Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 19 : Lý mặc nhiên giả ngu
“Phải không?” Bạch Tiểu Mễ hoài nghi nhìn về phía mỗ nam, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn không thể thành khẩn hơn, Bạch Tiểu Mễ lại có chút tin tưởng trong lời nói của hắn.
“Đương nhiên, trước mặt người ngoài, nương tử chính là bảo bối của vi phu nha!” Thật ra trên thực tế cũng là như vậy mà, Lý Mặc Nhiên trong lòng bổ sung thêm một câu.
“Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi!” Lý Mặc Nhiên chính là đại phúc hắc đấy, hơn nữa hắn cực kì thông minh, biết Bạch Tiểu Mễ có phần tin tưởng, lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Hiện tại vẫn còn sớm?” Bây giờ mới khoảng chín giờ tối, thời của nàng không có người nào lại đi ngủ sớm như vậy, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên cũng thế.
“Không còn sớm nữa, nương tử không thấy người trong toàn bộ sơn trại đều đã ngủ sao?” Lý Mặc Nhiên nói rất tự nhiên, bản thân cũng tự nhiên kéo tay Bạch Tiểu Mễ đến bên giường.
“Ta có thể tự mình đi!” Bạch Tiểu Mễ vung tay người nào đó ra, người này đã thích được một tấc là muốn tiến thêm một thước, động một tí là cầm tay nàng.
“Ai u!” Tay bị bỏ ra, mỗ nam thở nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, chân mày cũng hơi hơi nhíu lại, dường như đang bị đau lắm vậy.
Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên như thế, cảm thấy ngạc nhiên, có chút lo lắng liền tiến lên xem xét “Ngươi làm sao vậy?” Không phải là thời điểm nàng vung tay hắn ra dùng sức quá lớn làm ảnh hưởng đến miệng vết thương đấy chứ?.
Nghĩ như vậy Bạch Tiểu Mễ liền trực tiếp muốn vạch áo của mỗ nam ra xem vết thương có phải đã bị hở ra hay không?
“Nương tử, vi phu, không...... Không có việc gì!” Thanh âm suy yếu vô lực, chịu đựng vang lên.
“Không được ta muốn nhìn xem, nếu thật sự thực nghiêm trọng, vậy phải đi mời đại phu đến?” Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ đến bây giờ vẫn nghi ngờ người trước mắt có phải đang gạt mình hay không, mới lúc trước thấy đều bình thường, thế nào mà đã thay đổi nhanh như vậy, hơn nữa thời điểm nàng vung tay sử dụng không có mấy phần khí lực!
“Nương tử!” Mỗ nam tựa hồ thẹn thùng, nhưng vẫn kiên trì lặng lẽ giữ chặt xe.
Bạch Tiểu Mễ cúi đầu vạch áo ra, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, cho nên không nhìn thấy sắc mặt đầy hưởng thụ của mỗ nam, tay nương tử nhỏ bé thật mềm mại, ngẫu nhiên đụng vào da thịt hắn, làm cả người hắn nhịn không được mà run run.
Lý Mặc Nhiên không nghĩ tới, lực ảnh hưởng của nương tử với mình lại mạnh mẽ như vậy, chỉ cái chạm nhẹ không mang theo tình cảm mà đã khiến hắn kích động như thế.
“Trời ạ, sao lại đỏ như thế này?” Bạch Tiểu Mễ nhìn miệng vết thương đỏ trên ngực, tuy rằng không chảy máu, nhưng tình huống thế này quả thật không được tốt lắm, dù gì thì giữa trưa đổi dược thấy vết thương đã khá lên nhiều rồi mà.
Nghĩ tới việc cả chiều hôm nay hắn luôn tự mình đẩy xe lăn, sau đó lại nghĩ đến động tác vung tay của nàng với hắn, xem ra việc đó đã ảnh hưởng đến vết thương.
Bạch Tiểu Mễ áy náy ngẩng đầu, lập tức vẻ vui sướng hưởng thụ trên mặt
Lý Mặc Nhiên biến hóa trong nháy mắt, biến thành vẻ kiên cường chịu đựng, thêm bộ dáng yếu ớt bên ngoài.
“Có phải rất đau hay không, để ta đi tìm Tiết đại phu!” Bạch Tiểu Mễ nói xong chuẩn bị đứng lên, nhưng lại bị đôi tay vô lực kéo lại.
“Nương tử, đã trễ thế này nàng không cần đi quấy rầy Tiết đại phu, phiền nương tử giúp vi phu đổi lại dược có được không?” Tạm lùi bước vì lợi
ích chung, còn làm bộ dáng đại nhân đại lượng, nhìn Bạch Tiểu Mễ, trong lòng dâng lên một tia áy náy.
“Như vậy có được không?” Bạch Tiểu Mễ nhìn miệng vết thương hỏi, hiện tại nó đã khép lại, nhưng là qủa thật rất đỏ, tựa hồ chỉ cần hơi hơi dùng một chút lực, miệng vết thương sẽ lại vỡ ra chảy máu như thường.
“Không sao mà, hơn nữa sau khi nàng đi tìm Tiết đại phu, người Hắc Phong trại sẽ nghĩ sao? Mọi người sẽ hiểu lầm nương tử đấy!” Lý Mặc Nhiên thiện ý giải thích, vừa nói, ngón tay vừa bám vào da thịt trắng nõn tinh tế như ngọc của nàng.
Bạch Tiểu Mễ thân thể cứng đờ, nhìn thoáng qua móng vuốt trên tay mình, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn miệng vết thương đo đỏ của người nào đó, quên đi, cứ tạm thời để cho hắn chiếm tiện nghi vậy.
Bạch Tiểu Mễ không lên tiếng, Lý Mặc Nhiên vui mừng, lực đạo trên tay lại chặt thêm vài phần, nhưng cũng không cầm chặt quá, khiến Bạch Tiểu
Mễ không được tự nhiên.
Trong phòng tĩnh lặng, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hai người, nhất thời trong phòng dâng lên không khí ái muội.
“Ta đi lấy dược thoa cho ngươi?” Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên đứng lên, đã nghĩ tìm chút chuyện gì làm để giảm bớt không khí hiện tại, nhưng móng vuốt của mỗ nam vẫn cầm tay nàng, sau sự kiện
“bị thương” vừa rồi, lần này Bạch Tiểu Mễ không dám tùy ý bỏ tay hắn ra, vạn nhất “Thương” càng thêm “Thương” thì làm sao bây giờ?
“Được!” Lý Mặc Nhiên cũng vì nương tử có thái độ chuyển biến tốt liền thu lại tâm tư muốn nhiều hơn của mình, nếu biểu hiện quá mức nương tử sẽ có phản cảm với hắn.
Bạch Tiểu Mễ thấy hắn thức thời như thế, cũng không nói thêm cái gì, xoay người đi lấy thuốc. Dược để ngay trong phòng, cho nên Bạch Tiểu Mễ lấy đến rất nhanh, nàng mở bình thuốc mỡ chữa thương ra rồi liền trực tiếp hướng trên ngực người nào đó xoa.
“Nương tử, có thể đưa vi phu lên giường hay không, sau khi bôi dược sẽ không phải cử động nữa!” Người nào đó ngữ khí thành khẩn, ánh mắt long lanh nhìn Bạch Tiểu Mễ.
Tuy rằng từ long lanh này dùng trên một người nam nhân có chút quỷ quái, nhưng lúc này Bạch Tiểu Mễ chính là nhìn thấy ánh mắt như thế, đôi mắt đen trắng ánh lên đặc biệt rõ ràng.
“Ừm!” Hiện tại đang là thời gian thử hôn, tuy rằng nàng không chịu thừa nhận cuộc hôn nhân này, tuy rằng nàng không thích người này, nàng cũng không biết tương lai nàng sẽ đi đâu, nhưng giờ nàng vẫn đang ở đây, cho nên nàng sẽ không làm những chuyện không thích hợp.
Bạch Tiểu Mễ lên tiếng trả lời rồi đến đỡ Lý Mặc Nhiên, mất rất nhiều sức lực mới đem được người đặt lên giường, sau đó lấy được xoa lên miệng vết thương.
Hoàn thành xong, Bạch Tiểu Mễ một hơi thở dài nhẹ nhõm.
“Nương tử vất vả rồi, mau lên nghỉ ngơi đi!” Thân thể Lý Mặc Nhiên xê dịch hướng về bên trong, sau đó ý bảo Bạch Tiểu Mễ nằm xuống nghỉ ngơi.
“Không cần, ngươi cứ ngủ trước!” Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng người này đồng giường cộng chẩm, nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn có chút không được tự nhiên, cười gượng, xua tay sau đó tiếp tục nhìn sách.
Vốn tưởng khi người nào đó đã ngủ, nàng sẽ lên giường, nhưng Bạch Tiểu
Mễ đã xem nhẹ mức độ quấn người của ai đó, đang đọc sách, lại cảm giác được có ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người nàng, làm nàng ngay cả một chữ cũng không đọc được.
“Người nhìn ta làm cái gì?” Bạch Tiểu Mễ rốt cục không thể nhịn được nữa, quay đầu trừng mỗ nam vô sỉ đang nhìn mình.
“Nương tử thật đẹp!” Lý Mặc Nhiên cho tới bây giờ không hề che giấu tình cảm của mình đối với thiếu nữ trước mắt này.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
23 chương
12 chương
11 chương
27 chương