Độc Sủng Chị Dâu
Chương 9
Xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi khắc sâu vào mi mắt, một thân Âu phục quý giá, mặc trên thân hình cao dài, có khác là kín đáo, nhưng thật lại là một nam tử mê người, toàn thân lại tản ra một cổ khí tức lạnh lùng, cả người nghiêm khắc, đôi tròng mắt kia lóe một tia cao ngạo.
Tầm Thiên Hoan phản xạ có điều kiện trong khoảnh khắc đó liền lập tức cúi đầu, đầu cúi xuống buông thỏng, làm như muốn đem mặt của mình vùi vào trong cổ áo, ngón tay vô ý thức xiết chặc, lòng kinh hoàng không ngừng.
Chết tiệt, sao có thể là hắn?!
Tầm Thiên Hoan sững sờ giật mình ở đằng kia, cũng không nhúc nhích, tuy là cúi đầu, nhưng vẫn là cảm thấy một luồng ánh mắt bắn thẳng đến chính mình, Tầm Thiên Hoan càng không dám ngẩng đầu, lúc này, không khí trong nháy mắt ngưng tụ, gần như hít thở không thông.
Dẫn đầu nói chuyện nhưng lại lão xử nữ Vương Molly, lạnh lùng nói:“Sao cô còn ở đây?!”
Tầm Thiên Hoan không dám nói lời nào, chỉ là đầu rủ xuống càng thấp hơn:“......”
Vương Molly ra lệnh một tiếng:“Còn không mau đi ra ngoài!”
Tầm Thiên Hoan nghe thấy thế cả kinh, cúi đầu thấp, bước nhanh đi, tận lực đi sao cho cùng với Bắc Khả Uy bảo trì khoảng cách nhất định.
Rõ rang chỉ là đi vài bước, Tầm Thiên Hoan lại cảm giác như đi rất lâu, bước chân thậm chí còn có chút khẩn cấp, đi đến gần Bắc Khả Uy, cô lặng lẽ từ trên người Bắc Khả Uy liếc qua, nhưng không biết vô tình hay cố ý vừa vặn rơi vào ánh nhìn của Bắc Khả Uy, trong nội tâm ‘Lộp bộp’ hạ xuống Tầm Thiên Hoan lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh hướng cửa ra vào để đi.
Tầm Thiên Hoan hoang mang rối loạn đi ra khỏi phòng khách, như trút được gánh nặng, hô hấp thật sâu, vỗ ngực, tựa lên trên tường, trên mặt biểu lộ kinh ngạc không thể che hết.
Bắc Khả Uy, lại là người này! Thật không thể suy nghĩ được! Không đúng, ở trước mặt của những người này, hắn là Bắc Khả Hâm! Thì ra, tiếng tăm Bắc Khả Hâm truyền xa như thế!
Trở lại trước bàn làm việc của mình KiKi lập tức tới nói:“Cậu gặp anh ta à?”
Tầm Thiên Hoan biểu lộ uể oải, gật đầu nói:“Gặp rồi.”
KiKi hít một hơi nói:“Thật không nghĩ tới, lại sẽ là chú em của cậu.”
“Mình cũng không nghĩ đến, khi vừa gặp anh ta, mình giật cả mình.”
“Vậy anh ta có phát hiện cậu không so? Anh ta có nói cho cậu cái gì hay không?”
Tầm Thiên Hoan nhướng mày, nói:“Kỳ thật mình cũng không biết anh ta rốt cuộc có nhận ra mình hay không, lúc ấy mình ở một chỗ anh ta vội vàng đi ra, anh ta không nói gì với mình hết.”
“Thân phận của cậu bây giờ là vợ của anh ta, anh ta sẽ không nhận ra cậu a? Hơn nữa, nếu anh ta là nhận ra cậu, thì tại sao lại không nói lời nào với cậu chứ?”
“Đây chính là chỗ mình không nghĩ ra, truyền thông các giới cũng không công khai thân phận của mình, nếu không, thân phận của mình thật là có đủ xấu hổ.”
KiKi tươi cười rạng rỡ:“Nếu lão xử nữ biết thân phận của cậu, cậu nói cô ta sẽ như thế nào?”
Tầm Thiên Hoan cười với bạn mình:“Cậu nói xem?”
Hai cô gái bèn nhìn nhau cười, cười đùa cợt.
````````````````````````````````````````````````````````````````````````
Vì tránh né cùng Bắc Khả Uy gặp nhau ở bên ngoài, Tầm Thiên Hoan một mực không rời khỏi bàn làm việc của mình.
Sắp đến buổi trưa, KiKi đột nhiên nhận được thượng cấp tạm thời giao xuống một nhiệm vụ, lại muốn cô ra ngoài gặp mặt một vị khách bàn vấn đề hợp đồng; Mà Bắc Khả Uy lại còn chưa rời khỏi công ty.
Lúc KiKi đi, lại lưu lại một câu:“Chúc cậu may mắn.”
Tầm Thiên Hoan có dự cảm, trước kia từ trong miệng KiKi nhận được câu ‘Chúc cậu may mắn’ này, vậy Tầm Thiên Hoan cô nhất định sẽ không có vận may!
12 giờ.
Toàn thể công nhân công ty đã đến thời gian ăn cơm trưa, cái bụng Tầm Thiên Hoan đã kháng nghị, ghé vào trên bàn làm việc, sờ sờ bụng, thật sự là không thể nhịn được nữa!
Cái này tính cái gì? Cũng bởi vì …. Cậu em chết tiệt đó đến đây, cô lại phải bắt buộc bản than mình đến như thế sao? Lần này cũng thế, ngay cả cơm cũng không dám đi ăn?
Bỗng nhiên đứng dậy, vung tay kiên quyết, thình lình đi đến bàn công tác, hừ hừ, dân lấy thức ăn làm trời, lấy việc lấp đầy bụng nói sau.
Tầm Thiên Hoan rất thích quán ăn nhỏ cách tòa nhà công ty cô làm việc khoảng hơn mười thước, hình như là một địa phương thượng đặc sản, chỉ nấu vào món ăn nhìn như bình thường, nhưng ngửi lại vô cùng thơm, hương vị càng nhất tuyệt, Tầm Thiên Hoan có nhiều lần thậm chí muốn đến đó để học nghề, trong nhà cũng luyện tập nhiều lần, nhưng không thể so được với mùi vị ở đây, giống như luôn thiếu thiếu cái gì đó, vì vậy, Tầm Thiên Hoan lúc làm việc mỗi ngày đều đến đây ăn, cô tin tưởng mình một ngày nào đó có thể sẽ học được, ha ha, ngược lại về sau có thể mỗi ngày tự mình làm cho mình ăn.
Mà quán nào có thức ăn ngon, đương nhiên sẽ không thiếu nguwoif giành giật để mua, Tầm Thiên Hoan cũng là trải qua một phen công phu mới cướp được phần ăn cuối cùng, đem cơm mua về, Tầm Thiên Hoan hưng phấn ôm cặp lồng đựng cơm trở lại văn phòng, thật thơm a, Tầm Thiên Hoan kìm lòng không được vụng trộm mở ra cặp lồng đựng cơm ngửi ngửi, nhìn qua cà mèn trong đồ ăn, ách, nước miếng đều sắp chảy ra...... Thực hận không thể hiện tại lập tức liền gặm lấy gặm để...... Tầm Thiên Hoan chuyên chú nhìn cặp lồng đựng cơm, bước chân không ngừng đi về phía trước, đi về phía trước......
Tại ngã rẽ hành lang --
“A!!!”
Tầm Thiên Hoan mới giương mắt lên, liền bị thân ảnh một người cao lớn che khuất tầm mắt, bất quá, cô có thể tinh tường cảm giác được, cà mèn trong tay mình, đã bị áp biến hình, đồ ăn bên trong cũng đều sắp rơi ra ngoài…
Trời ạ, hộp cơm cuối cùng, ô......
Chẳng qua, sao cô lạicảm giác toàn thân đều đang rét run a, tựa hồ có một tòa băng sơn gần mình trong gang tấc...... trái tim cô cũng như được ướp vào hầm băng...... Không chỉ có như thế, cô thậm chí còn có một cơn ớn lạnh, nổi cả da gà......
Lão xử nữ kêu to:“Tầm Thiên Hoan!!”
Tầm Thiên Hoan toàn thân cả kinh, lúc này mới chợt hiểu ra, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, khi ngẩng đầu thì ngây ngẩn cả người, há mồm kinh ngạc mở ra quên ngậm lại.
Cao cao Bắc Khả Uy mặt không biểu tình nhìn Tầm Thiên Hoan, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, đều có một vẻ cao ngạo tự nhiên không ai bì nổi, ánh mắt cô chuyển đến bộ Âu phục đắt tiền xa hoa kia, a, quả thực có chút không có ý tứ, những thức ăn dính đày dầu mỡ đều hãnh diện bám hết lên đó tăng thêm không ít ‘Sáng rọi’ a `````
Thái dương Tầm Thiên Hoan ứa ra mồ hôi lạnh `````` sững sờ nhìn Bắc Khả Uy, thở mạnh cũng không dám thở thật, cô đã sợ đến mức sắp quên cả hô hấp......
Ánh mắt của Bắc Khả Uy trầm thật sâu, Tầm Thiên Hoan rơi vào đôi mắt hắn, quả thực liền giống như bị hút vào một cái động băng sâu không thấy đáy......
Khóe môi Bắc Khả Uy câu dẫn ra một đường cong lãnh khốc......
Là cô cảm giác sai sao? Toàn thân cứ mãi run......
Lão xử nữ xem xét một màn này, lập tức lửa giận ngút trời, hướng Tầm Thiên Hoan cả giận nói:“Tầm Thiên Hoan, cô không muốn sống nữa!”
Tầm Thiên Hoan hướng lão xử nữ bĩu môi, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trời ạ, lão xử nữ quả thực muốn đem cô nuốt sống a! Bất quá, cô cảm thấy đáng sợ nhất chính là Bắc Khả Uy trước mắt!
Bắc Khả Uy tuy nói trong khoảng thời gian ngắn bất động thanh sắc, nhìn không ra bất luận tâm tình gì, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ trên ngừoi hắn phát ra
“Sao cô lại hồ đồ như vậy như vậy chứ?! Dám đem thức ăn đâm vào trên quần áo Bắc tiên sinh, cô, cô......”
Lão xử nữ giận nghiến răng ngứa lợi, cô ta đã vô cùng khó khăn mới kiến tạo được hình tượng a! Toàn bộ hủy sạch rồi!
Tầm Thiên Hoan cúi đầu, cắn răng nói:“Tôi không phải cố ý.”
“Cô, nữ nhân này, thật sự là......”
Lão xử nữ đang muốn chửi ầm lên.
Bắc Khả Uy đột nhiên lên tiếng nói:“Vương trưởng phòng......”
Vương Molly nghe tiếng tranh thủ thời gian khom người nói:“Dạ.”
“Có thể cho tôi mượn cô nhân viên này một ngày hay không?”
Thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp, nhưng rơi vào trong tai Tầm Thiên Hoan lại vô cùng tà ác.
Vương Molly chớp mắt, tranh thủ thời gian nói:“Bắc tiên sinh, ngài yên tâm, không nhọc công ngài tự thân xuất mã, tôi nhất định sẽ giúp ngài dạy dỗ cô ta!”
Nói xong, ánh mắt Vương Molly hung hăng bắn về phía Tầm Thiên Hoan, lửa giận trong ánh mắt cô ta có thể đủ thiêu trụi thân thể Tầm Thiên Hoan.
Môi Bắc Khả Uy khẽ cong:“ Chỉ là, lần này, tôi muốn tự thân xuất mã.”
Vương Molly sững sờ, sau đó lại tranh thủ thời gian nói:“Vâng, vâng, vâng, ngài nói sao thì là vậy ạ, ngài muốn đối phó với cô ta như thế nào cũng được, hôm nay tôi sẽ đem cô ta giao cho ngài xử trí.”
Khá lắm hiên ngang lẫm liệt, lão xử nữ!
Tầm Thiên Hoan tức tối nhìn hai người kia, ngươi một lời, ta một câu, xem Tầm Thiên Hoan cô là cái gì?
Tầm Thiên Hoan nuốt nuốt yết hầu, nhìn Vương Molly cười gượng gạo:“Trưởng phòng, dù nói thế nào, tôi cũng là một thành viên của công ty chúng ta...... Lần này, tuy nói là tôi đã làm sai, nhưng tôi tuyệt đối không phải cố ý, cô muốn phạt tôi ra sao, đề......”
Chỉ cần đừng giao cô cho anh ta !
Vương Molly không kiên nhẫn phất phất tay:“Nếu cô còn dong dài một câu, tôi lập tức dùng quyền lực của tôi sa thải cô!”
Sa thải?!
Tầm Thiên Hoan ngơ ngác một câu đều nói không được !
Quá mức khi dễ người mà, ỷ vào mình là trưởng phòng nên...... Tầm Thiên Hoan ở trong đầu đã đem lão xử nữ này bầm thây vạn chặt!
Thái thái quá bộ tựu tại trong đầu đã đem cái này vương Molly là
Được, hôm nay Tầm Thiên Hoan cô bất cứ giá nà, bất cứ giá nào cũng không nhịn nữa, chẳng qua chỉ là một vị trí viên chức nho nhỏ mà thôi, có gì đặc biệt hơn người?! Dù nói thế nào, cũng tuyệt đối không thể mất mặt mũi trước mặt Bắc Khả Uy!
Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt sáng như đuốc nhìn
Vương Molly, vẻ mặt quật cường:“Ok, --”
Chữ ‘Ok” âm còn chưa nói xong, Bắc Khả Uy trước mắt duỗi cánh tay ra, nắm ở bờ vai của cô,‘Ôn nhu’ nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng nói:“Tầm tiểu thư, hiện tại cũng nên tính toán món nợ của chúng ta rồi!”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, nhìn hắn, trong nội tâm run lên, bước chân như tượng gỗ di động về phía trước......
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, Vương Molly không khỏi xoa xoa mồ hôi ở thái dương...... Thật sự là đáng sợ, cô ta cứ như thế nhìn Bắc Khả Hâm [ Bắc Khả Uy ], cũng cảm giác được từ trên người hắn phát ra hơi thở nguy hiểm, xem ra, Tầm Thiên Hoan lần này là chết chắc rồi......
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
140 chương
46 chương
64 chương
59 chương
66 chương
37 chương