời đi, dù sao núi rừng ban đêm vẫn có chút đáng sợ, cứ ở trong sơn động là tương đối an toàn.
Ngủ không được, Bạch Tiểu Mễ tựa vào sơn động nhìn bên ngoài, dưới ánh trăng sáng toàn bộ rừng cây, gió nhẹ lướt qua đong đưa khe khẽ cứ như những thiếu nữ đang nhảy múa nhịp nhàng.
Bởi vì bị trải qua thời gian tra tấn dài, Bạch Tiểu Mễ bỗng cảm thấy hiện tại mình thật hạnh phúc, cho nên nhìn thấy cảnh vật cũng trở nên đẹp kì lạ.
Một đêm yên bình qua đi, Bạch Tiểu Mễ ra khỏi hang động, một bên vừa đi vừa tìm “vũ khí” vừa tay, nhánh cây thô không dễ lấy! Nếu quá nhỏ, khi thật sự gặp được dã thú thì căn bản không có tác dụng gì.
Bởi vì khi ở trong sơn động, chiếc kéo vũ khí duy nhất của Bạch Tiểu Mễ đã bị lạc mất tìm không thấy. Hiện tại nàng chỉ có thể chấp nhận tìm một nhánh cây tương đối vừa tay, rồi đi nhanh xuống núi, cũng không biết chính mình ở trong sơn động ngây người bao lâu, cho nên Bạch Tiểu Mễ cũng không biết được người ở Hắc Phong trại có còn tìm người ở trên núi hay không, cho nên chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ cần hòa mình vào đám người đông đúc kia, đến lúc đó tóc nàng ngắn như thế này, quần áo mặc cao che hết cổ, chắc chắn sẽ không có ai để ý đến một tiểu nam hài.
Bởi vì có ai nghĩ rằng một thiếu nữ lại đi cắt tóc của mình kia chứ?
Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng xuống núi, cũng không biết có phải quá may mắn hay không, lần này không gặp được nửa điểm nguy hiểm nào, liền đã đến con đường rộng rãi dưới chân núi.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
15 chương
117 chương
26 chương
21 chương
75 chương
76 chương